Bạn đang đọc Lang Hoặc – Chương 77: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tên béo giống bị say vậy loạng choạng ngã trái ngã phải, hắn dùng sức lắc mạnh thân thể, để có thể hất Lang Lang ra.
Móng vuốt Lang Lang đi trước một bước vững vàng cố định sau lưng hắn, có sức trụ của tay và chân khiến lực cắn càng mạnh hơn, chất lỏng màu đỏ liền túa ra từ miệng bé con.
Tên gầy đứng một bên bị hù dọa sớm té đái ra quần, xụi lơ trên đất, ngồi bất động.
“Nó cắn chết tao rồi! Đau quá!!!!!!”
Gương mặt tên béo nổi cả gân xanh, vặn vẹo dữ tợn, hắn có thể cảm nhận da thịt trên cổ đang dần bị xé ra, đau đớn tê tâm phế liệt lan truyền khắp dây thần kinh đến toàn thân.
“Út ơi! Cứu tao với!”
Tên béo hướng tên gầy, lúc này chỉ biết cầu cứu hắn, giống như vớ được phao cứu sinh vậy, tên béo từng bước lảo đảo, nhào về hướng tên gầy ngã lên người hắn, không chống được sức nặng của tên béo, tên gầy ngã ạch xuống đất, nằm bất lực tại chỗ.
Đôi mắt Lang Lang dần đỏ như máu, tứ chi dùng sức, phóng xuống đất.
Trong miệng vẫn ngậm một khối máu thịt mơ hồ.
“Phi” một tiếng, phun qua một bên, tên béo cuối cùng cũng thoát được khổ ải, một tay bụm vết thương, nhưng vẫn không thể ngừng được máu.
Lang Lang bước từng bước về hướng họ, giống một con thú nhỏ khát máu, đôi mắt đỏ thẳm nhìn chằm chằm, cả hai bị hù dọa không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Giết hết bọn bay!”
Chuyện không thể tin được đang xảy ra, từng từ từng chữ được nhả từ miệng Lang Lang đang được nói hết sức rõ ràng, còn mang theo sát khí.
“Tha bọn tôi đi mà! Bọn tôi có mắt không thấy thái sơn, không dám nữa đâu!”
Tên béo bị hù sợ vãi cả linh hồn, tên gầy thì bò lồm ngồm dậy, dập đầu cầu xin tha thứ.
Không biết qua bao lâu, lúc tên béo ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy bóng dáng Tiểu Lang Lang đâu, xung quanh không có lấy chút động tĩnh nào.
Tên béo mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, đã kinh sợ cộng thêm bị mất máu, thở một hơi xong, cũng hôn mê bất tỉnh.
– —
“Lang Lang!!!”
Tư Minh Vi toát mồ hôi lạnh, bật dậy gọi to, cả người run rẩy.
Cảnh Tình liền kéo cô vào lòng, dùng khăn thấm mồ hôi lạnh cho cô.
“Bảo bối! Đừng sợ! Có chị đây!”
Cảnh Tình lo lắng nhìn cô, từ lúc Tư Minh Vi bắt đầu ngủ, đã liền mơ thấy ác mộng, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, liên tục túa ra mồ hôi lạnh, cô chỉ đành ngồi một bên chăm sóc cô ấy.
“Tình! Lang Lang!”
Giọng Tư Minh Vi run rẩy, để mặc Cảnh Tình ôm, hít lấy hương thơm trên người cô.
“Từ từ nói! Em mơ thấy cái gì? Lang Lang làm sao?”
Cảnh Tình một bên nhẹ vuốt ve mái tóc cô.
“Lang Lang biến đổi! Miệng nó dính đầy máu! Tình! Lang Lang đâu rồi?”
Tư Minh Vi hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm bóng người Lang Lang.
“Bảo bối! Không sao đâu, Cơ Nhị mang Lang Lang ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về.”
Trong lòng Cảnh Tình mơ hồ có một loại dự cảm không lành, đã trễ vậy rồi, Cơ Nhị vẫn chưa về, điện thoại cũng không được, đừng nói đã thật sự xảy ra chuyện gì.
“Tình! Em sợ Lang Lang đã gặp chuyện! Đáng sợ quá! Em mơ thấy Lang Lang giết người!”
Tư Minh Vi dán đầu vào ngực Cảnh Tình, nghe thấy tiếng tim đập có lực của cô, hồi tưởng lại.
“Haha, bảo bối, Lang Lang còn nhỏ xíu, sao sẽ biết giết người! Em là suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Cảnh Tình an ủi.
“Không phải đâu Tình, trong mơ Lang Lang đã trở thành bộ dạng em không thể nhận ra.
Đều do em không tốt, từ khi Lang Lang chào đời, em đã không chăm sóc con bé thật tốt.”
Thấy Tư Minh Vi bắt đầu tự trách.
Cảnh Tình đau lòng, hận không thể quay về quá khứ, biết hai mẹ con họ sớm hơn để chăm sóc cho họ.
“Cảnh nữ vương!”
Tiếng bước chân vội vã của Nghiêm Yên, trực tiếp mở cửa, trong tay đang cầm điện thoại.
Giờ phút này Tư Minh Vi vẫn còn mặc đồ ngủ, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một mảnh trắng như tuyết, Cảnh Tình vội vàng dùng chăn bao bọc cô lại, ném cho Nghiêm Yên cái nhìn sắc như dao cạo.
Nghiêm Yên lui về sau hai bước, vội vàng khoát tay,
“Tiểu Vi Vi, tôi không thấy gì hết! Nhưng mà xảy ra chuyện rồi!”
Nghiêm Yên ném điện thoại cho Cảnh Tình.
– —
“Yêu quái! Có yêu quái!!”
Nhân viên y tế đưa tên béo lên cáng, lúc tên béo tỉnh lại, một bên đã được băng bó vết thương, một bên lớn tiếng kêu loạn.
“Cảnh sát! Có yêu quái! Cứu tôi với nhanh lên! Mấy người nhất định phải bắt được ranh con đó, sau đó giết chết nó!”
Lời nói tên béo không được mạch lạc, kích động không ngừng, bắt lại người nào cũng không ngừng nói với họ ba chữ có yêu quái.
Y tá lắc đầu, thở dài, ấn hắn xuống.
“Anh ơi, anh đã bị thương, vẫn nên nằm xuống trước đã!”
Đợi xe cứu thương đóng sập cửa, mà vẫn nghe được tiếng kêu la inh ỏi của hắn!
Có vài tên đàn ông mặc đồng phục không giống cảnh sát, tới xử lý hiện trường, một tên trong số đó nói chuyện điện thoại.
“Báo cáo đại tiểu thư! Mục tiêu biến mất, hiện trường chỉ có hai tên đàn ông, trải qua điều tra, bọn chúng là dân buôn người!”
“Trên con đường, vài giờ trước có người đã nhìn thấy đại khái sự việc, có vài tên đàn ông mang theo bao bố lên xe, bộ dạng phỏng chừng không sai biệt là loài người.”
Tên đàn ông nghe xong gật đầu, cúp máy, phất phất tay.
“Thu đội!”
“Không thể nào! Lang tộc đi tổn thương loài người à! Tôi có thể bảo đảm với cô tộc tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy! Nếu đó là cậu tôi, thì ông ta sẽ càng không thể làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế!”
Cảnh Tình vừa nghe là Âu Dương Vô Song gọi tới, liền giao Nghiêm Yên chăm sóc Tư Minh Vi, cầm điện thoại ra phòng khách.
“Sói sơ sinh vẫn chưa thành hình? Chuyện này…”
Nét mặt Cảnh Tình ngưng trọng.
“Chuyện này đã làm phiền tới cô! Tôi sẽ điều tra! Nhất định sẽ cho cô một sự giao phó!”
Cúp máy, trong lòng cô càng bất an, gọi Nghiêm Yên.
“Điện thoại Cơ Nhị, gọi được hay chưa?”
Giọng Cảnh Tình có chút gấp gáp.
“Lang nữ vương! Lẽ nào chuyện này liên quan tới Cơ Nhị và Lang Lang hả?”
Nghiêm Yên cũng khẩn trương theo.
“Gọi điện đi, nhanh liên lạc được với Cơ Nhị trước!”
Cảnh Tình không nhịn được vừa nói.
“Ban nãy tớ đã gọi liên tục, nhưng vẫn không liên lạc được, trên thực tế máy cô ấy đang ở trạng thái tắt nguồn…”
Nghiêm Yên ảo não vừa nói, vừa nhìn sắc mặt ảm đạm của Cảnh Tình, rụt cổ.
“Tiểu Thử! Sao cậu không chịu nói sớm với tớ!”
Cảnh Tình tức giận la mắng.
“Tớ…!tớ sai rồi mà…”
Nghiêm Yên cúi đầu, không liên lạc được Cơ Nhị, cô cũng thấy hơi lo, nếu điện thoại hết pin, giữa đường đã bị cái gì ngăn cản, mà không lựa chọn phương thức liên lạc khác, dù sao Cơ Nhị cũng là người lớn, cứ vậy không hiểu ra làm sao, đến giờ vẫn chưa thấy về.
“Chuyện này trước tiên đừng nói Tiểu đà điểu biết, cậu ở nhà đợi tin tức!”
Cảnh Tình ra lệnh.
Nghiêm Yên gật đầu.
Sói sơ sinh chưa thành hình sao? Không hợp lý, nếu là của Lang tộc, sao có thể tùy ý vứt bỏ ở nhân giới được.
Là Lang Lang? Càng không thể nào, Lang Lang là đứa nhỏ loài người, là loài người, sao có thể, Lang Lang sẽ không gặp phải việc gì đâu.
Cảnh Tình tự an ủi bản thân, hy vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm.
– —
Trời tối, thân thể nhỏ nhắn của Lang Lang chạy một mình trên quốc lộ rộng lớn, nhìn từ xa, giống một con chó nhỏ.
Chạy một hồi, tốc độ bé con chậm lại, thở hổn hển.
Gió lạnh thổi qua, bé con ngừng lại hẳn, cả người run cầm cập, rụt cái đầu nhỏ lại.
Ánh sáng chói mắt thoáng từ thân người toát ra, dưới ánh sáng, bé con biến thân, cuối cùng toàn thân biến thành một con sói nhỏ màu trắng.
Con ngươi xanh đậm lấp lánh trong bóng đêm.
“Đều tại mẹ hết! Mẹ đúng là đồ đại ngốc mà!”
Nhóc sói ngồi bệch xuống đường, phát ra âm thanh con nít của mình, oán trách.
Từ xa xa truyền tới âm thanh xe chạy, màu vàng của đèn xe thoáng qua, Nhóc sói tránh không kịp, “ô ô” một tiếng.
Lấy hai cái móng vuốt che mắt lại, tưởng rằng cái mạng nhỏ của mình sắp tiêu tùng.
“Thứ gì thế? Chó hoang sao?”
Người đàn ông trên xe cũng sợ hết hồn hết vía, vừa rồi đèn xe chiếu qua, hình như có nhìn thấy thứ gì đó đen kịt, may là đạp thắng kịp thời.
Hắn vội vã mở cửa xe, bước xuống, xem xét phía trước.
Nhóc sói không cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, lén lấy cái móng vuốt ra, ánh sáng trắng liền chiếu vào mắt không mở ra được, lại nhắm mắt lại, chạy qua một bên.
Bỗng, thân thể bay lên không, nơi cổ bị người ta xốc lên.
“Ui cha, cái gì đây? Chó sói à?”
Tên đàn ông một tay đẩy gọng kính, tò mò đánh giá động vật nhỏ.
Tên nhân loại này làm cái gì vậy! Mau buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra! Bộ lông bổn điện hạ há để ngươi tùy tiện đụng vào hả!
Nhóc sói phun tào trong lòng, tiểu móng vuốt hướng người đàn ông vung lên.
Người đàn ông hơi kéo ra chút khoảng cách với bé con, đề phòng nó cào trúng mình.
“Ở đây sao lại có chó sói nhỉ? Đúng là kỳ quái!”
“Ba!”
Bỗng, trên xe truyền tới thanh âm của một bé gái.
Người đàn ông xem thường địch ý của Nhóc sói, một tay xách luôn lên xe.
Phía sau ghế ngồi là một cô bé gái chừng năm sáu tuổi, tóc dài đen nhánh, hưng phấn vừa nói.
“Ba! Là chó con hả? Chúng ta nuôi nó được không ba?”
Cô bé một tay cầm cây gậy, nghiêng người tới trước.
“Ba! Cho con ôm nó một cái nha?”
Vẻ mặt đầy chờ mong.
“Manh Manh, không phải chó con, mà nó bẩn lắm, chúng ta đem nó về nhà tắm rửa trước đã!”
Người đàn ông nhét Nhóc sói vào cạnh ghế lái, cười trả lời con gái.
Ê! Nói ai là chó hả! Bổn điện hạ là chó nhưng mà là chó sói nha, có huyết thống đàng hoàng nha, là thái tử tương lai của Lang tộc chứ tầm thường hả! Nhân loại kia! Ngươi bị mù à? Thả ta xuống mau! Bổn điện hạ mới không cần làm sủng vật của ngươi! Bổn điện hạ phải về nhà tìm mẹ!
Nhóc sói kháng nghị nhảy xổ lên người người đàn ông, muốn nhân cơ hội nhảy khỏi cửa xe.
“Thoải mái quá! Bộ lông của mi mềm mại quá!”
Một đôi tay bé nhỏ bồng cả thân người Nhóc sói lên, sờ bộ lông, hai tay thu lại ôm nhóc vào lòng.
“Manh Manh! Nó dơ lắm, đừng động vào nó!”
Người đàn ông định ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ của đứa con gái bé bỏng, thì thở dài, xoay người lại khởi động xe tiếp tục lên đường.
“Manh Manh, coi chừng móng vuốt của nó, có độc đó, đừng để nó cào trúng!”
Người đàn ông dặn dò.
Nói móng vuốt ai có độc hả! Tên loài người đáng ghét này! Nhưng mà, tiểu cô nương này thì bàn tay lại rất mềm mại, ừ ừ! Rất thuận lòng bổn điện hạ.
Bé gái lần theo cảm xúc trên tay, mò tới đầu Nhóc sói.
“Chó nhỏ à! Mắt mi đây à.”
“Mũi mi đây sao?”
Bé gái một bên sờ sờ, một bên vừa nói, dù nó biết chó con không biết nói chuyện, nhưng nó hy vọng đối phương cũng có thể đáp lại mình.
Đừng sờ loạn chứ! Ối da! Mi sờ phải miệng ta rồi kìa!
Nhóc sói oán trách, giãy giụa thân mình nhỏ bé, muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực bé gái.
“Mềm mềm ướt ướt, chó nhỏ à, có phải mi đói bụng rồi không, hay đã ăn bậy bạ thứ gì.”
Bé gái đưa tay lên chóp mũi, ngửi ngửi, mùi máu tanh xộc vào mũi.
“Máu? Chó nhỏ mi bị thương à?”
Bé gái cho rằng máu là chảy từ trong miệng chó nhỏ, khẩn trương hỏi.
“Vừa rồi ba ba đã đụng trúng mi ở đâu phải không! Ba ba là người xấu! Mi có đau không?”
Bé gái thận trọng xoa xoa thân mình cho Nhóc sói.
Người đàn ông cầm lái cười nói.
“Manh Manh, con đang nói chuyện với ai vậy chứ? Nó là động vật mà, nghe đâu có hiểu.
Còn nữa, ba không có đâm trúng nó, con yên tâm rồi chứ!”
– — —- —-
Những ai đã đọc phần 2 hẳn đã đoán ra Nhóc sói và Manh Manh là ai với ai rồi chứ:”>~ (thứ tự edit bộ truyện này của mình, phần 2 – 3 – 1:))))
Không sai, đây chính là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng để đến sau này nhận ra nhau thì còn cả một quãng đường rất dài để đi, riêng đối với Manh Manh thì đây lại là một quãng đường đầy máu nước mắt và đau khổ:((.
Nhìn lại cả 3 phần thì tác giả đã viết khá là chặt chẽ và logic với nhau luôn đó~
P/S: Hiện tại thì mình tạm gọi Tiểu Lang Lang là Nhóc sói thay cho Tiểu Lang, về sau nếu thấy không phù hợp thì mình sẽ sửa Nhóc sói lại thành Tiểu Lang (Lang nào thì cũng là sói thôi mà:))~).
Còn bình thường mọi người vẫn gọi Nhóc sói là Tiểu Lang Lang hay Lang Lang.
Cho nên có thể mấy chương sau sẽ đồng thời xuất hiện 2 cách gọi ah.
Ôi thật là phiền phức mà thôi mặc kệ ah, Lang nào cũng là Lang mà.
*lại chui vô mền ngủ tiếp*.