Đọc truyện Lắng Nghe Em Nói! – Chương 12: Tiêu Vũ
Tiền cứ thế mà chảy ào ào vào tài khoản của Uông Hi Nguyệt, được rồi, hiện tại cô dùng cơ thể của cô ta, cô chiếm thân thể của người ta nhưng không có nghĩa cô có quyền đổi tên cho cổ thân thể này, vì vậy hiện tại nên gọi cô là Hi Nguyệt đi.
Kế hoạch đầu là tống mớ đồ của cố thể đi thì hiện tại vẫn đang tiến hành, cho nên bây giờ cô nên bắt tay vào kế hoạch thứ hai, thu thập vật tư. Mạt thế còn ba năm nữa mới đến, nên hiện tại cô không thể mua các mặt hàng như thịt cá rau dưa hoặc các hàng có hạn sử dụng ngắn như bột, gạo, khoai ngô,..hay các loại bánh mì, bánh ngọt, lạp xưởng,…được. Có lẽ nên chuẩn bị vật tư thiên về vật dụng cần thiết hàng ngày như giấy vệ sinh, dầu gội, sữa tắm, nồi niều xoong chảo,…
Nhưng không thể cứ trơ mặt ra mà đi mua một đống đồ, chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ hoặc hiểu lầm gì đó, nói không chừng còn nghĩ cô có bệnh. Cho nên chỉ có thể tìm cách che dấu thật tốt. Hi Nguyệt thầm may mắn lúc trước sao mình có thể kiên trì đọc hết bộ truyện này sang bộ truyện khác hay được vậy, cô cũng từng xem qua một ít quyển nói về mạt thế. Trong truyện các nhân vật chính thường dùng cách mở siêu thị, tạp hóa,.. để trắng trơn thu thập vật tư. Có lẽ, cô cũng phải học làm theo thôi.
Hi Nguyệt nhìn ra ngoài phát hiện trời đã gần tối, cô liền ngồi dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn. Lúc trước, thời đại học cho đến khi ra ngoài thực tập, cô đều sống một mình, tự chi tự cho, cha mẹ thì đứng bên cổ vũ, họ không phải không để ý tới cô mà họ muốn cô học cách tự lập, biết có trách nhiệm với bản thân. Cô thầm cảm ơn cha mẹ, vì hiện tại, trong mọi tình huống cô đều có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới mà không có trở ngại gì.
Lấy nguyện liệu trong tủ lạnh ra Hi Nguyệt quyết định hôm nay phải ăn nhiều một chút, được rồi, kì thực lúc nào cô chả ăn nhiều, nhưng hôm nay cô thật sự rất vui, mức tiêu thụ hàng bữa nay là cao nhất trong những ngày qua.
Lấy bánh bao bỏ vào nồi hấp, cô làm một dĩa cà chua xào trứng, một tô canh thịt bò, một dĩa rau cải thìa xào tỏi, một bát thịt hầm cô hầm lúc sáng, cuối cùng là một tô cơm to đầy ấp. Dọn xong tất cả vào bàn ăn, Hi Nguyệt hưng phấn ngồi vào nhanh chóng giải quyết bữa tối. Chưa đầy 30 phút sau, một bàn thức ăn đều bị cô nhét hết vào bụng.
Hi Nguyệt vui vẻ vỗ vỗ cái bụng, nhẹ giọng nói “Bé con, mẹ đây là vì con hết”
Đứng dậy thu dọn chén bát, cô liền đi vào phòng ngủ thay một bộ quần áo vận động thoải mái, cô cần đi dạo để tiêu thực.
Không khí ban đêm khu ngoại thành thật sự rất tốt, tươi mát nhẹ nhàng khoan khoái, Hi Nguyệt hít sâu một hơi sau đó bước về phía công viên cách không xa chung cư của cô.
Bây giờ mới 19h, công viên không đông lắm, đa phần đều là người có tuổi hoặc trung niên đang chạy bộ, tập thể dục. Hi Nguyệt thoải mái đi tới, hướng về phía khu hồ nước, trung tâm của công viên.
Điều làm Hi Nguyệt bất ngờ chính là cô tiếp tục gặp lại Lý lạc, y đứng cách cô không xa, gần sát bên hồ nước, đang nói gì đó với người trước mặt. Vì người đối diện y đứng khuất trong bóng tối nên cô không nhìn rõ mặt, nhưng dựa theo dáng người, cô cảm thấy mình biết người đó là ai.
Nghĩ nghĩ một hồi, hai mắt cô chợt lóe sáng, trong lòng ngào thét: Móa, chả lẽ là người yêu của Lý Lạc! Nhìn đi, chiều cao dáng người có quáng gà cũng nhìn ra được tên kia là đàn ông. Tui nói mà, mắt của tui chưa bao giờ nhìn sai.
Hi Nguyệt hưng phấn ngồi xổm xuống, mom men tiến lại bụi cây gần chỗ hai người, nghe lén. Thực ra nghe lén người khác nói chuyện là điều không nên, nhưng cô nhịn không được, thật đó….
Lý Lạc hình như rất tức giận, y cau mày lui một bước về phía sau như muốn tạo khoảng cách với người đàn ông kia, còn người kia thì nhanh chóng bước ra kéo tay y lại, một lời cũng không nói. Nhưng nhờ hành động bước ra ấy, cô đã thấy rõ mặt người đàn ông, đó không phải vị hàng xóm quái dị sống đối diện căn hộ của cô sao?
Bị nắm lại, Lý Lạc liên tục vung tay muốn tránh khỏi nhưng không thành công, vị hàng xóm vẫn nắm chặt tay y, nghiêm mặt mím môi không nói lời nào.
Vẻ mặt như này của hắn càng khiến Lý Lạc tức giận hơn, y một bên dùng tay còn lại nắm lấy cổ áo vị hàng xóm, một bên tức giận mắng to “TIÊU VŨ! Anh con mẹ nó có bỏ ra hay không?”.
Tiếng hô của Lý Lạc hoàn toàn khiến cho Hi Nguyệt chần động, Tiêu Vũ? Vị hàng xóm không thích nói chuyện đó chính là Tiêu Vũ, nam thứ số một luôn một đường đi theo bảo vệ Trịnh Thư Uyển trong mạt thế? Mẹ nó! Có khi nào trùng tên hay không? Nhưng mà, sao giống với khuôn mặt bất chợt hiện ra trong đầu cô thế này!
Chả lẽ Trinh Thư Uyển có mị lực đến nổi bẻ cong thành thẳng? Hay từ đầu mắt cô đã nhìn sai, kì thực Tiêu Vũ và Lý Lạc chỉ là bạn bè đang cãi nhau?
Trong ký ức tương lai của “Uông Hi Nguyệt”, Tiêu Vũ gia nhập đoàn người Tần Úc là lúc đoàn người đang trên đường đi lạc vào thị trấn Cúc Bay, sau khi gia nhập, Tiêu Vũ đã cống hiến rất nhiều cho đoàn thể, hắn ta có dị năng hệ tinh thần, cho nên luôn được đảm đương chức vụ làm rada tìm đường.
Lạc vào thị trấn Cúc Bay lúc đó cũng nhờ có một phần từ Tiêu Vũ, nhưng cũng vì có hắn ta, cho nên đoàn người cũng né khá nhiều khu vực tập trung đông động thực vật biến dị, sau khi vào thị trấn, lúc ban đầu Tiêu Vũ có dự định sẽ ở lại đây, không theo đoàn người vì mục tiêu của họ là căn cứ Bắc Tinh ở phía Bắc, đi vòng về phía nam chỉ để thu thập vật tư cùng vũ khí, nhưng không biết vì sao sau khi đoàn người chuẩn bị rời đi thì Tiêu Vũ lại đồng ý chính thức gia nhập. Về sau hắn ta càng ân cần với Trinh Thư Uyển, một lòng vì cô ta làm rất nhiều chuyện, cuối cùng trở thành đàn em đắc lực của Tần Úc. Còn về phía sau nữa thì cô không biết, vì “Uông Hi Nguyệt” sống không tới lúc đó.
Càng nghĩ độ ấm trong mắt Hi Nguyệt càng giảm xuống, vốn dĩ “Uông Hi Nguyệt” cùng Tiêu Vũ không có ân oán, nhưng khi Trinh Thư Uyển thu phục được hắn ta thì hắn lại vì ả làm nhiều chuyện suýt chút nữa hại chết “Uông Hi Nguyệt”. Bây giờ nhìn thấy người thật trước mặt, độ hảo cảm của cô đối với hắn ta hoàn toàn tụt hết. Vì một người như Trinh Thư Uyển mà làm hại biết bao nhiêu ngườii vô tội, đáng hay sao?