Bạn đang đọc Làm Ơn Tránh Xa Ta Ra Đi! Để Ta Yên – Chương 32
_ DỪNG TAY !!!
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc , bỗng 1 tiếng hét vang lên thành công đình chỉ hành động điên loạn của Nguyễn Thu Liên.
Hoàng Nguyệt Ánh đang bị đè dưới đất cũng hé mắt ra nhìn.
Chỉ thấy 1 bóng dáng cao lớn đang đứng ngay cạnh cửa , ánh sáng chíu rọi vào mắt khiến cô không nhìn rõ được người mới đến là ai nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm đến lạ thường.
Chắc có lẽ là vì có người đến cứu cô đi ?
Ahaha , xem ra ông trời vẫn còn có mắt , chắc là bấy lâu nay ổng chỉ quên đeo tròng thôi mà nhỉ ? Phải không ta ?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên tai chợt nghe thấy giọng nói đầy hoảng hốt của Nguyễn Thu Liên :
_ A …!Anh …!Sao anh lại …
Chưa để cô ta nói dứt câu , người kia không nương tình đưa tay đẩy mạnh cô ta xuống đất.
Cô còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì chợt cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
Lúc này cô mới phát giác ra mình đang được người nào đó bế lên !
Nhận thức được điều này cô theo bản năng cựa quậy muốn thoát ra nhưng dường như người kia biết trước được việc này bèn cúi thấp đầu xuống , ghé sát vào tai cô thì thầm :
_ Ngoan nào ! Đừng động đậy.
Hơi thở ấm áp liên tục phả vào vành tai cô khiến nó đỏ ửng hết cả lên.
Cô xấu hổ đến mức muốn đào 1 cái lỗ để mà chui xuống nhưng nghĩ đến tình cảnh thê thảm của bản thân mình hiện tại , cô bất đắc dĩ đành phải nằm im .
Người kia hài lòng nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình như 1 chú mèo nhỏ rồi sau đó nhanh chóng sải bước đi nhanh ra khỏi nơi này.
Ra đến chỗ có ánh sáng , cô lập tức ngẩng mặt lên muốn nhìn cho rõ xem người đến cứu mình là ai nhưng bỗng nhiên 1 cơn choáng váng ập tới , rất nhanh cô rơi vào 1 mảnh hắc ám .
Trước khi lâm vào hôn mê , cô nghe thấy có người gọi cô :
_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Hoàng Nguyệt Ánh ! Em làm sao thế ? Tỉnh , tỉnh lại …
…
Bệnh viện XXX .
Phòng Vip.
Trên giường bệnh có 1 cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng sắc mặt có phần tái nhợt đang nằm.
Và người đó chính là Hoàng Nguyệt Ánh – người vừa mới bị hành hung cách đây vài phút trước.
Sau khi cô ngất đi , cô được người nào đó cấp tốc đưa đến bệnh viện ngay tức khắc và cứ giữ nguyên tình trạng đó cho đến hiện giờ.
Cạch !
Cửa mở , 1 thân ảnh cao lớn lặng lẽ tiến vào.
Đi đến bên giường bệnh , nhìn cô gái trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại , đôi mắt người đó chứa đầy những cảm xúc phức tạp.
Phương Minh Kỳ giờ đây tâm trạng đang thập phần hỗn loạn.
Anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô.
Hôm nay chính mắt anh nhìn thấy người con gái mà anh vẫn luôn cho là thiện lương , yếu đuối đó lại làm ra 1 việc độc ác tày trời như vậy đối với cô.
Nếu như hôm nay anh không tận mắt nhìn thấy thì chắc có lẽ cả đời này anh vẫn bị cô ta lừa gạt.
Càng nghĩ anh lại càng tức giận.
Sh*t ! Anh đúng là ngu quá mà , tại sao lại để cho 1 con đàn bà như vậy dễ dàng qua mặt được chứ ? ( Tg : Người xếp sau Thần ca về độ ” ngu ” đây rồi =_= )
Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó , anh đưa mắt nhìn về phía cô , trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng cùng hối hận.
Suy đi nghĩ lại thì chung quy tất cả đều là lỗi tại anh ! Nếu như anh không mù quáng , nếu như anh đủ tỉnh táo hơn để làm rõ mọi chuyện thì chắc chắn cô sẽ không phải chịu uỷ khuất nhiều đến như vậy.
Đồng thời ngay sau đó anh cũng nhận ra được tình cảm mình dành cho cô là như thế nào.
Thế nhưng …!sau bao nhiêu chuyện anh gây ra cho cô , liệu cô sẽ chấp nhận và tha thứ cho anh sao ?
Hoàng Nguyệt Ánh , tôi phải làm sao với em đây ?
Bỗng …!
Cạch !
Cửa lại 1 lần nữa mở ra.
Bước vào là 2 thân ảnh cao lớn tuấn mỹ , quan trọng nhất là gương mặt của cả 2 người giống nhau như 2 giọt nước.
Còn ai vào đây nữa ngoài 2 anh em sinh đôi Bạch Mặc Vĩ và Bạch Mặc Ngôn ?
Hai người họ khi thấy có người trong phòng thì hơi giật mình 1 chút , đến khi nhìn kĩ người đó là ai thì mày rậm không hẹn mà cùng nhíu chặt nhưng rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường , Bạch Mặc Vĩ lên tiếng trước :
_ Xin chào ! Tôi là Bạch Mặc Vĩ , còn đây là em trai tôi Bạch Mặc Ngôn.
Còn anh là …
Phương Minh Kỳ lúc này mới hoàn hồn lại , anh kì quái nhìn 2 người đứng trước mặt mình rồi mới từ tốn trả lời :
_ Tôi là Phương Minh Kỳ.
Rất vui được gặp mặt.
Bạch Mặc Vĩ cười cười đáp lễ , Bạch Mặc Ngôn chỉ khẽ gật đầu 1 cái rồi bước vào trong.
Bạch Mặc Vĩ và Phương Minh Kỳ thấy vậy cũng theo sau.
Khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường bệnh , thần sắc của Bạch Mặc Vĩ và Bạch Mặc Ngôn đều ngưng trọng.
_ Là ai làm ?
Bạch Mặc Ngôn sau 1 hồi trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng , chỉ là giọng nói so với bình thường đã lạnh nay còn lạnh thêm.
Tâm của Phương Minh Kỳ khẽ động , im lặng 1 vài giây sau anh mới trầm giọng trả lời :
_ Vẫn chưa tra ra được.
Lúc tôi tới nơi thì hắn đã chạy mất rồi.
_ Vậy sao ?
Bạch Mặc Ngôn nghe vậy chỉ bình thản đáp lại nhưng nếu nghe kĩ trong giọng nói đó có ẩn ẩn 1 chút sát khí cùng với lửa giận ngút trời.
Bạch Mặc Vĩ không nói gì chỉ lặng lẽ đến bên cạnh giường , tay vươn ra chạm nhẹ vào má cô , trong mắt thoáng hiện tia đau lòng.
Không khí trong phòng càng lúc càng trầm xuống , không ai nói với ai câu nào cho đến khi …
_ Anh là ai ? Đứng thập thò ở đây làm cái gì ?
_ Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu ? Tôi chỉ là tiện đường đi ngang qua đây thôi.
_ Tiện đường ? Anh nói không biết ngượng miệng hả ? Tiện đường mà tôi thấy anh đã đi tới đi lui ở đây mấy chục lần rồi đấy.
_ Cậu …!
Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn khiến cho 3 người đứng trong phòng bệnh nhíu mày.
_ Để tôi ra xem .
Phương Minh Kỳ nói rồi xoay người ra mở cửa.
Cửa vừa mở , tiếng cãi vã cũng chấm dứt.
Phương Minh Kỳ cau mày nhìn 2 kẻ trước mặt.
1 tên tóc hồng mặt trẻ con , còn tên còn lại là tên tóc cam mặt trông bất cần đời.
Cả 2 tên anh đều đã gặp qua lúc ở trường rồi , nhưng mà bọn họ đến đây để làm cái gì vậy chứ ?
Lâm Bảo Khánh thấy người mở cửa là Phương Minh Kỳ thì mặt cậu hơi xụ xuống nhưng vừa nghĩ đến cô , cậu lập tức quăng hết mớ suy nghĩ kia ra khỏi đầu , bước tới đẩy Phương Minh Kỳ qua 1 bên rồi vội vàng chạy tọt vào trong.
Nam Cung Ngạo vừa thấy Lâm Bảo Khánh đi vào trong rồi thì nhẹ nhàng thở ra 1 hơi.
Cảm thấy mình ở đây là 1 việc làm vô cùng dư thừa , anh nghĩ mình cũng nên rời đi.
Nhưng khi anh vừa xoay người muốn đi thì sau lưng vang lên 1 giọng nói :
_ Khoan đã.
Nam Cung Ngạo dừng cước bộ xoay người lại , vừa thấy người gọi là Phương Minh Kỳ , anh nhướng mày khó hiểu hỏi :
_ Sao ?
_ Nếu cậu đã mất công tới đây rồi thì cũng nên vào trong thăm cô ấy luôn đi.
Phương Minh Kỳ vừa nói vừa chỉ chỉ phía trong phòng.
Nam Cung Ngạo ngạc nhiên nhìn anh rồi lúc sau mới kì quái hỏi :
_ Tại sao ?
_ Không tại sao cả ! Muốn vào hay không , tuỳ cậu.
Bỏ lại 1 câu , Phương Minh Kỳ xoay người đi vào.
Nam Cung Ngạo đứng bên ngoài do dự 1 hồi cuối cùng cũng đi vào trong.
…
Dương Hàn Phong mệt mỏi bước ra từ phòng phẫu thuật.
Mấy ngày nay anh phải đi giải quyết mấy chuyện trong bang , chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy ngay đến bệnh viện để tiếp nhận ca mổ quan trọng , bận rộn không đếm xuể đâu cho hết.
Vừa nghĩ anh vừa nhu nhu trán nhằm muốn xua tan đi sự mệt mỏi của mình.
Thay vào 1 cái áo blu trắng , anh đi chầm chậm dọc theo hành lang hướng đến phòng làm việc của mình.
Nhắc mới nhớ , không biết cô mèo nhỏ của anh dạo này sao rồi nhỉ ? Có khoẻ không ? Có đi lăng nhăng với thằng nào không ? ( Tg : Có ! 1 đống luôn -.- )
Haizz , có lẽ bữa nào anh nên đi hỏi thăm 1 chút tin tức về cô mới được !
Đang suy nghĩ thì chợt anh nghe có tiếng nói chuyện đằng trước , vốn muốn đi qua nhưng nội dung cuộc nói chuyện khiến anh phải dừng bước.
_ Này cô nghe gì chưa ?
_ Chuyện gì ?
_ Cô biết Đại tiểu thư Hoàng Nguyệt Ánh không ?
_ Biết ! Rồi sao ?
_ Nghe nói cô ta bị người ta đánh đến mức nhập viện đấy !
_ Thật hả ? Nhưng mà …!cô có chắc không đó ?
_ Chắc mà ! Bạn của tôi cũng là y tá phụ trách chăm sóc cho cô ta nè , chính mắt cô ấy nhìn thấy khắp nơi trên người cô ta toàn là dấu vết bị ai đó đánh đập , hơn nữa hình như còn rất nghiêm trọng đó .
_ Vậy à ? Ghê vậy trời , ai mà có lá gan to vậy không biết nữa.
_ Thì đó ! Không biết là ai làm nữa.
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa dần duy chỉ có anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Cái gì ? Họ vừa mới nói cái gì ? Anh không nghe lầm đấy chứ ?
Sao chuyện này lại có thể xảy ra được ? Không được ! Anh phải đi gặp cô ngay !
Không nghĩ ngợi gì nhiều anh lập tức chạy vụt đi.
Hoàng Nguyệt Ánh ! Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đó !
…
Còn ở phía bên này hiện giờ đang diễn ra 1 màn cuộc chiến nội bộ vô cùng gay gắt .
_ Tiểu Ánh không ăn được cái này đâu ! Mau vứt đi .
_ Ai nói ! Nhóc con kia chắc chắn sẽ thích.
Cậu thì biết cái gì mà nói chứ ? Đồ mặt non choẹt .
_ Cái gì hả ? Anh thử nói lại 1 lần nữa xem.
_ Tôi nói cậu là cái đồ mặt non choẹt !
_ Anh …!! Còn anh là cái đồ mặt ngáo đá !
_ Cậu …!
_ Đồ ngáo đá !
_ Đồ non choẹt !
_ Đồ ngáo đá !
_ Đồ non choẹt !
Nam Cung Ngạo và Lâm Bảo Khánh vẫn tiếp tục cãi nhau mặc cho 3 người còn lại sắc mặt đã đen không thể đen hơn được nữa rồi.
” Cả 2 thằng đều trẻ con như nhau ” – Suy nghĩ chung của cả 3 người.
Và cuộc chiến này vẫn sẽ cứ tiếp tục kéo dài cho đến khi …
RẦM !!!
1 tiếng động cực lớn.
Tất cả những người kể cả 2 tên vẫn còn đang cãi nhau đều đồng loạt quay lại nhìn.
Chỉ thấy 1 bóng người hấp tấp chạy vọt vào trong phòng …
~~~Hết chương 32~~~
Là ai vậy nhỉ ?^^