Bạn đang đọc Làm Dâu Nhà Hội Đồng – Chương 55
Đám cưới diễn ra tốt đẹp, khách khứa lúc này cũng đã về hết, cậu Cả đang tiễn cậu Phú với Thục Oanh ra cổng.
Đám cưới của tôi và cậu, Thục Oanh cũng được cậu Phú đưa đến dự, chị ta cũng không có biểu hiện gì thái quá ngoài gương mặt buồn buồn không thấy nở nụ cười.
Tôi đứng trong nhà nhìn ra, thấy cậu Cả đang nói chuyện hăng say vui vẻ với cậu Phú, còn Thục Oanh thì đứng một bên nhìn chằm chằm.
Mặc dù trong lòng không mấy vui khi thấy người đàn bà khác nhìn chồng mình kiểu say đắm như vậy nhưng nể tình bữa nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn bắt bẻ chị ta làm gì cho thêm chuyện.
Vả lại, Thục Oanh cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn cậu Cả như vậy, muốn đến gần hơn, e là cả đời này chị ta cũng không thể.
Bé Nhỏ đứng sau lưng tôi, con bé bực dọc càm ràm:
– Sao cô Oanh hổng biết ngại hay sao á Mợ ha? Coi cổ ngó cậu nhà mình thấy ghê lung hôn?
Tôi múc một muỗng canh cho vào miệng, tôi nói:
– Thôi, em đừng nói vậy… người ta nghe được thì mắc công lắm.
Bé Nhỏ lại kề tai tôi, con bé thì thầm:
– Nãy mợ mắc tiếp khách hông biết chớ, cậu Phú kéo cô Oanh vô vườn… đánh cho cô Oanh mấy cái bạt tay á mợ.
Tôi ngạc nhiên:
– Thiệt hả? Em có nhìn nhầm không?
– Không có nhầm, cái này là chính mắt em với bé Thảo thấy luôn.
Cậu Phú tức giận lung lắm, cậu nói cái gì mà cô Oanh làm xấu mặt cậu ấy á cô.
Tôi trầm ngâm nhìn ra cổng chứ không trả lời, cậu Phú rõ ràng rất thương Thục Oanh, mà người như cậu ấy… cớ gì lại ra tay đánh vợ? Lại nhìn cách Thục Oanh nhìn cậu Cả, trong mắt chị ta có bao nhiêu say đắm… người ngoài nhìn vào còn ngờ ngợ chứ đừng nói là tôi và cậu Phú.
Thục Oanh, cớ gì chị ta phải tự làm khổ bản thân mình như vậy, cậu Phú có phải là kẻ không ra gì đâu?!
Khẽ lắc đầu thở dài, tôi nhủ thầm:
– Cố chấp quá, tự làm thì tự chịu… không oán trách được ai.
– Hả? Mợ nói cái chi?
Nghe bé Nhỏ hỏi, tôi lắc đầu bảo không:
– À không có gì, em ra coi phụ mọi người dọn dẹp tiễn khách đi Nhỏ.
Mợ ăn hết chén canh này mợ thay đồ rồi ra, nghen.
– Dạ.
Tôi ngồi trên ghế, vừa ăn vừa nhìn ra cổng quan sát Thục Oanh.
Tôi đợi mãi đến khi cậu Cả tiễn cậu Phú về rồi, cậu Cả quay vào tiếp khách khác mà Thục Oanh vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi.
Cậu Phú vẫn là người nhẫn nhịn, dù vợ ngang ngạnh không muốn đi, cậu vẫn nhẫn nại dịu dàng hết mức có thể.
Tôi cũng không biết sau khi về nhà, cái kết của Thục Oanh sẽ như thế nào nhưng nhìn bộ dạng xinh đẹp của chị ta ngày hôm nay, tôi cũng không nghĩ là cậu Phú sẽ ruồng bỏ chị ta hay là hành hung đánh đập.
Chung quy, cũng tại Thục Oanh cố chấp không buông, chắc chị ta đợi đến lúc mất đi tình cảm của cậu Phú rồi… chị ta lúc đó mới thấy hối hận.
– Mợ, mợ đừng lo… cậu Út không để ý đến Thục Oanh đâu.
Một giọng nói từ sau vang lên, lúc tôi xoay người lại nhìn đã thấy Thái Ngọc đứng ngay trước mặt.
Thấy cậu ấy, tôi cũng không ngại ngùng gì, trực tiếp trả lời:
– Mợ biết, mợ hiểu cậu Út của con.
Nghe tôi xưng mợ kêu con, biểu cảm trên mặt Thái Ngọc có chút kỳ quái.
Cuối cùng vẫn là chập nhận kết quả, cậu ta cười khổ lên tiếng:
– Con thật không ngờ… cô gái mà con thương… bữa nay lại là mợ út của con.
Cõi trần gian này, có nhiều chuyện thật hài hước mà.
Tôi nhìn Thái Ngọc, nhìn rõ được sự chua xót trong từng câu nói của cậu ấy, cũng không phải là tôi không xót trong lòng, chỉ là… tôi không muốn cậu ấy biết là tôi đang xót.
Có nhiều chuyện, thay vì vấn vương, chi bằng dứt khoát.
– Sau này có nhiều chuyện còn khiến con ngỡ ngàng hơn nữa, chuyện của con và mợ… cũng không là gì đâu Ngọc.
Con và mợ đều có chung người thân, mợ rất thương cậu con… rất thương… mợ sẽ thay con chăm sóc cho cậu… con đừng lo.
Thái Ngọc nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cậu ấy phức tạp khôn xiết.
Cậu ấy bước tới gần tôi, sự chân thành có thể nhìn ra được:
– Mợ Út… bữa nay mợ đẹp lung lắm… gả cho cậu rồi… mợ phải thiệt hạnh phúc nghen…
Ngừng một lát, cậu ấy lại nói tiếp:
– Con chỉ có thể nhìn được mợ vui cười, nước mắt đau lòng của mợ… con nhìn không được.
Bởi vậy, nếu cậu không làm cho mợ vui được… con chỉ có thể ngỗ nghịch bất đạo mà đưa mợ đi.
Trong lòng con, mợ vẫn là quan trọng lung lắm… con thành tâm chúc phúc cho mợ…
Tôi nhìn Thái Ngọc, phải rất lâu sau tôi mới có thể nở một nụ cười trọn vẹn nhìn cậu ấy rời đi.
Tôi sai với rất nhiều người, cũng chẳng ai làm tôi đau lòng như là Thái Ngọc.
Bởi kiếp này, trớ trêu nhất là khiến cho Thái Ngọc yêu tôi… à không là yêu Út Quân mới đúng!
……………………………
Đêm tân hôn với rất nhiều nến đỏ được thắp sáng, tôi sau khi tắm xong liền thay cái váy ngủ lần trước may cùng với váy cưới vào.
Cái váy này là mẫu mã của thời hiện đại, quyến rũ có thừa, tôi nhớ lúc thợ may trả hàng cho tôi, bà ấy lúng túng đỏ mặt suốt cả buổi.
Khổ thật, may có ba cái váy ngủ mà ai cũng nhìn tôi như quái vật, mà váy kiểu này cũng đâu tính là quá khêu gợi đâu.
Tắm xong, tôi thoa tí nước hoa thiên nhiên mà dì Nguyệt tặng cho tôi, cái loại nước hoa này chỉ thơm được giây lát chứ không giữ được mùi lâu.
Nhưng kệ, có thơm là được rồi, thời buổi này kiếm đâu ra nước hoa giữ được mùi lâu cơ chứ.
Tôi ngồi trên giường, nhìn căn phòng tân hôn bày trí theo ý thích của mình mà nhịn không được nở một nụ cười mãn nguyện.
Mặc dù còn thiếu ánh sáng nhưng thôi, như vầy cũng coi như là tốt lắm rồi, không đòi hỏi thêm đâu.
Lúc cậu Cả đi vào, trong phòng lại thoang thoảng mùi rượu tây, trên tay cậu cầm một chai rượu cùng với hai cái ly.
Thấy tôi ngồi trên giường đợi sẵn, lại nhìn xuống bộ váy ngủ hai dây viền ren tôi đang mặc, cậu thất thần tới mấy giây sau mới tỉnh táo lại được.
Người đàn ông mang guốc mộc đi lộc cộc, bộ đồ ngủ kiểu pijama gấm màu đen làm tôn lên vóc dáng của cậu rất nhiều.
Cậu đi tới bên giường, đặt chai rượu xuống bàn, cậu nhìn tôi chăm chú, giọng cũng khàn đi:
– Anh nghĩ là đem rượu tới sẽ tốt, ai dè… rượu lúc này cũng không có tác dụng gì rồi.
Tôi bẽn lẽn nhìn cậu, mím môi không biết nói cái gì cho phải.
Cậu ngồi nhích lại sát bên tôi, môi cậu hôn lên trán tôi, giọng nỉ non:
– Em đẹp lắm… mặc đồ ngủ này… anh thật sự nhịn không được.
Tôi cười cười, nhìn về chai rượu tây, tôi hỏi:
– Không cần uống rượu à?
Cậu Cả lắc đầu:
– Không… bỏ nó qua một bên đi.
Nói rồi, cậu ôm chằm lấy tôi, đôi môi nóng hổi phủ lên môi tôi.
Phải nói đây là lần đầu tiên tôi và cậu tiếp xúc thân mật đầy du͙ƈ vọиɠ như vậy.
Đừng nói là run mà tôi còn lo lắng đến muốn khóc lên đây này.
Đó giờ tôi cũng không có bạn trai, loại chuyện người lớn này… cũng là lần đầu tiên với cậu Cả.
Thấy tôi hơi run, cậu chợt dừng lại không hôn nữa, vuốt mái tóc tôi, cậu khẽ hỏi:
– Sao lại run? Đừng run… em run như vậy… anh không dám.
Tôi cũng không phải giả vờ, tất cả đều là thật:
– Em cũng không biết, chỉ là thấy sợ…
Cậu Cả xoa xoa vai tôi, cậu dịu giọng:
– Đừng sợ… anh không làm em đau đâu… đừng sợ.
Tôi khẽ gật đầu, hai tay vịn lấy vai cậu, để cậu đưa dẫn tôi đi đâu thì đưa.
Cậu Cả hôn lên môi tôi, ban đầu tôi còn e ngại nhưng dần dần cũng quen với đôi môi nóng ấm của cậu.
Vừa hôn cậu vừa mơn trớn khắp cơ thể tôi, bàn tay thon dài trượt lên trượt xuống ở ngực tôi, cuối cùng dừng lại ở đôi gò bồng tròn tròn nhỏ nhỏ.
Cậu Cả đưa tay vuốt ve xoa nắn, lại như không đã nư, đôi môi cậu lại gấp gáp di chuyển dọc theo đường cổ rồi dừng đến trước ngực.
Cậu để tôi dựa vào vách, hai dây áo ngủ trượt thẳng xuống bắp tay, phần trên của váy ngủ cũng rơi hẳn xuống ngang bụng, để lộ phần ngực ra không trung.
Trong ánh sáng huyền ảo của nến, gương mặt đỏ bừng du͙ƈ vọиɠ của cậu hiện ra, đôi mắt u mê, cái môi tham lam mút mát một bên ngực tôi không ngừng.
Tôi vịn lấy chăn giường, cả người căng cứng như không chịu được.
Mỗi cái mút sâu của cậu lại khiến tôi muốn bùng lên vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cái cảm giác này vừa buồn buồn khó chịu, vừa sảng khoái đê mê khiến tôi bực dọc vô cùng.
Cậu dùng tay xoa nắn một bên ngực, tay còn lại mơn trớn di chuyển dọc xuống dưới bụng con, từng tấc da thịt mà tay cậu đi qua, đều như muốn đóng băng đình công lại ở đó.
Tôi ưỡn người lên chịu đựng, đợi khi bàn tay cậu dừng trước “huyệt nhỏ”, cả người tôi muốn mềm nhũn thành nước luôn rồi.
Thấy tôi căng thẳng quá mức, cậu Cả chợt dừng lại, cậu hôn nhẹ lên trán tôi, giọng dịu ngọt:
– Đừng gồng… thả lỏng đi em…
Cậu không nói thì thôi, một khi nói rồi lại khiến tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Trái tim mong manh cùng da mặt mỏng này… thiệt không chịu nổi sự u mê này đâu.
Thấy tôi không trả lời, cậu Cả khẽ cười, nụ cười đầy hứa hẹn một đêm mưa giông bão táp.
Chiếc váy ngủ của tôi bị cậu kéo ra khỏi cơ thể, chiếc quần con thô sơ cũng bị cậu tháo phăng không thương tiếc.
Trước mắt cậu, tôi cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, bị cậu nhìn tới nhìn lui không sót một vị trí nào.
Cậu càng nhìn tôi càng đỏ mặt, lại tìm chỗ chui rút tránh ánh mắt của cậu.
Cậu cũng không gấp, cậu để tôi rút vào sát trong vách, cậu mới trực tiếp nhào đến chỗ tôi.
Tôi cũng không biết cậu cởϊ áσ từ lúc nào, nhìn thấy thân trên của cậu áp sát người tôi, từng đường cơ săn chắc áp vào da thịt tôi khiến lòng tôi rộn ràng như xuân tới.
Tiếng thở gấp gáp của cả hai như tiếp thêm du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, cậu ôm siết lấy tôi rồi hôn không ngừng.
Bàn tay thon dài từng chút từng chút một len lỏi vào giữa chân tôi, như là đang tìm tòi cái gì đó.
Tôi đứng giữa ranh giới của lo lắng và suиɠ sướиɠ, càng lúc càng mạnh bạo hơn phối hợp với cậu.
Cậu Cả cắn nhẹ vào môi tôi, cậu nỉ non:
– Tách chân ra đi em… tách nhẹ ra…
Tôi gật đầu nghe theo lời cậu, từ từ tách đôi chân của mình ra.
Cậu Cả không đợi chờ gì thêm liền cho tay mình tiến vào nơi u mê nhất của người phụ nữ.
Ngón tay xoa xoa nhẹ trước huyệt nhỏ, cậu khẽ cười, chậc lưỡi:
– Ẩm ướt thật!
Tôi cũng không rõ là cậu đang khen hay chê, tôi chỉ thấy toàn thân mình phát lên từng đợt tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bàn tay ma thuật của cậu xoa ở đâu, tôi như phát run lên ở đó.
Ngón tay thon dài của cậu mơn trớn tới lui, lắm lúc lại chà sát khiến tôi run bần bật lên được.
Đột nhiên khoảng nói gì, cậu lại tách chân tôi ra thật mạnh, chiếc quần trên người cậu cũng được cởi phăng ra, để lộ dưới ánh nến là “củ khoai” nóng hổi to dài đã sừng sững “mở mắt”.
Tôi nhìn những đường gân guốc của “củ khoai”, trong lòng thoáng run lên vì sợ hãi.
Quái, tại sao nó lại như vậy nhỉ? Sao lại… xấu xí như vậy?
– Có muốn… sờ thử không?
Nghe cậu hỏi, tôi lắc lắc đầu thật mạnh, cả người lại cố co rút vào trong.
Cậu Cả giữ chặt eo tôi, cậu giữ yên để tôi không di chuyển đi đâu được cả.
Ở ranh giới cuối cùng của du͙ƈ vọиɠ, cậu ôm chằm lấy tôi, “củ khoai” gân guốc chọc thẳng vào bụng tôi, cậu khàn giọng:
– Anh đợi lâu lắm rồi… cho anh đi… đừng sợ…
Tôi không trả lời, hai mắt nhắm chặt lại để đón cơn thịnh nộ của “cuồng long”.
Dưới thân tôi, cái gì đó mềm mềm chọc nhẹ vào huyệt nhỏ, ban đầu thấy có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng dần dần… sự đau đớn lại ập tới khiến tôi phải cắn chặt môi run lên bần bật.
Cậu Cả xoa xoa ngực tôi, cậu run rẩy gằn giọng:
– Sẽ không đau… cố chút nữa sẽ không đau…
Tôi đưa tay vịn lên vách, hai hàng nước mắt chảy dài khi “cự long” phá hỏng bức rào chắn mỏng manh cuối cùng.
Cậu Cả bỗng dưng dừng lại, cậu gồng người cúi xuống hôn lên môi tôi, hôn lên những giọt nước mắt của tôi, cậu nghẹn giọng trấn an:
– Anh xin lỗi… em đừng khóc… sẽ không đau nữa đâu… anh hứa… anh hứa…
Cậu dỗ dành rất lâu, thân dưới thì gấp đến co rút nhưng lí trí vẫn cố tỉnh táo để xoa dịu nỗi đau của tôi.
Đợi đến khi tôi sẵn sàng lần nữa, cậu mới tiếp tục việc của mình.
Lúc mới bắt đầu lại quả thật rất đau, nước mắt tôi lại vô thức chảy dài xuống, nhưng chỉ vài giây sau thôi, cậu Cả ngoài động thân còn ôm hôn mơn trớn, tôi cuối cùng cũng hòa làm một được với cậu.
Sau cơn đau đớn qua đi là từng đợt luận động từ nhẹ đến mạnh, rồi từ mạnh đến cực mạnh.
Cơ thể tôi lắc lư lên lên xuống xuống theo từng động tác đẩy người của cậu.
Đôi gò bồng nhấp nhô lên xuống, đôi môi tôi không nhịn được mà phát ra rất nhiều tiếng nỉ non yêu kiều.
– Ừm… ưm… ưm…
Cậu Cả cấu nhẹ vào mông tôi, cậu vừa động vừa nói:
– Rên nữa đi… đừng ngại…
Được cậu tiếp sức, tôi lại phát ra rất nhiều tiếng rên nhỏ rồi đến vừa, chốc chốc lại dùng tay mơn trớn cơ bắp của cậu khiến cậu như không chịu được nữa.
Cuối cùng, đỉnh điểm của cơn hoang ái, tôi được cậu đưa lên mây xanh, cảm giác run rẩy vì suиɠ sướиɠ lần đầu có được này… thật khiến cho người khác chết mê chết mệt.
Cậu Cả nằm trên người tôi, thân dưới vẫn co rút trong người tôi… thêm một lần rồi một lần… đêm nay quả thật không thể ngủ được.
Mùi vị của đêm tân hôn, mùi thơm của hoang ái, mùi của nước mắt mặn nồng và mùi của máu thơm thoang thoảng… tất cả như một bức tranh thật đẹp và sinh động về thứ gọi là du͙ƈ vọиɠ… mỹ vị tuyệt nhất của trần gian!.