Đọc truyện Lâm Thiếu, Em Sai Rồi! – Chương 26: Học viện hoàng gia
Thầy Hiệu Trưởng vừa dứt lời thì cả lớp nhìn nhau vẻ khó hiểu, ngay cả những người vừa được nêu tên cũng lắc đầu. Vy Vy mạnh dạn hỏi:
– “Thưa thầy, Học Viện Hoàng Gia là nơi đào tạo con cháu Hoàng Tộc và người thừa kế của 5 đại gia tộc lớn nhất thế giới phải không ạ Còn bọn em…đáng lý ra phải tới Trường Qúy Tộc chứ ạ?”
Thầy Hiệu Trưởng trả lời:
– “Tối nay Tô Gia tổ chức tiệc tại đó…các em không họp ở đó thì họp ở đâu Mau đi đi, xe đang đợi ở ngoài cổng rồi!”
Họ rời ghế, Tô Diệu Linh nhìn chỗ trống bên cạnh Vy Vy, thắc mắc:
– “Thưa thầy, Lâm…Lâm Thiếu hình như vẫn chưa tới!”
Thầy Hiệu Trưởng thở dài:
– “Lâm Thiếu cậu ấy có thiệp mời riêng và chắc cũng đang trên đường tới đó! Còn các em…mau đi đi không thì trễ họp bây giờ!”
Họ nhanh chân chạy ra ngoài, Anh Anh nhìn theo bộ dạng của Tô Diệu Linh, cười mỉm:
– “Tô Tiểu Thư, trận quyết đấu của chúng ta…để sau nhé!”
Diệu Linh giật mình, cô khẽ cười rồi gật đầu. Sáu chiếc Ô tô của các tập đoàn đã sẵn sàng thẳng tiến tới Royal Academy.
Trong Lớp
Thầy Hiệu Trưởng vừa đi khỏi thì những lời bàn tán bắt đầu nổi lên.
A: “Không biết Học Viện Hoàng Gia đó là nơi như thế nào nhỉ?”
B: “Chắc là sang trọng lắm! Nghe nói học phí ở đó rất mắc….gấp 20 lần trường chúng ta lận!”
C: “Người có tiền đúng là sướng thật! Ước gì mình được học ở đó…1 giờ thôi cũng được!”
D: “Tại sao Lâm Thiếu không học ở đó mà lại về Quốc Khánh học nhỉ Cả Diệu Linh, Vy Vy, Hạo Thiên, Cận Hằng, Thiên Phong nữa…họ có thể học ở trường Qúy Tộc mà!”
Anh Anh ngồi một mình một góc, xung quanh cô hiện giờ không có một bóng người. Nghe thấy những lời ca tụng về Học Viện Hoàng Gia, Anh Anh thở dài(Hazz, thú vị gì chứ! Học ở đó y như đi rèn luyện khổ hình vậy. Cả ngày 24/24 đều phải thực hiện theo một đống quy định, tự do ở đâu? Cũng may mình phải kí với ba bản thỏa hiệp đó nên mới có thể thoát khỏi “Luyện ngục”. Àizzz…Mình thật sự không muốn quay lại đó chút nào!)
Thấy Anh Anh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, đám người hay bu quanh Tô Diệu Linh lúc này lớn giọng
– “Ay da…Hôm nay các công tử, tiểu thư đi hết rồi, để xem Á Khôi trường ta còn hóng hách tới cỡ nào!”
Anh Anh xem những lời đó như gió thoảng qua tai, Ngô Nam Kỳ nghe vậy tức giận:
– “Các người có im hết không hả Hay để tôi cho ăn mấy trái banh vào mặt thì mới chịu câm?”
Đám người kia hoảng sợ không nói lên lời nào, Ngô Nam Kỳ chạy tới chỗ Anh Anh, khẽ hỏi:
– “Cậu không sao chứ Đừng để ý mấy lời đám người kia nói nhé!”
Anh Anh mỉm cười: “-Cám ơn cậu!”
Chợt! Điện thoại cô có tin nhắn(Kin: “Tiểu thư, thiệp mời của Tô Gia đã tới rồi!”). Anh Anh nhắn lại(“Được, em ra ngay đây!”)
Anh Anh lấy lý do là bị đau bụng nên xin phép xuống phòng y tế để nghỉ ngơi một lát. Bước ra cổng, một người phụ nữ mặc đồ đen đã chờ sẵn ở đó mở cửa xe cho cô. Vào bên trong, Anh Anh vừa đọc tấm thiệp vừa chăm chú xem hình ảnh chiếu từ chiếc tivi nhỏ trong xe. Mọi ngóc ngách trong Học Viện Hoàng Gia dường như đang được thu dần vào tầm mắt của Anh Anh.
Tại Royal Academy
6 chiếc ô tô dừng lại trước cổng trường, lần lượt từng người từ trên xe bước xuống. Vì đã thay hết tất cả đồng phục của Trường Qúy Tộc nước A nên trông họ bây giờ rất Bảnh. 12 con mắt nhìn lên dòng chữ hằn trên Cổng trường. Cận Hằng nhìn Thiên Phong và Hạo Thiên, khẽ cười:
– “Nhớ quá ha, cái hồi mà Lão đại còn học ở đây ý! Chúng ta toàn đi cùng Lão đại, nhưng chỉ được ở bên ngoài, Bây giờ có thể đường đường chính chính mà vào đây tham quan rồi, hehe!”
Tô Diệu Linh cũng góp lời:
– “Tôi thì…đã được vào đây mấy lần rồi! Lúc đó Anh họ cứ khăng khăng dụ tôi vào nên tôi mới…thuận ý thôi!
Quay sang nhìn Vy Vy đang có vẻ mặt chán ngắt, Tô Diệu Linh nhếc miệng:
– “Còn cô thì sao Nhật Tiểu Thư Chắc đây là lần đầu tiên cô tới nơi này phải không?”
Vy Vy khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Diệu Linh, cô thầm nghĩ(Xin lỗi đi, Tô đại tiểu thư! Hồi trước tôi bị Anh Anh lôi ra làm vật thế thân cho cô ấy đã không biết bao nhiêu lần rồi, đến nỗi mà…Tên của từng giáo viên, học sinh, quản gia ở đây…tôi đều nhớ rõ hết!)
Nhìn thấy phản ứng của Vy Vy, Ngôn Hy khẽ mỉm cười(Lại bắt chước Nguyệt Anh nói dối rồi, đúng là đi theo con bé này chả có gì tốt đẹp! Haha). Anh bỗng khoác vai Tam Thần:
– “Được rồi, mau vào trong thôi!”