Làm Vợ Ma Cà Rồng

Chương 47: Những Vị Khách Không Mời (P.a)


Đọc truyện Làm Vợ Ma Cà Rồng – Chương 47: Những Vị Khách Không Mời (P.a)


“Mọi người, chúng ta có khách.”
Alice vừa dứt lời, ba bóng người đã hiện lên từ giữa những thân cổ thụ cao ngất trời, trong chớp mắt đến đứng đối mặt với gia đình Cullen. Hai nam và một nữ với tác phong vô cùng hoang dại và cuồng dã. Cách ăn mặc tuỳ ý nói rõ thân phận của những vị khách không mời, chúng là một nhóm ma cà rồng du mục. Không những thế, sáu đôi mắt đỏ rực trên khuôn mặt hoàn mỹ chứng tỏ bọn họ đều là những ma cà rồng trưởng thành thật sự, không hề thuộc tộc ăn chay giống như những vị chủ nhà đứng ở đây. Một nhóm nhỏ, số lượng thành viên ít hơn gia đình Cullen rất nhiều nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến cảm giác nguy hiểm đến nghẹt thở mà chúng đem đến cho mọi người. Ai cũng biết, ma cà rồng du mục là những tay săn thành thục nhất trong giống loài và cũng là những con chó hoang dễ nổi điên hơn bất cứ thứ gì khác.
Carlisle nghiêm cẩn bước một bước ra phía trước. Hay tay vẫn trong trạng thái đề phòng và vận sức, đôi mắt vốn luôn ấm áp giờ đây cảnh giác nhìn chằm chằm cử động của ba kẻ mới đến. Ông khô cằn mở miệng đe doạ.
“Nơi đây là địa bàn của chúng tôi.”
Phối hợp với lời nói của Carlisle, các thành viên còn lại trong gia đình cũng không tự giác để lộ ra cặp răng nanh dữ tợn vẫn giấu trong miệng. Họ cúi thấp người, sống lưng cong lại thành hình vòng cung như thể lúc nào cũng sẵn sàng để lao vụt tới phía trước.
Lúc này gã ma cà rồng da đen với mái tóc cuốn lọn dài giống như Bob Marley đứng chính giữa mới lững thững bước lên. Trên mặt gã treo một nụ cười cầu hoà mà gã tự nhận là thân thiện nhất của mình, để lộ ra bộ răng trắng bóng đều tăm tắp. Hai tay vô tội xoè ra chứng tỏ bản thân không hề có ác ý, hai vai thả lỏng không có ý muốn công kích.
“Chúng tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua mà thôi, không hề biết nơi đây đã có chủ. Rất vui khi được gặp một nhóm đồng bạn ở vùng đất xa xôi như thế này. Tôi tên Laurent, trưởng nhóm. Đây là Victoria”
Gã hất nhẹ đầu về phía người phụ nữ tóc xoăn gợi cảm đứng bên tay trái. Ả hơi nhếch miệng cười. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét phóng đãng và dụ hoặc. Cặp mắt mèo màu đỏ hơi nheo lại, ánh lên vẻ ngoan độc và giảo hoạt.
“Còn đây là James.”
Laurent nghiêng mắt về phía còn lại. Nơi đó, một người đàn ông cao im lặng đứng. Quần áo bên ngoài không che được những đường nét cơ bắp rắn chắc trên người gã. Mái tóc vàng lãng tử được buộc một cách tuỳ ý ở sau đầu. Trên khoé môi treo một nụ cười càn rỡ và ngạo mạn.
Ấn tượng mà cả ba kẻ này gây cho nhà Cullen không hề tốt đẹp chút nào. Thế nhưng, Carlisle vẫn rất lịch sự mà giới thiệu lại thành viên trong gia đình của mình. Trong lòng ông hiểu rõ, lúc này không hề là một thời điểm thích hợp để gây chiến, khi mà, đứng sau lưng bọn họ là hai con người yếu ớt. Nhà Cullen có nhược điểm và không ai trong bọn họ dám đánh cuộc sẽ có kết quả gì xảy ra nếu chỉ một trong ba kẻ kia đột nhập vòng bảo vệ của họ và bắt được hai cô bé này.
“Tôi là Carlisle. Esme, vợ tôi. Edward, Emmet, Jasper, Rosalie và Alice. Chúng tôi vừa bắt đầu chu kỳ mới ở vùng đất này.”
“Chao ôi! Thật là một gia đình đáng yêu. Thật tốt làm sao khi có nhà để về!” Laurent ngửa đầu, khoa trương ôm ngực cảm thán. “Vừa nãy tôi thấy mọi người dường như đang chơi bóng, có thể để những kẻ lãng du đáng thương này tham gia được chứ?”
“Thực xin lỗi. Trận đấu đã kết thúc.” Carlisle trầm giọng, thân thể vẫn không hề thả lỏng.
“Các người coi thường chúng tôi?” Nghe được lời từ chối của Carlisle, biểu cảm trên mặt Laurent đột nhiên trở nên tối tăm càng tô đậm thêm cho làn da ngăm đen của gã.
“Không phải. Đây là sự thật. Trận đấu đã kết thúc, vừa ở thời điểm các người đi đến.”
Laurent âm thầm trừng mắt giận dữ nhìn nhóm ma cà rồng đứng trước mặt mình. Chống lại gã là sáu cây cung đã giương tên, tuỳ thời có thể bắn ra bất cứ lúc nào. Gã biết bọn họ không hề được chào đón ở đây. Thật sự không đáng gây xích mích với một nhóm lớn thế này.
Laurent hơi nhún vai. Gã bất chợt cười to, hai tay dang rộng tỏ vẻ chịu thua.
“Được rồi, không cần phải căng thẳng như thế. Xem như chúng tôi không gặp may, bỏ lỡ một trận đấu hay rồi.” Gã khẽ cúi người, nụ cười trên môi vẫn tươi tắn. “Như vậy, sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.” Carlisle lạnh lùng gật đầu nhìn theo Laurent quay người và ra hiệu cho đồng bạn của mình rời khỏi.

Victoria và James không mấy quan tâm, lãnh đạm quay đầu.
Mọi việc tưởng chừng như đã an toàn kết thúc. Thế nhưng, lúc này, sự cố lại xảy ra. Một tiếng sấm đột ngột chấn động ầm vang cả không gian. Và gió, nổi lên. Gió không quá bạo ngược như những cơn gió xoáy thường đi kèm với những cơn giông, nhưng nó đủ mạnh mẽ khiến cho mùi hương trên người Bella khuếch tán ra ngoài.
Sarah không dấu vết nhíu mày. Cô thầm mắng ở trong lòng, như vậy cũng xảy ra được? Cũ nát khiến cho người ta hận nghiên răng nghiến lợi! Đôi chân không tự chủ lui ra sau nửa bước, giấu mình càng kỹ sau thân hình nóng bỏng của Rose. Bởi vì, chỉ trong khoảnh khắc ban nãy, cô không bỏ lỡ biểu cảm trên mặt James, kẻ nguy hiểm nhất trong ba kẻ ngoại lại kia, kẻ mà cô luôn cẩn thận nhìn chằm chằm suốt từ đầu buổi.
Gã ta rõ ràng đã dợn bước muốn đi, nhưng chậm một phần ngàn giây đồng hồ, gã ngửi thấy được vị ngọt mê say trong gió. Đôi mắt khẽ híp lại, khoé miệng nhếch lên thành một đường vòng cung gian xảo. Gã xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đứa con gái không mấy nổi bật luôn sụp mũ che lại mặt đứng ở khuất sau thành viên nhà Cullen như một con sói đói đã ngắm chuẩn con mồi.
“Yoo! Các người chơi thể thao còn đem theo thức ăn? Thực rất biết hưởng thụ đấy! Có hào phóng hay không, đem ra cùng mọi người chia sẻ?”
Câu nói của James như một quả thuỷ lôi đánh vào mặt biển, khiến cho từng tầng sóng bạc đầu ầm ầm thức dậy. Phản ứng của tất cả những kẻ hiện diện đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng nếu quay thật chậm lại, sẽ nhìn thấy không thiếu điều thú vị.
Carlisle có lẽ là người bình tĩnh nhất. Ông đứng đối mặt, giằng co trực tiếp với James. Răng nanh hung tợn lộ ra, tựa hồ chỉ cần gã ta dám nhúc nhích một mili thôi thì bản thân ông sẽ nhanh như chớp nhào lên cắn đứt cổ kẻ ngạo mạn kia cùng nụ cười ghê tởm của gã.
Victoria và Laurent cũng rất nhanh chóng quay lại, cảnh giác bảo vệ hai bên của James. Trong đôi mắt giảo hoạt của Victoria dâng lên sự hứng thú, còn có ham thích tra tấn và phá huỷ. Cảm giác của Laurent thì phức tạp hơn nhiều. Gã không táo bạo như James và Victoria. Gã e ngại nhóm ma cà rồng lớn này, bọn họ chỉ có ba thành viên, còn những kẻ kia thì đông đảo hơn rất nhiều. Laurent cực kỳ mâu thuẫn. Cái mùi hương lúc nãy gã cũng ngửi được, quả thực hấp dẫn mê người. Nhưng tình huống này, đối với bọn họ không hề tốt một chút nào, nhất là, gã hoàn toàn không biết được những kẻ kia có năng lực gì, khả năng chiến đấu ra sao. Vì một đĩa ăn mà rước lấy một kẻ thù mạnh như thế, Laurent thực lòng không muốn.
Trong khi đó, phản ứng đầu tiên của Edward lại chính là nhanh chóng quay đầu. Vị trí của anh là ở tầng chiến đấu đầu tiên, cách chỗ đứng của Sarah khá xa, nếu không di chuyển một cách cẩn thận, sẽ khiến cho đội hình của cả gia đình tan rã, còn lộ ra Bella, con mồi hiện tại của James. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của anh chỉ có nhanh chóng đến bên cạnh và bảo vệ cho “con nhóc não rỗng” của anh. Thực sự là một loại suy nghĩ vô cùng điên rồ! May mắn mà Rose và Alice đã nhanh chóng lùi về gần sát Sarah và che chắn cho cô. Hành động ấy khiến Edward yên tâm và thu hồi sức chú ý của mình quay trở lại vào ba kẻ bất thiện ở phía đối diện.
Nhìn thấy phản ứng trì độn của Edward, Emmett lén lút thống nhẹ một cùi chỏ vào vai Edward. Ánh mắt liếc nhanh về phía Bella đang cố khống chế tay chân không được run rẩy và lui càng gần tấm lưng cao ngất của Edward. Trong mắt anh chàng to con này truyền một thông điệp vô cùng rõ ràng, con bé này giao cho em, trách nhiệm của em, nhanh mà đến gánh lấy!
Edward khó hiểu nhìn lại Emmet, tại sao là em? Anh mới là người mạnh nhất.
Đáp trở lại câu chất vấn của Edward là ánh mắt khinh bỉ của Emmett và Jasper. Khoan! Đợi chút, tại sao còn có Jasper? Edward hung hăng trừng mắt nhìn lại Jasper. Thế nhưng trên bộ mặt người chết của Jasper, biểu tình khinh bỉ vẫn không thay đổi, thấy ngu chưa kìa? Có như vậy mà cũng hỏi. Chúng tôi không chịu được mùi của cô ta!
Edward không cam lòng, mím môi phẫn hận. Emmett, Jasper – hai kẻ lưu manh, hãy đợi đấy. Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi sẽ khiến cho hai người khóc cầu tôi đánh hai người O_O ???
Tất cả những hình ảnh trên đều lướt qua rất nhanh, trong một phần ngàn giây thời gian mà thôi. Vì vậy, hình ảnh mà trong mắt Sarah, một con người bình thường nhìn thấy lại là một đoạn “chuyện xưa” hoàn toàn khác.
Sarah cảm thấy bản thân chỉ hốt hoảng trong giây lát, mọi thứ đều đã vào vị trí phải có của nó.
Cô nghe thấy âm thanh càn rỡ của James; nhìn thấy mọi người trong gia đình Cullen khẩn trương, tức giận; cảm nhận bàn tay lành lạnh của Alice nhẹ nhàng kéo lấy mình lui về phía sao, Rose kích động che chắn phía trước. Esme, Emmett và Jasper đều bước lên trợ giúp Carlisle đối kháng với ba kẻ hiếu chiến kia. Chỉ có Edward, người đầu tiên anh lo lắng và bảo vệ quả nhiên là Bella. Cô nhìn anh nhanh như chớp nắm lấy cánh tay của cô gái đó, lui hẳn về phía sau Emmett, cả người trở nên nguy hiểm và tàn bạo hệt như một con dã thú dốc lòng bảo vệ bầu bạn của nó.
Còn có hình ảnh nào đẹp hơn?
Không có.
Vậy sao, cô lại cảm thấy chói mắt?
Không biết.
Phim truyền hình, phim điện ảnh, Thẩm Nghi Tịnh đều đã xem qua hàng trăm, hàng ngàn cảnh quay cảm động như vậy, không, còn ngọt ngào sến súa và buồn nôn hơn vậy; nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chán ghét những thứ lãng mạn đó.

Cảm giác tiêu cực đột ngột dâng lên trong lòng khiến Sarah không tự giác càng lùi sâu về phía sau. Cô giống như một vị khán giả bỏ tiền ra xem một bộ phim nhàm chán trong rạp và vội vàng muốn đứng dậy ra về. Thế nhưng, thật đáng buồn làm sao! Sarah quên một điều, điều quan trọng nhất: cô không còn là Thẩm Nghi Tịnh, cô là Sarah Stuart, cũng là một diễn viên tham gia trực tiếp trong cảnh quay này.
Sarah chủ quan, kiêu ngạo và ngu ngốc.
Và, cô phải trả giá, cho sự tự phụ của bản thân mình.
——————————————
Chương 47: Những vị khách không mời (P.B)
Không ai nhận ra, trong bầu không khí đông đặc khó thở đó, ngay khi cả hai bên đang ở trong tình thế giương cung bạt kiếm đối đầu hết sức căng thẳng thì Victoria bị xao nhãng. Ả cảm thấy nhàm chán với việc chỉ hằm hè và doạt nạt thế này. Con mồi của James, ả cũng không dậy nổi nhiều hứng thú. Vì vậy, ả hơi đảo mắt lười nhác quan sát xung quanh và trùng hợp, chợt phát hiện ra một món đồ chơi thú vị. Ả nhìn thấy đôi mắt của Sarah. Không! Phải nói đúng hơn là những tình cảm tối tăm đằng sau đối mắt xinh đẹp và trong suốt đó.
Ngay từ ban đầu ả không để ý lắm đến đứa con gái tóc bạch kim xinh đẹp vẫn bị cô gái nhỏ tóc đen thành viên nhà Cullen gắt gao nắm tay, đứng xa khỏi bọn họ, ở vị trí gần như tách ra khỏi nhóm người đang nhe răng múa vuốt với nhau phía trước. Mùi vị của con nhóc này thực đạm, làn da trắng xinh đẹp một cách quá phận và luôn bị che lấp bởi sự có mặt của cô nàng có mùi máu thơm ngon kia khiến cho cả ba người bọn họ cơ hồ không ai chú ý đến sự hiện diện mờ nhạt của cô ta. Cho đến khi Victoria nhận ra điều không hợp lý ở cô gái này. Màu da tái nhợt và vẻ mặt bệnh hoạn của cô ta quả thực là một biểu hiện giả dối xuất sắc, có thể lừa gạt mọi ma cà rồng xem cô ta là đồng loại của mình. Nhưng mà, cô ta không nên xúc động như vậy. Hơi thở tận lực giảm xuống cơ hồ nhẹ như lông vũ nhưng lồng ngực phập phồng lên xuống gắt gao, đó là phản ứng khi thân thể con người cảm thấy sợ hãi. Ma cà rồng sẽ học diễn như đang thực sự hô hấp, nhưng đó là diễn, hoàn toàn không thể tự nhiên như phản ứng bản năng của một con người bình thường. Như vậy,…Khoé miệng Victoria hơi nhếch lên thành một vòng cung tuyệt đẹp. Đôi đồng tử màu đỏ sẫm bị lông mi dày che đi một loại hứng thú biến thái nồng đậm tràn ngập trong đó.
Nhân lúc tất cả mọi người đều bị món thức ăn thơm ngon đang đứng chính giữa kia thu hút, Victoria cẩn thận lui người thật chậm về phía sau James. Sau khi đã tiến vào vị trí kín đáo bị che khuất khỏi tầm nhìn của những kẻ khác, thân hình của ả hơi uốn éo, mềm mại giống như một con mèo hoang, không một tiếng động vòng ra phía sau đám người nhà Cullen đang hết sức đề phòng James và Laurent. Một tay ôm lấy eo cô gái, một tay nắm lấy cái cổ trắng mảnh khảnh và yếu ớt. Victoria có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập của cô gái dồn dập nảy lên dưới lòng bàn tay mình. Mũi ả cúi sát vào hõm vai cô gái hít một hơi, vòng cung trên miệng ả càng thêm vui sướng. Thật sự thú vị! Lâu lắm rồi ả mới gặp được loại máu thứ cấp hạ đẳng như thế này: vô cùng khó uống. Thứ máu này, đối với tất cả ma cà rồng trưởng thành trong trạng thái “no” mà nói, hầu như không thể gợi lên hứng thú muốn ăn của bọn họ. Con nhóc này cho dù đứng giữa một đám ma cà rồng cũng sẽ bình an mà sống, trừ khi đó là một đám ma cà rồng non thì lại là chuyện khác. Victoria ác ý nhếch lên khoé miệng.
Hành động của Victoria vô cùng nhanh và bất ngờ. Đến nỗi, khi Sarah nhận ra bản thân bị khống chế trong tay kẻ khác là lúc một làn da lạnh buốt như một con độc xà xa lạ trườn lên cổ và hõm vai mình. Đã quá muộn. Cô biết bản thân lúc này thực không ổn. Cô có thể cảm thấy đôi môi lạnh như một thứ vũ khí vô cảm đang kề sát bên động mạch chủ của mình. Bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngập bốn chiếc răng nanh bị che giấu trong đó vào da thịt.
Tử thần xuất hiện dường như quá mức đột ngột. Sarah tuyệt vọng nghĩ, cảm thấy vô cùng hối hận vì đã ngu ngốc đáp ứng lời mời của nhà Cullen. Cô rõ ràng biết chuyện gì sẽ phát sinh ở nơi này thế nhưng cô cũng đã quá tự đại khi cho rằng kịch tình chỉ nhằm vào nhân vật chính chứ không liên quan gì đến một “kẻ từ bên ngoài” như mình. Cũng đã quá tự tin khi nghĩ James sẽ bị mùi hương của Bella hấp dẫn tất cả sự chú ý mà quên đi sự hiện diện của một Victoria, tính tình thất thường không kém. Sarah cay đắng cười khổ. Mày chết ở đây cũng thật đáng đời! Mày đã quên rằng bây giờ mày không còn là một khán giả mà đã bất hạnh trở thành một vai diễn giống như bọn họ, còn là một vai phụ chỉ có thể hy sinh một cách không đáng giá.
Trong lúc này, Alice cũng lo lắng kéo Sarah hơi lùi lại phía sau. Cô sợ những kẻ ngoại lai không mời kia có thể chú ý đến Sarah. Thế nhưng, mặc kệ cho cô kéo như thế nào, Sarah vẫn đứng yên như một bức tượng, không chút di động. Trong lòng bàn tay ấm áp vốn khô ráo cũng trở nên hơi ẩm ướt và run rẩy. Sarah đang sợ hãi. Alice quay lại nhìn Sarah, muốn định an ủi cô bạn nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến cô hoảng hốt kêu lên, toàn thân cao thấp cũng không dám có một chút cử động mạnh nào.
“Sarah!”
Tiếng kêu kinh hoàng của Alice khiến cả hai nhóm ma cà rồng đang tập trung vào nhanh vật chính Bella đều bị thu hút về phía bên này, nơi Alice, Sarah và Victoria đang đứng thành một đường thẳng khắc nghiệt. Nhìn thấy tình hình ở nơi đó, Edward giống như lên cơn điên, trong khoảnh khắc thả tay Bella và nhe răng nanh muốn nhảy xổ đến Victoria, ả đàn bà không biết sống chết đang ôm chặt lấy cả người Sarah.
Không thể nghi ngờ, Carlisle luôn là người tỉnh táo nhất. Ông vội vàng lách người che chắn cho Bella khiến James và Laurent không thể thừa cơ hội Edward đánh mất lý trí mà cướp người, đồng thời cũng ra hiệu cho Emmett và Jasper kiềm giữ Edward khiến anh không thể hành động một cách nông nổi.
“Edward, không thể!” Carlisle vội vàng hô to muốn thức tỉnh Edward từ trong cơn giận dữ.
Giọng nói khiêu khích của Victoria cũng nhịp nhàng vang lên ngay sau đó khiến Edward ngay lập tức tỉnh táo lại.
“Đúng rồi! Không thể nha chàng trai trẻ.” Ả hơi nở nụ cười, tiếng cười chói tai như tiếng rít của con rắn độc khiến Edward siết chặt nắm đấm, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại. “Tôi cũng không biết bản thân có trượt tay khiến cho cái cổ xinh xắn này gãy làm hai phần hay không đâu.”
Hai mắt Edward trở nên thâm trầm và tối tăm. Các khớp xương cũng bị dùng lực quá mạnh mẽ khiến cho trở nên trắng bệch. Anh khẽ gầm lên, cả người âm lãnh một cách đáng sợ.
“Thả cô ấy ra!”
“Chao ôi! Vẫn chưa nhận ra tình thế hiện tại sao chàng trai trẻ? Ở đây, người có quyền lên tiếng là tôi.” Victoria hơi nghiêng đầu vùi mặt vào mái tóc bạch kim óng ả của Sarah. “Cô bé, tôi nói có đúng không?”

Dưới ánh nhìn chằm chằm và hung ác của toàn bộ gia đình Cullen, Victoria cũng không nao núng mà từ tốn dùng một giọng nói ngọt ngào nói nhỏ bên tai Sarah. Tất nhiên, với thính lực của ma cà rồng thì tất cả những người có mặt tại đó đều có thể nghe một cách rành mạch, trừ con người duy nhất đang được bảo vệ đứng ở chính giữa gia đình Cullen là Isabella Swan.
“Không ngờ các người còn mang kèm món ăn thứ hai đi theo. Đây là thực phẩm dự trữ của mấy người sao? Hay món tráng miệng? Thật đáng tiếc! Thứ máu thấp kém này, các người có thể ăn? Bé con thật là đáng thương! Trong người chảy một thứ máu hạ đẳng khó ăn không nói, lại còn bị bỏ rơi. Nói cho ta biết, thích gã đàn ông đó sao?”
Giọng nói ác độc của Victoria ong ong đâm vào tai của Sarah, biến thành một cây chuỳ vô hình giáng thẳng vào trái tim mục rữa của cô. Không được chịu thua! Không được thoả hiệp! Sarah lập lại, tự nhủ với bản thân mình. Cô cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, đôi môi tái nhợt hơi khàn giọng trả lời. Cô mong muốn bản thân biểu hiện ngoan ngoãn sẽ đổi lấy được một lần cơ hội được sống và tránh thoát khỏi móng vuốt của ác ma đứng sau lưng mình.
“Không có.”
“Chậc chậc…” Victoria lắc đầu, bàn tay đang nắm chặt cổ Sarah di chuyển che đi đôi mắt xanh thẳm đang mở to của cô, đôi môi vẫn kề cận da thịt phần cổ của Sarah đang lộ ra ngoài không khí.
“Nói dối là không tốt. Bé con, đừng nhìn hắn.” Victoria ác độc cười, giọng nói ma quỷ nỉ non bên tai Sarah. “Như thế nào, nhớ lại tình cảnh lúc nãy đi. Nhìn thấy người đàn ông mình yêu bỏ mặc mình đi bảo vệ con đàn bà khác, cảm giác thế nào? Đừng nói với ta là không có cảm giác gì. Bé con, cưng không có khả năng qua mặt được ta đâu. Chậc, cái ánh mắt u ám khi nãy khiến ta yêu thích đến độ chỉ muốn móc nó ra, khiến nó trở thành một vật trưng bày tuyệt đẹp đem theo bên người.”
“Tôi không có.” Sarah yếu ớt phản bác lại lời nói của Victoria, cảm thấy bàn tay đang ôm lấy eo mình khẽ siết lại khiến bản thân càng khó có thể hô hấp.
“Thật không ngoan, vẫn còn lừa mình dối người sao? Đứa bé đáng thương. Lúc nguy hiểm, người gã đàn ông kia quan tâm không phải là cưng mà là con đàn bà có mùi thơm quyến rũ đứng sau lưng hắn ta kia kìa. Cưng không thấy cái cảnh bọn họ thân thiết nắm tay nhau thật sự rất chướng mắt sao?”
“Làm ơn đừng nói nữa, tôi xin cô.” Sarah há miệng thở dốc, thân hình nhỏ nhắn hơi run rẩy. Nước mắt không chịu khống chế lặng yên trào ra khỏi khoé mắt, từ kẽ tay Victoria rơi xuống đất.
Sợ hãi.
Cô thực sự sợ hãi.
Còn có, đau đớn.
Đau đớn như bị sinh sôi lột đi bộ da, để lộ bản thân trần trụi, xấu xí và đê tiện.
Cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, Victoria không tiếng động cười cợt. Laurent vẫn không đồng ý cho bọn họ chơi đùa với thức ăn của mình. Thế nhưng, đứa bé này không đủ tiêu chuẩn để làm thức ăn của bọn họ. Ả như vậy cũng không thể xem như là chơi đùa với thức ăn chứ?
Nhìn thấy những giọt nước mắt vô thanh chảy dọc theo hai má của Sarah, Edward phẫn nộ nhưng lại bất lực gầm lên, hai vai anh vẫn bị Emmett và Jasper ghì chặt.
“Câm miệng!”
Carlisle cau mày nhìn Edward gần như sắp mất đi lý trí, các thành viên khác trong gia đình thì bất an lo lắng cảnh giác nhìn cả hai bên James và Victoria; Alice đau lòng, Bella mất mát ngây ngốc đứng ở giữa trong vòng bảo vệ chặt chẽ của cả gia đình Cullen, Laurent hứng thú đứng xem kịch một tay vẫn kềm chế James khiến hắn không làm ra chuyện ngu xuẩn, James thì vẫn lăm le Bella như hổ rình mồi, còn Sarah thì giống như sắp đến bờ vực của sự sụp đổ trong tiếng cười ác độc của Victoria.
Tình hình hiện tại quả thực vô cùng tồi tệ!
“Victoria, thả Sarah ra. Cô biết rõ nếu cô động vào cô bé, cả ba người hôm nay đừng hòng thoát khỏi đây.” Carlisle trầm giọng, ông cũng không còn có thể nhẫn nại với những kẻ không mời mà đến này nữa.
Laurent cũng bị chọc khiến cho không kiên nhẫn, gã khô cằn lên tiếng. Gã chính là e ngại những kẻ này, nhưng cũng không có nghĩa là gã sợ. Nếu cần thiết, gã vẫn có thể khiến cho bọn chúng trả giá thảm khốc khi chống đối họ.
“Carlisle, ông đang đe doạ chúng tôi?”
“Các người biết rõ chúng tôi có khả năng.”
Sự cường ngạnh trong giọng nói của Carlisle khiến Laurent lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Carlisle nói đúng, bọn họ có khả năng đó. Chỉ với ba người, Laurent thực sự không muốn để xảy ra xung đột quá gay gắt. Dù sao, gã không nghĩ vì một lý do không đáng liều mạng. Cuộc đời gã rất dài, nhưng gã cũng còn là chưa sống đủ.
Laurent hơi nhoẻn miệng cười một cách giả dối thể hiện bản thân muốn rút lui và thoả hiệp.

“Ôi chao! Quý ngày lịch sự này, có gì mà căng thẳng như thế? Chúng tôi chỉ đùa vui một chút mà thôi. Không phải sao, Victoria?” Khi gọi Victoria, gã hơi nhấn mạnh giọng cảnh cáo. Gã cũng không muốn loại âm mưu quái quỷ của ả khiến cho những kẻ này liều mạng. Ai biết bọn chúng có thể làm ra được hành động gì? Giao du với con người, kết bạn với thức ăn của mình, quả thực là những kẻ điên!
Victoria hơi cười cười hiểu ý. Ả cũng chỉ muốn uy hiếp bọn ma cà rồng này một chút để thuận lợi rút khỏi nơi xui xẻo này mà không phải khiến nhóm bọn họ ở vào thế yếu hoặc tình trạng cá chết lưới rách, dĩ nhiên sẽ không ngu xuẩn vì một món ăn dở tệ mà khiến cho bản thân mắc kẹt trong rắc rối. Xét cho kỹ, rõ ràng Victoria lý trí hơn bạn lữ của mình là James nhiều.
“Yo, coi biểu cảm của các người căng thẳng chưa kìa. Chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Máu của cô bé này thực sự không dậy nổi hứng thú thèm ăn của tôi. Thật đáng tiếc!”
Ả hơi lắc đầu, giọng nói hơi cợt nhả nhưng ý tứ trong câu nói cũng thể hiện rõ sự buông tha. Tuy nhiên, Victoria vẫn chưa thả Sarah ra lập tức, ả đang chờ một lời hứa hẹn từ người lãnh đạo của nhóm ma cà rồng đối diện.
Carlisle tất nhiên hiểu ý tưởng của ả. Ông nghiêm túc gật đầu, hứa hẹn.
“Nơi này không chào đón các vị, xin hãy rời khỏi đây. Chúng tôi sẽ xem như ngày hôm chưa từng phát sinh bất sứ chuyện gì.”
Victoria đưa mắt nhìn Laurent ra ám hiệu. Gã hiểu ý gật đầu, một tay nắm chặt James, tức thì rút lui khỏi khu đất. Thấy hành động của Laurent, Victoria cũng nhanh chóng chuẩn bị, ả hơi nở nụ cười.
“Như vậy, chào tạm biệt quý vị.”
Mọi việc giống như một ảo giác không thật. Chỉ trong chớp mắt, cả ba vị khách không mời đều biến mất trong sương mù. Các Cullen cũng không đuổi theo mà vội vàng kiểm tra Bella và Sarah. Bella được bảo vệ rất tốt nên không xảy ra chuyện gì, thế nhưng tình hình của Sarah thì không tốt như vậy.
Sau khi được Victoria thả ra, mất đi lực chống đỡ từ bên ngoài, Sarah chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, chân tay không còn sức lực mà ngồi phịch xuống nền cỏ. Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng nói ma quỷ của ả yêu nữ tóc đỏ nọ. Đôi mắt đau xót và đỏ bừng một cách đáng sợ. Điều đó khiến màu xanh lam trong đồng tử của cô vẫn luôn trong vắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm. Sarah không hề mở miệng nói chuyện, chỉ ngồi ôm ngực thở dốc. Trong mắt không hề có tiêu cự phảng phất như không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài.
Edward nhìn thấy Sarah vừa thoát khỏi móng vuốt của Victoria, nhanh như chớp liền phóng đến trước mặt cô. Anh đau lòng nhìn Sarah ngồi dướt đất mà vẫn không kềm chế được run rẩy nhưng lại không dám ôm cô vào lòng an ủi, chỉ có thể dịu dàng vén những sợi tóc rối bời rơi trước mặt gài lên phía sau vành tai. Anh nớm nớp dùng mu bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt má cô, cảm nhận từ đó truyền đến nhiệt độ ấm áp quen thuộc mới hơi thả lỏng cơ bắp vẫn căng cứng nãy giờ. Edward nhẹ giọng gọi cô, trong đó là cẩn thận và quan tâm, giống như sợ làm vỡ đi một vật quý giá làm bằng sứ.
“Sarah…”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Sarah hơi ngước lên nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Cô vô thức lùi lại tránh khỏi bàn tay của Edward, nương theo sự giúp đỡ của Alice đứng dậy. Cô không nhìn thấy sự thất lạc của Edward, cũng không hề nhìn anh thêm một lần nào nữa, cô hơi lắc đầu, mệt mỏi nói với Alice.
“Alice, mình hơi mệt. Giúp mình về nhà!”
Alice đau lòng sờ sờ cánh tay của Sarah, gật gật đầu.
“Được mà, không cần cố sức, mình đưa bạn về.”
Hành động trốn tránh của Sarah khiến Edward ngây người ngay tại chỗ. Anh vẫn quỳ một chân nhìn theo bóng cô cùng Alice đi xa dần, nhạt nhoà dần biến mất khỏi tầm mắt. Trong khoảnh khắc, Edward cảm thấy trái tim đã chết của mình đột ngột hoảng hốt, giống như trong lúc không hề hay biết, anh đã vô tình để vuột nhất một thứ vô cùng quý giá đối với bản thân mình. Thế nhưng khi anh cố tập trung tìm hiểu cảm giác hiện tại của mình thì mọi thứ lại trở nên trống rỗng và mờ mịt. Lần đầu tiên trong đời, Edward cảm nhận được tư vị của thứ có cái tên xa lạ, gọi là hoang mang.
__________________
* Tám nhảm:
Như vậy, thời khắc mà mọi người mong chờ nhất cũng đã sắp tới. C48, gia đình Cullen bảo vệ Bella chạy khỏi Forks. C49, Sarah bị “giết”…
Nhưng mờ *ánh mắt mờ mịt* sau khi Sa bị biến thành ma cà rồng, mọi người sẽ cảm thấy thoả mãn sao?…Nếu như hết hứng thú thì thật là…*nhăn nhó*
Được rồi, ta lại thần kinh.
P/S: Sang tháng 6 sợ rằng ta sẽ bận rộn 1 thời gian. Sẽ ko nhận comt giục truyện. Ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian rảnh để viết, nhưng ko đảm bảo đăng thường xuyên được.
*cúi chào* mong đại gia thông cảm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.