Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 71: Chính diện giao phong – Phần 1


Đọc truyện Lãnh Cung Hoàng Hậu – Chương 71: Chính diện giao phong – Phần 1

Ta nở 1 nụ cười quyến rũ, đôi mắt loè loè toả sáng trong bóng đêm, Đường Vấn Thiên! Tốt lắm! Như vậy mà ngươi cũng nghĩ đến! Ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán ra hành cung của ta trong hoàng cung! Hoàng thành! A! Đúng rồi! Đàn bồ câu trắng đó là được thả ra từ bên ngoài hoàng cung! Cho nên mới nghĩ rằng ta đang ở trong Hoàng thanh mà quên mất hoàng cung rồi!

A! Xem ra, ta cũng không phải là không đúng! Ít nhất mà nói thì 1 người thông ình như Đường Vấn Thiên mà cũng có lúc hồ đồ, Diệp Dược Nô ta thất bại thì có làm sao? Thắng bại là chuyện thường tình, không phải sao? Mà ta lại thua dưới sự liên thủ của nhiều nam nhân ưu tú của Hoàng quốc. Ta mặc dù thất bại nhưng cũng là thất bại trong quang vinh!

A! Hoàng cung thật là 1 nơi tốt! Đối với người khác mà thì phải cố hết sức nhưng đối với ta mà nói thì là như cá gặp nước! Các giai nhân xinh đẹp, diễm lệ vì đoạt sủng mà chuyện gì cũng có thể làm! Tâm cơ cũng thật sâu! A! Đường Vấn Thiên đăng cơ thật đúng lúc! Vừa lúc diễn ra lễ tuyển tú! Đến lúc đó hậu cung này sẽ trở nên thật náo nhiệt!

Các phi tần xinh đẹp trong hậu cung sẽ tranh đấu nhằm đoạt sủng! Đến lúc đó, cộng với sự trợ giúp của ta, tin chắc rằng hậu cung của Đường Vấn Thiên sẽ không có 1 ngày yên ổn! Thật đáng chờ mong!

Ta cười thầm, chậm rãi trở về phòng. Đến lúc này, ta vẫn chưa thôi cười! Hậu cung vô kỳ bất hữu. Ta biết nhưng cũng không thấy sợ hãi, chỉ có hưng phấn! Hưng phấn cho kế hoạch tiếp theo! A! Đường Vấn Thiên, chờ tiếp chiêu đi!

Cuộc sống những ngày kế tiếp rất thanh nhàn, ta không phải làm bất cứ gì ngoài việc phân phó cho Tiểu Quyên thực đơn ăn uống hằng ngày của Đường Vấn Thiên, căn dặn các nàng rằng hắn nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì. Chỉ như thế mà thôi! Cuộc sống hằng ngày của ta do một tay Tiểu Quyên trông nom! Cứ như thể ta cũng là chủ tử của các nàng! Các nàng cũng vui vẻ khi có người trông nom Đường Vấn Hiên!

Trong thời gian này, Đường Vấn Hiên rất biết hợp tác. Ta đem thuốc đến cho hắn, hắn uống hết rất nhanh, cũng không tìm cớ để không uống thuốc.

Mặc dù lão hoàng đế chỉ giả chết nhưng quốc tang vẫn diễn ra như bình thường.


Điều làm cho ta khó hiểu là tại sao trong số các phi tử bị chôn cùng lại có mẫu thân của Đường Vấn Thiên – Tuyên phi! Trong khoảng thời gian, tất cả mọi người đều suy đoán, Tuyên phi quyền quý bật nhất cứ thế dễ dáng bước vào quan tài trắng để chôn thèo cùng hoàng đế sao?

Tuyên phi lại là mẹ ruột của Đường Vấn Thiên! Mà lúc này cũng đã có rất nhiều phi tử được ban quan tài trắng, mọi người chỉ còn chờ xem thiên tử đương triều có vì ngăn cản mẫu thân khỏi việc được ban quan tài trắng mà phá vỡ quy củ của tổ tông hay không! Mà Đường Vấn Thiên rõ ràng biết phụ hoàng của hắn chỉ giả chết mà cũng không đứng giúp đỡ nàng! Chỉ còn 1 ngày là đến ngày phát tang của lão hoàng đế rồi, nếu không có biện pháp gì thì chỉ còn có thể trơ mắt ra nhìn mẫu thân của mình đi vào chỗ chết! Tâm địa của hắn thật độc!

Ta thấy Đường Vấn Hiên cứ rầu rĩ không vui trong mấy ngày liên tiếp, mặc vẫn ăn cơm uống thuốc như bình thường nhưng thân thể lại không khoẻ mạnh bằng lúc trước! Ta nghĩ hắn đang tự trách mình không thể cứu Tuyên phi!

Người này thật lương thiện, mặc dù hắn không nói nhưng ta biết hắn rất muốn đi cứu Tuyên phi!

Ta thấy hắn lạihở dài, nhịn một hồi lâu, đặt chén thuốc lên chiếc bàn gỗ hoa lê bên cạnh hắn. Lạnh lùng nói: “Có phải Thái thượng hoàng đang nghĩ cách cứu các phi tử của Tiên hoàng hay không?”

Hắn nghe vậy cả kinh, nhìn ta một hồi lâu, bên môi nổi lên nụ cười khổ: “Nguyên lai ngươi đã biết rồi! Chỉ là, đó vốn là tổ chế (quy chế tổ tiên) của Hoàng quốc, bây giờ ngay cả ta là thái thượng hoàng mà không có cách cũng không nói, mà ngay cả Hoàng thượng là Đường Vấn Thiên cũng không có quyền lực phế trừ tổ chế đó! Cho nên, những phi tần được ban quan tài trắng chắc chắn đều sẽ đi theo tiên đế!”

Đây là cái thế giới gì chứ?! Tại sao chỉ vì lão già hắn giả chết là liền chôn sống toàn bộ các phi tần hậu cung theo? Tại sao khi các phụ nữ trong hậu cung chết lại không bắt hắn phải cùng chết theo? A! Hoàng cung!


“Kể cả mẫu thân của Hoàng thượng sao? Tại sao? Hoàng thượng rõ biết là chỉ cần nói giúp nàng 1 câu thì liền có thể thăng nàng lên chức thái hậu, tại sao lại vẫn chưa mở miệng, tùy ý để nàng đi theo Tiên hoàng đây?” Vốn việc này không liên quan gì đến ta nhưng chế độ bất công này quá hạ thấp nhân quyền của phụ nữ, nhưng điều đó cũng không quan trọng; mấu chốt là ở chỗ, ngườo phụ nữ này chính là mẫu thân của Đường Vấn Thi! Hắn không cứu mẫu thân của hắn, nói chính xác không phải là không muốn cứu mà là không thể cứu! Mà ta lại không có loại đố kỵ này [chẳng hỉu khúc này ==]!

Là ta muốn cứu nàng! Ta muốn hắn phải nợ ân tình này của ta! Cừu oán tương báo, ân nghĩa khó trả. Ta muốn hắn đến chết cũng phải nợ phần ân tình này của ta! Cứ tiếp tục làm khó hắn như vậy cũng khôn hay, ngẫu nhiên lại muốn đổi phương thức chơi đùa hắn

Đường Vấn Hiên cười khổ, nói, “Vốn là không được, kể cả mẫu thân của Đường Vấn Thiên! Vốn hẳn là mẫu quý nhờ tử, vốn nên lên chức Hoàng thái hậu, không cần phải chôn cùng với với phi tử khác! Nhưng lúc phụ hoàng ra đi lại không nói rõ là phải lưu lại bà ấy ở nhân thế! Hoàng huynh lúc này cũng đang rất thống khổ! Muốn cứu mẫu thân nhưng lại sợ phạm pháp. Bất luận là ai cũng thương tâm gần chết!” Dứt lời, hắn nhẹ ho khan vài tiếng.

“Mẫu thân của Thái thượng hoàng cũng nằm trong số đó sao?” Ta lơ đãng nói.

Hắn ngẩn người, bàn tay tái nhợt của hắn chỉ vào ghế ngồi, “Ngồi đi! Mẫu hậu sẽ lên làm thái hậu!”

Ta cúi đầu, chớp mi, nói, “Thu vũ được ngồi trước mặt Thái thượng hoàng sao? Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ phạm vào tội chém đầu đấy!”

Khoé môi hắn nhếch lên, lạnh nhạt nói, “Mỗi ngày khi ép ta uống thuốc, sao Thu Vũ không sợ phảm phải tội này?”


Ta ngẩn người, không khách khí với hắn, xoay người ngồi xuống ghế.

Hắn thấy ta như thế, đưa tay che miệng, ho nhẹ, “Thu Vũ có gì biện pháp gì thí cứ nói! Nếu được thì ta sẽ làm!”

Ta thấy lời nói của hắn thành khẩn, cười nói, “Biện pháp của Thu Vũ rất đơn giản nhưng lãi rất hữu hiệu. Đó là để Hoàng thượng mở ra tiền lệ, làm cho các phi tần hậu cung không cần phải chết theo.”

Hắn nghe vậy ngẩn người, chống đầu suy nghĩ! A! Nhìn hẳn ở góc độ này, tóc dài buông xuống vai, đôi mắt khép hờ, môi mỏng, cả người thoạt nhìn giống hệt như thiên thần! Nhưng mà lại bệnh tật đau ốm như vậy, làm cho người ta đau lòng.

Một hồi lâu sau hắn ngẩng đầu lên, “Thu Vũ, cùng ta đến Băng Tuyết cung một chuyến đi!” Dứt lời, liền định đứng lên.

Tốc độc của ta nhanh hơn hắn, ấn hắn lại xuống ghế, nói, “Thái thượng hoàng nên nhớ kỹ tình trạng sức khoẻ của mình! Không bằng thái thượng hoàng viết 1 phong thư, việc này cứ giao cho Thu Vũ, thế nào?”

Hắn hơi giật mình ngẩng đầu nhìn ta một hồi lâu, trái cổ lên xuống liên tực. Một hồi lâu mới nói, “Được!”

Vừa được hắn cho phép, ta liền cất giọng gọi Tiểu Quyên đem giấy bút đến.


Hắn nhận lấy giấy bút, ngồi thẳng lên, cây bút trong tay hắn hệt như thanh kiếm trong tay nhà võ, giống như mây trôi, giống như nước chảy, cứ chuyển động liên tục không ngừng!

Tuy hắn ốm đau bệnh tật nhưng chữ viết lại rất đẹp. Làm cho người ta khi nhìn chỉ muốn thốt lên 1 tiếng “đẹp”!

A, nếu không phải hắn đau ốm bệnh tật thì hắn có thể lên ngôi hoàng đế rồi! Bên môi ta chậm rãi nở ra nụ cười. Chỉ là! Kế hoạch của ta cũng bị huỷ hoại trong tay nam nhân này. Mặc dù hắn chỉ làm theo chỉ thị của phụ hoàng nhưng bất bình trong lòng ta vẫn không giảm bớt được phần nào!

Thu bút, hắn niêm phong thư lại rồi đưa cho ta.”Đây là thư đưa cho hoàng huynh, chuyện này đành nhờ ngươi rồi!”

Ta dùng 2 tay tiếp nhận phong thư, trên phong thư có mùi mực thơm mát. Khóe môi nổi lên nụ cười, nói nhỏ, “Giao cho ta là được rồi! Thái thượng hoàng!” Dứt lời, xoay người, quay đầu lại, bước ra khỏi Xuất Vân điện!

“Thu Vũ!” Hắn đột nhiên lên tiếng gọi ta lại.

Ta quay đầu, mái tóc dài đen như mực buông xuống trước ngực, “Thái thượng hoàng còn có gì phân phó?” Ta cong khóe môi, khẽ cười nói.

Hắn vươn tay phải về phía ta, khinh thân nói, “Tẫn việc đời, nghe thiên mệnh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.