Đọc truyện Làm Phi – Chương 62: Hồi cung
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Khi trở lại hoàng cung, Trường Dương cũng đã mát mẻ. Lá trên ngọn cây đã khô héo cuộn lại, vất vưởng trên cành, nhìn qua rõ ràng thấy vô lực. Khi gió thổi qua, không còn phát ra âm thanh “xào xạc” êm dịu của lá cây chạm vào nhau trong tiết trời cuối xuân đầu hạ nữa, mà là âm thanh khàn khàn khô khốc.
Khi tránh nóng, số lượng cung nhân mang theo có hạn, sau đó Lan Vi tấn vị nên nhất thời chưa kịp bổ sung cung nhân. Hiện nay trở về Trường Dương, Thượng Nghi cục không dám trì hoãn, việc đầu tiên chính là thêm cung nhân cho nàng. Tại Y Dung Uyển thêm hai cung nữ và hai thái giám, trừ một người tên Liên Y tuổi còn nhỏ một chút, ba người còn lại vừa nhìn đã biết là thật sự giỏi giang.
Gặp mặt theo lễ nghi xong, Tịch Lan Vi lệnh bọn họ lui ra, không tránh được dặn dò Thanh Hòa và Thu Bạch gần đây nên cẩn thận nhìn một chút, dù sao các thế lực trong cung đang hỗn loạn.
…
Lễ Bộ chọn được ngày tốt, lễ sắc phong của Ngô Phi vẫn tiến hành như cũ. Tịch Lan Vi vui mừng khi thấy nàng ta thuận lợi tấn vị, nếu không, Ngô Phi càng nhìn nàng không vừa mắt.
Vì thế trong cung lại vì Ngô Phi mà ăn mừng một trận, Tịch Lan Vi lại không có tâm tư tụ tập tham gia náo nhiệt này. Lại nói, mỗi ngày nàng đều phải đi Tuyên Thất Điện một chuyến.
“Ngự y nói muốn thay đổi phương thuốc cho nàng.” Hoắc Kỳ vừa thưởng thức canh do nàng đưa tới vừa nói, nhìn nàng một cái, “Chưa từ bỏ ý định” mà lại hỏi một lần: “Vẫn là… Không chịu nói chuyện sao?”
Tịch Lan Vi gật đầu cười khổ. Tất nhiên nàng biết Hoắc Kỳ nóng vội như thế là vì muốn tốt cho nàng, nhưng việc này… So với việc làm cho nàng thử tin tưởng Hoắc Kỳ còn muốn khó hơn. Khi nửa đêm không người, ngẫu nhiên nàng cũng có đủ dũng khí phát ra một tiếng, lại bị thanh âm đáng sợ kia dọa sợ, nào dám nói cho hắn nghe.
“Nàng ngại thanh âm khó nghe, nhưng lâu không nói cũng…” thanh âm Hoắc Kỳ chợt ngừng lại, trầm ngâm một lát, tránh ánh mắt nàng nói: “Trẫm hỏi qua ngự y, nếu lâu ngày nàng không mở miệng, thời gian quá dài, thật sự sẽ “quên” nói chuyện như thế nào.”
Tịch Lan Vi nhất thời chấn động, cho dù không thấy biểu tình của mình, nàng cũng biết sắc mặt hiện tại của mình nhất định đã trắng bệch.
“Trẫm cũng không muốn ép buộc nàng…” Hoắc Kỳ lại nói. Ánh mắt hắn đánh giá vẻ mặt của nàng, lời khuyên kế tiếp chuyển thành một tiếng thở dài, lắc lắc đầu, chuyển qua đánh giá món canh: “Rất ngon.”
Nhìn thấy khi Tịch Lan Vi rời điện có chút thất hồn lạc phách, nguyên nhân nàng không chịu mở miệng, đừng nói Hoắc Kỳ hiểu được, ngay cả Viên Tự cũng hiểu. Nhìn nhìn Tịch Lan Vi đi xa, xác định nàng không nghe được, Viên Tự ở bên hoàng đế nói khẽ: “Bệ hạ, Uyển hoa nương tử sợ Bệ hạ nghe xong thì… sinh ra chán ghét.”
“Trẫm biết.” Hoàng đế chau mày, rõ ràng tâm phiền ý loạn: “Cũng không có biện pháp khuyên nàng, khuyên nàng thì nàng cũng không an tâm như cũ.”
“Việc này cũng không trách được Uyển hoa nương tử.” Viên Tự lại nói, ngừng lại một chút, lời nói chậm lại: “Thần cảm thấy, chi bằng Bệ hạ tìm đồ vật gì đó để nàng ấy có thể nói chuyện.”
“”Đồ vật “?” Hoàng đế hơi nghi hoặc, không hiểu ý này.
“Vâng.” Viên Tự vái chào, từ từ nói ra suy nghĩ của mình: “Bệ hạ ngài thử nghĩ xem, nếu nàng ấy chỉ sợ Bệ hạ chán ghét thì ngày thường cũng có thể trò chuyện cùng người khác, hiện nay lại không có — ngay cả với Thu Bạch và Thanh Hòa cũng không nói lời nào, Uyển hoa nương tử không chỉ sợ Bệ hạ chán ghét, ở trước mặt người ngoài cũng không chịu vứt bỏ mặt mũi.”
Việc này ngược lại không khó lý giải, thứ nhất nàng đã không mở miệng trong thời gian dài, thứ hai thanh âm lại xác thật không dễ nghe, nhất thời không thích ứng được, nàng không mở miệng, sợ mất mặt cũng rất bình thường.
Nhưng Viên Tự nói “Đồ vật” là…
Viên Tự cười cười, dẫn dắt: “Bệ hạ có nhớ hay không, khi Thế Tông hoàng đế băng hà, Cung Hiền Hoàng Hậu quá đau thương, gặp người thì phát giận, Nam Cẩn Đại trưởng công chúa đã tặng cái gì…”
Trong phút chốc Hoắc Kỳ tỉnh ngộ: “Cô mẫu đã tặng Hoàng tổ mẫu một con mèo.”
“Vâng.” Viên Tự vái chào thật sâu, “Thần đã suy nghĩ việc này mấy ngày nay. Thường nói súc sinh không hiểu lời nói, nhưng nó lại có linh tính, có thể nghe hiểu một chút; nói nó hiểu lời nói, nó lại không có quá nhiều tâm tư giống con người, sẽ không truyền loạn, nếu Bệ hạ dặn dò Uyển hoa nương tử trò chuyện với nó… Đại để so với ép buộc nương tử mở miệng nói chuyện cùng Bệ hạ thì dễ dàng hơn một chút.”
Tất nhiên Hoắc Kỳ nghĩ tới hai con hươu kia của Lan Vi, đặc biệt là hươu con, thật sự thông minh, Lan Vi đặc biệt thích.
Viên Tự lại nói: “Hươu kia không được. Hươu không thể vào phòng được, nếu để Uyển hoa nương tử nói chuyện với nó ở trong sân, khó tránh khỏi có cung nhân lui tới… Nương tử vẫn không mở miệng được.”
Còn phải tìm cho nàng vật có thể nuôi trong nhà.
…
Khi Mị Điềm đến gặp Tịch Lan Vi, Tịch Lan Vi đang thất thần ngồi ở trong phòng. Ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, phảng phất như bị đả kích rất lớn.
“… Lan Vi?” Mị Điềm vỗ lên đầu vai nàng một cái, Lan Vi ngơ ngẩn quay đầu, giật giật khóe miệng: “Ngươi đã đến rồi.”
“Làm sao vậy…” Mị Điềm bị thần sắc của nàng dọa sợ, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Biểu ca bắt nạt ngươi sao?”
Lan Vi lắc đầu, cầm lấy bút, vô lực viết: “Nếu ta vĩnh viễn không nói được…”
“Sao lại như vậy được?” Mị Điềm phủ nhận rất nhanh, sau đó mang theo trấn an cười rộ lên: “Ta nghe biểu ca nói qua, hiện tại ngươi có thể phát ra tiếng.”
Lan Vi lại lắc đầu.
Hiện tại nàng đang sợ hãi, Mị Điềm không hiểu, Hoắc Kỳ cũng không biết. Ngự y nói, nếu không nói lời nào thì sẽ “Quên” nói chuyện như thế nào, như vậy… Nếu tính từ đời trước, nàng đã không nói chuyện mười mấy năm.
Ký ức của nàng nối liền nhau, sao nàng có thể không lo lắng, nếu muốn quên… Có lẽ đã quên.
Nhưng hiện tại nàng còn có thể phát ra tiếng.
Nếu nàng có thể phát ra tiếng, phát ra cái loại thanh âm cực kỳ khàn khàn, mà lại không nói được câu hoàn chỉnh, chẳng phải là…
Còn không bằng vẫn luôn an tĩnh như vậy.
Lòng nàng nổi sóng lớn, cảm giác giống như mong đợi tồn tại rất lâu bị đánh nát, bắt đầu từ khi Hoắc Kỳ hạ chỉ chữa trị giọng nói cho nàng, lòng nàng tràn đầy ngóng trông đời này bản thân có thể mở miệng nói chuyện, thanh âm của nàng vẫn rất êm tai.
Kết quả… Lần đầu phát ra tiếng, khiến cho nàng biết thanh âm của nàng không hề dễ nghe; hôm nay, lại để cho nàng nghe được, mặc dù nàng có thể phát ra tiếng, cũng chưa chắc có khả năng nói chuyện.
Thần sắc của Tịch Lan Vi luôn ảm đảm đến đáng sợ, đương nhiên Mị Điềm không biết nàng lo lắng cái gì, thử ở bên cạnh khuyên hồi lâu, hiển nhiên nàng không nghe vào.
Chờ một lúc thanh âm thông báo của thái giám truyền vào, Mị Điềm nâng cao giọng gọi hai tiếng “Lan Vi”, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.
“Bệ hạ tới!” Mị Điềm khẽ nhíu mày lại, nói xong câu này vội vàng rời chỗ đứng dậy, đi chính sảnh nghênh đón.
…
“Bệ hạ vạn an.” Hai người cùng nhau phúc thân, như thường lệ chỉ có một người có thể nói ra những lời này. Hoàng đế lạnh nhạt quét mắt nhìn Mị Điềm một cái, lập tức nghĩ đến chính là nghĩ ra biện pháp để cho Thẩm Ninh rảnh rỗi mới tốt.
Bằng không nàng ấy luôn tới tìm Lan Vi giải buồn…
“Lan Vi.” Hoàng đế ôm lấy Tịch Lan Vi đi vào bên trong, không biết cố ý hay vô tình mà quét mắt nhìn Mị Điềm lần nữa, quả nhiên chính là muốn Mị Điềm nhìn ra được: Hắn không muốn Mị Điềm lâu lâu lại xuất hiện ở Y Dung Uyển “Quấy rối” chút nào.
Mị Điềm bĩu môi, tự mình hiểu lấy mà trực tiếp hành lễ cáo lui, không thể tiếp tục “Quấy rối” bọn họ.
Đi ra ngoài hai bước, còn chưa vượt qua ngạch cửa, Mị Điềm đụng phải một cung nữ tiến vào dâng trà. Mị Điềm cũng lớn lên ở hoàng cung thâm trạch, nàng vừa thấy cung nữ kia thì nhíu mày, duỗi tay ngăn lại, liếc nàng ta nói: “Ngươi là người mới tới?”
“Vâng…” Bỗng nhiên bị ngăn lại, cung nữ ngẩn ra, rất nhanh đã hành lễ nói: “Quận chúa vạn phúc.”
“Gọi Thẩm phu nhân.” Sắc mặt Mị Điềm không được tốt sửa lại lời của cung nữ, sau đó duỗi tay tiếp nhận khay trà trong tay nàng ta, nhàn nhạt nói: “Trà này ta sẽ đưa vào, nơi này không cần ngươi, lui ra đi.”
Không cho cung nữ kia cơ hội giải thích, Mị Điềm xoay người đi vào tẩm điện, vừa đi vừa thầm mắng bản thân xen vào việc người khác, nhất định Hoàng đế lại dùng ánh mắt kia để lăng trì nàng.
…
Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi vừa mới “Khách khí” vài câu cùng nhau ngồi xuống, chính đề còn chưa kịp nói, đã thấy Mị Điềm cười cười mang chung trà tiến vào. Tịch Lan Vi không có gì không vui, nhưng Hoàng đế lập tức trừng mắt nhìn qua.
Sao đã trở lại rồi…
“Thấy cung nữ kia là người mới, làm việc không xong, thiếp thân đành phải làm thay.” Mị Điềm vừa nói, vừa thuần thục dâng trà. Hoắc Kỳ cắn răng, không muốn nói lý với Mị Điềm, chỉ nói với Lan Vi: “Trẫm cho người mang theo đồ vật tới.”
Mắt Lan Vi sáng lên, ý đang hỏi: “Cái gì?”, đồng thời tay nàng đang đặt trên bàn lại bị chạm vào, ngụ ý có việc cần nói, không biết Mị Điềm muốn nói cái gì với nàng.
“Có lẽ nên để cho nàng nói chuyện với đồ vật.” Hoắc Kỳ nói xong bèn cười, phất tay cho thái giám đưa đến, Mị Điềm viết rất nhanh vào lòng bàn tay của Lan Vi: Cung nữ mới tới kia không an phận.
Lan Vi hiểu rõ, thu tay lại, gật đầu cười nhạt với Mị Điềm xem như nói lời cảm tạ, trong lòng trầm xuống, một lần nữa ánh mắt nhìn về phía Hoắc Kỳ.
Thái giám đặt một giỏ tre nhỏ trên bàn cạnh hai người, trên giỏ tre có lụa phủ lên, không nhìn thấy bên trong có gì.
Hoắc Kỳ luôn mỉm cười, không lấy mảnh lụa ra, trực tiếp đưa hai bàn tay từ hai bên đi vào, liếc nhìn nàng một cái, hai tay cùng bế “Đồ vật” bên trong ra.
“…” Lan Vi và nó đối mặt nhau, lập tức sửng sốt.
Một con mèo con trắng thuần, chỉ lớn bằng bàn tay, bộ dáng đại khái giống như mới sinh ra một hai tháng. Mới vừa rồi rõ ràng nó đang ngủ ngon lành trong giỏ, bỗng dưng bị Hoắc Kỳ ôm ra cũng không tỉnh, đôi tay hắn đặt tại hai chân trước của nó, nó liền treo ở không trung như vậy, mơ mơ màng màng mà nâng mắt, sau đó quay thẳng về phía Lan Vi ngáp một cái.
“Viên Tự ra chủ ý, nói hươu không thể vào nhà, tìm thứ có thể vào nhà cho nàng.” Hoắc Kỳ cười, giải thích rất tùy ý: “Trẫm đi Thuần thú tư chọn một vòng, con này xinh đẹp nhất.”
Mèo con lại ngáp một cái, nâng mắt lần nữa, muốn tỉnh táo lại. Nó muốn nâng móng vuốt cào cào lỗ tai lại phát hiện bị giữ chặt không thể động đậy, lại cúi đầu, nâng cao cảnh giác.
Vì thế, mèo con nhìn bốn phía chung quanh một vòng, chỉ có thể nhìn người trước mặt xin giúp đỡ, đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ đáng thương đầy hàm ý, hướng về phía nàng kêu một tiếng: “Meo ——”
“…” Trong nháy mắt tiếng kêu làm lòng Tịch Lan Vi mềm nhũn, mang theo vài phần vui cười muốn tiếp nhận nó. Hoắc Kỳ lại thu tay về phía sau, nhất thời chưa cho nàng, lại nói một câu: “Mỗi ngày cùng nó nói nửa canh giờ.”
Tịch Lan Vi sửng sốt, lập tức gật đầu, vô cùng thống khoái mà đáp ứng. Rốt cuộc nhận được mèo con trong tay, ôm vào trong lồng ngực — tiểu gia hỏa này lại ngã đầu tiếp tục ngủ.
Mị Điềm nhàn nhạt nhìn, ở bên cạnh nhịn không được mà chửi thầm: Sợ là khi Lan Vi muốn nói chuyện với nó… Nó vẫn chưa tỉnh lại đâu.
Thấy hai người trước mắt tình đầu ý hợp đến ngọt ngào, Mị Điềm phát hiện bản thân lưu lại chỗ này quá không thức thời rồi, một mình vô vị mà nhìn xung quanh một chút, khi nhìn thấy thân ảnh ở cửa thì mày nhíu lại, lập tức đứng dậy cáo lui: “Không quấy rầy bệ hạ và Uyển hoa nương tử, thiếp thân cáo lui.”
Cung nữ kia tựa hồ chỉ là ở cửa nhìn mà thôi, khi Mị Điềm đi đến đã rời đi. Mị Điềm nghĩ nghĩ, gọi Thu Bạch đến: “Cung nữ vừa rồi, ngươi tìm sai lầm gì đó rồi đuổi đi, đừng để cho nàng ta lưu lại Y Dung Uyển.” Vừa mới dứt lời, lại cảm giác không được, trước khi Thu Bạch trả lời “Vâng” đã sửa lại, “Thôi… Đừng nghe ta. Việc này vừa rồi ta cũng đã nói với Uyển hoa nương tử, chút nữa ngươi nhắc lại với nàng một tiếng, xem nàng muốn xử lý như thế nào.”
“Vâng.” Thu Bạch nhẹ nhàng hành lễ, vẻ mặt buông lỏng đến gần Mị Điềm hai bước, ý cười nhợt nhạt: “Ngày hôm trước Uyển hoa nương tử cũng nói việc liên quan đến cung nữ này… Ước chừng bởi vì hôm nay Bệ hạ đến đột ngột, nương tử chưa kịp nói với phu nhân.”
Mị Điềm sửng sốt, nhìn Thu Bạch một cái, kéo Thu Bạch đến nơi yên lặng hơn: “Lúc trước ở cung khác đã làm việc gì sao?”
Thu Bạch gật đầu, trầm ngâm một lát, lời nói mang theo nghi hoặc: “Nhưng Uyển hoa nương tử muốn nhờ phu nhân việc này… Là điều tra xem vài ngày trước đó vì sao nàng ta lại xin nghỉ ra cung.” Lông mi Thu Bạch rũ xuống: “Là việc trước khi đến Y Dung Uyển.”