Đọc truyện Lắng Nghe Em Nói! – Chương 11: Lý Lạc
Hi: Sau khi ngồi đọc lại truyện ở C1 và c7 thấy có chút lỗi, cho nên ta đã sữa lại, xin lỗi mọi người TAT
Khu ngoại thành thủ đô không phồn hoa như người bạn bên cạnh, nó khá yên bình, người dân sống ở đây rất ôn hòa, ai ai cũng vui vẻ niềm nở. Như Nguyệt đã ở đây một tháng, cô cảm giác mình như quay trở về thời đại học, không ngủ thì lên mạng, không lên mạng thì đi dạo, không đi dạo thì ngồi ăn, đặc biệt hiện tại cô ăn rất nhiều, ăn đến nổi trong một tháng thân hình chữ S của Uông Hi Nguyệt đã to thêm một vòng. Cô không đành lòng nhìn thẳng chỉ có thể một bên thắp hương xin lỗi cố thể, một bên đổ lỗi cho việc mang thai.
Hôm nay là ngày thứ 34 Nguyễn Như Nguyệt đến đây, lúc mới đến cảm giác rất lạ lẫm, nhưng cô là một người có tính cách thích tự vui, rất nhanh chóng cô đã trở thành một cá thể trông khu tập thể này, ví dụ, giống như bây giờ…..
“Ây nha, Tiểu Nguyệt tính đi đâu thế, nào lại đây lại đây?” Một bà lão ngồi bên một tấm biển có dòng chữ to “Bánh bao Lạc Lạc” không ngừng vẫy tay về phía cô.
“Cháu chào bà, hôm nay chân bà đã bớt đau chưa?” Như Nguyệt nhanh chân đi đến gần bà chào hỏi.
“Nhờ cháu, mỗi tối ngủ bà không còn nhức nữa” Bà lão hiền lành nở nụ cười kéo kéo cánh tay cô, ánh mắt từ ái.
Bà lão gọi là Bà Lý, năm nay đã hơn 80, sống cùng cháu trai hiện tại đang là chủ cửa hàng bánh báo. Lúc mới đến, vì “thiên phú dị bẩm” có tên là mù đường của mình nên cô đã đi lạc. Nhờ anh Lý chỉ dẫn mà cô mới tìm được căn hộ của mình, vì vậy cô thường đến đây mua bánh bao, không chỉ vì nguyên nhân này mà còn vì bánh bao ở tiệm này rất giống hương vị mẹ cô làm. Mỗi lần ăn nó là cô lại có cảm giác như mẹ đang ở đây, im lặng ngắm nhìn cô. Mua liên tục thành khách quen, khi thấy bà Lý mỗi lần trò chuyện không ngừng xoa bóp chân, than thở chân đau tối ngủ không ngon, vì vậy mỗi ngày cô đều tới đây bỏ ra một tiếng đồng hồ giúp bà xoa bóp. Cô học bên điều dưỡng, cô biết làm thế nào để người già có thể thoải mái hơn. Vì thế, mỗi lần thấy cô bà Lý không khỏi cười híp mắt, thầm nghĩ đứa bé này rất hợp với cháu trai của mình.
“Tốt quá” Như Nguyệt cười cười để bà kéo tay.
“Lạc Lạc, mang ít bánh qua đây” Bà Lý quay qua giục cháu trai đang đứng ngay trong quầy sau lưng mình.
Lý Lạc cười trừ sau đó đưa ánh mắt xin lỗi về phía cô, thấy bà mình thường xuyên làm phiền người ta như vậy, y cũng ngại lắm chứ. Y nhanh chóng gói 4 cái bánh bao, sau đó đi ra ngoài.
Lý Lạc năm nay 27 tuổi, là một thanh niên có dáng người cùng khuôn mặt rất tốt, y cao khoảng m78, thân hình chuẩn kiểu anh trai hàng xóm, khuôn mặt tuấn tú mềm mại. Tổng kết một câu, đây là một tiểu thụ hoàn mỹ. Xin lỗi, thật ra ngày đầu gặp y cô đã tổng kết như vậy, làm một hủ lâu năm, cô rất tin con mắt của mình. Cho nên, chỉ có thể dùng ánh mắt áy này nhìn về bà Lý. Nghe nói nhà họ Lý hiện tại chỉ còn mình bà và Lý Lạc… haizz
Bà Lý trừng cháu trai một cái, sau đó liền nhận bánh bao rồi bỏ lên tay cô. Như Nguyệt nhanh tay đẩy lại nói “Cháu cảm ơn bà, nhưng sao cháu không thể nhận ạ”
“Sao không thể, cầm lấy cầm lấy, nhờ cháu mà bà không còn đau chân nữa, cháu không lấy là bà hết vui đó” Bà Lý hờn dỗi nói.
Như Nguyệt ngượng ngùng nhận lấy, sau đó cô ngẩng đầu lên ngật một cái với Lý Lạc rồi xin phép bà Lý mình phải đi mua đồ.
Phía trước có một siêu thị khá lớn, mỗi tuần hai lần cô phải đên đây mua nguyên liệu nấu ăn, hiện tại cô không thể ăn giống lúc trước, tùy tùy tiện tiện, một phụ nữ có thai cần ăn cái gì không được đụng thứ gì cô đều cố gắng làm theo.
Mua một loạt thịt cá rau dưa, cô hưng phấn qua về.
“Chào anh” Cô vui vẻ chào hỏi vị hàng xóm đối diện nhà mình, là một anh chàng có chút âm trầm, khi chuyển tới đây đây là lần thứ tư cô nhìn thấy anh ta. Là một kẻ quái dị, nhưng không vì thế mà cô không chào hỏi.
Vị hàng xóm chỉ nhìn cô một cái sau đó kép cửa lại, Như Nguyệt rùng mình phóng nhanh vào nhà.
Căn hộ cô thuê nằm ở tầng ba, vì mang thai nên cô không thích cảm giác đi thang máy, cho nên cô chọn tầng gần gần phía dưới, đi thang máy nhanh chóng là lên, nếu cúp điện, cháy nổ vân vân thì có đường mà chạy, chứ ở tầng mười mấy thang máy hư một phát lúc đó chỉ có kêu trời. Kì thật…là do cô nghĩ quá nhiều rồi đi.
Căn hộ cô có năm phòng, một phòng khách, một phòng ngủ, phòng bếp cùng nhà tắm và nhà vệ sinh. Nội thất đầy đủ, bố trí hài hòa, mang lại cảm giác ấm áp cho người khác. Mang nguyên liệu vào phòng bếp, Như Nguyệt thay đồ rồi mở laptop lên mạng.
Gần đây sau khi làm quen được với hoàn cảnh xung quanh, cô liền tạo một tài khoảng trên web “khố phòng”, một trang web bán hàng trực tuyến. Thân làm chủ bán, cô ngày nào cũng phải cập nhật tin tức về các loại quần áo mỹ phẩm hàng hiệu của Uông Hi Nguyệt. Đồ của cô ta quá nhiều, cô phải phân ra từng cái, vì trong đống này, có cái chỉ mới dùng một lần, có cái còn nguyên mac, cho nên cô chỉ có thể tạo ra hai mục, cũ và mới.
Chỉ mới đăng ba ngày mà cô đã tiệu thụ được rất nhiều sản phẩm, đa phần là bên hàng cũ, vì đồ hiệu luôn đắt đỏ, có một số cô nàng dành dụm cũng không đủ mua, nhưng khi nhìn thấy có chỗ bán hàng cũ rao bán chưa tới nữa giá gốc, hàng chình hãng, tuy đã dùng rồi nhưng các nàng không để ý. Chỉ cần có để đi khoe là được.