Lạc Thiên Tiên Đế

Chương 97: Tu sĩ Đại Việt ai sợ chết!


Đọc truyện Lạc Thiên Tiên Đế – Chương 97: Tu sĩ Đại Việt ai sợ chết!

Chiến trường dành cho đại tu sĩ ngập trời ba động, lực lượng trùng kích kinh thế hãi tục khiến cho Thế Giới Chi Võng bao phủ tinh không cũng không khỏi kịch chấn, Đông Hải phun trào, vô tận sóng lớn cuồng quấn chồng chất lên nhau rồi ào ạt đổ vào bờ, kéo dài hàng trăm dặm, từ Bắc Bộ đến tận điểm đầu Trung Bộ đều chìm trong hồng thủy.

Bên phía Hoa Hạ, số lượng Hợp Đạo kỳ có đến hai mươi ba người, trong số đó chín kẻ tu vị đã đạt tới Vấn Đỉnh, thực lực dạng này đủ để cày nát cửu châu, không những vậy, từ biên cảnh tu sĩ quốc ngoại đông như kiến cỏ từng giờ từng phút vẫn đang vượt đại kết giới ngùn ngụt kéo sang, khắp đất trời là thanh âm oanh minh, rãi rác ngàn vạn cái thi thể chồng chất lên nhau, dòng Nguyệt Giang đỏ đục màu máu, tầng không hôn ám, khí tức tang thương tanh nồng đến lợm giọng.

Chiến trường dành cho tu sĩ từ Kết Đan trở xuống cũng không kém phần ác liệt, bọn họ mặc dù thực lực không cao thế nhưng số lượng lại đông đến kinh khủng, nhìn tổng thể song phương chí ít phải đến ba trăm vạn người.

Thanh âm gào thét thê lương, tiếng binh khí va chạm, tiếng trống trận thúc dục cuốn vào khói bụi quanh quẩn hư vô.

Tu sĩ Đại Việt giờ phút này chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là ngăn cản địch nhân, đem tính mạng của mình ra làm thành đồng lũy sắt ngăn ngoại bang xâm lấn vào sâu bên trong lãnh thổ.

Chém giết điên cuồng, máu tươi cùng tử thi đen đặc đại địa!

Nhìn từ xa tựa hồ trên con đường đất một tôn tuấn mã cất vó phi nước đại quấn lên cát bụi, ầm ầm thanh âm trùng kích vang vọng, càng nhiều hơn là lực lượng do tu sĩ song phương tiến hành tự bạo, một tấm màn huyết vụ được nhấc lên, như sương mù màu đỏ bao phủ hoàn toàn biên thổ.

Tràng cảnh chém giết cứ thế tiếp diễn, một người ngã xuống liền có một người khác nối gót đứng dậy, trãi qua thời gian, hàng chục ngọn sơn phong đều bị san phẳng thành bình địa, mặt đất chi chít những vệt chặt chém sâu hoắm, sâm lâm cháy trụi, thành thị, tiểu trấn đổ sụp, gia viên hư tán.

Phàm nhân thế tục đều đã rút vào sâu trong quốc thổ, từ Trung Bộ nhìn về phương bắc một mảnh đen đặc, sát khí, tử khí kinh thiên nhuốm màu đại địa, oanh minh chấn động ngày đêm không dứt, thi thoảng lại có từng trận mưa máu tanh nồng theo phong bạo thổi tới.


Chúng nhân kinh sợ lập đàn cầu bái, tiếng than khóc, thanh âm nức nở, thuận lợi vẽ lên một bức sơn hà đồ thê lương đen tối, ức vạn người dâng hiến hương hỏa bản thân, cầu nguyện cho những anh hùng tử sĩ đang chiến đấu bên ngoài biên cảnh.

Đại tu sĩ thần thông đều đã phân tách ra, có đơn đấu, cũng có từng nhóm người hợp lực công kích một người, Hợp Đạo kỳ song phương ban đầu số lượng chênh lệch có thể nhìn ra được rõ ràng, tu sĩ Đại Việt rơi vào hạ phong, bất quá theo thời gian trôi đi, các đại gia tộc ẩn tu đều phái lực lượng đến chi viện, những gia tộc này tuy cực ít khi hiện thế, nhưng thực lực tuyệt đối không hề thua kém bất cứ một tông môn bình thường nào.

Bên phía Đại Việt, Hợp Đạo kỳ có hai mươi mốt người, bảy người trong số đó là Vấn Đỉnh đại năng, mặc dù còn có chút chênh lệch nhất định, thế nhưng vẫn có thể dùng đến sự điên cuồng để bù đắp.

Giết, Giết, Giết!

” Tu sĩ Đại Việt ai sợ chết? ” Câu hỏi này không người đi trả lời, lại như một hồi khẩu hiệu để cho chúng nhân hô ứng, âm lực như sóng triều, như thác lũ gầm thét, một người nằm xuống, một người khác đỏ mắt giết lên.

Phía xa, một nam nhân đang đạp lên phi kiếm, bàn tay y hung hăng nắm chặt lấy cổ địch nhân, cắn răng giật mạnh, thủ cấp đối phương theo đó như tảng đá nặng nề rơi xuống, cả người y nhiễm đỏ huyết tinh, bất quá, phía sau lưng nam nhân lại bị một thanh thiết thương xuyên thấu, trước khi ngã xuống y vẫn kịp gầm lên một tiếng: ” Tu sĩ Đại Việt ai sợ chết! “.

Phía xa hơn một lão nhân đầu tóc hoa râm, tu vị Nguyên Anh cảnh, dưới sự dồn ép của mấy chục tu sĩ ngoại quốc, mặc dù thân thể chồng chất vết thương, thế nhưng ánh mắt lão vẫn nồng sát khí, rốt cuộc một tiếng nổ kinh tâm động phách vang lên, nhục thân tự bạo, Nguyên Anh tự bạo, mấy chục tu sĩ ngoại quốc kia bị lực lượng trùng kích cuốn vào đều đồng quy vu tận.

Một nữ nhân tu vị Trúc Cơ, y phục nàng bị người ta chém xuống từng mảng, từng mảng lớn, cả người đều bị máu huyết nhuốm đỏ, chỉ còn lại khuôn mặt thanh tú, bộ ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở gấp gáp, trước khi ngã xuống nàng quyết định tự bạo.


Tràng cảnh như vậy diễn ra ở khắp nơi, không có trốn tránh, không có sợ hãi, chỉ có điên cuồng.

Nước mất thì nhà tan, dũng khí mất thì giang sơn sụp đổ, ai cũng đều có gia hương, ai cũng có cho mình cố thổ, mặc trước kia là kẻ hèn nhát thế nào, đứng trước đại thời cuộc đều là anh hùng nghĩa sĩ.

Chết có gì đáng sợ, sống lầm than, sống tủi nhục có gì vui?.

Tam Linh không biết từ lúc nào đều đã xuất hiện, trên bầu trời cùng với địch nhân điên cuồng chém giết, vận mệnh bọn họ bị buộc vào quốc vận, quốc vận đứt, Tam Linh tử.

Tiểu Kê một chưởng vỗ nát ngực tu sĩ Hoa Hạ, hắn liếm môi cười tà dị, tiếp tục một quyền đấm ra, miệng bô bô hét lớn: ” Đánh cho các ngươi biết, lão tử..Lão tử danh tự Thượng Mã Phong.. Là Thượng Mã Phong a! “.

Tiểu Tượng hóa thân voi trắng chín ngà, hình thể vạn trượng giày xéo hư vô, điên cuồng dẫm đạp lên tu sĩ ngoại quốc, ngập trời tiếng voi gầm, hổ khiếu.

Tiểu Mã càng giết càng hăng, tấm áo bông dày màu hồng nhạt đã bị hắn gỡ xuống, vận lên mình một bộ thanh sam thuần khiết, khí thế ngút trời.

Nếu như sau này có người từng tham dự cuộc chiến ở Đại Việt năm đó may mắn sống sót, khi trở về tông môn, đăng đàn giảng đạo, giả như chúng đệ tử hỏi hắn vinh quang là gì, nhất định hắn sẽ trả lời như sau.


” Vinh quang là ý chí, một ý chí hỗn loạn, y chí này có nguyên tắc, đó chính là không cho phép mình lui lại phía sau, quyết không cho phép kẻ địch tiến lên một bước! Cho dù là chết, cũng nhất định phải chết cho oanh liệt!

Nhưng tu sĩ chúng ta không phải ai cũng có thể rơi vào tình cảnh điên cuồng như vậy, thật sự vẫn rất sợ chết… Nhất là sau khi nhìn thấy rất nhiều đạo hữu, thân bằng ở bên cạnh tử vong, khi mấy vạn tu sĩ chỉ còn sót lại mấy ngàn, có ai là không sợ chết?

Đằng sau sự vinh quang cũng chỉ là hư vô, đứng trước cái chết, không mấy người có thể có được sự vinh quang này… “.

Hai mắt Vũ Thiên Long đỏ bừng, trong lúc hắn không ngừng lui về phía sau, đã nhìn thấy những hành động điên cuồng của tu sĩ Đại Việt, bắt gặp những gương mặt mãn nguyện, cảm nhận được những luồng khí tức không thể nói rõ bằng lời.

Giết, giết, giết, giết!

Vũ Thiên Long xoay mạnh người trực tiếp nhảy vào giữa đại quân quốc ngoại, giơ tay trái lên, ngọn lửa đa sắc trong mắt tràn ra ngợp trời, lao thẳng về phía trước, tất cả những tu sĩ quốc ngoại cản trở ở phía trước đều bạo thể tử vong!

Hắn lại vung tay, hư ảnh trường hà tràn ra, tiếng ầm ầm vang vọng, những tia chớp vô tận kia gào thét, phong tỏa thiên địa, nuốt lấy tu sĩ quốc ngoại!

Xung quanh đều là tu sĩ quốc ngoại, một mình Vũ Thiên Long đã tách ra khỏi đại quân của Đại Việt, trực tiếp nhảy vào giữa vòng vây, phất tay một cái bốn phía liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên kinh thiên động địa, Vũ Thiên Long giết đến đỏ cả mắt, hắn cũng không biết mình đã giết bao nhiêu người!

Hắn chỉ nhận thức được tất cả tu sĩ ở bốn phía đều là kẻ địch! Huyết quang lóe lên, Thuận Thiên Kiếm bên trong Sơn Hà Đồ giờ phút này hiện thế, không ngừng cướp đi tính mạng của những tu sĩ Hoa Hạ!


Liên Châu Thần Nỏ bắn ra, ngàn vạn địch nhân như mưa đổ xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên có ba đạo u quang từ trong đại quân của tu sĩ quốc ngoại lao thẳng tới Vũ Thiên Long, ngay khi đến gần, ba đạo u quang bất ngờ hóa thành ba tu sĩ mặc tử bào!

Ba tu sĩ này sau khi hiện thân liền nhanh chóng bấm quyết, từng trận tiếng rì rầm từ trong miệng nhanh chóng truyền ra!

” Lấy hậu nhân Vu Tộc ta, hiến tế sinh mạng, gọi thần thông bộ tộc, phong ấn sinh cơ toàn thân của người này! Phong! “.

Ngay khi thanh âm đồng loạt truyền ra, có ba đạo phong ấn trực tiếp từ mi tâm của ba tu sĩ ẩn mình trong tử bào lóe lên, hóa thành một luồng uy áp kinh thiên động địa, lao thẳng tới Vũ Thiên Long!

Vũ Thiên Long trong lúc đang chém giết thình lình ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng lộ ra vẻ điên cuồng, trận chém giết ngắn ngủi này đã khiến cho hắn hao phí rất nhiều nguyên lực, đây không phải là đánh nhau với một người, mà là chém giết mấy vạn người!

Ở nơi này không có bất cứ một kỹ xảo nào, chỉ có làm thế nào để giết được càng nhiều kẻ xâm lược càng tốt!

Tất cả thần thông trên chiến trường đều biến thành cực kì đơn giản, chỉ có giết, giết, giết!

Ba đạo phong ấn của Vu Tộc tới gần, ngay khi Vũ Thiên Long ngẩng đầu lên, trực tiếp va vào thân thể hắn.

Vũ Thiên Long gầm nhẹ, ngay trước khi ba đạo phong ấn kia giáng xuống, hắn nhấc tay phải lên hướng về phía trước mạnh mẽ đấm ra một quyền, một quyền này dấy lên cuồng phong gào thét, hóa thành một quyền ảnh khổng lồ, xuyên thấu qua ba đạo phong ấn đang lồng vào nhau kia, cả hai bên không hề có một chút nào tổn thương, ngay khi đạo phong ấn kia giáng xuống, quyền ảnh hư ảo của hắn cũng đánh thẳng lên thân thể của ba kẻ mặc tử bào kia!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.