Đọc truyện Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta! – Chương 6: Bắt Quả Tang
Nhạc Mỹ vẫn ngồi cạnh cửa sổ; đôi bàn tay vì may vá mà xuất hiện những vết thâm nhỏ. Bất chợt nàng nhớ đến những kí ức lúc ở tương lai: cha là ông trùm giàu có trên thế giới, mẹ là người thừa kế gia tài truyền thống của dòng tộc. Vậy nên từ bé cô tiểu thư nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận từng tí một. Người nàng quý mến, kính trọng nhất có lẽ là ông nội. Ông rất yêu quý đứa cháu nhỏ này, hứa hẹn sẽ cho nó thừa kế khối tài sản khổng lồ. Mỗi ngày nàng đều bên cạnh múa hát, đọc thơ và chơi với người ông của mình. Từng nụ cười, niềm hạnh phúc đều đc cất giữ vào tâm trí của hai người. Còn mẹ nàng là người phụ nữ dịu dàng, nhân hậu nhất. Bà có nụ cười rất đẹp, y hệt nàng. Tính tình nghiêm khắc, quy củ nhất thì lại là người cha vĩ đại. Mặc dù vậy nhưng ông vẫn rất yêu thương con gái, dành tròn niềm hi vọng cho nó. Nhưng thật không may, vào cái ngày sinh nhật nàng tròn 25 tuổi, nội gián trong băng nhóm đã tiễn nàng đến cái thế giới này. Bây giờ Nhạc Mỹ lại muốn trở về nhưng k biết làm bằng cách nào. Thật vô vọng!!! Chợt nàng liếc mắt sang chồng sách trên chiếc bàn bên cạnh. Đập vào mắt nàng là cuốn sách “cuộc đời Đỗ Vân”. “hừm…K biết thái hoàng thái hậu là người như thế nào?”_ nàng cầm quyển sách giở từng trang một ra đọc. “ Đỗ Vân có ẩn danh là Nhược Mị Thái Cô- nhân vật mạnh nhất giang hồ với bí kíp truyền thuyết Chi Hoàng Cửu Uyển. Có thể nói k ai là đối thủ của bà; cũng như chưa có ai thấy dung mạo thật giấu sau chiếc mặt nạ hoa lệ. Mọi thông tin về Đệ nhất cao thủ bất bại đều bị chôn vùi vào hố sâu. Người duy nhất may mắn biết về bà là tiên đế Âm Phong Lãnh. Tình cảm của họ như đôi uyên ương bền chặt, thật cao cả và trong sáng. Vào năm Đỗ Vân 32 tuổi thì được sắc phong làm hoàng hậu dưới thân phận là dưỡng nữ của thái sư. Con trai là tiên đế Âm Phong Quốc được phong làm thái tử. Từ đó trở đi, trên giang hồ k còn xuất hiện Nhược Mị Thái Cô nữa!” – đó chính là phần tóm tắt gọn nhẹ trong đầu nàng. Ít ra thì thế giới này cũng có cái phù hợp với tố chất tự do của nàng. “hoàng tỉ tỉ, nước tắm muội đã chuẩn bị!” – nàng quay đầu cười nhẹ: “được rồi! Vân nhi, lại đây tỉ có cái này cho muội!”. Nàng mở hộc tủ, lấy ra một lọ nước nhỏ, đặt vào tay nó: “đây là dược hương ta vừa mới chế từ hoa sen trong hồ cùng thảo dược quý đem tặng cho muội” – nó mở nút lọ
hít nhẹ: “OA…thơm thật! Đa tạ tỉ tỉ!”. Sau đó, nàng nhẹ bước tới cạnh chiếc bồn gỗ xoềnh xoàng trong lãnh cung. Nếu như ở địa vị quý phi=>hoàng quý phi=>hoàng hậu thì sẽ được tắm trong Thác Bảo hồ sang trọng. Nàng chỉ múc thêm nước nóng, rắc vào những nhánh hoa thảo dược. “tỉ tỉ làm sao chúng ta trốn ra khỏi cung để tham gia lễ Nguyệt Dao được?” – Bạch Vân cọ nhẹ trên tấm lưng nõn nà của nàng hỏi: “miễn sao tỉ tỉ có cách là được. Mấy ngày nữa rồi muội sẽ biết” _ “lúc nào tỉ cũng chỉ trả lời câu đó”. Tối nay nàng cảm thấy mình trở nên âm tình bất định. Mái tóc đen nhánh buông xõa trước ngực, Nhạc Mỹ gẩy lên bản “Tiêu Tương” bằng cây đàn tì bà. Thật là nói k sai âm nhạc chẳng khác rượu giải sầu là bao. Chợt nàng nhẹ đặt cây đàn xuống, trầm mặc một lát rồi quay nhanh ra phía sau. PHỐC…PHỐC… Linh cảm của nàng quả k sai: rõ có người theo dõi nàng! Nàng bay sang bên phía ngọn cây cao nhất, thoáng giật mình: Một tên nam nhân mặc bộ đồ đen, mặt mày nhăn nhó vì đau, cánh tay trái vì trúng ám khí mà máu chảy k đông: “bây giờ thì anh hùng mạt lộ (anh hùng tới lúc cùng đường) rồi chứ? Nói xem tại sao lại theo dõi một phế hậu như ta?” – hắn chỉ quỳ xuống: “mong hoàng hậu thứ tội, đây là mật lệnh của tiểu nhân!” – nàng nhíu mày nhưng khuôn mặt vẫn 1 vẻ đẹp dương chi bạch ngọc(cao quý thanh khiết): “vậy chắc chắn có kẻ đứng đằng sau ngươi! Nếu nói thật ta sẽ tha chết!” _ “đây là mật lệnh, mong hoàng hậu thứ tội cho tiểu nhân bất trí nhất từ!” _ “vậy thì ngươi thật sự muốn chết?! Lần trước đã cảnh cáo vậy mà vẫn tái phạm, coi thường lời cảnh cáo của ta. Ta thật k biết mình đã trả tội vào lãnh cung sao mà vẫn có người bám riết k thôi! Thực sự thì ta đã có điểm j khiến người khác phải theo dõi đến vậy!” – nói riết cũng phải mệt nhưng hắn vẫn một mực cúi đầu, không một tiếng đáp. Nàng thực sự tức giận: “xem ra ngươi vẫn một mực uân tử k chịu khai? Được thôi để ta dạy dỗ ngươi một chút!”. Nàng bay ra đứng giữa cột, cầm cây đàn gảy nên những giai điều kì quái, tấn công người đối diện. Đây chính là bí kíp cổ xưa: Nguyệt Dị Cầm- dùng âm nhạc để đánh đối thủ; chưa ai có thể thoát khỏi tiếng đàn này. Nhưng thật lại thay tên áo đen phía dưới vẫn bất vi sở động: “thật kì lạ! rõ rằng mình đã luyện bí kíp này rất lâu. Ông từng bảo chưa có ai thoát khỏi tiếng day dứt thống khổ của đàn” – nàng thắc mắc nghĩ trong đầu. “Quả nhiên tiếng đàn thật nguy hiểm!” – một giọng nói hàn băng vang lên