Đọc truyện Lãnh Đế Cuồng Thê – Chương 7: Trực tiếp dọa hôn mê!
Tiểu Bảo lao ra trong nháy mắt, cuồng phong gào thét cả rừng cây, trong mắt mọi người lộ ra kinh hãi, không kịp chạy trốn liền bị đánh bay ra mười trượng, liên tục đánh ngã vài cây đại thụ.
Thật vất vả mở mắt, lại chỉ thấy một đầu xà lớn cự kỳ kinh khủng đang giương răng nanh đỏ tươi, một đám người nhất thời bị dọa đến tè ra quần, bất chấp mọi đau nhức, xoay người bỏ chạy!
“Con mẹ nó, đây là mãng xà vương?”
“Ngũ Độc Cự Mãng! Nó cư nhiên lại là Ngũ Độc Cự Mãng!”
“Nhị tiểu thư, cái này cái này….”
“Này cái rắm, còn không chạy mau!” Nạp Lan Lâm cũng hoảng sợ, nàng thầm nghĩ trở về xem nữ nhân kia đã chết chưa, nhưng căn bản không nghĩ tới Ngũ Độc Cự Mãng đuổi theo nàng hơn một canh giờ thế nhưng chưa đi!
Tiểu Bảo ngẩng cao đầu lớn lqđ nhìn một đám người chạy thục mạng, chậm rãi lè ra lưỡi rắn (giống tim đèn), rủ đầu xuống biến mất trong rừng.
Đám người Nạp Lan Lâm phát hiện phía sau không có tiếng động, nhưng cũng không dám dừng lại, chân chạy như bay, chạy một mạch qua một con sông nhỏ mới thở hổn hển dừng lại.
Hai tay Nạp Lan Lâm đỡ đầu gối, mồ hôi trên mặt tùy ý rơi xuống đất: “Không, không thấy bóng dáng nó nữa?”
Trên người bảy tám tên tráng hán ít nhiều đều có vết thương, một người lại chật vật (nhếch nhác) hơn một người lqđ. Một người trong số đó quay đầu quan sát cẩn thận nhiều lần, mới thả lỏng thân mình nằm trên mặt đất: “Thật con mẹ nó trốn….”
Ánh mắt vừa nhìn bên trên, tiếng nói liền im bặt.
Con mắt màu đỏ tươi, răng nanh lạnh lẽo, một cái đầu lớn từ trên cao nhìn xuống, mặt đối mặt với hắn!
Tiểu Bảo nhìn ánh mắt thật thà của người này, không khỏi thử nhe răng, muốn làm cho răng nanh của mình lộ ra nhiều một chút, người này thế nhưng không sợ nó? Tiểu Bảo lặng yên không một tiếng động hạ cái đầu lớn, muốn nhìn cho rõ ràng.
Ngay lúc đầu xà lớn cùng đầu người sắp tiếp xúc thân mật, người nọ đột nhiên hét lên chói tai suýt nữa đâm thủng màng nhĩ của Tiểu Bảo: “A a a ~~”
Tiểu bảo sợ tới mức giật mình rớt xuống từ trên cây (chết cười, haha). Thân thể to lớn đập thật mạnh trên mặt đất. Một tiếng ‘đông’ vang lên cũng làm một đám người sợ choáng váng.
“A a a ~~”
“A a a ~~”
Sau đó, chính là những tiếng hét chói tai liên tiếp….
Đầu xà lớn đen thui của Tiểu Bảo lóe lên ánh sáng đỏ, hoàn toàn nổi giận. Từ lúc nó sinh ra đến giờ cũng không có mất mặt như vậy, nhóm người này lại dám phát ra tiếng hét chết tiệt kia! Là cố ý cười nhạo nó sao?
Nhe răng nanh ‘vù’ một ngụm muốn nuốt tất cả đám người này vào bụng!
“A a a ~~”
Một loạt tiếng hét chói tai mới lại lần nữa im bặt. Tiểu Bảo đi về phía đám người ngã nghiêng ngả hôn mê trên mặt đất cao ngạo giơ lên đầu xà lớn. Chủ nhân không cho nó ăn thịt người, vậy trước tiên hù chết bọn họ!
Ở trên cây, Nạp Lan Yên ôm bụng cười lăn lộn: “Ha ha ha, Tiểu Bảo, ngươi trêu chọc thế nào vậy, thế nhưng có thể làm cho mình ngã từ trên cây xuống, ha ha ha….”
(Ta cũng cười lăn lộn, ha ha ha
Tiểu Bảo: *nhe răng*
Á, chạy mau, *ôm người bỏ chạy* quay đầu lè lưỡi, ha ha ha, vẫn buồn cười)
Nàng thật là không muốn cười, nhất là nhìn thấy vết đỏ thẫm khả nghi trên đầu Tiểu Bảo, nhưng mà cái đầu xà lớn này vừa rồi thật sự làm cho nàng buồn cười!
Tiểu Bảo lè ra lưỡi rắn, cũng không biến nhỏ, thật cận thận quấn lấy Nạp Lan Yên, mang nàng xuống đất. Đuôi rắn quấn nhiều vòng trên đùi nàng, đầu xà cọ cọ ngực chủ nhân, mắt đỏ ngập nước ủy ủy khuất khuất nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cười đến không thấy mắt, ôm đầu xà hôn ‘bẹp’ một cái: “Hôm nay Tiểu Bảo lập công lớn, chờ chủ nhân cho ngươi ăn thịt thỏ nướng.”
Tiểu Bảo đảo hai con ngươi tròn xoe, hiển nhiên không biết cái gì là thịt thỏ nướng, nhưng cảm xúc trên đầu làm nó thật cao hứng, cao hứng vòng quanh chủ nhân nhà mình mấy vòng.
“Được rồi.” Nạp Lan Yên đẩy cái đầu của Tiểu Bảo: “Đi bắt mẫy con thỏ đến đây.”
Tiểu Bảo lưu luyến cọ cọ mặt Nạp Lan Yên, mới buông nàng ra trượt thân mình chui vào rừng cây.
Nạp Lan Yên thì trực tiếp đi đến bên người Nạp Lan Lâm, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nương này, trong miệng đọc mấy tiếng: “Lớn lên cũng thật xinh đẹp, mà sao lại hành động mặc kệ sống chết như vậy? Ôi, để Huyết Hồ ta thay trời hành đạo thôi.”
Ngoài miệng còn chưa dứt lời, hai tay Nạp Lan Yên đã động, từ trên xuống dưới sờ soạng hết cả người cô nương này, cuối cùng còn vô cùng ghét bỏ: “Ngươi nói ngươi đường đường là một vị tiểu thư thế gia được sủng ái, ra ngoài trên người lại không có đến ba trăm lượng ngân phiếu….” (sặc)
Lục soát xong một người, lại lục soát bảy tám vị nam nhâm trung niên mấy lần, Nạp Lan Yên nhìn năm trăm lượng ngân phiếu cùng mấy ngân lượng vụn vặt, trong lúc đó có chút tưởng niệm (nhớ) Lãnh Tam gia rồi.
Hùng hung hổ hổ một lúc, còn không bằng một khoản lừa gạt Tam gia.(ách, tỷ nhớ ca vì tiền @[email protected])
Đời người, thật là lqđ cô đơn lạnh lẽo như tuyết….
Thương ẩn ở một nơi bí mật gần đó, tâm, đột nhiên có chút mệt mỏi.
“Thương.”Đôi mắt của Nạp Lan Yên đội nhiên tập trungvào một chỗ ở bên phải đằng sau, tươi cười thuần lương: “Nghĩ biện pháp báo cho Nạp Lan gia đi, thân là đường muội cũng không thể nhìn nàng chết ở chỗ này, đúng không?”
Thương không tự chủ được run một cái, yên lặng đáp một câu: “Vâng.”
Nạp Lan Yên vui vẻ cười, nhìn thấy Tiểu Bảo cách đó không xa đang cuốn mấy con thỏ trở về: “Làm xong thì đến sơn động bên kia tìm ta, cùng nhau ăn thịt nướng.”
Hơi thở của Thương dần nhu hòa: “Ừ.”
Tâm trạng của Nạp Lan Yên rất tốt, vận linh lực cùng Tiểu Bảo so tốc độ. Trong vài cái chớp mắt, một người một mãng xà biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Thân ảnh của Thương chậm rãi xuất hiện, đi đến bên người Nạp Lan Lâm, nhìn nữ nhân đang hôn mê, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh không gợi sóng lại dường như ngưng kết thành một thanh băng đao, lại trong chớp mắt khôi phục lại bình tĩnh.
Mà ánh mắt kia, lại giống như nhìn một người chết.
Nạp Lan Yên hưởng thụ cảm giác thoải mái khi bay nhanh, đến căn cứ nửa tháng nay chậm hơn Tiểu Bảo một bước, một cái động không thu hút một chút nào.
Nạp Lan Yên mang mấy con thỏ đến bên cạnh đầm nước cẩn thận rửa sạch. Tiểu Bảo thì đặc biệt nhu thuận, xếp thành một vòng hình dạng kỳ quái bên người nàng. Ngẩng cái đầu xà lớn, không chuyển mắt nhìn chằm chằm con thỏ trên tay nàng.
Không bao lâu khi Nạp Lan Yên xử lí xong một con thỏ, Thương vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) xuất hiện bên người nàng, ngồi xổm xuống, cầm một con thỏ, lưu loát xử lí.
Nạp Lan Yên liếc măt nhìn hắn một cái: “Làm sao Nạp Lan Lâm sẽ chạy đến nơi này?”
Thương bình tĩnh nói: “Nạp Lan Song thức tỉnh Ngân Phẩm linh căn, Nhị lão gia dẫn người vào sơn mạch tìm Cố Nguyên thảo.”
Nạp Lan Yên nhíu mày, Nạp Lan Song hẳn là đại đường huynh của nàng, trong trí nhớ là một thanh niên vô cùng yếu đuối, hắn luôn treo ở bên miệng ba chữ ‘thật xin lỗi’….
Không đúng!
Nạp Lan Yên nheo mắt: “Lúc ấy người đi ra cùng Nạp Lan Lâm là Nạp Lan Song?”
Thương gật đầu.
Khóe miệng Nạp Lan Yên co quắp: “Hai mươi lăm tuổi còn có thể thức tỉnh linh căn?”
Thương trầm mặc trong một cái chớp mắt, nói: “Thời hạn linh căn thức tỉnh là từ năm tuổi đến ba mươi tuổi.”
Nạp Lan Yên: “….”
Đột nhiên nàng cảm thấy giống như bị Lãnh Thiếu Diệp kia xếp đặt…..