Đọc truyện Lãnh Cung Hoàng Hậu – Chương 70: Đoán ra hành tung
Bên trong Xuất Vân điện rất an tĩnh. Ta nghĩ, an tĩnh như vậy là vì Đường Vấn Hiên chưa trở về. A! Hôm nay lúc bước ra khỏi Xuất Vân điện này, ta đã nghĩ, hắn sẽ có phú quý vinh hoa, quân lâm thiên hạ. Không sai, phú quý cũng phú quý rồi, vinh hoa cũng vinh hoa rồi, cũng là quân lâm thiên hạ rồi! Nhưng không ngờ lại lên chức làm thái thượng hoàng! Ta rất muốn cười nhưng có thế nào cũng không cười nổi!
Chỉ trong 1 ngày mà Hoàng quốc đã thay đổi đến 2 hoàng đế! Mới bao lâu trước kia mà thôi, hắn còn là 1 Nhị hoàng tử yếu đuối bệnh tật, bây giờ lại đột nhiên nhảy lên chức thái thượng hoàng! Thân phận biến đổi lớn như vậy cũng là do hắn thừa nhận!
Trong không khí hắc áp hỗn loạn mùi thơm của hoa mai. Ta đứng dưới táng cây mai, mùi hương này, tâm tình này làm ta nhớ đến Tuyên. A! Ngày đó ta dùng kế để phá tan hôn lễ của hắn, không biết hắn có hận ta hay không! Rất kỳ quái, sau khi bỏ đi, ta chưa 1 lần nghĩ đến hằn mà ngày hôm nay lại đột nhiên nhớ đến phát điên! Chắc là vì vừa gặp Tuyên Tuyết Hạo và Tuyên Tuyết Băng!
Ta nhớ đến lần đầu gặp mặt, khung cảnh hắn múa kiếm trong Mai lâm choáng đầy tâm trí ta. Trong ôn tuyền tràn ngập hương thơm hoa mai, khung cảnh hắn chém giết cự xà như chỉ vừa xảy ra hôm qua! Quả bóng tuyết ném vào cần cổ ta! Lòng ta cả kinh, không ngờ hắn lại vì ta mà ném tuyết vào Đường Vấn Thiên? Không gian vẫn lạnh lẽo như cũ, ta định thần lại, không lưu luyến hương mai, bước vào Xuất Vân điện.
Tiểu Quyên đã sửa sang lại căn phòng cung nữ tốt nhất cho ta. Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng ngày trước ở ngự dược phòng rất nhiều nhưng cũng đẹp rất nhiều. Thậm trên bàn còn có rất nhiều cổ tịch (sách cổ)! Phải nói là hiệu suất làm việc của họ thật cao. Cao đến mức làm cho người ta khó hiểu!
Phần lớn cổ tịch đều là sách tham khảo về thứoc. Ta nghĩ hình như hắn đã nghe qua việc ta muốn tập y! Cư nhiên lại tìm nhiều sách như vậy! A! Hắn không phải đã đến linh đường rồi sao? Tại sao còn quan tâm đến việc nhỏ nhặt này? Nhìn vào ánh trăng lạnh lẽ chiếu lên mặt gương đồng, lòng ta kinh hãi. Nguyên nhân vì ánh sáng nên gương mặt của ta phần lớn chìm vào bóng tối! Gương mặt kiều diễm, tuyệt thế xuất trần, đây chính là dung mạo thật của ta! A! Ta biết đã biết tại sao ngày đó trong ngự dược phòng Thuỵ Triệt lại nói ra những lời đó rồi!
Nguyên lai! Đúng là ánh sáng gây hoạ! Nguyên lai! Nguyên lai! A! Ta tưởng rằng hắn chỉ là nhất thời cao hứng, nếu thật sự nhìn thấy thấy gương mặt này của ta, chắc hẳn hắn sẽ đi báo cho Đường Vấn Thiên!
Ảo não cắn răng. Phiền toái rồi! Ta đương nhiên biết rõ dung mạo này của ta sẽ hấp dẫn nhiều người! Lúc ấy cứ tưởng rằng chỉ cần vẽ lên mặt vài nốt ban đỏ là ổn nhưng không ngờ những nốt ban đó khi ra sáng lại biến mất! A! Ta đã quá khinh suất rồi!
Trong đại vang lên những tiếng bước chân ồn ào, ta khẽ eùng mình, bọn họ đã trở về!
Ta đẩy cửa ra, lắc mình đi ra ngoài, lúc này ta đã rất xúc động, xúc động đến mức muốn hạ độc Đường Vấn Hiên 1 trận! Đang định chuyển động tác thì trong bóng tối vang lên tiếng nói của 1 nam nhân!
Là Đường Vấn Thiên! Ta nhanh chóng thăm dò. Cả thân thể dán sát vào bờ tường, vị trí này vừa vặn có thể xem toàn cảnh bên trong đại điện! Ta hí mắt nhìn kỹ, thấy Đường Vấn Thiên và Thuỵ Triệt. Còn có Đường Đình Hiên, Tuyên Tuyết Hạo, Tuyên Tuyết Băng, Lâu Nhạc Khanh, toàn bộ đều tập trung trong Xuất Vân điện! A, toàn bộ nhân vật cốt cán trong băng đảng của nguyên thái tử đã ở nơi này!
“Vấn Hiên, ta nghe Đình Hiên nói hôm nay đệ lại hộc máu! Đã xảy ra chuyện gì? Không phải Diệp Dược Nô đã kê đơn thuốc cho đệ sao? Sao lại còn có thể hộc màu? Có phải phương thuốc của người phụ nữ đó không có tác dụng hay không? Truy tìm lâu như vậy mà chẳng có 1 tin tức nào! Người phụ nữ này thật thông minh! Ta đang nghĩ xem có phải nàng ta đã trở về Phượng Hoàng cốc hay không! Ôi, chuyện hôm nay, không ngờ lại kéo đệ vào!” Thanh âm của hắn mang đầy sự quan tâm. Lúc này, hắn đang ngồi ở vị tríchủ vị, các ngón tay gõ gõ xuống mặt bán, mày khẽ nhăn, song long quan (*) trên đầu đã đổi thành cửu long quan (**), trên người là long bào màu đen có thêu chỉ vàng, khí chất vương giả toát ra thật mãnh liệt! Ta rất dẹp bỏ cái cửu long quan kia của hắn nhưng tay chỉ có thể nhẫn nại nắm chặt sau lưng!
“Đừng lo lắng, không chết được! Gần đây ta cũng sai đồ nhi mỗi này mang thuốc cho hắn! Điều này Hoàng thượng đừng bận tâm! Nhị hoàng tử là vì tiên đế mới qua nên ứ đọng máu ở tim, gây hộc máu! Hôm nay ta đã xem mạch cho Nhị hoàng tử rồi, mạch tương đối ổn định, hẳn đó là công lao của đồ nhi ta! Xem ra, trong mấy tháng qua, quả quyết không có việc gì! Hả! Ta chỉ dùng thuốc này trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã thấy hiệu quả, Diệp Dược Nô có thể làm Nhị hoàng tử hồi phục như vậy, thật sự là muốn gặp mặt nàng ta!” Lâu Nhạc Khanh vẫn giữ bộ dạng với gương mặt cười hì hì. Chỉ là phát gian (***) vốn màu đỏ nay đã đổi thành màu trắng, ta nghĩ chắc là vì quốc tang! Khuôn mặt đáng yêu cứ giữ vẻ tươi cười, căn bản là nhìn không ra là sư phụ hắn vừa chết! Nếu không phải ngày đó trong phòng sách ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của hắn thì ta nghĩ ta thật sự cũng bị bộ dạng này của hắn đánh lừa
Thụy Triệt vỗ vỗ đầu của hắn, nói nhỏ, “Nói sai rồi, đáng phạt, bây giờ Vấn Hiên đã là Thái thượng hoàng rồi!” Dứt lời, như suy nghĩ điều gì đó, hạ tay xuống, trầm mặc không lên tiếng!
Những người này, đám người đều là thâm tàng bất lộ (****), nếu không đã thấy hắn khóc bên trong phòng sách thì thật sự ta sẽ tưởng rằng hắn rất vô tình. Dựa lưng vào tường, ta thở dài 1 hơi.
Tuyên Tuyết Hạo lạnh lùng khoanh tay trước ngực, không nói. Tuyên Tuyết Băng đột nhiên kêu to lên, “Chung quy có cảm giác là lạ khi gọi Vấn Hiên là Thái thượng hoàng! Nếu chuyện bức cung không xảy ra thì cũng không có sự tình này! Nhàn nhã làm thái thượng hoàng cũng tốt! Bây giờ hàng ngày thành thái thượng hoàng! Thái thượng hoàng! Nghe thấy thật già!”
Đường Vấn Hiên tái nhợt nghiêm mặt, nửa ngày mới nói, “Làm thái thượng hoàng cũng tốt! Ít nhất mà nói thì không cần rời cung, đúng không? Đại ca?”
Đường Vấn Thiên im lặng, nhìn vào mặt hắn, nửa ngày mới nói, “Mặc kệ có phải là thái thượng hoàng hay hoàng, ta chưa từng có ý định cho đệ xuất cung!” Thanh âm của hắn tràn ngập đau lòng, dùng tay vỗ nhẹ vào vai Đường Vấn Hiên, nói nhỏ, “Nếu không phải lần này bọn họ bức ép ta quá thì đại ca quyết cũng không muốn là đệ dính dáng vào! Làm đệ vất vả như vậy, là lỗi của đại ca!”
Đường Vấn Hiên cười cười, nói nhỏ, “Đại ca cũng không mứon vậy! Nếu không phải lần này mưu kế của người đó quá thâm, cơ hồ đã đẩy đại ca vào tuyệt cảnh, khiến cho mấy người chúng ta liên thủ đối kháng thì có thể mưu kế của hắn đã thành công, đại ca sẽ bị kết vào tội chém đầu, Hoàng quốc nhất định sẽ đại loạn! Chỉ dùng thân phận hoàng đế thì làm sao có thể khống chế? Hơn nữa, dùng thân thế hoàng đế mà muốn Hoàng quốc khai chi tán điệp (hỗn loạn), cơ hồ vốn không có khả năng! Cho nên, mới làm theo ý của phụ hoàng, dùng đến chiêu thối vị này.”
A! Bị ta khó! A! Không biết tại sao, ta đột nhiên biết, bọn họ chiến thắng cũng không phải dễ dàng, ngược lại ta lại cảm thấy đắc ý! Chỉ 1 mình Diệp Dược Nô này mà phải liên kết đến mấy người để đối phó, thật sự là vinh hạnh!
“Người tâm địa rất kín đáo, mưu kế cũng thật ác độc! Không thể nói, lần này, cũng không phải là người mà chúng ta vẫn nghĩ đến!” Đường Vấn Thiên vuốt vuốt cằm trầm ngâm nói.
Thụy Triệt gật đầu, sợi tóc hung đỏ dưới ánh sáng của ngọn đèn càng thêm xinh đẹp.”Lần này ra tay không giống lúc trước, vốn là 2 người hoàn toàn khác nhau! Nếu ta sở liệu không sai thì chuyện này không phải do hắn gây nên!”
Đường Vấn Hiên vỗ vỗ tay hắn, an ủi, “Nếu không phải hắn gây nên thì tại sao hắn lại dẫn đầu bọn người bức cung? Nếu không phải là hắn thì tại sao sau khi nhìn thấy đám băng trắng ghi chữ kia hắn mới đến?”
Tuyên Tuyết Hạo lạnh nhạt nói, “Hôm nay các đại thần ngoài việc thấy đám băng trắng ghi chữ kia, mỗi người còn nhận được 1 phong thư! Mặc dù chúng ta hoài nghi người kia nhưng lần này cũng có thể là do người khác gây nên! Vấn Thiên, chuyện này xảy ra rất đột ngột, ngẫm nghĩ 1 chút, nếu không phải là Vũ Hiên thì là ai?”
Đường Vấn Hiên tái nhợt nghiêm mặt lấy tay chống đầu, không lên tiếng. Đường Đình Hiên ngồi chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì! Tuyết Tuyết Băng ngồi trên ghế cứ lắc lư thân thể, làm như cả người không được tự nhiên! Lâu Nhạc Khanh hướng ánh mắt ra phía xa, trong 1 khoảng thời gian ngắn, trên đại điện không vang lên 1 tiếng động. Tất cả mọi người đều trầm mặc .
Nửa ngày sau Đường Vấn Thiên mới ngừng động tác lại, nâng mắt lên, lạnh lùng nói, “Sợ rằng, việc này không quan liên quan đến việc quốc sự của Hoàng quốc mà là chuyện riêng của ta! Nhạc Khanh, Vấn Hiên, Tuyết Băng, Tuyết Hạo, Triệt! Chuyện này không cần các ngươi xen vào! Chuyện này giao cho ta là dược rồi!” Dứt lời, liền vỗ vỗ trán, thở dài nói, “Cũng tại ngày thường ta gây thù chuốc oán nhiều quá nên hôm nay mới xảy ra hoạ! A!” Hắn dứt lời, trên mặt lộ ra 1 nụ cười thâm sâu không sao lường được. Nụ cười đó hệt như khi thợ săn phát hiện ra con mồi, hưng phấn như vậy, hưng phấn như vậy, làm cho ta có cảm giác dựng tóc gáy
Thậm chí ta còn có cảm giác hắn đã biết ta đang ở nơi nào! Sẽ không! Chính là hắn biết, muốn tìm ra 1 nữ tử trong hậu cung ba nghìn vốn là việc không tưởng!
Hắn quyết sẽ không nghĩ đến việc ta vẽ thêm lên mặt những nốt ban, sau đó thoải mái hầu hạ bên người đệ đệ của hắn!
Bằng dung mạo này, ta tin nếu hắn có nhìn thấy đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ rằng ta là Diệp Dược Nôi! Chỉ cần, chỉ cần ta không gặp hắn vào buổi chiều là được! Ban ngày là lúc ánh sáng rất gắt, không người nào sẽ chú ý đến 1 cung nữ với gương mặt đầy nốt ban! Người khôn khéo như Đường Vấn Thiên cũng sẽ không tránh khỏi!
Bọn họ thấy hắn nói như thế, liền nói, nếu là chuyện riêng của hắn, bọn họ liền cũng không tiện xen vào!
“Chỉ là sư phụ đã hi sinh rồi mà lại không tìm ra được kẻ đó, đem hắn nhổ tận gốc! Đáng tiếc!” Lâu Nhạc Khanh đại thở dài nói.
Lòng ta trong chấn động, như thế là thế nào?
Đường Vấn Thiên giơ tay lên, nói, “Hắn không động thủ, cũng sẽ không có chuyện gì! Nếu không phải vì phụ hoàng gây ra chuyện này thì ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tống hắn đi thật xa! Chính là không thể xử tử hắn, cũng nhất định phải vạch trần dã tâm của hắn ra, chỉ là, người tính không bằng trời tính Vốn đã chuẩn bị sẵn sáng giải dược, chỉ chờ người kia đi ra thì sẽ cho Thuỵ thái y uống ngay, ai ngờ người kia lại mang theo giải dược! Làm Thuỵ thái y mất mạng là do Trầm không lo lắng chu toàn!”
Mang theo giải dược? Chuyện khi nào? Là ai cầm giải dược? Ta có thể xác định, người kia không phải là ta! Không phải ta thì sẽ có 1 người khác! Rốt cuộc là người nào?
Thụy Triệt sắc mặt tái nhợt, cổ họngnghẹn ngào, nửa ngày mới nói, “Ông trời thật trêu người! Nếu ta không bị nhốt trong phòng sách, sau đó lại đi tìm nàng tính sổ thì sẽ không phát sinh sự việc như thế này! Ta tin phụ thân trên trời có linh thiêng sẽ không trách tội Hoàng thượng! Nếu Hoàng thượng muốn bù đắp sai lầm thì Thuỵ Triệt có 1 đề nghị!”
Đường Vấn Thiên thấy hắn thương tâm liền nói, “đề nghị gì?”
Bên môi Thuỵ Triệt nổi nụ cười, cúi đầu, ôm quyền trước mặt Đường Vấn Thiên, “Xin Hoàng thượng cho phép Truỵ Triệt được tự do hành tẩu trong cung, theo đuổi nữ tử mình yêu mến!”
Đường Vấn Thiên và Đường Đình Hiên cơ hồ nhảy dựng lên ngay lập tức!
Đường Đình Hiên chỉ vào mũi Thuỵ Triệt, hét lớn, “Nguyên lai ngươi vốn là có chủ ý này. Thật xấu xa! Đại ca! Ta cũng rất thương tâm! Ta cũng muốn được tự do hành tẩu trong cung! Mặc kệ!”
Thụy Triệt nói, “Tam hoàng tử không nên vào góp vui! Tam hoàng tử đã có thê tử đẹp như hoa, cần gì phải tiến cung tìm nữ nhân? Nhưng thật ra Thuỵ Triệt đã đem lòng ngưỡng mộ, muốn Hoàng thượng tứ hôn nên mới là yêu cầu này!”
Tuyên Tuyết Băng bên này cười ha ha, lớn tiếng nói, “Hoàng thượng! Ngài thành toàn cho hắn đi! Lúc còn sống, Thuỵ thái y vì hôn sự của Triệt mà tổn hao đầu óc, khó khăn lắm hắn mới đem lòng ngưỡng mộ 1 đối tượng, Hoàng thượng như thế nào cũng nên thành toàn cho hắn! Chỉ là không biế, nàng ta là nữ tử như thế nào mà có thể chiếm được lòng yêu mến của Triệt đây?”
Đường Vấn Thiên cũng cười nói, “Đúng vậy! Trẫm cũng muốn nhìn xem nữ tử Thuỵ Triệt nhắc đến có chỗ nào hơn người mà làm cho Thừa tướng của Trẫm mê muội đến mức chính miệng yêu cầu được tiến cung để theo đuổi! Không phải người đó là Y Hách [cái nỳ ta chém 90% T.T, nguyên gốc là “y phục rực rỡ”, ta chẳng biết dịch thýa nào cả, “hách” trong tiếng hán là nổi bật, thấy gần giống nên chém vào lun ==]! Hắc! Nếu như là Y Hách thì ta nói cho người biết. Y Hách vốn đã ái mộ ngươi từ lâu, nếu đúng là vậy thì chờ 1 năm sau mãn tang, Trẫm sẽ ban hôn cho ngươi! Được không?”
Thụy Triệt vội vàng lắc đầu.”Không phải Y Hách! Y Hách quen biết với ta từ nhỏ, nếu muốn theo đuổi thì cũng không cần phải đợi đến bây giờ!”
Đường Vấn Hiên nở nụ cười nhợt nhạt, nói nhỏ, “Nếu là Y Hách thì tốt! Chỉ là theo ta thấy thì đó không phải là Y Hách! Hẳn là Điệp Y, đúng không? Hài tử đó tính tình lạnh nhạt, có thể là mẫu người Thuỵ Triệt thích!”
Thụy Triệt tức giận đến mức mắt trợn trắng!
Tuyên Tuyết Hạo hừ một tiếng, nói, “Đừng nói với ta rằng đó là 1 nương nương trong cung!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều hổ thẹn!
Thụy Triệt mắng nhẹ, “Đừng nói bậy!”
Lâu Nhạc Khanh nói, “Không phải là 1 tiểu cung chứ?! Triệt như vậy lớn như vậy mà chưa từng thích qua người nào. Chưa biết chừng hắn không thích nữ mà thích nam nhân cũng nên!” Dứt lời, liền lấy tay ôm đầu chạy trốn! Thụy Triệt xanh mặt truy đánh, cuối cùng bị Đường Vấn Thiên ngăn lại!
“Nếu Triệt đã có người trong lòng thì chúng ta đừng quấy rầy hắn! Cho hắn tự do ra vào hoàng cung, bất quá, giới hạn thời gian trong 1 năm! Nếu 1 năm sau, ngươi vẫn không theo đuổi được thì mặc kệ ngươi có thế nào, ta sẽ tứ hôn cho ngươi! Như thế được chứ?” Mặc dù không phải là câu hỏi nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm đến vô tận, làm cho người ta không khỏi không phục tùng.
Chỉ thấy mấy người bọn hắn cúi đầu, đồng thanh nói, “Tuân mệnh!”
Lúc này, trên mặt Thuỵ Triệt mới lộ ra vẻ tươi cười!
Người mà Thuỵ Triêt nói rằng muốn theo đuổi không phải là ta đấy chứ?! Nghĩ đến haàn động ngày đó của hắn ở phòng sách, ta không khỏi rùng mình.
Chờ sau khi bọn hắn đi, ta sẽ nhờ Đường Vấn Hiên giữ bí mật cho ta! Nếu không, chỉ có 1 cách duy nhất là xuất cung!
Ở cung làm 1 tiểu cung nữ cũng tốt, muốn âm mưu chuyện gì thì cũng tiện hành động, cũng không cần lo sẽ bị người khác phát hiện! Nếu được Thuỵ Triệt coi trọng như vậy, không cần phải nói, Đường Vấn Thiên và tất cả bọn họ sẽ chú ý đến ta! Nếu bị Đường Vấn Thiên chú ý thì e rằng thân phận của ta sẽ bị bại lộ!
“Cũng may là Tiên hoàng nghĩ ra mưu kế này, chúng ta mới bình an vượt qua kiếp nạn này, nhắc mới nhớ, ta cứ thắc mắc tại sao người kia lại sửa di chiếu lại thành “Nhị hoàng tử”? Tại sao hắn ta không sửa thành “thập hoàng tử” hay “tam hoàng tử” gì đó? Ta tưởng rằng người này chỉ sửa tuỳ tiện thế htôi!” Tuyên Tuyết Băng làm ra vẻ khó hiểu!
Đường Vấn Thiên cười nói, “Tuyết Băng chẳng lẽ đã quên, phụ hoàng đã từng thề trong miếu phật là sẽ không lập Tam hoàng tử lên ngôi. Có giấy làm chứng. Những người hầu hạ trong biết và chúng đại thần trong Hoàng quốc đều biết chuyện này, cho nên, nếu là viết là “tam hoàng tử” thì nhất định di chiếu đó là giả! Về phần thập hoàng tử, Tam đệ, Thập đệ của chúng ta sao? Người đứng thứ 10 chính là Điệp Y!” Cũng vì nguyên nhân này mà trong di chiếu phụ hoàng đã cố tình viết là “đại hoàng tử”! Lúc viết chiếu, người đã chắc chắn là sẽ có ngày có người đến sửa chiếu, cho nên đã đề phòng mà an bài chuyện này! Mà nếu truyền ngôi cho Nhị hoàng tử thì hắn sẽ lập tức nhường ngôi cho ta! Kế sách này, có thể nói vốn là thiên y vô phùng!
A! Ta cười thầm. Lão hồ ly ngươi thật giỏi! Cư nhiên đã sớm tính toán cặn kẽ cả rồi! Một điểm không có quên! Diệp Dược Nô ta lần này thất bại tâm phục khẩu phục. Nếu có cơ hội lần nữa thì ta sẽ lại giao thủ với ngươi!
Nếu ta sở liệu không sai thì tin tức hoàng đế băng hà chỉ là do bọn họ dựng nên mà thôi! Chưa biết chứng lão ta đang ở tại 1 nơi nào đó trong cung mà tính kế!
“Phụ hoàng bây giờ đâu? Bệnh tật trước kia cũng là giả mà thôi, bây giờ dứt khoát giả chết, rốt cuộc đã xông pha lên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa rồi sao?” Đường Vấn Hiên suy yếu nói.
Đường Vấn Thiên vỗ trán, thở dài nói, “Hắn băng hà thật không đúng lúc! Bây giờ ta chỉ có thể mỗi người ở trong cung, nghĩ ra đi cũng khó!” Thanh âm của hắn lộ ra sự bất mãn.
A! Lão hồ ly, ngay cả Đường Vấn Thiên cũng cùng tính kế với ngươi! Chỉ là không biết hắn có nói với Đường Vấn Thiên là mình đã nhìn thấy Diệp Dược Nô hay không! Nhìn vẻ mặt của Đường Vấn Thiên, hẳn có đến 8 phần là hắn chưa nói. Rốt cuộc nam nhân này đang tính toán cái gì?
Trước mắt ta như bị 1 tầng sương mù bao phủ. Có thế nào cũng không nhìn rõ đường đi ở phía trước!
Lâu Nhạc Khanh cười nói, “Hắn có thể ở nơi nào! Chắc là ở nơi nào đó trên trời phù hộ các ngươi! Tục ngữ không phải có câu “tại thiên có linh” (trên trời có linh thiêng) sao! Ha ha! Nếu ngày nào đó hắn cao hứng sống lại thì các ngươi ăn nói thế nào với dân chúng Hoàng quốc đây!” Tiết tấu của hắn hơi run run. Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!
Nói đây, Đường Vấn Thiên, Đường Vấn Hiên và mấy người cùng bật cười!
Lão hoàng đế này rốt cuộc là người thế nào? Tại saolại làm cho cái chuyện hoang đường này! Giả chết thì cũng thôi! Nhưng nhiều nương nương trong cung này vì hắn chết mà phải bị chôn sống theo, hắn cũng không có tỏ thái độ gì! Hẳn không nghĩ là các nàng đã già, muốn 1 lần giết quách 1 đám cho xong đó chứ?!
Mật đàm (*****) chấm dứt, bọn họ lần lượt cáo từ rời đi!
Rất nhanh địa, trên đại điệnchỉ còn lại 2 người Đường VấnThiên và Đường Vấn Hiên. 2 huynh đệ trầm mặc không lên tiếng, nửa ngày sau Đường Vấn Thiên nói nhỏ, “Vấn Hiên, hẳn là Diệp Dược Nô đã đến Hoàng thành rồi! Cho nên, đệ nhất định phải bảo trọng thân thể! Ta quyết sẽ tìm ra nàng!”
Chú thích
(*) Song long quan: mũ 2 rồng (dành cho thái tử)
(**) Cửu long quan: mũ chín rồng (dành cho vua đội)
(***) phát gian: 1 loại dây buộc tóc ngày xưa
(****) thâm tàng bất lộ: im hơi kín tiếng, không để lộ suy nghĩ
(*****) Mật đàm: cuộc nói chuyện bí mật ==
p/s: chap nỳ dài wá, ta lười dò lỗi chính tả, có phát hiện sai sót gì nhớ páo cho ta sửa ^^
Đầu tiên cho ta gửi lời xin lỗi chân thành đến các độc giả. Trong mấy chương trước có chỗ edit sai.
Cái dãi băng trắng ghi chữ tố cáo Đường Vấn Thiên ấy, thật ra là bồ câu trắng chứ không phải là dải băng
Sorry, ta nhầm ==