Làm Ơn Tránh Xa Ta Ra Đi! Để Ta Yên

Chương 31


Bạn đang đọc Làm Ơn Tránh Xa Ta Ra Đi! Để Ta Yên – Chương 31


_ Á đau ! Cô làm gì thế ?
Bạch Mặc Ngôn lúc này không nhịn được nữa cũng bắt đầu bùng nổ.

Cái cô gái đáng chết này ! Nửa đêm nửa hôm mò vào phòng cậu ngủ còn xem cậu như cái gối ôm để mà ôm thì không nói làm gì đi , đằng này lại dám mắng cậu biếи ŧɦái rồi còn đạp cậu xuống giường nữa chứ ! Đúng là 1 cô gái không biết nói lí lẽ mà !
Còn Hoàng Nguyệt Ánh thì tức giận tới thở hồng hộc , chân vẫn còn giơ ra giữa không trung chưa rút về.

Một lúc sau cô đứng bật dậy , mắt nhìn cậu như muốn phun ra lửa , tay chỉ thẳng vào mặt cậu , miệng gằn lên từng chữ :
_ Nói ! Tên biếи ŧɦái nhà anh vì sao lại nằm trên giường của tôi ?
Bạch Mặc Ngôn nghe cô hỏi như vậy thì vô cùng tức giận , cậu lập tức đứng dậy phản bác lại :
_ Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng ! Cô làm gì ở phòng tôi ?
_ Hơ , mới sáng sớm nên anh chưa tỉnh ngủ sao ? Có cần tôi bồi thêm 1 đạp cho tỉnh hẳn luôn không ? – Cô cười mỉa hỏi lại.

_ Cô …!cô mở to mắt ra nhìn xem đây là phòng của ai !
_ Nói nhảm ! Đây dĩ nhiên là phòng của …!- Nói tới đây bỗng dưng cô im bặt.

Vừa nãy do quá tức giận nên không quan sát kĩ , còn bây giờ cô thật mong muốn tất cả trước mắt chỉ như 1 giấc mơ.

Căn phòng này xác thực không phải là phòng của cô.

Phòng của cô mang 1 màu sắc trắng tinh , sạch sẽ đối lập hoàn toàn với căn phòng này – âm u , đen tối.

Tất cả các vật dụng trong này ngoại trừ những thứ đã có sẵn ra thì đều mang màu sắc ảm đạm  , trong không khí còn mơ hồ truyền đến thoang thoảng mùi bạc hà nam tính.

Trời ạ ! Tại sao có thể như vậy được ? Rõ ràng tối hôm qua cô còn ngủ trong phòng mà , tại sao mới sáng sớm ra đùng 1 cái lại ở trong phòng của cái tên này rồi ? Rốt cuộc chuyện này là sao đây ?
Trong khi cô còn đang rối rắm tự hỏi thì 1 giọng nói lạnh lùng pha lẫn 1 chút đắc ý vang lên đồng thời kéo hồn cô về với thực tại :
_ Sao rồi ? Sao không nói gì nữa ? Lúc nãy cô nói năng hùng hồn lắm kia mà ?
Câu nói này không nghi ngờ gì nữa chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Và sự thật chứng minh rằng cậu đã thành công.

Chỉ thấy Hoàng Nguyệt Ánh đột nhiên quay qua lườm cậu tới cháy mặt , thẹn quá hoá giận hét lớn :
_ ĐỒ ĐÁNG GHÉT ! SAO KHÔNG NÓI SỚM ?
Dứt lời , cô lập tức xoay người đi ra khỏi phòng , không để ý đến người nào đó vẫn còn đang ngây ra.


Sau khi cô đi ra ngoài chưa đầy 1 phút thì cái người vốn dĩ vẫn còn đang đứng bất động đột nhiên cúi gập người xuống , không kiêng nể gì trực tiếp cười ha ha không ngừng.

_ Thật là ! Cũng có chút đáng yêu đấy nhỉ ?
——————–ta là đường phân cách tuyến——————-
Hoàng Nguyệt Ánh vừa về tới phòng của mình lập tức khoá trái cửa lại , nhảy lên giường úp mặt vào gối hét ầm lên :
_ A A A A A A A  !!!!!!!
Trời ơi ! Mất mặt , thật là quá mất mặt ! Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra được cơ chứ ? Ai tới nói cho cô biết đi !
Nhưng mà tại sao chuyện đêm qua cô lại không nhớ được gì cả vậy ? Không lẽ cô bị mộng du ? Không thể nào đâu , sống ở thế giới bên kia đã được 22 năm , có lần nào cô bị đâu , mà chắc chắn thân thể này lại càng không.

Vậy thì nguyên nhân là do đâu ?
Vừa nghĩ cô vừa lấy tay vò vò mái tóc dài xinh đẹp của mình khiến chúng rối tung lên nhìn không khác gì cái tổ quạ.

_ Thôi kệ ! Không nghĩ nữa , chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

Tự nhủ với bản thân mình xong , cô uể oải bước xuống giường lết xác vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi hết mọi thứ , cô vơ lấy cái cặp rồi bước xuống lầu.

Đi ngang qua phòng ăn , theo bản năng cô định bước vào nhưng rồi chợt nhớ tới điều gì đó cô lại chuyển hướng đi thẳng ra cửa.

_ Còn chưa có ăn sáng mà cô định đi đâu vậy ?
Ngay khi cô định đi ra mở cửa thì sau lưng bỗng vang lên 1 giọng nói trầm ấm quen thuộc.

Xoay người lại , cô thấy Bạch Mặc Vĩ đang đứng ở chân cầu thang  nhìn cô với cặp mắt khó hiểu.

Mặc dù biết người trước mắt không phải là cái tên kia nhưng cô vẫn nhịn không được né tránh tầm mắt của anh.

Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình , cô ngước nhìn anh rồi mỉm cười :
_ Không cần đâu ! Tôi đến trường rồi ăn sáng luôn cũng được.

Thôi , tôi đi trước đây.

Chào.

Nói xong cũng không đợi anh mở miệng , cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở cửa rồi phi như bay ra ngoài.


Bạch Mặc Vĩ nhìn chỗ cô vừa đứng , ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này , Bạch Mặc Ngôn cũng từ cầu thang bước xuống , thấy Bạch Mặc Vĩ đang đứng trầm ngâm , cậu nghi hoặc hỏi :
_ Anh hai ! Sao lại đứng ngẩn người ở đây ? Có chuyện gì sao ?
_ Hả ? À không ! Không có gì.

– Nghe cậu hỏi , anh giật mình hồi hồn lại , tuỳ tiện trả lời.

Bạch Mặc Ngôn tuy cảm thấy anh hai mình có chút kì quái nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì trực tiếp đi vào phòng ăn.

Ngồi xuống ghế , nhìn dáo dác không thấy bóng dáng cô đâu , lại nhìn Bạch Mặc Vĩ lúc này cũng đang ngồi xuống ghế ở phía đối diện , cậu làm như lơ đãng hỏi :
_ Hoàng Nguyệt Ánh đâu ? Chưa xuống sao ?
Bạch Mặc Vĩ nghe vậy chỉ liếc cậu 1 cái rồi trả lời :
_ Đi trước rồi.

_ Gì ? Đi trước rồi ? – Cậu buộc miệng thốt lên.

_ Sao vậy ? Có chuyện gì à ?
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Bạch Mặc Vĩ , cậu lấp liếm trả lời  :
_ Không có gì cả ! Chỉ là thuận tiện hỏi thôi , chúng ta ăn sáng đi .
Nghe vậy , Bạch Mặc Vĩ khẽ nhướng mày nhưng cũng thôi không hỏi nữa mà chỉ nhìn cậu 1 cái rồi cúi xuống ăn bữa sáng của mình.

Hai con người , mỗi người một suy nghĩ riêng.

***
_ Ưm …
Hoàng Nguyệt Ánh từ trong cơn mê man tỉnh lại.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là 1 màu đen , chung quanh toàn là màu đen , không có lấy 1 tia ánh sáng nào.

Hiện cô đang ngồi trên cái ghế , tay chân đều bị trói chặt không thể cử động được , miệng thì bị băng keo dán lại.

Với tình trạng này thì cho dù cô có muốn thoát ra cũng là điều không thể.


Sao lại thế này ? Cô nhớ mang máng lúc cô đang đi trên hành lang của trường thì bỗng nhiên từ đằng sau có ai đó lấy khăn tẩm thuốc gây mê bịt mũi miệng cô lại , cô cố gắng chống cự nhưng có lẽ do liều thuốc mê quá mạnh nên cô nhanh chóng mất đi ý thức và khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.

Chết tiệt ! Từ khi nào mà cô lại mất cảnh giác như vậy chứ ? Giờ thì hay rồi , sức phản kháng của cô giờ chỉ bằng không , muốn thoát ra quả thật còn khó hơn việc lên trời.

” Mà thôi ! Bỏ qua chuyện đó đi , cái quan trọng là ai đã bắt mình vào đây ? ” – Vừa nghĩ cô vừa không ngừng suy đoán.

Nam chủ ? Cũng có thể lắm nhưng mà cô chưa làm gì nữ chủ bảo bối của bọn họ nha hơn nữa đây mới chỉ là phần mở đầu thôi , bọn họ làm cái quỷ gì mà bắt cô ? Tạm thời loại.

Nữ chủ ? Ừm , cái này cần phải coi lại , cô ta hận cô tới thấu trời như vậy hẳn là cũng có thể đi.

Nhưng nếu thật là như vậy thì cô ta hận cô là vì cái gì ? Tiền tài ? Nhan sắc ? Đàn ông ? Ấy không thể nào , chẳng phải tất cả các nam chủ đều là của cô ta hay sao ? Cô ta còn đòi hỏi gì nữa chứ hay là chê không đủ nhiều ?
Thật không thể hiểu nổi mà !
Trong lúc cô còn đang mải mê suy nghĩ thì chợt …
Két …t…!t…!
Cánh cửa dường như lâu lắm rồi không có người sử dụng nên khi mở ra nó tạo nên 1 chuỗi âm thanh rất chói tai , trong không gian tĩnh lặng này phá lệ rõ ràng.

Cô lập tức đưa mắt nhìn về phía người đến , chỉ thấy người đó đứng ngược sáng nên căn bản không thể thấy rõ mặt nhưng dựa vào ngoại hình cùng với bộ đồng phục cô có thể khẳng định được đây là nữ.

Người đó đi từng bước về phía cô và cuối cùng dừng lại cách cô 5 bước chân .
_ Tỉnh rồi sao ? Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay đấy Hoàng Nguyệt Ánh.

– Giọng nữ trong trẻo vang lên nhưng ngữ khí tràn đầy khinh miệt cùng oán độc.

Cô khẽ nhíu mày muốn mở miệng nhưng không được vì băng dính còn đang dán cứng ngắc nên cô chỉ có thể phát ra mấy tiếng ” ưʍ…!ưm ” vô nghĩa.

Dường như cô gái kia cũng không để ý cô có nói chuyện được hay không mà chỉ tiếp tục oán hận nhìn chằm chằm vào cô rồi nói tiếp :
_ Cô biết không , Hoàng Nguyệt Ánh ? Tôi hận cô nhiều như thế nào vì chính cô , chính cô đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi ! Tại vì cô mà các anh ấy không thèm để mắt đến tôi dù chỉ 1 chút , cô có cái gì tốt chứ ? Cũng chỉ là 1 con đàn bà lẳng lơ , đanh đá , chua ngoa mà thôi thì có cái gì hơn người mà lại được các anh ấy để ý nhiều như vậy ! Nhất định là do cô giở trò ! Đúng vậy , nhất định là vậy rồi !
Càng nói cô ta càng kích động và sau cùng hoá thành những tràng cười ghê rợn , cô ta bỗng ngẩng phắt lên nhìn cô và nở 1 nụ cười kì dị :
_ Phải rồi ! Tôi có 1 món quà dành tặng cho cô đấy , hi vọng cô sẽ thích.

Nói rồi cô ta lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Còn cô thì đã hoá đá luôn từ đời nào rồi.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ được rằng người bắt cóc cô lại là nữ chủ đại nhân – Nguyễn Thu Liên.

Dù đã suy đoán ra ngay từ đầu nhưng khi biết được sự thật cô vẫn kìm không được cảm thấy kinh ngạc.

Nguyễn Thu Liên tại sao phải làm như vậy ? Nếu nói là tại vì cô cướp đàn ông của cô ta thì nghe có vẻ hơi 囧

Hoàng Nguyệt Ánh đang mải mê đắm chìm trong suy nghĩ nên không để ý Nguyễn Thu Liên đã quay trở lại từ lúc nào.

_ Nào ! Hoàng Nguyệt Ánh , cô nhìn xem tôi mang cái gì đến cho cô này.

Cô nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên.

Không nhìn thì thôi đi chứ vừa nhìn cô lập tức giật nảy mình suýt té ghế.

Nguyễn Thu Liên cô ta …!cô ta dẫn theo 1 đội quân đến , mà tất cả đều là con gái !
Gì đây ? Chẳng lẽ cô ta định …
_ Hôm nay chính là ngày tàn của cô rồi Hoàng Nguyệt Ánh ! Hahahahaha~
Lại thêm 1 trận cười quái dị nữa.

Dừng cười cô ta chỉ thẳng về phía cô , lớn giọng ra lệnh :
_ Tất cả lên cho tôi ! Nhớ chừa gương mặt của cô ta ra , tôi sẽ tự giải quyết.

Dứt lời , họ đều đồng loạt xông thẳng về phía cô , bộ dạng hung thần ác sát.

Hoàng Nguyệt Ánh bị trói chặt không thể cử động tay chân , chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đấm cước đá rơi thẳng trên người mình.


Không biết qua bao lâu cuối cùng đám người kia cũng dừng tay.

Bộ dạng của cô bây giờ thê thảm , chật vật không chịu nổi.

Váy áo rách nát để lộ những mảng da thịt bầm tím rỉ máu trông vô cùng khó coi , không nơi nào trên người cô còn lành lặn ngoại trừ gương mặt ra.

Nguyễn Thu Liên từng bước đi về phía cô , 1 tay nắm tóc của cô lên , tay kia cầm dao mơn trớn trên mặt cô , nói :
_ Ái chà ! Gương mặt xinh đẹp này nếu phải huỷ đi thì thật đáng tiếc quá nhưng biết làm sao được ? Đừng trách tôi ra tay độc ác nhé Hoàng Nguyệt Ánh , có trách thì trách cô đụng chạm tới tôi thôi.

Vậy nhé.

Nói xong cô ta chầm chậm đưa dao lên …
Hoàng Nguyệt Ánh nhắm chặt mắt , trong lòng yên lặng xin lỗi nguyên chủ vì đã không thể bảo vệ thân thể cô ấy chu toàn được.

Cô lực bất tòng tâm .
Ngay khi Nguyễn Thu Liên chuẩn bị hạ dao xuống thì …
_ DỪNG TAY !!!
~~~Hết chương 31~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.