Bạn đang đọc Làm Vợ Anh Nhé ! Nhóc Con: Chương 5: Cưới nhau nha con!
Nó và hắn vừa bước vào lớp, một tiếng gọi thánh thót vang lên:
– À nhông xê ố! Bạn thân iu à, nhớ mày quá đi mất…Su à tao tới đây rồi nè
Và chụy Su nhà mềnh cũng hét lên không kém:
– Há há..chời ơi! Mày đó hả? Vào trường rồi không kêu tao đến đón *mừng như cún gặp chủ*
– Không sao, tao tự vác xác đến, gặp được mày tao zui không tả nổi…
Hắn đứng từ nãy giờ chả hiểu cái đếch gì sất, đến lúc thấy chỗ của mình đã bị nhỏ bạn thân của nó – Linh, cướp mất thì mới tỉnh lại, hùng hổ tới gần, đập bàn quát:
– Nè, ai cho cô ngồi chỗ của tôi! *nóng mặt* ( Au: dám cướp chỗ ổng ngồi với vợ ổng là không xong đâu)
– Chỗ của anh hả?…Tôi thích ngồi đấy? Ý kiến nhở? *Tuổi tý mà cứ đòi lên tiếng*
– Cô tưởng cô là ai chứ? *vênh mặt*
– Tôi ý hả? Bạn thân của bang chủ bang Subin – Trần Nguyễn Tâm Như…ờm…muốn ăn đòn không hả? *vênh không kém*
– Oh…thế hả? Sợ quá đi mất…Xin giới thiệu với cô, tôi – chồng tương lai của nhỏ này, bạn thân cô đó…(sợ chưa em??)
– …Đơ…”mồm há hốc”
– Ngậm cái mồm lại đi má…ruồi bay zô họng rồi kìa…
Không quan tâm, quay sang nó để giải đáp thắc mắc:
– Thiệt hả Su?
– *gật gật*
– Sao hổng nói sớm.
– …chưa kịp…
Linh thở dài 1 cái…” Ái dzà…số mày khổ rồi Su ạ..chồng đẹp trai quá mà”
– Sao thế mày? – nó lo lắng hỏi
– Hổng có chi *lắc đầu*…thôi nhường chỗ cho chồng mày nè..
– Nhưng tao hổng có muốn xa mày *mắt rưng rưng*
– Tao cũng vậy…*rưng rưng không kém*
Nó nhìn hắn…kiểu tội nghiệp lắm:
– Cậu ngồi chỗ khác được hơm? *mặt cún*
– Hông *lắc đầu nguầy nguậy*
– Đi mà *sắp khóc*
– Hông *lạnh lùng*
– Tên đáng ghét *căm thù* – chửi tung tóe.
Sau một hồi nge chửi, hắn vẫn không chịu thua…Nói té ra là không can tâm xa nó nên phải dốc toàn bộ sức lực, tách *2 đứa trẻ* sau bao nhiêu thế kỉ ko gặp kia ra…Cho đến khi cô giáo vào, hứn mới gỡ ra được và yên vị tại chỗ ngồi thân yêu…(chắc vui lắm)
Cô giáo vừa vào đã vội giới thiệu với cả lớp:
– Các em! Hôm nay, lớp ta có bạn mới. Nào, Diệu Linh, em hãy giới thiệu với lớp đi…
– Xin chào, mình là Lê Diệu Linh, các bạn cứ gọi mình là Min cũng được. ^^
– Ừm, được rồi cô mời em ngồi xuống. Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 1 tiết.
Nó đang ngồi hí hoáy làm bài, thấy hắn chả viết gì cả lại hỏi:
– Hổng định làm bài hở? (quan tâm quá)
– Làm bài á? Hổng thích (tỉnh bơ)
– Khùng *bó tay*
Quay lại viết bài tiếp. Hăn và nó cũng thuộc dạng giỏi trong lớp cơ, bình thường ngồi trong lớp hổng có học hành gì hết nhưng đến kì kiểm tra lúc nào cũng đứng nhất nhì lớp mới ghê!
Tiếng trông ra về đã đến. Ai cũng uể oải bước ra cổng, nó đứng đợi hắn lấy xe nhưng hắn lại lững thững đi ra…
– Xe đâu? *nó hỏi*
– Anh tôi mượn rồi! *ỉu xìu*
– What? Thế giờ làm sao? *bực rồi*
– Quốc bộ về thôi…- xỏ tay vào túi, đi trước.
– AISH…thật là…biết thế lấy xe mình đi cồn hơn *lững thững bước đi theo*
Nó và hắn cứ tung tăng mà đi trên đường, nó đi sau hắn đi trước. Thực ra thì hắn muốn đi bộ cùng với nó nên giả vờ bảo không đem tiền, ko bắt taxi được (âm mưu gớm)
Đang vui vẻ đi, bỗng một đám du côn xuất hiện trước mặt nó:
– Này bé, đi đâu mà đi 1 mình thế này? *giễu cợt*
Nó thấy nóng mặt rồi, nhưng lại không thể dở võ ra đây được (bang chủ không được dở võ khi đi trên đường đông người, phải dấu mặt, mà đây cũng là người của bang nào đó nên càng nguy hiểm…với cả hắn mà biết nó có võ thì..tất nhiên sẽ méc với ba mẹ nó cho coi)
Nó bình tĩnh, lên giọng:
– Đi đâu kệ tôi, mắc mớ gì mấy người, tránh đường cho tôi đi, nhanh coi *lên giọng quá cao*
– Ôi! Em này gớm quá ha! – một tên lên tiếng giễu cợt rồi lấy tay vuốt mặt nó.
– Êh…làm cái gì vậy? – nó hét toáng lên – Á…Tuấn Anh…cứu tôi với…cứu tôi!!
Hắn giật mình quay lưng lại. Nó đang bị bao vây bởi 1 đám người to cao, hung dữ…Hắn vội chạy lại…dang tay ra bảo vệ nó. Nó cũng nép sau lưng hắn ra vẻ sợ sệt ( đóng thì phải vậy thôi)
– Mấy đứa tụi bây muốn gì? – hắn lãnh đạm nói.
– Muốn gì hả? Tụi này muốn cô em sau lưng mày đó? Khôn hồn thì tránh ra, ko là ăn đấm đó con – tên cầm đầu vênh mặt.
Hắn nhếch mép cười, quay sang hỏi nói:
– Tôi nên đi rồi để cậu ở lại hay là sao nhở? *cười gian*
– Ý…ý, cậu điên à, cậu định hại chết tôi đấy à *toát mồ hôi*
– Nếu tôi cứu cậu, cậu phải nghe lời tôi mọi thứ, OK?
Trong tình huống này ko thể nào làm khác được, nó bắt buộc phải đồng ý, hắn cũng biết là nó không thể dở võ ra được nên tìm cách chọc tức đó mà ( dân võ nên am hiểu lắm)
Đợi nó gật đầu, hắn quay lại mỉm cười một cái…(hài lòng quá mà) Và chỉ sau 5p’, mấy tên đáng ghét kia đã nằm lăn lóc ra cả. Mấy tên tép riu kia làm sao đấu nổi với anh Tuấn Anh nhà mình được chớ.
Đánh mấy tên kia xong, hắn phủi tay rồi lôi nó về nhà. Vứt cặp ra ghế sopha, nó nằm vật ra thở phào nhẹ nhõm. Hắn mò xuống bếp lấy nước ra uống rồi bưng 1 cốc nước lên đưa cho nó…
– Nè! Uống đi rồi lên tắm *dịu dàng lắm*
– Cám ơn…*giựt lấy cốc nước*
Nó lê xác bước từng bước trên bậc thanh, hắn nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu “ Người mệt là tui mới đúng chớ”
Nó ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy thật thoải mái, rồi ngủ luôn trong đấy lúc nào không hay…
Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua, thấy nó lâu quá, hắn đến bên cửa gọi:
– Su à, làm gì trong đó mà lâu vậy? (gọi Su cơ đây)
– …im lặng…
– Này, cậu bị gì đấy?? (gọi to hơn)
Hắn cứ liên tục gọi nó, nó đang ngủ, nge tiếng gọi lờ mờ mở mắt, chưa tỉnh ngủ hẳn, bước ra bồn tắm, lấy khăn quấn người…rồi vô thức mở cửa ra:
– Gọi gì vậy? *mắt vẫn nhắm*
– …đơ…- há hốc mồm, mắt trợn to nhìn nó từ trên xuống dưới, rồi lắp bắp: “Cậu…cậu mặc đồ vào đi” *đỏ mặt*
– SAO CƠ? – lập tức tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình…”Á AAAA…” rồi đóng cửa cái rầm…
Lúc này, hắn bỗng mỉm cười “Body chuẩn, quá đẹp!” (dê xồm)
Sau khi được chiêm ngưỡng cảnh “thanh xuân” tươi thắm của nó, hắn ra khỏi phòng bước xuống nhà coi tivi…Nó cũng xấu hổ lắm…sau khi mặc đồ vào, khó khăn lắm mới dám bước xuống dưới nhà…cảm giác như vừa bị ai phát hiện mình làm việc xấu ý.
Nó mò mẫn xuống bếp kiếm đồ ăn…lúc đi qua cũng không dám liếc nhìn hắn 1 cái. Hắn biết nó ngại nên cứ tủm tỉm cười 1 mình như thằng trốn trại…(ngắm con nhà người ta xong mà còn cười đê tiện thế hả?)
Chợt có tiếng chuông ngoài cửa:
– Ai tới thế nhỉ? – hắn lấy làm lạ, vội ra mở cửa.
– Ơ! Ba má, sao ba má tới đây? Còn cả 2 bác nữa?
– Tụi ta đến thăm 2 đứa chớ còn gì nữa! – đồng thanh.
Không để cho hắn mới, 4 người tự *xông* vô luôn…
Nó vừa ra khỏi bếp, cũng ngơ ngác không kém:
– Ơ! Ba mẹ…2 bác, sao mọi người tới đây!
Mẹ nó lên tiếng:
– Tới thăm tụi con chớ sao nữa…với cả tụi ta có chuyện muốn nói với 2 đứa luôn…
Nó và hắn nhìn nhau ngán ngẫm, không biết mưu mô của họ là gì nữa đây? Thôi đành dắt nhau lại “lãnh án”
– Kìa 2 đứa ngồi xuống đi – bố hắn nhắc.
– VÂNG – đồng thanh.
Ngồi xuống ghế, hắn mới sực nhớ ra là đang ngồi trước các bậc phu huynh, cũng cần phải diễn cảnh “mật ngọt” chút xíu. Hắn bèn kéo tay nó rồi nói với dọng hơi bị ngọt luôn:
– Em à, đi lấy cho ba mẹ cốc nước kìa…*cười tươi*
Nó quay lại nhìn hắn nhăn mặt:
– WHAT? – thấy hắn nháy mắt, nó đã hiểu ý. Bèn trả lời:
– OK, em đi lấy liền đây, ba mẹ và anh đợi xý nhá!
Nó nhảy chân sáo xuống bếp, lấy nước theo yêu cầu của hắn…
Ba mẹ nó với hắn thấy lạ nha, mắt cứ trợn to hết cỡ:
– Có phải con gái mình không vậy trời?
Ba mẹ hắn và ba mẹ nó sau khi trấn tĩnh lại, nó cũng bưng nước lên luôn:
– Tâm Như, Tuấn Anh! Bây giờ ba mẹ vào vấn đề chính luôn nha! – ba nó nghiêm giọng.
– Vâng ạ, bác cứ nói đi ạ – hắn lên tiếng.
– Được rồi, vào cuối tháng này 2 đứa sẽ kết hôn! – ba nó nói thẳng luôn.
– KẾT HÔN? – đồng thanh cả 2.
– Phải, ta thấy 2 đứa cũng hợp nhau đấy chứ *mẹ hắn bây giờ mới lên tiếng.
Hắn sau 1 hồi đã thấm 2 từ “kết hôn”, bỗng liên tưởng đến cảnh được kết hôn với Su nhà mình…Ôi! Trí tưởng tượng của anh ý thật phong phú. Hắn đang lơ lửng trên trời, bỗng bị kéo xuống cái “rụp” bởi sự phản đối của nó.
– KHÔNG ĐƯỢC, bọn con còn chưa đủ 18 tuổi nữa mà *nó quả quyết*
– Không sao, đối với gia đình ta thì cái gì cũng được hết á *bố nó giải thích*
– Nhưng con không muốn…*nó vẫn vùng vằng*
– Con gái à…chiếc mô tô của con thỳ sao? *bố nó mặt gian*
– Ừm…nhưng…nhưng con…*lưỡng lự*
Bố nó đành xin phép kéo nó vô phòng hội ý 15 p.
– Lúc nãy, bố thấy 2 đứa thân thiết thế mà, chắc phải có tiến triển rất tốt chứ *chọc*
– Đó là…là…nhưng con…không thể kết hôn được *nó vẫn không chịu đồng ý*
– Sao lại ko thể? Nói ta nge! *thắc mắc*
– Con…con…muốn học cái đã *lúng túng* (nói vậy thôi chớ đang còn bịn rịn với việc làm bang chủ lắm, với cả nó đang chuẩn bị thâu tóm được 1 bang đảng xã hội đen nào đó…bây giờ chỉ còn chờ kết quả của anh nó thôi…)
Thấy nó vẫn cứng đầu, bố nó bèn dùng chiêu thức cuối.
– Nếu con chịu đồng ý bố sẽ cho con khu đất ở ngoại ô mà con từng xin bố đa!
– Bố nói thiệt hông? – nó lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng chịu đồng ý ( mảnh đất này nó vốn định dùng làm địa bàn mới cho bang cộng thêm xây một công trình đua mô tô hoành tráng)
Bây giờ, xin được ba rồi nó mừng lắm nhưng ngĩ đến việc phải lấy hắn thì tự dưng lại ỉu xìu: “Chán quá…sắp lên xe hoa rồi, còn đâu cái tuổi tự do, bay nhảy, hic híc…”
Bố nó ra khỏi phòng với vẻ tươi cười, còn nó thì hoàn toàn ngược lại.
Sau khi “hí hửng” bàn bạc với ba mẹ hắn cũng ngay lập tức đồng ý, bởi vì đơn giản là hắn đã chính thức yêu nó…Còn về phần nó, nó vẫn còn ngây và thơ lắm, vẫn hồn nhiên thế cơ mà.
– Con tui đồng ý rồi, còn ý “con dâu” thế nào? ( con dâu á??)
– ĐỒNG Ý…nhiệm vụ xong, chúng ta đi ăn mừng nhá ông thông gia ^^ *bố nó hô to*
Và rồi các vị phụ huynh đã kéo nhau ra về…chỉ còn lại hắn và nó ngồi trong biệt thự rộng lớn…Nó thấy ngượng, im lặng bước lên phòng, hình như nó cũng thích hắn ( đẹp trai thế cơ mà)
Còn hắn…oh! Khỏi nói luôn, đang ngồi 1 đóng ở ghế, thẫn thờ, hắn đang nghĩ đến cái ngày ấy, cái ngày mà nó cầm tay hắn tiến bước trên lễ đường…bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn hắn và nó. Rồi hắn nhìn nó và mỉm cười hạnh phúc, nâng bàn tay xinh đẹp lên và đeo chiếc nhẫn cưới…Ôi! Chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng đã bất giác mỉm cười, 1 nụ cười tràn đầy hạnh phúc…(anh ý mơ đấy ạ, dễ thương thấy mồ)
Tỉnh lại sau giấc mơ đẹp, hắn lê bước nhẹ nhàng, kéo chăn lên cho nó ( ngủ mà cũng dễ thương hết sức – hắn nghĩ)
Rồi lại rón rén nằm lên giường, sợ nó thức giấc…hắn nhắm mắt, ngủ 1 giấc ngon lành…