Đọc truyện Làm Phi – Chương 63: Mồi câu
Edit: Hy Thái Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Mị Điềm là quận chúa, lại là ngoại mệnh phụ hiếm hoi mà lời nói có trọng lượng ở trong cung, nếu Mị Điềm muốn điều tra một chuyện trong thành Trường Dương thì không hề khó khăn. Hơn nữa còn có Thẩm Ninh, đối với chuyện của Tịch Lan Vi hắn luôn ra tay giúp đỡ, không quá năm ba ngày liền có kết quả điều tra. Không may Mị Điềm có việc không thể tiến cung nên cho thị nữ thân tín đến truyền lời. Sau khi Tịch Lan Vi nghe xong thì khẽ nhíu mày, nàng phân phó Thu Bạch và Thanh Hòa chuẩn bị trà bánh chiêu đãi, còn bản thân thì ở trong phòng yên lặng cân nhắc suy nghĩ.
Hạ Nguyệt an bài mọi chuyện cũng rất sớm. Lúc ấy các nàng đều đang tránh nóng ở Quân Sơn mà Hạ Nguyệt đã an bài cả chuyện ở thành Trường Dương.
“Thật… Phiền.” Tịch Lan Vi vuốt ve mèo con đang ngủ trên đầu gối, vô ý tmà phát ra tiếng oán hận này. Thanh âm vẫn là khàn khàn khó nghe tới cực hạn, nhưng cũng không có gì khiến nàng ngại mở miệng, dù sao trong phòng ngoại trừ nàng và mèo con thì không có người khác.
“Hô…” Mèo con trở mình, sau đó tiếp tục khò khè theo nhịp đệu mà ngủ say sưa, lộ ra cái bụng nhỏ trẵng nõn mềm mềm cho nàng gãi, tiếng khò khè vang càng lớn hơn.
Mèo con sẽ không ghét bỏ thanh âm của nàng khó nghe, chỉ cần nó phát hiện nàng đang trò chuyện cùng với nó thì sẽ rất hưởng thụ, còn cố gắng khò khè giống như cổ vũ nàng, rất thân thiết.
Một khắc sau Thu Bạch và Thanh Hòa mới vào phòng, lúc vào nhà chạm vào rèm châu tạo ra chuỗi tiếng vang bừng tỉnh mèo con đang ngủ say, đôi mắt mèo lập tức mở ra vừa tròn vừa sáng, nhưng nó vẫn còn nằm trên đầu gối của Tịch Lan Vi, mèo con thò móng vuốt ra duỗi người rồi bò dậy nhảy nhảy trên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Thu Bạch và Thanh hòa.
“Meow ——” mèo con đi đến trước mặt hai người thì kêu một tiếng.
Thanh Hòa ôm mèo con lên, cười nói “Không có đồ ăn cho ngươi”, sau đó đi về phía Tịch Lan Vi.
Mèo con lại tiếp tục nằm lên đầu gối của Tịch Lan Vi, không có đồ ăn, nó đành phải ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
“Nương tử cảm thấy chuyện này… Như thế nào?” Thanh Hòa hỏi dò, ngừng lại một chút liền nhíu nhẹ lông mày: “Ngô gia là gấp đến độ phát điên rồi sao? Thế nhưng tìm người như Tư Vân đến mê hoặc Hoàng Thượng, nhan sắc của nàng ta không xuất sắc, lại còn là người trong cung của nương tử, càng so sánh càng….”
Không có bất kỳ điểm nào có thể vượt qua Tịch Lan Vi.
Tịch Lan Vi nghe xong lắc lắc đầu, cười nhạt, môi đỏ khẽ mấp máy: “Cho nên… Ngô gia mới không muốn cho nàng ta đến mê hoặc Hoàng Thượng, Thẩm phu nhân nói không sai, là chính nàng ta không an phận.” nàng ngước mắt lên nhìn hai người một cái, ngậm cười nói tiếp: “Nếu Ngô gia muốn an bài người khác mê hoặc Hoàng Thượng thì chắc chắn sẽ do Ngô thị tiến cử chứ không đến phiên Hạ Nguyệt sắp xếp vào người của nàng ta.”
“Vậy Tư Vân…” Thu Bạch nói đến đây liền dừng lại, sắc mặt trắng bệch: “Mục tiêu của nàng ta là nương tử?”
“Nếu không phải trông cậy vào nàng ta đi mê hoặc Hoàng Thượng vậy thì không phải nàng ta chỉ có thể đến đối phó với ta sao?” Thần sắc của Tịch Lan Vi nhẹ nhàng, giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương, vô tình nhìn thấy mèo con đang mở to mắt nhìn nàng, vội vàng thu tay trở lại tiếp tục sờ nó. “Trước mắt còn chưa có xảy ra chuyện gì, phần lớn là vì nàng ta chưa tìm thấy cơ hội thôi.”
Thanh Hòa lập tức hít một ngụm khí lạnh, tay vỗ vỗ ngực, cười khổ nói: “May mà điều tra rõ ràng sớm. Thẩm phu nhân nói không sai, chúng ta nên tìm một biện pháp xử lý nàng ta đi, mấy ngày nay nô tỳ sẽ cẩn thận.”
“Gấp cái gì.” Tịch Lan Vi cười khẽ, nàng cảm thấy chỗ mèo con nằm ngủ trên đùi nóng ấm lên liền bế mèo con đặt lên trên giường. Sau đó xoay người lại đi về phía bàn ngồi xuống, vừa đi vừa làm khẩu hình: “Cũng thật khổ công Hạ Nguyệt đã cẩn thận an bài một lần, nếu ta không cho nàng ta thành công thì như vậy không phải là không nể mặt nàng ta sao? Ngày mai liền cho Tư Vân một cơ hội, để nàng ta ra tay, như vậy mới không uổng công nàng ta đến chỗ của ta một lần.”
Tịch Lan Vi nói đến đó liền dừng lại, trên mặt ý cười lạnh lùng mà uống một ngụm trà. Thanh Hòa và Thu Bạch lập tức hiểu ý tứ của nàng, mặt ngoài là cho Tư Vân một cái “cơ hội” nhưng quan trọng nhất là lôi được chủ mưu sau lưng là Hạ Nguyệt ra ánh sáng.
Có lẽ Tư Vân có tư tâm nên làm việc mới không “an phận”, còn Hạ Nguyệt… ngay từ ngày đầu vào cung liền chưa một lần “an phận”.
—
Mỗi ngày Tịch Lan Vi vẫn phải uống thuốc, mấy ngày nay uống phương thuốc mới đổi đắng hơn rất nhiều so với phương thuốc cũ. Mị Điềm đến chơi chỉ ngửi một chút hơi thuốc liền cau mày, nhưng mà Tịch lan Vi uống rất nhẹ nhàng, thần sắc hoàn toàn bình thường.
Cả hai đời của nàng vì “không thể” nói chuyện mà chịu biết bao nhiêu khổ cực, nếu thuốc có thể chữa khỏi giọng nói của nàng… đắng nữa nàng cũng không sợ.
Nàng uống hết ngụm thuốc cuối cùng mới gác chén sứ xuống bàn, vừa gác xuống thì có thái giám bước vào trong phòng. Hắn cúi người vái chào, lúc nhìn thấy chén thuốc nàng vừa mới buông thì bật cười nói: “Thật là trùng hợp. Hôm này Ngự Thiện Phòng trình lên món mứt có hương vị khá ngon, bệ hạ phân phó thần mang tới cho Uyển hoa nương tử một phần, vừa lúc gặp nương tử mới uống thuốc xong thì chúng nó có thể giúp nương tử giảm bớt vị đắng.”
Thái giám dứt lời thì cung kính trình mứt lên. Tịch Lan Vi ngậm cười cầm một viên lên đưa vào trong miệng, quả nhiên thơm ngọt rất thích hợp, ăn vào miệng rất thoải mái.
Sau khi thái giám đưa đồ vật đến cũng không ở lại mà thi lễ cáo lui. Thanh Hòa tiễn thái giám đi ra ngoài, đương nhiên sẽ thưởng chút tiền thay lời cảm ơn.
Mị Điềm không khách khí chút nào mà cũng cầm một viên mứt lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Thật tốt… ngay cả chút mứt hoa quả mà biểu ca cũng nhớ đưa cho ngươi một phần, hiện tại ngươi thật đúng là người mà biểu ca phủng trong lòng bàn tay.”
Nói xong cánh tay Mị Điềm chạm vào Tịch Lan Vi, trên mặt cười hề hề: “Lúc phú quý, chớ quên ta!.”
“Xuy” Tịch Lan Vi bật cười, nàng thực sự không nhịn được mà phát ra chút thanh âm. Nhưng vẫn bị âm thanh đó khiến cho nhíu mày, rất nhanh lông mày liền giãn ra, nàng lại ăn thêm một viên mứt rồi đề bút viết: “Trước tiên không nói đến phú quý, phân cho ngươi một nửa số mứt.”
“…” Mị Điềm chỉ còn biết trừng mắt nhìn nàng, trừng mắt trong chốc lát liền cảm thấy đành vậy, trước tiên cứ ăn mứt đã rồi tính.
—
Từ trước đến giờ câu cá là một chuyện khảo nghiệm sức chịu đựng, có rất nhiều thời điểm con cá rất thông minh, người câu có làm gì cũng không chịu cắn câu. Nhưng nếu con cá kia đang nóng lòng tìm kiếm thức ăn thì sẽ khác hẳn, chỉ cần cho nó chút mồi câu nó lập tức sẽ cắn câu.
Cũng giống như chuyện tính kế ở trong cung.
Chủ động muốn đi tính kế ai, vặn đổ ai có lẽ đều không dễ dàng như vậy, nó đòi hỏi phải trầm tư suy nghĩ để an bài thiết kế một kế hoạch tốt. Thế nhưng muốn lợi dụng người muốn tính kế mình để tính kế trở lại liền dễ dàng hơn nhiều.
Thu Bạch và Thanh Hòa sẽ tự thay thế nàng an bài mọi thứ trong chuyện này. Tư Vân ở Y Dung Uyển cũng đã nhiều ngày, nàng ta nhất định sẽ có chút nóng nảy không kìm nén được, nhất định sẽ vội vã tìm cách xuống tay như thế nào cho thỏa đáng.
Tịch Lan Vi tin tưởng trình độ của Hạ Nguyệt cũng chỉ như vậy, nàng ta cũng chẳng nghĩ được kỹ xảo phức tạp gì, nhưng độc dược ám toán… thì thường thấy rõ hiệu quả.
Qua liên tiếp bảy tám ngày thì thuốc của nàng có chút biến hóa.
Trong lòng nàng biết Ngự y không có đổi mới phương thuốc, nhưng chỉ có một chút xíu vị chua trong thuốc khiến Tịch Lan Vi sinh ra ý cười.
Nàng nhàn nhạt nhìn Tư Vân rời đi, sau đó khép lại cửa phòng, nàng cầm cả bát nước thuốc đổ vào chậu cây Quân Tử lan đặt trong phòng.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế thêm năm ba ngày.
—
Các Ngự y nghe được lời bẩm báo của thái giám thì toàn thân toát mồ hôi lạnh. Một năm nay bọn họ bận rộn chữa trị giọng nói cho Tịch Lan Vi, mấy ngày gần đây mới có chút chuyển biến tốt, mấy người bọn họ mới dám vuốt râu cười thở dài một hơi.
Bỗng nhiên hôm nay lại xảy ra vấn đề, thái giám nói là đau đớn không ngừng từ sáng sớm, cộng thêm cả sốt cao, cả người không ngừng ra mồ hôi. Rồi sau đó… Ngay cả cổ họng cũng rất đau.
Bốn vị Ngự y vội vàng chạy đến Y Dung Uyển, dọc theo đường đi ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không có tâm trạng nói nửa câu.
Bên trong phòng ngủ, Tịch Lan Vi khóc gần như ngất đi ở trong lồng ngực của Hoắc Kỳ.
Tịch Lan Vi sốt cao nên thân mình suy yếu, Hoắc Kỳ sợ nàng khóc hỏng thân thể nên dùng đủ mọi biện pháp từ dụ dỗ đến dọa đều thử một lần, nhưng mà không ngăn được nước mắt của nàng.
Bàn tay thon dài tinh tế khẩn trương nắm chạt vạt áo của hắn, nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay đều trắng bệch. Hoắc Kỳ ôm chặt nàng, hắn cảm giác cả người nàng đều nóng như lửa, ngay cả nước mắt của nàng chảy xuống cũng nóng không kém.
Các cung nhân quỳ đầy đất, liên tục dập đầu, cho dù có hỏi là chuyện gì xảy ra thì cũng không có người nào biết, ngay cả Thanh Hòa và Thu Bạch cũng chỉ có thể sắc mặt trắng bệch mà nói là bắt đầu từ sáng sớm liền như thế.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy Tịch Lan Vi khóc đến mức không có hình tượng như thế, trước đây nàng có khóc thì bộ dáng cũng là liều mạng nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ có nước mắt yên lặng rơi xuống không ngừng.
Hoắc Kỳ nhìn hình dáng của nàng lúc này thì cũng đồng cảm với nỗi tuyệt vọng của nàng, giống như bản thân cũng bị vậy, hy vọng cả một năm của nàng… Có thể lập tức liền biến mất, không hiểu vì sao, tình hình lúc này rất xấu, thậm chí hắn không có dũng khí để khuyên nàng là sẽ không có chuyện gì.
“Bệ… hạ…” Âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, âm thanh giống như là thứ gì bị xé rách phát ra vậy. Trong lòng Hoắc Kỳ lập tức khẩn trương, nhất thời kinh dị với chuyện nàng ấy có thể nói chuyện. Nhưng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt thì một chút mảy may vui sướng cũng không còn, khẽ quát: “Nàng câm miệng, chờ ngự y tới.”
Hắn không muốn lúc này nàng ấy kích động phát ra tiếng sẽ có khả năng tổn thương đến cổ họng.
“Bệ… hạ…” Tịch Lan Vi không nghe lời một chút nào mà tiếp tục nói thêm một câu, âm thanh khó nghe đến chói tai, đau tim: “Thần thiếp sợ…”
Nàng khóc lóc nói. Hoắc Kỳ cúi đầu, ánh vào trong mắt hắn là hình ảnh Tịch Lan Vi cực kỳ thống khổ và tuyệt vọng. Ánh mắt ngày thường linh động xinh đẹp nay lại trống rỗng thất thần, sắc mặt trắng bệch đến không có một chút huyết sắc. Một bên nàng khẩn trương bắt chặt lấy hắn, một bên lại theo bản năng liều mạng tránh khỏi hắn, dáng vẻ đoan trang của quý nữ đã hoàn toàn đánh mất, chỉ còn lại thất thố.
Mèo con gấp đến độ xoay quanh ở bên cạnh lại không dám động vào nàng, thỉnh thoảng nhìn Hoắc Kỳ kêu một tiếng “Meow” lại tiếp tục xoay quanh. Bên ngoài cửa sổ mở một nửa, hai mẹ con hươu sao cũng cực kỳ lo lắng, hươu con còn dùng hai chân trước nằm bò lên bệ cửa sổ, trên mặt tất cả đều là lo lắng.
“Nếu… Thần thiếp rốt cuộc… không thể nói được… nữa…” Tịch Lan Vi cố gắng nói ra những lời này, cơ hồ dùng hết sức lực. Nàng xụi lơ trong lồng ngực của hắn, đôi mắt của Tịch Lan Vi nhắm chặt, giống như không muốn nhìn thấy bất kỳ một ai, cũng không muốn suy nghĩ bất kỳ việc gì. Nhưng hai hàng nước mắt vẫn không ngừng nghỉ mà chảy xuống, theo gương mặt chảy xuống vạt áo của hắn, thấm ướt một mảng lớn.
Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đột nhiên bóp chặt, chặt đến nỗi xuất hiện một trận đau nhức rồi đột nhiên thả ra. Hắn cố gắng hít thở mấy hơi, ổn định tinh thần, nhìn Tịch lan Vi nằm trong lòng ngực mình rõ ràng cực kỳ suy yếu nhưng dường như vẫn cố gắng tránh né, hắn biết hiện tại trong lòng hắn chỉ có nàng là một điểm mềm mại của mình cũng đã đủ rồi.
Hắn gật đầu hôn nhẹ nàng một cái, rồi nhấp môi che đi chút cay đắng, mở miệng nói ra giọng bình tĩnh dị thường: “Nếu như nàng không thể nói được nữa thì âm thanh lúc nãy, trẫm sẽ luôn luôn nhớ rõ.”
Tịch Lan Vi cả kinh, lập tức mở mắt ra, kinh sợ đan xen mà nhìn hắn. Theo bản năng lắc đầu liên tục, rõ ràng là nàng không muốn hắn nhớ rõ âm thanh khó nghe như vậy.
“Rất êm tai.” Hắn hơi cười: ” Ngay cả Linh Cơ, Hạ Nguyệt có giọng hát xuất chúng đều không bằng nàng.” Giọng nói của hắn cực kỳ thành khẩn, làm nàng rõ ràng biết là lời nói dối… Lại còn nhịn không được tin ba phần. Ngừng lại một chút, hắn dùng ngón cái lau đi nước mắt của nàng, ý cười tăng thêm chút: “Cho nên trẫm cảm thấy… Đợi đến giọng nàng hoàn toàn chữa khỏi, nhất định sẽ là âm thanh êm tai nhất thế gian.”
Nàng nằm ở trong lòng ngực hắn bắt đầu an tĩnh lại, cảm nhận ngón tay hắn vuốt nhẹ trên mái tóc nàng mang đến cảm xúc rất nhỏ, nghe được hắn nhẹ nhàng lại nói: “Như thế… Trước hết đừng vội, đợi Ngự y đến khám đã. Bất luận ngày sau nàng còn có thể nói chuyện được hay không… Đều ổn cả.”