Đọc truyện Làm thế nào để bạn “Tỏa sáng” – Chương 13: chương 20-22
Chương hai mươi”> NGÀY THỨ TƯ CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ NĂM, 31 THÁNG 8, 6 GIỜ CHIỀU
Cả ngày hôm nay phải chuẩn bị cho buổi đấu giá mệt lử cả người: đến phút cuối vẫn còn có nhiều người đến đòi đăng kí, nên mình phải ghi tên họ/năng khiếu của mấy người đó cho thầy Schneck tập giới thiệu… giục các bạn ở CLB m thanh – Hình ảnh chỉnh lại hệ thống âm thanh trong phòng tập để mọi người có thể nghe rõ c
ác danh mục đấu giá… chuẩn bị cán quạt cho người tham gia đấu giá giơ lên trả giá (mặc dù trông hơi lôi thôi nhưng có còn hơn không)
Nhiều việc lộn xộn quá khiến mình còn chẳng có thời gian ăn trưa HAY ăn tối. Từ lúc tan học tới giờ mình còn chưa ghé qua nhà! Ơn Chúa, Becca ở lại lăng xăng giúp mình… cùng với Darlene (không ngờ đấy!). Hôm nay mới thấy năng khiếu điều-khiển-mọi-người-làm-việc bẩm sinh của Darlene. Nếu không có cậu ấy chiều nay chắc mọi xẻ đôi mình ra cũng không xong được việc. Darlene chỉ cần chớp chớp mắt, thỏ thẻ nói: “Các anh có thể giúp em chuyển cái bục này ra đằng kia được không?”, ngay lập tức mọi người – hay nói đúng hơn là các chàng trai – răm rắp làm theo.
Darlene cũng không hề ngốc nghếch như vẻ bề ngoài cậu ấy hay tỏ ra. Khi đài truyền hình cáp tới làm phóng sự về buổi đấu giá tài năng để phát sóng vào dịp cuối tuần, họ đã quên không mang theo dây cáp. Darlene nhanh chóng quay sang Todd nói: “Anh thử chạy lên văn phòng cô Swampy xem có thể mượn cái cáp đồng trục ở phòng giáo viên được không?”
Mấy anh chàng quay phim chỉ biết trố mắt hâm mộ: “Sao em biết cái đó gọi là cáp đồng trục?”
Darlene, ngay lập tức ngay lập tức nhận ra rằng cậu ấy vừa vô tình để lộ trí thông minh cho mọi người thấy, liền chớp chớp mắt giả vờ ngây ngô: “Ơ, em có nói thế ạ? Em cũng chẳng biết mình đang nói gì đâu”.
Sau khi đám con trai đi mình chạy ngay lại chỗ cậu ấy hỏi: “Này, làm sao cậu biết loại cáp mà họ đang cần?”
“Cái đó thì ai chẳng biết” – Darlene nhún vai nói.
“Vậy chứ năm lớp 8 cậu THỰC SỰ không biết mật ong do ong tiết ra đấy à?” – Becca hỏi.
Darlene cười vang cả góc phòng: “Biết chứ. Chỉ là… lớp học hôm đó chán quá, nên mình muốn làm trò gì đó khuấy động không khí một chút”.
“Nhưng cậu không nghĩ việc giả vờ ngốc nghếch sẽ khiến mọi người coi thường cậu sao?” – Becca vẫn bám riết theo hỏi.
“Không hề” – Darlene nhún vai tỏ vẻ bất cần – “Bởi vì, như thế mọi người sẽ làm tất cả mọi việc cho mình, còn mình sẽ có thêm thời gian để xem TV”.
Nghe cũng có lý.
Darlene và Becca không phải là hai người duy nhất giúp đỡ. Anh Mark và đội bóng sau buổi tập cũng tới giúp bọn mình treo băng rôn PHIÊN ĐẤU GIÁ TÀI NĂNG HÀNG NĂM LẦN THỨ NHẤT CỦA TRƯỜNG TH BLOOMVILLE. Mình phải mất cả buổi trưa để trang trí, với sự giúp đỡ của mấy chị lớp trên và Lauren (một cách miễn cưỡng).
Sau giờ học Lauren ghé qua cúng Bebe Johnson. Cái bóng mọi khi của cô ta là Alyssa Krueger đã không còn xuất hiện sau vụ lá thư gửi STEFF.Mình còn thoáng nhìn thấy Alyssa lấp ló ở căng tin, mua bánh sandwich kẹp cá ngừ xong một cái là chuồn ngay ra chỗ cột cờ ngồi ăn một mình, bởi vì cô ta không còn được chào đón ở bàn anh Mark nữa.
Đáng ra mình phải cảm thấy hả hê khi chứng kiến đứa con gái trong nhóm A nổi tiếng của Bloomville có kết cục như ngày hôm nay
Vậy mà khi nhìn thấy cái dáng lầm lũi của Alyssa ở căng tin hôm nay mình chỉ thấy buồn thay cô ta. Mà nhắc tới mới nhớ, mình đâu có thù hằn gì với Alyssa Krueger đâu.
Người mình muốn thấy trong bộ dạng này là Lauren.
Và mình SẼ sớm thấy điều đó. Tối nay. Nếu trên đời này còn công lý.
Lúc này bọn mình đang sơn màu cho cái băng rôn, một chị chẳng may để rớt sơn ra sàn tập. Thấy vậy Lauren cười phá lên: “Ôi giời ơi, Cheryl! Đừng có Ste…”
Ai cũng biết cô ta định nói gì. Ngưng cô nàng đã kịp dừng lại đúng lúc.
Mình nhớn một bên lông mày lên nhìn Lauren (một mẹo mà mình phải tập hàng giờ trước gương – trong khi Jason cười như đứt dây cót – hồi năm lớp 4, sau khi thấy cái cách nhân vật Nancy Drew nhướn một bên lông mày nhìn mọi người xung quanh).
Chị Cheryl không để ý hành động đó của mình, chỉ xuề xòa cười: “Biết rồi, biết rồi. “Đừng có Steph Landry như thế” đúng không? AI có giấy ăn không?” Khi không thấy ai phản ứng gì, chị Cheryl ngẩng lên và thấy mọi người – kể cả mình – đang nhìn chằm chằm vào chị ấy.
“Sao thế?” – chị ngơ ngác hỏi.
“Em là Steph Landry” – mình cố gắng không để lộ nỗi tức giận đang tuôn trào bên trong. Bởi vì tức giận không phải là thứ cảm xúc mà người nổi tiếng nên biểu lộ ra.
“Ha ha. Em thật hài hước” – chị Cheryl không tin, tưởng mọi người đang lừa chị ý.
“Em nói thật đấy” – mình nh lại
Mặt chị Cheryl đỏ rần rần, như màu sơn vừa dây ra sàn sau khi nhìn thấy vẻ mặt không đùa của mình.
“Nhưng em… ý chị là…em…và Steph là… Cô ấy…” – chị lắp bắp nói không ra hơi – “Chị biết tên của em là Steph nhưng chưa bao giờ nghĩ nhân vật Steph ĐÓ lại là em. Không phải cô Steph đó… đã bắn chết ai đó sao?”
“Không hề”.
“Không phải đâu, chị còn nghe nói cô ta vứt xe xuống hồ Greene để phi tang mà. Chị biết chắc”.
“Không có chị ơi! Có em biết ngay, vì em chính là Steph Landry. Em không bao giờ làm mấy chuyện tày trời đấy đâu. Điều duy nhất em từng làm là vô tình đánh đổ một tí ly anh đào Super Big Gulp lên người ai đó”.
Nói đến đây mình phóng mắt sang nhìn Lauren đầy ẩn ý.
“Chỉ thế thôi sao?” – chị Cheryl chun mũi hỏi lại – “Chúa ơi. Chị cực thích nước đào Super Big Gulp. Vị của nó siêu thơm ý”.
“Công nhận” – một chị khác hùa theo – “Nhưng nếu không may để dây ra áo thì khó mà giặt sạch được. Mình đã có lần làm đổ ra tấm thảm trắng của mẹ và lần nào tức mình cái gì mẹ cũng lôi chuyện đó ra để chửi”.
“Ôi trời, mình cần phải lau sạch chỗ cơn này trước khi nó khô mất. Ai có miếng giẻ hay khăn giấy không?” – chị Cheryl gào lên.
Lauren mặt đỏ phừng phừng, lúi húi sơn băng rôn trong im lặng. Không ai nói thêm một lời nào về chuyện này nữa.
Và sau đêm nay? Sẽ không còn ai lôi chuyện này ra nói.
*******************************************
Sống hết mình
Trường học đúng là quan trọng thật, cũng như điểm sổ và việc học hành.
Nhưng chẳng ai thích một người luôn tỏ ra biết tuốt hoặc quá tẻ nhạt!
Vì vậy hãy tạm dẹp sách vở sang một bên.
Không quan trọng sở thích của bạn là may vá, làm vườn, nấu ăn, sưu tầm tem, hay cưỡi ngựa… Chỉ cần chúng làm cho BẠN trở nên hấp dẫn trong mắt người khác… và biết đâu bạn sẽ phát hiện ra một năng khiếu đặc biệt nào đó mà lâu nay bạn chưa biết.
Hãy đi ra ngoài và tận hưởng cuộc sống!
Chương hai mươi mốt
VẪN TRONG NGÀY THỨ TƯ CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ NĂM, 31 THÁNG 8, 8 GIỜ TỐI
Bắt đầu rồi.
Mình không muốn tự khen đâu nhưng phải nói là TUYỆT VỜI!!!
Tất nhiên là không đến mức mọi người tới kín phòng tập như khi có thi đấu bong rổ (7000 người)
Nhưng tính ra cũng phải được trên 3000 người. Nếu chỉ đi rửa xe ô tô liệu có thu hút được ngần ấy người hay không?
Và quan trọng nhất là mọi người đều hào phóng chi tiền! Gordon Wu và 3 giờ dạy máy tính có giá 35 đôla. Anh chàng với cái máy đốn cây? 58 đôla. Một cô bạn với khả năng làm bánh nướng nhân đại hoàng và dâu tây? 22
Người được đấu giá nhiều nhất đêm nay chính là các bài học trang điểm của Darlene. Todd và đám bạn tranh nhau trả giá hòng ghi điểm với người đẹp. Kết quả là Todd giành chiến thắng với giá 67 đôla
Tính tới thời điểm này thì điều mình nơm nớp lo sợ-ai đó đứng trên bục đấu giá mà KHÔNG CÓ người trả giá- vẫn chưa xảy ra. Đến ngay cả Courtney Pierce, người vô hình của lớp mình, cũng còn được trả giá cho 2 giờ dạy tiếng Tây Ban Nha.
Vì thế mình không lấy gì làm lo lắng khi thầy Schneck đọc tên người tiếp theo lên bục đấu giá: Becca Taylor! Thú làm album kỷ niệm là một trong những thú vui khá được ưa chuộng ở thành phố mình. Có cả một cửa tiệm chuyên cung cấp các dụng cụ để làm và trang trí album, sổ sách… bên cạnh khu mua sắm. Becca có thể không nổi tiếng nhưng ít ra mọi người vẫn nhớ tới cô bé chuyên-ngủ-trong-giờ năm nào.
Và chắc chắn sẽ có ai đó tham gia trả giá cho cậu ý.
]“Và bây giờ là Becca Taylor học sinh lớp 11”- thầy Schneck dõng dạc tuyên bố. Hôm nay thầy đóng bộ nghiêm chỉnh, rất ra dáng người chủ trì phiên đấu giá- “Becca tình nguyện bỏ ra 3 giờ để hướng dẫn cách làm album kỉ niệm. Nếu bạn nào có hứng thú với thú vui tao nhã này, xin hãy trả giá cho Becca Taylor. Becca sẽ tới tận nhà giúp bạn, có mang theo toàn bộ dụng cụ, đồ nghề riêng của mình. Hãy bắt đầu phiên đấu giá cho loại hình dịch vụ đặc biệt này với giá khởi điểm là 10 đôla.”
Hàng ghế mình đang ngồi chính là hàng ghế danh dự nhất của buổi hôm nay. Hàng ghế ngay đầu tiên- gần cửa ra vào- nơi chỉ có những người thuộc nhóm hạng A mới được ngồi, bởi họ là những người thường được gọi lên tuyên dương hoặc biểu diễn trước trường.
Vậy mà tối nay mình đang ngồi cùng với họ.Không chỉ nhóạng A nói chung mà còn ngay kế bên anh Mark Finley.
OK, có Laurent Moffat ngồi phía còn lại.
Nhưng điều đặc biệt là anh Mark tự chọn chỗ ngồi kế bên mình- lúc anh bước vào phòng, thấy mình đang ngồi ở dãy ghế đầu bận rộn phát quạt cho mọi người, lập tức bứơc tới ngồi cạnh.
Những người còn lại trong nhóm hạng A- trừ Alyssa Krueger, đang lầm lũi một mình ở dãy ghế đằng xa, nơi mình và Jason vẫn thường ngồi nếu bị ép phải tham dự- lần lượt ngồi xuống theo anh.
Mình là một trong số họ. Mình là người của nhóm hạng A- những con người xinh đẹp và nổi tiếng nhất TH Bloomville. Cuối cùng mình đã thành công!
Ai cũng nhận ra thấy điều đó. Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía mình- Courtney Pierce và Tiffany Cushing, những người nổi tiếng nhất nhóm hạng B, thỉnh thoảng vẫn cố ý nói to cho mình nghe câu “ Đừng có mà Steph Landry như thế”. Cái đám ấy chỉ giỏi ghen tị thôi! Biết thừa!
Đáng ra họ không nên như vậy. Để lên được hàng ghế đầu tiên như hôm nay mình đã phải đổ biết bao mồ hôi và nước mắt.
Gần gần như thê.
Rất nhiều gương mặ quen có mặt trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Không phải tất cả đều là người của trường Bloomville. Mình vừa thấy bố mẹ Becca hãnh diện nhìn con gái trên bục,. Họ tỏ ra rất vui mừng khi thấy cuối cùng cô con gái cưng cũng chịu tham gia vào hoạt động của trường. Lúc nãy khi vừa đến, cô chú Taylor hỏi bố mẹ mình có đến không để mấy phụ huynh ngồi cùng nhau. Nhưng làm sao bố mẹ mình có thể đi khi mà mẹ thì sắp sinh, bố thì phải chăm mấy đứa em lít nhít.
Mình cũng chẳng nói với ai bố mẹ mình thậm chí còn không biết rằng mình chính là người để xuất và chạy chương trình ngày hôm nay. Họ chỉ biết rằng tối nay có một buổi bán đáu giá gì đó ở trường TH Bloomville.
Còn kia là thầy Greer đang ngồi cùng vợ và một người trông có vẻ giống ông thị trưởng. Ôi Chúa ơi, ông thị trưởng thành phố cũng tới dự cơ đấy, nhưng đi…một mình, vì nghe nói ông ý và vợ đang có một cuộc tranh chấp li dị khá om sòm. Thỉnh thoảng tờ Gazette cũng có đưa tin. Cô Swampy Wampler ngồi kế bên, trong bộ đò thể thao khoẻ khoắn, tương phản hoàn toàn với hình ảnh nghiêm nghị của cô khi mặc vest đen hoặc xám. Cô không ngừng quay sang phoá thị trưởng Waicukowski và hất tóc làm dáng. Tán tỉnh ra mặt.
Nhưng ông thị trưởng có vẻ không mấy hứng thú!
Cuối cùng là người mình không hề trông mong sẽ có mặt tại những sự kiện liên quan tới trường học như thế này: Jason.
Cậu ấy đứng cùng Stuckey ở phía cửa ra vào trước khi tìm được một chỗ yên vị phía trên cùng. Mình nhìn thấy ánh mắt Jason nhìn mình. Mình giơ tay lên vẫy vẫy. Dù sao cậu ấy mới là người có chuyện với mình chứ mình không hề có vấn đề gì với cậu ấy. Trừ việc suốt ngày gọi mình là Đầu Điên.
Jason không buồn vẫy lại. Mình biết cậu ấy nhìn thấy mình.
Có tí bực mình! Jason lờ mình đi. Mình đã làm gì sai chứ?
Ngoài việc mình đi nhờ xe 645Ci của Lauren Moffat
Thật chẳng đúng với nguyên tắc BMW của cậu ấy tẹo nào.
Nếu tích thì cứ việc giân. Chẳng quan tâm.
Chỉ có điều thứ Bảy tới đây mà bọn mình vẫn mặt nặng mày nhẹ thế này ì cũng hơi buồn cười, dù sao cũng là phù dâu, phù rể cơ mà.
Nhưng sao cũng được
Hôm nay Becca trông thật đáng yêu trong chiếc váy hoa màu hồng. Cậu ấy đang cầm một cuốn album giơ lên làm mẫu, miệng cười tươi với khán giả. Mình biết cậu ấy hẳn đang rất run.
Chỉ có điều…nụ cười của cậu ấy hơi có vấn đề: răng và lợi nhe hết cả ra.
Mặc cho thầy Schneck ra sức hô hào vận động mọi người trả giá nhưng tuyệt nhiên không thấy một cánh quạt nào giơ lên.
Mình chợt nhận ra một sự thật khủng khiếp: không ai có ý định trả giá cho Becca.
Vậy là nỗi lo sợ của mình cuối cùng cũng đã xảy ra. Phía trên sân khấu Becca vẫn cười rất tươi, nhưng bàn tay cậu ấy càng lúc càng run và trắng bệch ra…
“Giá khởi điểm là 10 đôla”-thầy Schneck nói-“Tôi vừa nghe có người trả 15 đôla?” Có ai trả 15 đôla không ạ?”
Mình quay ngoắt người ra xem ai vừa giơ quạt…
Và trái tim mình chợt chùng xuống. Đó là chú Taylor, bố của Becca.
Như thế còn tệ hơn không có ai trả giá
“Em không sao chứ Steph?”- một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh mình-“ Trông em có vẻ không được vui. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”.
Mình chỉ tay về phía Becca: “Giá như có ai đó chịu trả giá cho Bex. Ai đó ngoài bố cậu ấy”.
Trước khi mình kịp nói thêm lời nào nữa đã thấy cánh tay anh Mark giơ phụt
“15 đôla!”-thầy Schneck hô vang, tay chỉ về phía anh Mark –“ Có người đã trả 15 đôla. Có ai trả 20 đôla không ạ?”.
Cả căn phòng im lặng như tờ ngay giây phút anh Mark giơ tay. Không ai tin nổi chuyện vừa diễn ra- chàng trai nổi tiếng nhất trường Bloomville vừa trả giá mua 3 giờ học làm album với cô gái chuyên ngủ ngày. Có lẽ mọi người nghĩ anh ấy bị chập mạch, và Lauren là một trong số đó. Cô nàng khẽ rít lên: “ Anh đang đùa em đấy àh?”.
Nhưng anh Mark chẳng quan tâm, vẫn giơ cao cán quạt. Becca trông đã bình tĩnh hơn.
“20 đôla! Có ai trả 20 đôla không ạh? Không? Vậy thì ba giờ học làm album của Becca Taylor sẽ có giá 15 đôla. 15 đola lần 1. 15 đôla lần 2. Baaaá…”.
Nhưng trước khi thầy Schneck kịp nói hết chữ “n” trong từ bán thì ở cuối phòng vọng lên tiếng ai đó: “ Một trăm sáu mươi hai đôla và năm mươi tám xu!”.
Không ai bảo ai, tất cả những người có mặt lúc đó đồng loạt quay ra nhìn xem đại gia nào dám bỏ ngần ấy tiền ra cho Becca.
Có lẽ mình không phải đứa duy nhất bất ngờ khi thấy đó là Jason – một tay giơ quạt một tay cầm ví. Đảm bảo số tiền 162.58 đôla kia là số tiền đích xác đang có trong ví của Jason.
“BÁN!”- thày Schneck hô to- “ Cho…cho..anh chàng phía trên kia với giá 162.58 đôla!”
SỰ NỔI TIẾNG GIỐNG NHƯ MỘT NGÔI NHÀ.
Nó có tường bao quanh, có móng vững chắc, cùng rất nhiều phòng ốc.
Móng càng chắc thì tường càng vững và có thể xây thêm nhiều
Chính vì thế, nhà càng rộng thì càng xây được nhiều phòng, càng nổi tiếng ta sẽ càng có nhiều bạn. Bạn bè không bao giờ là thiếu.
Chương hai mươi hai
VẪN TRONG NGÀY THỨ TƯ CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ NĂM, 31 THÁNG 8, 10 GIỜ ĐÊM.
Mình rất mừng cho Becca. Thực sự đấy. Kể cả Jason dốc sạch túi ra “mua” cậu ấy. Mình rất vui vì cậu ấy đã làm như vậy.
Nhưng nhẽ ra Jason không cần phải chơi trội tới mức đó. Cậu ý vừa phí phạm 148 đôla, bởi vì về lý thuyết cậu ý chỉ phải trả 20 đôla là đã có thể “có” đượ
c Becca.
Nhưng sao cũng được. Hành động đó thật hiệp nghĩa! Và mình mừng cho họ.
Chưa bao giờ mình thấy Becca rạng rỡ như lúc bước xuống khỏi sân khấu. Cũng không cần phải là những người biết đọc ý nghĩ của người khác mới có thể hiểu được nỗi hân hoan đó: Becca hẳn đang nghĩ ra lý do duy nhất khiến Jason sẵn sàng chi một khoản tiền lớn đến như vậy chính là vì cậu ấy là người con gái mà Jason thầm thích (như lời Stuckey nói). Sau vụ này chắn mình sẽ KHÔNG THỂ “bẩy” được niềm tin đó ra khỏi đầu cô nàng mất. Không hiểu Jason đang nghĩ gì nữa. Thật đấy!
Thầy Schneck hắng giọng tiếp tục phiên đấu giá: “Và bây giờ thời khắc mà mọi người mong chờ đã tới. Hạng mục đấu giá tiếp theo của buổi tối ngày hôm nay chính là khả năng trở thành người phát ngôn cho các nhãn hàng của Chủ tịch khóa cuối cấp, đội trưởng kiêm tiền vệ của đội bóng đá, Cầu Thủ Xuất Sắc nhất của năm ngoái. Chỉ có hai chữ để mô t chính xác về chàng trai tài hoa này – đó là… hoàn hảo. Xin giới thiệu với các vị và các bạn: Mark Finley ”.
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò cổ vũ của hơn 3000 người như muốn làm nổ tung cả căn phòng. Hăng nhất phải kể đến cô bạn gái ghê gớm của anh. Lauren hò hét, gào thét, nhảy cẫng lên như con choi choi lúc Mark từ tốn bước lên trên mục đấu giá.
“Được rồi, được rồi, mời mọi người hãy ổn định lại chỗ ngồi để chúng ta có thể bắt đầu. Chúng tôi biết các bạn đều yêu mến Mark. Giờ là lúc các bạn thể hiện tình yêu đó. Mark đã tình nguyện bỏ thời gian làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của một doanh nghiệp may mắn tối nay… Giờ chúng ta hãy hồi hộp chờ xem ai sẽ là chủ nhân may mắn đó. Giá khởi điểm là…”
Chiếc quạt của Lauren hua lên trong không khí.
Và cô ta không phải là người duy nhất.
Thầy Schneck đành phải ngừng lại và nói: “Các bạn thân mến, tôi thậm chí còn chưa…”
“100 đôla” – Lauren hét ầm lên.
Biết thừa cô ta định diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân của Jason, hét ra một cái giá trên trời để không ai có thể trả giá được tiếp.
Đáng tiếc là có hơn một chục người trong phòng có cùng chung ý tưởng đó.
“120 đôla” – ông chủ của tiệm Penguin ra giá.
“140 đôla” – ông chủ của nhà hàng Courthouse Square Diner cũng không chịu nhường.
“160 đô la” – Lauren trả đũa.
“180 đôla” – thị trưởng Waicukowski, chân của công ty kiểm soát có tiếng trong thành phố: Waicukowski và Cộng sự, vẫy quạt tịt mù trong không trung.
“200 đôla” – Lauren tru tréo.
Anh Mark ở phía trên có vẻ khói chí khi chứng kiến dân tình tranh giành “mua mình” sôi nổi như vậy.
“220 đôla” – ông thị trưởng vẫn không chịu thua.
Lauren có vẻ đã thấm mệt bởi cuộc chạy đua từng 20 đôla một như thế này, đứng phắt dậy mở ví rút ra một quyển séc đọc rất to: “ 532 đôla và 17 xu”.
Sau đó ngồi xuống mặt rất tí tởn. Trong khi những người còn lại còn chưa hết choáng váng. Ở phía trên, trông anh Mark tự hào thấy rõ.
Mình rất không muốn phá hoại hạnh phúc thiêng liêng của hai người bọn họ nhưng dù sao mình cũng có công việc làm ăn cần phải làm.
“Một nghìn đôla” – mình đứng dậy hô to.
Giờ thì không hiểu 3.000 người kia đang sững sờ vì ai hơn…
“xin lỗi em Stephanie” – ngay đến cả thầy Schneck cũng không khỏi kinh ngạc – “Có phải em vừa nói 1.000 đôla không?”
“Đúng vậy ạ” – mình bình thản nói – “tiệm Courthouse Square Boooks trả giá 1000 đôla cho Mark Finley”.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, thay vì tập trung vào anh Mark, kể cả anh Mark. Nét mặt anh ý vừa có chút hạnh phúc vừa có chút bối rối. Hạnh phúc vì có người vừa trả giá cao đến vậy cho mình. Bối rối vì người đó lại là mình, chứ không phải bạn gái anh.
“Cô gái trẻ đây đã trả 1000 đôla” – thầy Schneck cầm cái búa lên – “Có ai trả 1.200 đôla không ạ? Không? Vậ sẽ dừng lại ở con số 1.000 đôla”.
Lauren đang cuống quýt gọi điện thoại về cầu cứu bố. Đứng kế cạnh nhau nên mình không thể không nhìn thấy những giọt nước mắt tức tưởi đang lăn dài trên má cô ta.
“Nhưng bố ơi” – Lauren khóc nấc lên – “Bố không hiểu…”
“1.000 đôla lần 1” – thầy Schneck bắt đầu đếm.
“… cuộc mua bán này có lợi mà. Và con sẽ…”
“1.000 đôla lần 2” – thầy Schneck tiếp tục.
“… không bao giờ xin bố thêm một điều gì nữa đâu. Con thề đấy. Chỉ cần bố chịu…”
“Bán cho Steph Landry của cửa tiệm Courthouse Square Boooks” – thầy Schneck hô to.
Cùng lúc đấy Lauren ném thẳng con điện thoại đắt tiền vào bức tường gần cửa ra vào khiến nó nát bung ra thành từng mảnh.
****************************************
Không tồn tại cái gọi là nổi tiếng trong chốc lát
Không có ai có thể nổi tiếng chỉ trong một đêm. Sự nổi tiếng là thứ bạn cần phải bỏ công sức ra để giành lấy được nó.
Chính vì thế đừng bao giờ tỏ ra là mình tài giỏi hơn những người nổi tiếng khác – những người có nhiều thâm niên trong cuộc chơi hơn bạn. Họ đạt được sự nổi tiếng như ngày nay là nhờ sự kiên trì nỗ lực phấn đấu và họ xứng đáng được nhận sự tôn trọng của bạn.
Sau khi bạn đạt được sự nổi tiếng họ cũng sẽ đáp lại bằng sự tôn trọng tương tự.