Đọc truyện Làm thế nào để bạn “Tỏa sáng” – Chương 12: chương 18-19
Chương mười tám
VẪN LÀ NGÀY THỨ BA CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ TƯ, 30 THÁNG 8, 1 GIỜ CHIỀU
Trưa nay mình đến căng tin ăn trưa khá muộn, bởi còn mải lăng xăng khắp nơi ghi danh tên các thầy cô sẽ tham gia buổi đấu giá tối mai – thầy Schneck nhận làm người chủ trì phiên đấu giá. Đ
ang loay hoay bưng khay thức ăn ra chỗ bàn Darlene thì nhìn thấy Becca đang ngồi ở đó, mặt mày nhăn nhúm như một bao ni-lông vứt đi.
Cậu ấy có vẻ tươi tỉnh hơn một tẹo khi thấy mình.
“Cháo. Mình ngồi đây được chứ? Mình cũng đã xin phép mấy cậu ý rồi” – vừa nói cô nàng vừa hất hàm về phía Darlene đang điệu đàng bóc quả chuối giữa một đám vệ tinh – “Họ cũng không có ý kiến gì”.
“Tất nhiên là được chứ” – mình đặt khay sa lát cá ngừ xuống bàn – “Nhưng sao hôm nay cậu không ra ngoài ăn chưa với Jason
“Ờ. Mình vừa nói chuyện với Stuckey” – Becca dùng dĩa chọc chọc vào cái bánh mỳ kẹp thịt (chỉ có điều không có thịt… Becca ăn chay từ nhỏ), mắt không nhìn vào mình.
Đột nhiên mình thấy nóng bừng cả mặt. Nếu tên Stuckey đó dám nói câu gì làm tổn thương Becca – điều đó rất có thể xảy ra bởi vì Stuckey không hề quan tâm đến chuyện gì ngoài môn bóng chày – thì cậu ta chết chắc với mình.
“Cậu ấy đã nói gì?” – mình gằn giọng hỏi.
“Rằng nếu mình muốn Jason thích mình thì đừng nên lúc nào cúng quấn lấy chân cậu ấy như thế” – Becca ngừng lại hớp một ngụm Diet Coke – “Stuckey nói Jason là kiểu người không thích những gì quá dễ dàng đạt được. Kể cả trong chuyện tình cảm”
Todd Rubin ngồi bên cạnh cười khẩy nói: “Mình thì ngược lại. Mình thích những cô gái biết vị trí của mình ở đâu”.
“Ồ, vậy sao?” – Darlene đã ăn xong, nghe thấy vậy liền quay sang hỏi – “Xin cho hỏi vị trí đó là ở đâu?”
“Ừm…” – Todd giật bắn mình không ngờ cơ sự lại diễn biến theo tình huống này – “Bất cứ… vị trí nào… em muốn”
Darlene lắc lắc lon Diet Coke nũng nịu: “Ôi không. Hết mất rồi! Anh có thể đi lấy thêm cho em một lon nước được không?”
Todd hấp tấp đứng ngay dậy chạy đi mua nước ngọt cho nữ thần của mình, hai chân luống cuống va vào nhau mấy lần suýt ngã. Darlene quay sang nhìn bọn mình cưới đầy ẩn ý.
Hóa ra Darlene không ngờ ngệch như cậu ấy vẫn thường tỏ ra.
“Không chừng Stuckey nói đúng” – mình quay lại v Becca
“Có lẽ vậy. Cậu ấy tỏ ra tốt bụng. Stuckey ý” – Becca thở dài đánh thượt – “Cậu ấy còn nói không tin có chuyện gì giữa Jason và chị Kirsten”
Giờ thì đến mình cười khẩy: “tất nhiên rồi. Bởi vì giữa họ trước giờ có chuyện gì đâu. Mà nếu có cũng chỉ là một phía của Jason mà thôi. Chị Kirsten đâu có hợp với cậu ấy. Cậu đã nhìn thấy cái khuỷu tay của chị ấy chưa?”
“Hả? Khuỷu tay á?” – Becca trố mắt hỏi lại.
“Ờ, trông khô ráp, ghê cực”.
“mình cũng rất sợ bị thế” – Darlene nói xen vào – “vì thế tối nào trước khi đi ngủ mình cũng thích bôi sữa dừ tươi lên đó”. Nói rồi cậu ấy kéo tay áo lên cho bọn mình xem. Công nhận Darlene có cái khuỷu tay đẹp nhất mà mình từng được biết. Ai trong cái bàn này cũng phải gật gù tán đồng.
Mình phải ghi nhớ cái mẹo này mới được.
“Nhưng Stuckey nói cậu ý nghĩ có khi Jason thậm chí còn chẳng thích chị Kirsten cơ. Cậu ấy đang giả vờ thích chị âý để mọi người không biết được người cậu ấy thực sự thích là ai”.
Úi, cái này mới!!! Không ngờ Stuckey cũng để ý quan sát ông bạn thân kỹ ra phết.
“Thế Stuckey có nói Jason thực sự đang thích ai không?”
Becca nhún vai: “Cậu ý chỉ nói thế thôi. Chứ không biết đích xác là ai. Stuckey nói Jason chưa bao giờ tâm sự về mấy chuyện kiểu này – về con gái – với cậu ý. Vì thế mình không thể không tự hỏi liệu cô gái mà Jason thực sự thích có khi nào là… mình không?
“Chịu thôi” – mình thú thật. bởi vì mình không biết thật. Nhưng mình cũng không đế thêm câu “Nhưng mình không nghĩ là có chuyện đó”. Thay vào đó, mình tò mò hỏi: “Thế Stuckey còn nói gì nữa không?” Không ngờ Stuckey hóa ra cũng biết nói những điều không liên quan tới đội bóng chày trường ĐH Indiana.
“Ừm, để mình nhớ xem nào” – Becca nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên mắt sáng rạng rỡ – “Cậu ấy nói nếu có ý định muốn đi tham quan trường ĐH Indiana thì cứ nói với cậu ấy. Stuckey hứa sẽ đưa mình tới phòng truyền thống, treo rất nhiều ảnh các thành viên nhà Hoosier trong đội bóng chày của trường.
Ừ bây giờ mới giống Stuckey mà mình biết.
Mark và Lauren nhè đúng lúc đó xuất hiện trước mặt mình. Lẽo đẽo theo sau là Alyssa Krueger, như mọi ngày…
“Mọi thứ xong xuôi hết rồi chứ, Steph?”
“Cũng hòm hòm rồi anh ạ. Tối nay mẫu quảng cáo sẽ được in. Danh sách đăng kí có hơn 100 người. Còn phụ thuộc xem tối đó bao nhiêu người có mặt. Nhưng nói chung em tin là năm nay chúng ta sẽ gây quỹ được nhiều hơn bất kì năm nào trước đây”
“Được vậy thì hay quá” – anh mừng rỡ reo lên – “Làm tốt lắm, Steph”
“Cảm ơn anh” – mình đã cố không đỏ mặt nhưng đấy là điều không tưởng.
Cũng giống như chuyện xảy ra ngay sau đó.
Khi Mark, Lauren và Alyssa đi qua chỗ mình, một mẩu giấy nhỏ gập đôi không hiểu từ đâu rơi xuống tập tài liệu đang mở trên bàn.
Không ai, ngoại trừ mình, nhìn thấy điều này. À, còn có cả nữa. Cô nagf đang nghển hết cả cổ sang phía mình tò mò muốn biết trong đó viết gì. Bên ngoài tờ giấy ghi độc một chữ STEFF – ý là dành cho mình… hoặc ai đó có tên đọc tương tự, như Steph chẳng hạn. Mình mở tờ giấy ra đọc.
Chỉ nhìn vài chữ đầu tiên – CON ĐIÊN NGU NGỐC KIA, SAO MÀY KHÔNG BIẾN VỀ ĐÚNG VỊ TRÍ CỦA MÌNH ĐI – mình đã biết nội dung bên trong.
Và tác giả của nó là ai.
Hai má mình vẫn còn chưa hết đỏ sau khi nghe lời khen ngợi của anh Mark giờ chẳng khác nào ngọn lửa đang cháy phừng phừng. Toàn thân mình như bốc hỏa.
Ngay lập tức mình xô ghế đứng dậy tiến về phái Mark và Lauren, tay cầm tờ giấy gớm ghiếc đó.
“Xin lỗi” – mình chạy ra vừa kịp lúc ba người bọn họ chuẩn bị rời khỏi căng tin đi ra ngoài sân – “Một trong ba người đánh rơi mẩu giấy này. Nó đề gửi ai đó có tên là Steff, nhưng tên em không phải đánh vần như vậy. Do đó chắc bức thư này không phải dành cho em”.
Nói xong mình dúi tờ giấy vào tay anh Mark.
Alyssa quắc mắt nhìn mình: “Cái gì thế? Mình không hề đánh rơi thứ nào như thế. Trước giờ cũng chẳng bao giờ thấy mẩu giấy đó. Cậu có thấy không, Lauren?”
Nhưng Lauren chỉ đứng chôn chân một chỗ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Tất nhiên là mình mở to mắt ra nhìn lại. Đừng giỡn với tôi, Lauren. Mình đang cố gửi thông diệp bằng mắt cho cô ta. Bởi vì tôi đã có trong tay Cuốn Sách. Điều đó có nghĩa cô, Lauren Moffat, sẽ SỚM CHÌM XUỒNG THÔI.
NÉT MẶT ANH Mark thay đổi, sau khi đọc xong tờ giấy mình vừa đưa – ai mà biết sau cái dòng đầu tiên mình đọc được trong đó còn viết những cái gì nữa. Cằm anh ấy đanh lại, mặt đỏ ngang mặt mình lúc ấy. Chỉ có điều trông anh lúc giẫn dữ vẫn rất cool.
Anh quay sang nhìn thẳng vào mặt Lauren. Và ngay lập tức cô nàng quay sang Alyssa giả đò sửng sốt: “Chúa ơi, Alyssa. Sao cậu lại làm trò trẻ con như thế?”
Alyssa há hốc mồm sững sờ. Mình thậm chí còn nhìn thấy miếng kẹo cao su đang nhai dở trong mồm cô ta.
“Lauren” – Alyssa thốt lên – “Đây là ý tưởng của cậu mà. Tại sao cậu lại…”
“Sao cậu có thể viết ra những lời độc địa như thế chửi Steph” – vừa nói Lauren vừa giật lấy mẩu giấy trên tay Mark, xé tan tành – “Cậu ấy chỉ đang muốn giúp lớp anh Mark khuyên tiền thôi mà. Cậu bị làm sao thế?”
Mark nhíu mày nhìn Alyssa, lắc đầu thất vọng: “Làm như vậy là rất hèn, Alyssa ạ. Rất rất hèn”
“Nhưng em đâu có làm chuyện đó” – Alyssa giãy nảy lên – “Đành rằng em cũng có tham gia nhưng đấy là…”
“Thôi thôi…” – Mark nghiêm mặt lại nói. Đúng là phong thái của một người được bầu làm cầu thủ xuất sắc nhất năm ngoái và là tiền vệ trụ cột của năm nay – “Anh muốn em đi ngay cho”
Alyssa bắt đầu khóc.
“Đi đâu cơ ạ… rời khỏi trường sao?” – cô nàng nấc lên từng cơn.
“Không” – anh Mark có vẻ như đang cố gắng giữ bình tĩnh – “Không phải rời khỏi trường. Mà là đừng để cho anh nhìn thấy em. Em hãy ra khỏi đây đi”.
Alyssa quắc mắt sắc lẹm nhìn Lauren một cái rồi bưng mặt chạy về phía toa lét nữ. Anh Mark ngao ngáở dài quay ra nhìn Lauren: “Sao cô ấy có thể làm một việc tồi tệ như thế”
“Em không biết” – Lauren trả lời tỉnh rụi – “Có lẽ cậu ấy ghen tỵ? Anh biết đấy, vì tối qua em cho Steph đi nhờ xe về nhà. Hoặc có thể vì cậu ấy lo sợ bị bỏ rơi nếu em kết bạn với Steph. Anh cũng biết Alyssa là người dễ bị dao động mà”
Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ mình nghe thấy một lời dối trá trắng trợn như thế.
Cô ta xứng đáng được nhận danh hiệu hoa hậu Lươn Lẹo toàn quận.
“Em phải chạy theo xem cậu ấy có sao không đây” – Lauren giả đò lo lắng – “Em sợ cậu ấy sẽ làm điều gì dại dột”
Làm điều gì dại dột? Đúng bài quá mà!
“Ừ ừ” – anh Mark gật đầu – “Em đi đi”.
Lauren vẫn còn kịp liếc xéo mình một cái như muốn nói Rồi mày sẽ phải trả giá cho chuyện hôm nay.
Sau khi Lauren đi khỏi, anh Mark chạm tay vào mình ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”
Không thể tin được. Mark Finley. Chạm tay vào mình. Lại còn quan tâm lo lắng cho mình nữa chứ.
“Em ổn” – mình gật đầu. Phải mất vài giây mình mới mở được mồm ra trả lời – “Anh không phải lo đâu”
“Không ngờ Alyssa lại đi làm một viêc như vậy” – Anh Mark nói tiếp – “Anh rất xin lỗi. Hy vọng em sẽ không để bụng”.
Để bụng? 5 năm qua mình đã qua quen với việc Alyssa Krueger – cùng với phần lớn cộng đồng U18 ở cái quận Greene này – nói với mọi ngư̖“Đừng có mà Steph như vậy!”. Nếu để bụng thì mình đã vỡ bụng từ lâu rồi.
Một người cả đời chưa bao giờ bị móc mỉa hay lôi ra làm trò cười như anh Mark sẽ không bao giờ hiểu được.
“Không đâu” – mình nhoẻn miệng cười thật tươi, bởi vì nếu không có lẽ mình sẽ òa lên khóc vì xúc động mất.
“Tốt rồi” – anh Mark đưa một ngón tay lên vuốt mà mình.
Chỉ một động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến mình hiểu rằng Mark Finley chính là nửa kia của mình.
Mặc dù anh ấy vẫn chưa nhận ra điều đó.
****************************************
Những người bạn thân
Ai cũng cần có bạn thân. Nhưng nễu muốn trở thành người nổi tiếng bạn không thể giới hạn bản thân – hoặc thời gian – chỉ dành cho một người
Điều quan trọng là phải dành thời gian cho những người bạn mới – nhưng vẫn không quên bạn cũ!
Chương mười chín
VẪN LÀ NGÀY THỨ BA CỦA SỰ NỔI TIẾNG
THỨ TƯ, 30 THÁNG 8, 4 GIỜ CHIỀU
Tờ The Bloomville Gazette là tờ báo chiều, vì thế mình có thể ghé xem mẫu quảng cáo của tiệm Courthouse Square Boooks nhà mình. Thứ tư nào mình cũng làm ca từ 4 giờ chiều đến 9 giờ tối.
Trong khi đang cắm cúi tìm trang có đ quảng cáo củ
a mình (mình đã đăng kí ở trang đối diện với trang truyện tranh và chuyên mục của Ann Landers – vì mọi người trong thành phố này đều luôn nghía cái trang này đầu tiên), mình nhìn thấy tấm hình chụp đài thiên văn to đùng trên bìa với một dòng tít NGƯỜI ĐÃ DÀNH CẢ TẶNG CẢ ĐÀI THIÊN VĂN CHO VỢ SẮP CƯỚI CỦA MÌNH. Kế đó là hình ảnh ông đang cười rất tươi bên trong đài thiên văn.
Ngay lập tức mình vớ điện thoại gọi cho ông.
“Câu chuyện thật cảm động” – mình nói.
“Bà Kitty đã rất tự hào” – ông hớn hở khoe.
“Tất nhiên là tự hào rồi. Đàu phải ai cũng xây dựng đài thiên văn để bày tỏ tình cảm như ông đâu”
“Bà Kitty đáng được hưởng điều đó mà.”
“Đúng vậy” – mình đồng tình theo ông.
“Mấy hôm nay không gặp cháu” – ông nói tiếp – “Thế vụ làm người nổi tiếng ra sao rồi?”
Mình nghĩ lại giây phút ngón tay anh Mark chạm vào má mình. Mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng với mình khoảnh khắc đó như khiến thời gian ngưng đọng lại.
“Thích cực ạ”.
“Vậy sao?” – giọng ông nghe có vẻ ngạc nhiên. Hoặc cũng có thể do mình đang tưởng tượng – “Thê thì tốt. Rút cuộc thì mọi thứ của hai ông cháu mình cũng đâu vào đó. Còn mẹ cháu thì thế nào?”
Mình vừa thấy mẹ ì ạch ra khỏi tiệm về nhà nghỉ. Mẹ đã sang tới tháng thứ 9. Hai bên mắt cá chân phù to, trông chẳng khác nào hai chân của Lauren trong đôi tất trắng cao cổ.
“Mẹ cháu vẫn khỏe ạ” – mình nói – “Nhưng chưa thấy lay chuyển gì về vụ đi dự đám cưới”
Ông thở dài: “Ông cũng không dám hy vọng gì. Mẹ cháu là người rất cố chấp. Về khoản này thì hai mẹ con cháu khá giống nhau đấy”.
“Cháu không hề” – mình phản đối
Đúng lúc đó chuông cửa kêu leng keng, anh Darren tới làm cùng với mình.
“Khiếp sao hôm nay nóng thế nhỉ?” – anh đưa cho mình một que kem không béo – “Khác gì mùa Hè ở Ấn Độ?”
“Cảm ơn anh” – mình với tay nhận lấy qua kem – “Em đang dở chút điện thoại”.
Darren vòng tay ra dấu OK, sau đó đi ra sắp xếp lại mấy cuốn sách trên giá. Công việc ưa thích của anh.
“Ông ơi, có lẽ cháu cần vay ông thêm ít tiền nữa. Vẫn nằm trong kế hoạch thôi. NHưng lần này là để giúp cho cửa tiệm. Không phải cho cá nhân cháu”
“Để ông xem tỷ lệ ãi suất hiện nay thế nào…”
“Vâng ạ” – mình không hề thấy phiền lòng vì có chuyện bị bắt trả lãi. Bởi mình cũng sẽ làm như vậy nếu có ai định vay tiền mình. Mấy người trên TV như Thẩm phán Judy và thần tượng của mình, Suze Orman vẫn thường nói người trong nhà không nên vay tiền của nhau. Nhưng với nhà mình thì không vấn đề gì.
“Ông ơi… Ông vẫn nhớ có lần ông nói với cháu là ông yêu bà Kitty từ hồi còn đi học không? Nhưng bà lại thích người khác?”
“Ronald Hollebach” – ông nói giọng vẫn đầy cay đ
“Vâng, ông nội của Jason. Cháu chỉ muốn biết rút cuộc thì ông đã làm thế nào để giành lại được bà Kitty khỏi tay ông Hollebach?”
“À, dễ thôi. Ông ta chết sớm mà”
“Ôi giời” – đó không phải là câu trả lời mà mình mong đợi. Đã tưởng sẽ học được cách giành lại Mark từ tay Lauren. Bởi Lauren quá ti tiện, trong khi anh Mark lại quá tuyệt vời. Anh ấy xứng đáng có được người bạn gái tuyệt vời hơn Lauren. Mặc dù tới giờ anh vẫn chưa nhận ra điều đó.
“Bà Kitty rất thích ăn thịt bò bít-tết ở CLB trên phố. Hoặc món bánh rán của siêu thị Sav-Mart”
“À, thế ạ” – OK, để ghi lại: thịt bò – “NHưng ông phải làm gì đó để bà siêu lòng chứ?”
“Ta không thể nói cho cháu biết được. Mẹ cháu sẽ giết ta mất”.
“Ông ơi, dù gì mẹc ũng đã giận ông lắm rồi. Có thêm một tí nữa cũng có sao” – mình nài nỉ.
“Cũng đúng. Có thể nói thế này, dòng họ Kazoulise nhà mình luôn biết cách để chiều lòng phái đẹp…”
Ngay lúc đó cửa hàng có khách, mà anh Darren lại đang bận trong toa lét nên mình phải cúp máy hẹn ông khi khác.
“Này, em biết Shelley ở cửa hàng Penguin nói gì với anh không? Nghe nói trường em sắp tổ chức một buổi đấu giá nô lệ gì đó tối ngày mai” – anh Darren từ trong toa lét chạy ra.
“Đó không phải là buổi đấu giá nô lệ” – mình giơ tờ báo ra cho anh ý xem – “Mà là đấu giá tài năng. Mọi người tình nguyện tham gia giúp đỡ cộng đồng, chứ không phải bán thân. Anh hiểu sai rồi”
“Ớ thế à” – Darren lộ rõ vẻ thất vọng – “Sao em biết rành thế?”
“Bởi vì” – mình cố nói giọng không quá tự phụ. Vì Cuốn Sách đã nói: tự hào nếu không cẩn thận sẽ bị hiều nhầm là ngạo mạn. Mà người nổi tiếng thì không được ngạo mạn – “Em là người đưa ra ý tưởng đó đấy. Em cũng tham gia tổ chức luôn”
Darren trông ngạc nhiên thấy rõ: “Em á? Nhưng em…”
“Không sao đâu. Anh cứ nói đi” “Ờ… chỉ là, trước giờ em cực kì Steph Landry!”
“Đấy là cái thời “ờ kìa” rồi. Anh chờ mà xem” – mình dõng dạc tuyên bố.
************************************************** ****
Cách hiệu quả nhất để giành được trái tim và sự chú ý của mọi người quanh bạn
Không ngừng sáng tạo!
Dám bày tỏ quan điểm!
Lời nói và việc làm phải đi đôi với nhau!
Đừng ngồi im để người khác quyết định giùm bạn. Hãy tự đưa ra ý kiến/ ý tưởng của riêng bạn… Thể hiện cho mọi người thấy là bạn cũng luôn ủng hộ họ
Có nhiệt huyết sẽ giành chiến thắng.
Và người thắng cuộc luôn là người nổi tiếng!