Đọc truyện Làm Vợ Ma Cà Rồng – Chương 46: Trận Bóng Chày
Sarah lui mình, dựa vào thành sô pha mềm mại. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra khung cảnh bên ngoài thông qua tường kính. Từ đây có thể nhìn thông suốt qua khỏi rừng rậm xanh mướt, phóng mắt ra đường chân trời phía xa, nơi những tia chớp đang ầm ì đánh xuống. Tiếng sấm sét đứt quãng vang lên khi những đám mây màu xám bắt đầu nhe nanh múa vuốt nuốt chửng bầu trời, bắt đầu từ những nơi xa xăm tận cuối rừng cây. Âm thanh ấy, vậy mà lại rất nhỏ, như xa xôi vô cùng. Chúng giống như đang báo hiệu cho một cơn giông dữ dội sắp đổ bộ đến vùng đất này, nhanh chóng và mạnh mẽ. Nhìn bầu trời cuồn cuồn và rừng già bắt đầu xao động, cô đột nhiên cảm thấy thực an bình. Trái tim chết lặng chậm chạp nảy lên theo một nhịp điệu đứt quãng, yếu ớt và cằn cỗi.
Giờ phút này, trong đầu cô lại vang lên giai điệu của bản Missing you[1], một bản nhạc xa xưa bị phủ bụi ở một góc tối tăm nào đó trong trí nhớ. Một ngày xa xôi nào đó, bầu trời cũng rực rỡ như hôm nay, Thẩm Nghi Tịnh đã từng cô độc ngồi trong một góc của quán cà phê nhỏ nằm ở một con hẻm hẻo lánh dơ bẩn, nghe bản nhạc này, chậm rãi lật từng trang từng trang về cuộc đời mình. Cô nhìn thấy cái gọi là chân tướng sau cái chết của ba mẹ ruột mình, cái gọi là tình thân của ba mẹ nuôi dành chô cô, cái gọi là sự chân thành của bạn bè và, đặc biệt hơn cả là, cái gọi là tình yêu.
Ba mẹ ruột của cô là bị người hãm hại mà chết. Bọn chúng thiết kế hoàn hảo đến nỗi, một vụ giết người trắng trợn như thế, đi vào hồ sơ của sở công an, rốt cục cũng chỉ còn lại bốn chữ “tai nạn bất ngờ”.
Mà hai con người nuôi cô, thương yêu cô mười sáu năm ròng rã dĩ nhiên lại là kẻ đầu sỏ hại ba cô phá sản rồi đeo trên mình gánh nặng nợ nần cả đời cũng không thể trả nổi. Họ gián tiếp cướp đi tính mạng của ba mẹ ruột cô, lại bù lại cho đứa con duy nhất còn sống của hai người một cuộc đời giàu sang phú quý, cơm áo không lo.
Kẻ luôn tự nhận là bạn tốt nhất của cô, chị em tốt của cô thì lén lút bỏ thuốc khiến cho một Thẩm Nghi Tịnh mười bốn tuổi phải bỏ học một năm, bị cha mẹ nuôi giam trong biệt thự chỉ để làm một việc duy nhất, cai nghiện. Thẩm Nghi Tịnh lúc ấy quả thực rất muốn bật cười; có phải chăng cô nên tự cảm thấy may mắn vì ba mẹ nuôi phát hiện sớm điều dơ bẩn ấy, vì vậy mà cô đào thoát khỏi tay tử thần?
Còn cái gọi là mối tình đầu, quả nhiên cũng là thứ rác rưởi mà thôi. Ngày ấy, Thẩm Nghi Tịnh khoanh tay cười lạnh mà hỏi gã trai trần trụi nằm trên giường, mùi vị bạn thân của con này được chứ? Hắn nói, hắn chỉ là say rượu hồ đồ. Ai tin? Kẻ ngu cũng không tin loại viện cớ dối trá đó. Khi nhìn vào những thứ chứng cứ mà người ta đem đến cho mình, Thẩm Nghi Tịnh triệt để nhận ra bản thân là một đứa con gái mắt mù ngu xuẩn.
Sau lại như thế nào?
Xem cũng đã xem, hiểu cũng đã hiểu hết, Thẩm Nghi Tịnh lúc ấy bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt trở nên rạng ngời vô cùng. Cô nói, tôi đã biết.
Sinh nhật mười sáu tuổi, Thẩm Nghi Tịnh dọn ra khỏi căn biệt thự xa hoa lộng lẫy mà bản thân đã sống mười sáu năm, tự mình độc lập, từ đó về sau không hề dùng một đồng bạc nào của nhà họ Thẩm. Đối với cha mẹ nuôi, Thẩm Nghi Tịnh chỉ có thể làm như vậy, không hơn.
Đầu năm ấy, con bạn thân của cô đột nhiên bị bắt cóc rồi bán vào ổ điếm phi pháp. Lúc được cứu ra thì đã là ba tháng sau, thân thể rách nát, thần kinh cũng không còn bình thường.
Cuộc sống của “mối tình đầu” của Thẩm Nghi Tịnh lại càng phấn khích, náo nhiệt. Thực ra thì đối với người khác, không phải bản thân hắn, mà nói thì cũng không có gì hay ho cho lắm. Cuộc sống của một kẻ nghiện khiến cho gia đình táng gia bại sản rồi lăn lộn trở thành call boy thì có gì đáng nói?
Nhớ lại những thứ xa xôi của đời trước, Sarah nhếch miệng cười nhạt. Cuộc đời còn tồn tại nhiều thứ nhảm nhí và vớ vẩn hơn phim truyền hình dài tập Hàn quốc nhiều. Ví dụ như quá khứ của Thẩm Nghi Tịnh trước đây, lại ví như tình cảnh của Sarah Stuart lúc này.
Thân hình nhỏ nhắn của Sarah bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt trợn tròn một cách hung tợn. Cô hơi còng lưng, cố gắng cuộn tròn bản thân lại. Một tay ôm ngực, một tay run rẩy rút ra khăn tay từ trong túi quần. Tiếp theo sau đó là một tràng tiếng ho thống khổ, bị đè nén như những mảnh vụn dập nát.
Khuôn mặt vốn trắng bệch bệnh hoạn của Sarah từ từ trở nên đỏ ửng một cách quái dị, khoé mắt cũng hơi chút long lanh ẩm ướt. Cô cố nuốt tiếng ho muốn luôn tiếp diễn bất tận vòng lòng ngực, ngửa cổ tựa lưng vào thành ghế thở dốc. Cho đến khi việc hô hấp không còn quá đáng sợ và khó khăn, cô mới nhìn đến chiếc khăn tay vẫn đang nắm chặt trong tay mình. Giữa một mảng đỏ sẫm của rượu vang ẩn hiện những vết màu thâm đen hơn hẳn xen lẫn những mảnh vụn li ti nếu không để ý thì rất khó để phát hiện. Những thứ đó như một lời chào ngạo nghễ từ tử thần, nhắc nhở Sarah, thời gian của thân thể này cũng không còn quá nhiều.
Có lẽ, đoạn diễn hôm nay là đoạn diễn cuối cùng cô có thể xem đến trong cuộc đời này không biết chừng. Ai có thể biết? Dù sao, vượt qua được vụ nổ máy bay kia đã là một kỳ tích, lại kéo dài hơi tàn thêm hơn một năm, Đấng tối cao đã rất khoan dung khi đối xử với cả Sarah Stuart và Thẩm Nghi Tịnh rồi. Cô không thể tham lam hơn được nữa.
Sarah tự giễu cười cười. Cô nhanh chóng cất chiếc khăn lại vào túi, biểu tình trên mặt chỉ là một mảnh phẳng lặng, như chưa từng có điều gì xảy ra.
Đúng lúc này, bất chợt, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Là Edward. Đôi mắt nâu vàng của anh nghiêm khắc nhìn cô, trong đó không hề che giấu nghi ngờ và chất vấn.
“Đó là cái gì?”
“Không là gì cả.” Sarah bình tĩnh nhìn anh, từ chối trả lời.
“Tôi ngửi thấy mùi máu, của em.”
“…” Sarah âm thầm thở dài trong lòng. Cô biết, lúc này nếu không cho anh một câu giải thích hợp lý, Edward chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này. Thật tệ! Tại sao cô lại quên mất sự mẫn cảm đến mức biến thái đối với mùi máu của ma cà rồng cơ chứ. “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Tôi đã dán băng y tế vào rồi.”
Edward im lặng, đứng nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh rất muốn nói với cô, anh muốn xem vết thương đó. Nhưng anh biết bản thân không thể tiếp tục ép sát, nếu không muốn cô dần dần rời xa. Anh hơi cúi đầu, xem như cam chịu, rầu rĩ nói.
“Alice tìm em. Mọi người sẽ đi chơi bóng chày.”
“Đã nói xong rồi sao?” Sarah chủ động bước đi, hướng về phía cửa.
Edward cũng ngoan ngoãn bám theo sau, miệng thành thật trả lời câu hỏi của cô.
“Đã xong.”
“Kết quả thế nào?”
“Carlisle muốn bảo vệ Bella an toàn. Không thể để lộ ra việc cô ta đã biết bí mật của mọi người. Dù sao, Bella cũng chỉ là một người vô tội.”
“Còn tôi?”
“Tôi sẽ bảo vệ em.”
Bàn tay lạnh lẽo của Edward rắn chắc nắm lấy tay cô, kiên định như lời nói của anh. Nhưng điều đó chẳng thể khiến Sarah an tâm một chút nào, bởi vì cô biết, sắp tới, người mà anh bảo vệ, sẽ không hề là cô. Vì vậy, Sarah không hề đáp lại lời hứa hẹn của Edward. Cả hai người người đều trở nên thật sự im lặng cho đến tận khi họ hội họp với mọi người và trận đấu bóng chày bắt đầu.
Khi cơn giông đến đến gần, giữa những giọt mưa phùn lạnh nhạt phớt qua đầu vai của mỗi người và tiếng sấm ầm vang phía cuối chân trời, những tia sét mạnh mẽ xé rạch bầu trời bởi ánh sáng sắc bén chói loá của chúng, các thành viên của nhà Cullen hăng hái tham gia vào một trận đấu bóng chày, trò thể thao yêu thích của họ. Những cú “bóng nhanh” ngoạn mục không thể nhìn thấy ngay cả trong những trận đấu đỉnh cao của Thế giới. Những cú đánh bóng không hạn chế độ rộng của sân khiến cho cú ăn điểm trực tiếp, cú “home run” – niềm mơ ước của các batter, không thể tồn tại.
Sarah hưng phấn đứng bên cạnh Esme nhìn những hành động không tưởng diễn ra trực tiếp trước mặt mình, nghe những tiếng nổ táo bạo bị che giấu dưới tiếng sấm ầm ì mỗi khi các Cullen va chạm nhau. Tất cả mọi thứ đều thật hoành tráng, giống như đang được xem một bộ phim khoa học giả tưởng bằng công nghệ hình ảnh ảo lập thể vậy. Điều này quả thực vô cùng hấp dẫn, nhất là khi nội dung bộ phim lại là loại phim xưa cũ chiếu từ những năm đầu của Thế kỷ.
Khi trận đấu đang hừng hực dâng đến cao trào thì Alice đột ngột dừng lại. Hai mắt cô dại ra, nhìn chằm chằm vào phiến rừng rậm đang bị bao phủ trong làn mưa. Đó là dấu hiệu mỗi khi năng lực của Alice xuất hiện.
Tất cả mọi người đều khẩn trương tụ tập lại bên cạnh Alice, căng thẳng đứng đối mặt với bìa rừng. Esme và Rose tự động đứng che trước mặt Sarah, giấu cô sau lưng họ. Ba người đàn ông trong gia đình thì dàn hàng ngang phía trước, cả cơ thể buộc chặt đề phòng. Ngay cả Bella cũng thông minh lui lại ra phía sau lưng Edward. Trong tiềm thức, cô luôn có một niềm tin vô căn cứ rằng, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, người đàn ông này chắc hẳn sẽ luôn luôn bảo vệ cô bằng mọi giá, dẫu cho lý trí của Bella biết rõ, trong tim hắn ta còn tồn tại bóng dáng của một đứa con gái khác, một kẻ lập dị ghê tởm vừa hôn môi cô trước đó không lâu.
Trong bầu không khí đông cứng quái dị đó, Alice dần trở nên tỉnh táo trở lại. Cô lạnh lùng nhìn phía trước, cả người cũng cấp tốc tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Mọi người, chúng ta có khách.”