Lần Nữa Lại Yêu - Phần 2

Chương 21


Bạn đang đọc Lần Nữa Lại Yêu – Phần 2 – Chương 21

Chương 21: Biến số tình cảm.
Căng tin bệnh viện đầu giờ chiều vắng ngắt, chiếc bàn nhỏ trong góc in dấu bóng dáng của một người đàn ông đang cúi đầu nhận lỗi. Qua lớp kính mắt mỏng tang người ta vẫn thấy đôi mắt anh sọng đỏ, gương mặt hốc hác. Giọng nói của anh nghẹt lại:
“ Cháu không biết phải làm gì lúc này mới là tốt nhất, chỉ mong cô nói với em ấy cho cháu được một lần giải thích.”
Nhấp môi cốc nhân trần thoảng hương nóng, người phụ nữ trước mặt anh dịu giọng đáp lời:
“ Người trẻ tuổi luôn nghĩ rằng làm sai chỉ cần nhận lỗi là xong. Nhưng có mấy lần tuổi trẻ để làm sai hết lần này đến lần khác? Lần này con bé đã bị mất thị lực tạm thời thử hỏi lần sau sẽ ra sao? Không phải cô nghi ngờ tình cảm của cháu dành cho Gia Ngọc. Cô cũng là người từng trải, cô hiểu rất rõ chỉ có điều cháu yêu con gái cô là một chuyện, nhưng cháu có mang lại hạnh phúc cho con bé hay không lại là chuyện khác?”
“Cháu không phải là người không có trách nhiệm với những gì mình đã nói. Chỉ cần em ấy cho cháu một cơ hội nói rõ, cháu hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy từ đây mãi về sau.”
Cười buồn, bà nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Giọng của bà trầm xuống:
“ Cô vẫn nhớ năm mười tuổi Gia Ngọc có nuôi một con chó. Con bé gửi gắm toàn bộ yêu thương, niềm vui, nỗi buồn vào người bạn nhỏ đó. Được hai năm, thì con chó bị người đi đường bắt mất. Con bé bỏ cơm suốt ba ngày, khóc sưng đỏ cả hai mắt dù dỗ dành thế nào cũng không nín. Sau này, chồng cô có mang những con chó giống y hệt vậy về nuôi nhưng con bé chưa một lần lại gần và vuốt ve.
Cháu hiểu vì sao rồi đấy! Đặt lại niềm tin cho một thứ đã từng bị mất đi chưa bao giờ là điều dễ dàng. Một tình cảm đã tồn tại quá nhiều vết nứt liệu có trở về như lúc ban đầu? Có bao nhiêu tin yêu thì khi mất đi sẽ có bấy nhiêu đau đớn. Nhất là khi Gia Ngọc vốn là đứa trẻ sống nội tâm, hay cả nghĩ. Giả sử cháu có thể làm rõ mọi chuyện nhưng cũng chỉ là khiến cháu dễ chịu hơn được phần nào còn việc hai đứa trở lại như thuở ban đầu là vấn đề không thể. Bởi nỗi ám ảnh về những vết thương do tình cảm gây nên, nó đáng sợ lắm cháu à.”
“ Thưa cô. Cháu thật sự có niềm tin.”
“ Cháu có niềm tin nhưng chúng ta lại không muốn đặt cược một lần nữa. Dù chưa làm được gì cho con gái mình nhưng cô nhất định không để con bé phải chịu ấm ức. Việc cháu nhờ cô sẽ nói nhưng mối quan hệ của hai đứa dừng lại ở đây là quá đủ rồi. Cháu không cần tới đây nữa cũng như cháu hãy chuyển lời của cô tới mẹ cháu rằng bà ấy cứ yên tâm, nhất định con gái cô sẽ không bao giờ khiến bà ấy phải bận lòng.”
“ Mẹ cháu?”
Bà không nói gì mà đứng dậy và bước đi thay cho câu trả lời. Hữu Thiện ngồi chết lặng. Mẹ anh? Tại sao mẹ anh lại liên quan tới chuyện này?
Hữu Thiện không trở về chiếc ghế dài nơi hành lang mà anh đến thẳng phòng giám đốc. Phillip thấy anh cũng không lấy làm ngạc nhiên, khẽ nhún vai rồi rời bàn làm việc. Hữu Thiện ngả người ra sau sofa, người anh như có hàng ngàn hòn than đang đốt nóng, cổ họng sưng rát, đầu óc thì đau tức, vô cùng khó chịu. Phillip rót trà rồi thở dài:
“ Cậu bị cảm rồi, lát tôi sẽ bảo người kê thuốc cho cậu.”
“ Cô ấy sẽ lấy lại được thị lực chứ?”
“ Tỉ lệ sai sót trong chẩn đoán do áp lực nội sọ tăng là rất cao. Hơn nữa nguyên nhân chính ở đây do máu tụ ngoài màng cứng chèn lên dây thần kinh số hai khiến cô ấy mù tạm thời. Phải đợi sau khi phẫu thuật xong tôi mới có thể trả lời được cậu.”
Hữu Thiện nhắm mắt và im lặng. Phillip nghiêng đầu quan sát rồi nói tiếp:

“ Giả sử cô ấy không thể nhìn thấy được nữa thì cậu tính sao?”
“ Dù cô ấy có nhìn thấy hay không thì cô ấy vẫn ở cạnh em. Mong anh giúp hết sức.”
“ Đó là trách nhiệm của tôi. Cậu về nghỉ đi, dù sao cũng mệt mỏi hơn một ngày rồi. Có gì tôi sẽ báo lại.”
Chống tay xuống và đứng dậy, Hữu Thiện gật đầu với Phillip và ra khỏi viện. Những tia nắng chiều ló dạng khiến người qua đường có chút ấm áp nhưng trong lòng người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên một màu tang thương. Anh không về nhà mà đến thẳng cơ quan, công việc vẫn chất đống chờ người giải quyết. Chỉ là…
Cánh cửa phòng làm việc vừa mở ra, Hữu Thiện sững lại khi thấy ba mình.
“ Có chuyện gì sao? Cần ba giúp chứ?”
“ Ba đến sao không nói với con một tiếng?”
Nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ rồi anh mới nhớ ra phải đóng cửa lại. Ba anh đảo mắt nhìn con trai rồi khàn giọng:
“ Không khoẻ sao? Ba hy vọng trong thời gian này con tốt nhất đừng để gặp phải những chuyện không đáng tiếc. Danh sách đề cử đã chốt rồi, con không cố gắng thì ba có cố cũng không tài nào giúp được.”
“ Ba…”
“ Con nhìn lại mình xem, bộ dạng của con thế này liệu người ta có thể yên tâm giao chức thứ trưởng vào tay con sao? Đừng nghĩ cái ghế đó ai muốn ngồi thì ngồi. Con nên nhớ rằng sau lớp da mềm vẫn luôn có một bàn chông chờ con bị đâm bất cứ khi nào mà con không hay biết. Con nghĩ đây là cái chợ ai thích đến thì đến không thích thì nghỉ hay sao? Những người ngoài kia họ luôn trực chờ cơ hội để dìm con xuống. Thời buổi này, mạnh ai người nấy thắng.
Ba đã dạy con thế nào con vẫn nhớ chứ? Vẫn còn đó những thứ tàn ác, khốc liệt sẵn sàng đánh con ngã gục và nằm lại đó mãi mãi nếu con cho phép điều đó xảy ra. Nhưng điểm mấu chốt không phải là con ra đòn mạnh đến đâu, mà là còn chịu đòn được đến mức nào để tiếp tục dấn bước. Hứng chịu được bao nhiêu cú đấm và đứng vững chính là điều làm nên chiến thắng.”
“ Con xin lỗi, con sẽ chú ý.”
“ Chuyện hôm nay ba sẽ không truy cứu nhưng tốt nhất đừng để có lần sau. Má con đã nói qua về cô sinh viên kia. Dừng lại khi chưa quá muộn đi.”
“ Ba. Chuyện đó thì không thể…”
“ Đừng để ba phải nhúng tay vào, đến lúc đó con biết hậu quả rồi đó.”
Nói rồi ông đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Hữu Thiện gục xuống, anh cắn chặt đôi môi tím tái, tay cuộn lại thành hình nắm đấm. Những ngón tay bấu chặt vào nhau, đau!


Kéo cao cổ áo khoác ngoài, Vĩnh Nguyên bước ra khỏi sân bay Nội Bài rồi lên một chiếc taxi về thẳng bệnh viện. Khi anh đến nơi trời đã chuyển sang sẩm tối. Gia Ngọc đang ngồi co chân lại trong tấm chăn mỏng. Phòng bệnh lặng ngắt như tời. Nhìn cô, anh xót xa.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân người lạ, cô cất tiếng:
“ Ai vậy ạ?”
Vĩnh Nguyên không nói gì, anh bước đến bên giường bệnh rồi nắm chặt tay cô. Cô giằng tay ra rồi cao giọng:
“ Ai? Là anh? Anh cút đi, cút ra khỏi cuộc đời tôi.”
Giữ chặt cổ tay  cô và mặc sức ôm cô vào lòng, anh khàn giọng:
“ Để anh ôm em một lát thôi. Em có biết anh đã sợ thế nào không? Hả?”
Gia Ngọc giật mình, cô như một đứa trẻ oà khóc:
“ Vĩnh Nguyên? Là anh phải không? Sao anh lại về đây?”
“ Chứ em tưởng là ai? Sao lại không thể là anh hả? Sao em mãi không biết tự lo cho mình thành ra nông nỗi này chứ?”
“ Anh về làm gì? Để xem em đáng thương thế nào sao? Sao lúc như thế này người bên cạnh lại là dì và anh chứ?”
Lau những giọt nước mắt của cô, anh nghẹn đắng nuốt xuống sự đau đớn. Là anh không tốt. Nếu anh ở lại bảo vệ cô, theo sát cô thì cô đã không thành ra như vậy. Nhìn cô gầy rộc đi trông thấy, anh cảm giác mọi công sức chăm lo gìn giữ cô như báu vật phút chốc bị người khác vùi dập không thương tình anh một chút nào. Phẫn uất.
“ Tại sao? Nói anh nghe tại sao? Là tại thằng đó đúng không? Anh sẽ giết nó. ”
Tiếng cánh cửa một lần nữa mở ra, Gia Ngọc thoáng bối rối khẽ đẩy Vĩnh Nguyên, khuôn mặt cô nóng bừng. Không lấy gì làm ngạc nhiên, Vĩnh Nguyên đứng dậy cúi đầu chào người vừa tới:
“ Con chào cô chú.”

Vỗ nhẹ vào vai anh rồi ba Gia Ngọc ngồi xuống. Nắm lấy đôi bàn tay con gái, ông thở dài im lặng còn vợ ông dịu giọng:
“ Anh ở lại với con. Để Vĩnh Nguyên đưa em về lấy thức ăn cho con bé.”
Vĩnh Nguyên luyến tiếc nhìn Gia Ngọc rồi bước đi theo cô ruột mình. Chờ hai người đi rồi, cô mới đưa tay ra tìm ba mình và tiếp tục oà khóc:
“ Ba…”
“ Không sao. Ba đã trao đổi qua với bác sĩ rồi, chỉ cần phẫu thuật lấy máu tụ sẽ không sao cả.”
“ Con sợ lắm. Con rất sợ ba ạ. Cảm giác khi mở mắt cũng như khi nhắm mắt chỉ thấy tấm màn màu đen. Con sẽ sống sao với một đôi mắt như vậy?”
Phòng bệnh của Gia Ngọc xa dần theo từng bước chân, Vĩnh Nguyên vừa đi vừa trầm tư rồi quay sang cô và nói:
“ Con muốn đưa em sang Mỹ làm phẫu thuật. Liệu bệnh viện này có đáng tin cậy hay không?”
“ Việc học của con bé giờ đã bị gián đoạn rồi. Mọi chuyện cứ dồn tới khiến chú con chẳng thể làm gì hơn ngoài tin tưởng vào những y bác sĩ ở đây. Đây là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Họ nói, cho rằng đơn giản thì không phải mà coi nó như ca phẫu thuật phức tạp thì cũng không đúng.”
“ Tỷ lệ thành công là bao nhiêu ạ?”
“ Thị lực hồi phục là 60%. Còn trong quá trình phẫu thuật có để lại di chứng gì hay không thì họ chưa chắc chắn được. Bởi vết máu tụ nằm ở sau màng cứng lại đúng giữa dây thần kinh nhạy cảm.”
Buổi tối, Gia Hiên nghe Vĩnh Nguyên nói xong đề nghị không khỏi suy nghĩ. Không phải chị không tin vào tài năng của Phillip nhưng quả thực nếu cho Gia Ngọc sang Mỹ sẽ tốt hơn. Khi hai người họ đang trao đổi ngoài hành lang thì một bóng dáng quen lướt qua khiến cô nhíu mày lại. Cao giọng, Gia Hiên cất tiếng:
“ Lê Minh Hữu Thiện. Cơn gió nào mang anh đến đây vậy? Nhờ phúc của anh mà em gái tôi giờ đến dung mạo của mình ra sao cũng không tài nào thấy rõ.”
Dừng chân, anh quay người, lấy tay đẩy cao gọng kính rồi lịch sự đáp lời:
“ Tôi làm gì tự tôi hiểu rõ. Cảm ơn chị đã nhắc nhở nhưng chuyện của tôi và cô ấy không cần chị phải bận tâm.”
Vĩnh Nguyên nắm chặt tay, anh nghiến răng rồi nhướn mày nhìn Hữu Thiện:
“ Anh về đi. Gia đình tôi sẽ coi như không biết chuyện giữa hai người. Coi như số mệnh an bài nên Gia Ngọc mới phải chịu thương tổn. Vậy nên…nếu còn là một người đàn ông thì từ giờ anh hãy tránh xa con bé, đừng mang lại phiền phức gì thêm nữa.”
“ Đây là bệnh viện, mấy đứa đừng ầm ĩ nữa.”
Giọng một người thứ tư xen ngang khiến cả ba người đang đứng đều cúi đầu. Quay sang Hữu Thiện, người phụ nữ tiếp tục lên tiếng:
“ Cháu vào trong đi.”

Khẽ dạ với bà rồi Hữu Thiện bước về phòng bệnh của Gia Ngọc. Sau khi cô bị tai nạn thì đây là lần đầu tiên anh mới có cơ hội để nhìn rõ cô. Đau lòng. Cô gái nhỏ của anh càng trở nên bé nhỏ vô cùng, yếu ớt dựa vào thành giường bệnh. Trên đầu cô vẫn được quấn một lớp băng mỏng, ánh mắt cô hướng về phía anh, dường như mất tập trung. Đôi mắt sâu thẳm tựa như chòm sao, lúc này đây lại khác thường, dường như bị áng mây che khuất bao phủ không chút ánh sáng nào có thể len lỏi vào được. Cô nhìn về phía anh nhưng rõ ràng không trông thấy anh. Hữu Thiện cứ thế đứng chết trân tại chỗ, chẳng rõ là cảm giác gì, cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo mơ hồ, cổ họng nóng ran, khát khô tựa như vừa gắng gượng nuốt phải than đá, ngọn lửa đang dần thiêu đốt cổ họng và lục phủ ngũ tạng của anh.
“ Ai vậy?”
“ Là anh. Gia Ngọc…!”
Khoé môi cô khẽ cong lên cười khẩy, giọng cô mang vài phần chua xót kèm theo sự cảnh giác:
“ Chỉ những người yêu nhau mới gọi tên nhau đầy da diết đến vậy. Hữu Thiện, anh yêu em sao? Vậy nên, đừng gọi tên em. Nếu không phải mẹ em nói anh đã đợi em rất lâu thì em cũng không dám chắc mình còn được gặp lại anh nữa. Có chuyện gì xin hãy nói một lần cho xong đi ạ.”
“ Ngọc à. Anh….Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu! Cô ấy và em đối với anh chưa bao giờ là một. Và anh dám lấy danh dự ra để hứa với em rằng, chưa khi nào anh coi em như thế thân của người khác…Anh không phủ nhận mình từng thích cô ấy nhưng đó chỉ là thứ tình cảm trong sáng của thời trẻ. Gia Ngọc. Anh thật sự yêu em! Đừng như thế nữa được không?”
“ Anh biết không hoá ra khi không nhìn thấy gì người ta sẽ thấu rõ một số chuyện. Nói lời yêu bây giờ có phải là quá muộn hay không? Có khi anh lại đang lầm tưởng giữa tình yêu và thương hại cũng nên, Hữu Thiện ạ.”
“ Không. Tuyệt đối không..!”
“ Anh im đi.”
Cười như không cười, cô vẫn nằm im, chỉ có giọng nói thay cho biểu đạt rằng cô đang tồn tại:
“ Em đã từng năm lần bảy lượt thiết tha hỏi anh: Anh có yêu em không? Nhưng anh đã bao giờ trả lời câu hỏi ấy thật lòng? Xét cho cùng chỉ có em là đồ ngốc mới tin rằng câu nói: “ nếu để anh gặp lại em lần nữa, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho em.”. Đúng vậy. Chỉ có đứa ngu ngốc như em mới nghĩ đó là lời tỏ tình chân thật nhất…”
“ Ngọc… Xin em đừng như thế được không? Cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh yêu em thế nào.”
“ Yêu sao? Hữu Thiện!
Nếu một ngày thức dậy không nhận được tin nhắn gì từ em, cuộc gọi từ anh lo lắng kiếm tìm không được em bắt máy, trang new feeds ở facebook vẫn cập nhật những status sinh hoạt bình thường của em, mọi người đều biết em đang làm gì, ở đâu, như thế nào,… ngoại trừ anh. Lúc đó anh có nghĩ là anh đã trở thành người thừa trong cuộc sống của em không?  Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh nghe em gọi điện cho một chàng trai khác khi nằm cạnh em, giọng em đầy yêu thương như những ngày đầu của chúng ta, những câu hỏi tu từ đầy quan tâm như em vẫn từng chăm sóc cho anh, rồi em bất ngờ ngồi dậy khỏi vòng tay ấm áp của anh đi ra ban công cùng chiếc lumia có giọng nói của chàng trai lạ ấy, bỏ anh lại một mình xem bộ phim tình cảm nhàm chán mà chỉ hay khi có em trong căn phòng,… Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh nghe ai đó nói rằng em đến với anh chỉ vì anh giống một bóng hình từng in sâu trong quá khứ để rồi một ngày tình cờ anh lật mở tấm hình đó trong phòng ngủ của em và đằng sau còn được đề tặng bằng những dòng chữ nặng lòng ký ức. Liệu anh còn đủ can đảm để cùng em đi tiếp cuộc tình này? Hay anh có sẽ cắn môi đưa cuộc tình mình lên cao và giả vờ nhẫn tâm đập bể tan tành mảnh vỡ dù trong lòng anh nỗi đau chia tay này lớn hơn 1 triệu lần những ngày dằn vặt yêu em? Anh có nghĩ như em không?
Nếu anh cũng nghĩ như em, anh hãy tự tát vào mặt mình một cái thật đau hộ em. Vì đó là điều em không làm được, mặc dù tất cả mọi điều anh đã làm đau đớn lòng em…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.