Bạn đang đọc Lang Hoặc – Chương 78: Kết Bạn
Nghe không hiểu? Loài người kia ngươi kiêu ngạo quá rồi đấy! Chỉ số thông minh của bổn điện hạ rất cao nha!
Nhóc sói huơ tiểu móng vuốt kháng nghị.
“Đừng lộn xộn! Chó nhỏ! Nằm yên! Về nhà sẽ cho mi ăn ngon!”
Manh Manh cứng rắn kéo bé con vào lòng, vuốt ve thân thể, đầu tiên là sau lưng, dần dần hướng về phía cằm dưới.
Ôi a~ Thoải mái quớ~
Đầu tiên Nhóc sói rất hưởng thụ cảm giác phục vụ Manh Manh mang lại, nhưng ngay sau đó liền nhận ra bàn tay Manh Manh.
Khẩn trương ngồi dậy.
Ê nè! Loài người kia mi đang sờ vào đâu đấy! Ô ô ô! Đều tại mẹ ngu ngốc! Bằng không bổn điện hạ sao phải gặp thảm cảnh dưới độc thủ của loài người thế này, “trinh tiết” khó giữ được rồi!
Nhóc sói dùng sức giãy giụa, không hợp tác uốn éo thân người.
“Chó nhỏ! Bạn là chó cái à?”
Manh Manh lần theo mớ lông bụng dưới tiểu tử, ý thức được đang làm nó không vui, nhẹ nhàng nhéo thân thể nó một cái.
Ô!
Nhóc sói “nghẹn ngào”, toàn thân nằm sõng soài trên đùi Manh Manh, không buồn động đậy.
Trinh tiết của bổn điện hạ! Cứ vậy bị một đứa bé gái lấy mất! Ô ô ô!
“Chó nhỏ! Bạn không thoải mái sao? Có phải không thích mình chạm vào bạn không…!bạn không thích chơi đùa với mình hả?”
Thanh âm thanh thúy của Manh Manh cũng dần thấp xuống, Nhóc sói vểnh một tai lên.
Loài người này hình như đang buồn à.
Ô ô ô! Bổn điện hạ cũng buồn lắm, nhịn lâu lắm mới có thể hiện về lại nguyên hình, lại gặp phải hai tên nhân loại đáng ghét, đem mình đi bán.
Hai mẹ ngu ngốc nhà mình cũng không biết ra ngoài đi tìm mình nữa! Ô ô! Bây giờ còn bị một đứa bé gái bỡn cợt.
Nó đã sờ chỗ đó của bổn điện hạ, còn buồn cái gì mà buồn?
Nhóc sói dựng người dậy, hướng về phía trước ngực cô bé gái, móng vuốt vững vàng bắt lấy áo.
(Tiểu sắc lang từ hồi nhỏ lun rồi)
Chỗ này mới thoải mái nè! Ô ô ô! Mẹ ơi là mẹ! Sao lại có hai người mẹ ngốc nghếch như vậy! Sợ rằng giờ này cũng còn chưa biết con gái hai người xém bị đem đi bán, muốn về nhà quá.
Bàn tay nhỏ bé của Manh Manh nhẹ nhàng xoa sau lưng cho Nhóc sói, lộ ra thần sắc vui mừng.
“Chó nhỏ! Bạn đây là đồng ý kết bạn với mình rồi hả?”
Hưng phấn nói.
Hở?
Nhóc sói nằm trong ngực cô bé, liếc nhìn, đèn xe tương đối hơi mờ, lúc này mới nhìn rõ, thì ra cô bé có một đôi mắt tròn to xinh đẹp, nhưng ánh nhìn hình như không có thần thái.
Nhóc sói vểnh một tai còn lại lên, giơ móng vuốt, tính huơ qua huơ lại để dò xét, Manh Manh cũng dời mắt qua, nhưng là dùng tay lục lọi trên người sói nhỏ, rồi cầm lấy móng vuốt nó đặt vào bàn tay mình.
“Chó nhỏ? Bạn làm gì vậy?”
Manh Manh nắm vuốt nhỏ, hơi nghiêng người về trước.
Mắt không thấy đường à?
Trong lòng Nhóc sói thoáng qua cảm giác không vui.
Nhóc con không nhìn thấy được mình à?
Lúc đó còn nhỏ nên cô cũng chưa hiểu loại cảm xúc này nghĩa là gì, cho đến rất nhiều năm về sau khi đã trưởng thành hồi tưởng lại, mới xúc động thì ra tất cả thật sự đã được định trước.
Không thấy đường? Không hiểu vì sao, đối với việc cô bé không thể nhìn, lại khiến Nhóc sói muốn nổi nóng, đôi mắt xinh đẹp thế kia vì sao lại không thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này?
Cảm xúc ướt át truyền tới, Manh Manh đột nhiên cười lên.
“Chó nhỏ, nhột quá, đừng liếm mà.”
Thì ra Nhóc sói đưa ra chiếc lưỡi của mình, liếm lên gò má Manh Manh.
Khi nhìn thấy bờ môi hồng hồng trước mặt lại dời mục tiêu, không tự chủ liếm lên khóe môi Manh Manh.
Hihi! Đã mang con dấu bổn điện hạ, sau này mi chính là người của bổn điện hạ!
Không chút nhận ra suy nghĩ của mình rất bá đạo, đối với cô gái nhỏ chỉ mới gặp lần đầu tiên, mà đã muốn cô ấy là của mình, nhưng ai bảo cô bé lại sờ vào nơi đó của Nhóc sói.
“Mình đặt cho bạn cái tên nha?”
Manh manh giống như trưng cầu ý kiến Nhóc sói, Nhóc sói vẫn tiếp tục liếm gò má cô bé, để bày tỏ ngầm đồng ý.
“Haha, sao bạn cứ thích liếm thế nhỉ.”
Manh Manh ôm trọn Nhóc sói vào lòng, bế lên giữa không trung.
“Thích liếm người ta như vậy, liền gọi bạn là Thiểm Thiểm đi.”
Ặc! Tên gì mà, kém sang quá vậy!
Trong đầu Nhóc sói không thích cái tên này, vì vậy nhân lúc Manh Manh buông tay liền trong chớp mắt, búng tới bên cạnh cô bé, đưa ra móng vuốt, gãi gãi áo của bé con.
Vì do không nhìn được, nên Manh Manh lập tức hốt hoảng xoay người.
“Thiểm Thiểm, bạn đâu rồi?”
Sau đó, nhận ra có gì đó cạnh áo mình, liền đưa tay thử mò mẫm, lúc chạm phải cái tai xù lông, trong lòng mới ổn định lại.
“Thiểm Thiểm, bạn nghịch ngợm thật! Khi dễ mình không nhìn thấy phải không.”
Trong nháy mắt Manh Manh mất mát, đều thu vào đáy mắt Nhóc sói, trong lòng Nhóc sói khói chịu một trận.
Ô ô, nếu đã là người của bổn điện hạ, ta cũng không thích thấy mi khổ sở.
Nếu có thể trò chuyện được thì tốt rồi.
Giờ phút này nhóc con suy nghĩ sẽ khuyên răn Manh Manh không nên thương tâm khổ sở.
– —
Trong phòng khách, ly nước hung hăng đập vào tường, “xoảng” một tiếng, vỡ nát rơi ra đầy đất.
Hai tay Cảnh Tình nắm lại thật chặt, bả vai run rẩy.
Tức giận, trước nay cô chưa từng nổi giận như vậy.
Không tìm được? Không tìm được Lang Lang là sao?
“Lang nữ vương…”
Nghiêm Yên nhỏ giọng gọi, cô có thể cảm nhận cơn giận của Cảnh Tình, cùng cảm giác áp bức đè nén.
Mà lòng cô cũng như lửa đốt, cô lo cho Cơ Nhị.
Đã phái người ra ngoài tìm, mà vẫn không tìm được, cũng không thể tìm thấy Lang Lang.
Nhưng lại có người nhìn thấy Cơ Nhi bồng Lang Lang bước lên một chiếc xe lạ, chỉ biết là của một người phụ nữ cầm lái.
Dựa trên tình báo của Âu Dương Vô Song, càng khiến các cô mơ hồ, theo lời khai bọn buôn người, thì có một cô gái đã bán đứa bé cho bọn họ, nhưng giữa đường, đứa bé lại biến thành yêu quái, sau đó không thấy đâu.
Hình như yêu quái là một con sói sơ sinh? Không thể liên hệ hai chuyện này với nhau được, từ lúc gặp Tư Minh Vi và Lang Lang, thì đôi mắt của Lang Lang đã khiến cô cảm thấy nghi hoặc, nghe từ miệng Cảnh Tình sự xuất hiện của Tư Minh Vi và Lang Lang, khiến cô cũng rất hoài nghi, cũng không biết cha đứa bé là ai.
Mà cô cũng từng nghi ngờ, Lang Lang là con ruột Cảnh Tình, nhưng với tính cách Cảnh Tình, nếu quả thật cậu ấy có làm, sao sẽ không thừa nhận?
Cảnh Tình đỡ trán, ánh mắt nhìn về Nghiêm Yên.
“Định nói gì thì nói đi.”
Cô nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Nghiêm Yên, ngay cả chính cô cũng bắt đầu hoài nghi, bất chợt cô nhớ lại ngày đó Tư Đồ Viêm đã nói.
Phong ấn ký ức…!mình à…!
Cảm giác choáng váng lại ập tới, cả người cô ngã về sau, Nghiêm Yên kịp thời đỡ cô lại, mang đến sô pha.
“Tiểu Thử, năm nay Lang Lang bao tuổi rồi?”
“Ah, đại khái chừng hơn một tuổi gì đó.”
Nghiêm Yên nhất thời không nghĩ ra, vốn định hỏi Cảnh Tình thấy khó chịu ở đâu.
“Vậy thời điểm Tiểu đà điểu mang thai, có lẽ vào đầu hai năm trước.”
“Đúng chứ.
Loài người mang thai tầm mười tháng gì đó…!Là, vào đầu hai năm trước đã phát sinh chuyện gì ư?”
Nghiêm Yên dường như đã hiểu ý Cảnh Tình.
“Hai năm trước…!hai năm trước…!tớ không nhớ gì cả…”
Cảnh Tình chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện tới mấy Nghiêm Yên, cảm giác choáng váng lại ập tới kèm theo cơn đau đầu tấn công dữ dội, cô với tay về trước, cuối cùng cả người ngã xuống người Nghiêm Yên.
Hai năm trước? Nghĩ như vậy, Nghiêm Yên dần nhớ ra vài chuyện, lúc đó có lần Lang nữ vương tới quầy rượu của cô, cô còn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý nhiều, vốn, Lang nữ vương tới chỗ cô cũng chính là để uống rượu thôi mà.
Cô còn nhớ từng hỏi Lang nữ vương, đang có đối tượng phải không, nhưng câu trả lời chỉ là ánh mắt làm cô đóng băng của cổ.
Sau đó, Lang nữ vương trở lại quầy rượu như thường lệ, mà tự dưng lại trở nên “bình thường” một cách kỳ lạ đúng nghĩa.
Lang nữ vương của bây giờ nói không nhớ gì cả, lẽ nào là vào lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
– —
Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ hai tầng, người đàn ông kéo thắng tay xuống xe trước, sau đó mở cửa.
“Manh Manh, nào, cẩn thận!”
Manh Manh một tay ôm Nhóc sói, một tay chống gậy, cẩn thận bước xuống xe.
Người đàn ông lập tức đỡ lấy bé con, lộ ra vẻ mặt khẩn trương, rất sợ Manh Manh sẽ bị ngã.
“Manh Manh, đưa ba bế con chó cho.”
Giờ phút này người đàn ông mới nhìn rõ dáng vẻ của Nhóc sói, hắn rốt cuộc chắc chắn đây là một con sói con, sợ nó làm bị thương con gái.
“Con không muốn!”
Manh Manh quả quyết cự tuyệt, hai tay ôm Nhóc sói vào lòng thật chặt.
Nhóc sói thấy bàn tay người đàn ông định chạm vào mình, lập tức bày ra bộ dạng tự vệ, nhe nanh gầm ghừ.
Bổn điện hạ mới không để tên nam nhân thối ngươi động vào! Cô bé này ôm, ta thấy thoải mái nhất, mà nó tên là Manh Manh à.
Người đàn ông theo bản năng lui về sau, bất đắc dĩ suy nghĩ, mình lại bị một con sói con hù sợ.
“Thiểm Thiểm, đến nhà rồi, có đói không! Mình lấy đồ ăn ngon cho bạn nhé!”
Vừa nói, vừa ôm Nhóc sói tiến về trước.
“Manh Manh! Chậm một chút! Thôi được, ba không ôm nó nữa.”
Thở dài, lắc đầu, nửa bước cũng không rời, đi bên cạnh con gái, rất sợ nó sẽ xảy ra sơ suất gì.
(tính khí quật cường đã từ hồi đó rồi:)))
Nhóc sói lại đưa lưỡi liếm mặt Manh Manh, bày tỏ vui mừng.
“Ba, cho Thiểm Thiểm uống nữa nhé!”
Vừa vào nhà, Manh Manh vừa thả nhóc sói xuống, liền chạy vào bếp.
Người đàn ông ngăn cô bé lại, ôn nhu cười nói.
“Thiểm Thiểm? Con đặt cho nó cái tên này à? Nghe lời ba, mang Thiểm Thiểm ra bàn ăn, rồi ba lấy sữa bò cho.”
Đối với việc giữa đường nhặt được một con sói con, tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng thấy con gái mình yêu thương thích nó đến vậy, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
Từ khi ly dị mẹ Manh Manh, một mình hắn bôn ba nuôi con gái, hắn biết con gái thật ra rất cô đơn, bởi vì sau vụ tai nạn giao thông, nó đã bị mất đi ánh sáng, kể từ đó, thế giới của Manh Manh dường như chỉ còn lại chính bản thân nó.
Nghĩ tới đây, người đàn ông lại quặn thắt trong lòng, yêu thuơng nhìn đứa con gái bé bỏng của mình.
Manh Manh bế Nhóc sói, đặt nó lên bàn.
“Thiểm Thiểm, bạn là món quà mà ông trời đã tặng cho mình! Sau này bạn hãy luôn ở bên cạnh mình nhé?”
Nhóc sói vui vẻ đưa móng vuốt ra, định lao tới, nhưng đột nhiên lại nghĩ phải sớm trở lại để tìm hai mẹ của mình.
Móng vuốt cứ thế dừng lại giữa không trung.
Manh Manh nhạy cảm phát giác có điều gì đó.
“Thiểm Thiểm! Bạn không thích sao? Bạn là người bạn đầu tiên của mình đấy…!mình…”
Manh Manh nói tới đây, thì cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ đi.
“Ngay cả bạn cũng không nguyện ý kết bạn với một người mù lòa như mình…”
Tư sau vụ tai nạn, Manh Manh trở nên nhạy cảm hơn bất kỳ đứa con nít bình thường nào, cũng trưởng thành sớm hơn, cô bé biết mình không giống những đứa trẻ con khác, cũng biết mẹ vì không tiếp nhận nổi chuyện này, mà bỏ lại hai cha con.
Nhóc sói tuy còn là một con sói sơ sinh, nhưng cũng không nỡ có lòng làm hại cô bé gái trước mặt này, hơn nữa cô bé đó lại còn yêu thương mình, sau này tuyệt đối không thể để ai ăn hiếp cô bé.
Nhưng bây giờ bé con lại không có cách nào báo cho hai mẹ biết, phải mau trở về, để thông báo tất cả mọi chuyện.
Chị Cơ chắc vẫn đang trong nguy hiểm.
Vì vậy bé con đã âm thầm quyết định.
– — —- —-
Sưu tập lỗi chính tả của ê đít tơ:”>, từ đúng là ngã sõng soài, còn “chính tả” siu việt của mị là ngã xỗng xoài:)))))~.