Đọc truyện Lạc Thiên Tiên Đế – Chương 96: Một người cản vạn quân
Hợp Đạo kỳ đại viên mãn, ở tầng thứ tu vị này đã là vấn đỉnh của thế giới, thông thường đều được gọi là Vấn Đỉnh cảnh, Đạo bọn họ truy cầu đã đạt đến đại thừa bán bộ chân ngã, có thể xưng tụng một tiếng Tiên gia, hưởng hương hỏa của phàm nhân mười cõi, nếu thọ nguyên không cạn thì chính là bất tử bất diệt.
Giả như không may chết đi cũng hoàn toàn có thể lợi dụng hương hỏa lực lượng để niết bàn trùng sinh lần nữa, như vậy hương hỏa giới cũng sẽ quán dung với Hợp Đạo kỳ đại viên mãn tu sĩ, trở thành căn cơ thiên địa, trở thành một bộ phận thực lực của bọn họ.
Lý do khiến cho Hứa Vân Phi một tu sĩ Hóa Hư kỳ phải bỏ mạng, Vũ Thiên Long thực sự không mấy rõ ràng, cho dù đã dung hợp đến bảy thành ký ức của Hứa Vân Phi, thế nhưng cũng không hề có chút nào thông tin.
Tại cỗ thi thể của hắn bên ngoài tinh không Hoang Cổ Chi Địa, nơi mi tâm bị khoét ra một cái lỗ lớn, tựa hồ chính là sát chiêu chí mạng, thế nhưng kẻ nào lại có thực lực để giết chết Hóa Hư viễn cổ chỉ bằng một chiêu? Điều này Vũ Thiên Long thực không dám nghĩ đến.
Chật vật ly khai cái lỗ do chính hắn tạo ra trên mặt đất, lui lại phía sau, sắc mặt tái nhợt, một kích vừa rồi nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng thực tế lại cực kì hung hiểm, đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long cảm nhận được toàn bộ sự kinh khủng của tu sĩ Vấn Đỉnh!.
Vừa lùi về phía sau, Vũ Thiên Long lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa, thần sắc dữ tợn, trực tiếp dùng lưng đánh vào một lão già địch nhân quốc ngoại, không đợi tiếng kêu thảm thiết của lão kịp phát ra khỏi miệng thì một luồng lực lượng mạnh mẽ đã ầm ầm truyền vào trong cơ thể, khiến cho nhục thân y tại chỗ nổ tung, nhưng máu huyết còn chưa kịp tản ra thì liền lập tức nát bấy, trở thành một luồng sinh cơ bị Vũ Thiên Long hút toàn bộ vào bên trong thể nội.
Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng không thể bỏ chạy, Vũ Thiên Long một tay nắm xuống!
Hết thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong cái nháy mắt, thân thể Vũ Thiên Long lùi lại phía sau ngoài mười dặm, trực tiếp lao vào đám tu sĩ quốc ngoại, trong tiếng ầm ầm, một đường gào thét, hễ hắn động tới tu sĩ nào thì kẻ đó ngay lập tức bạo thể tử vong!.
Từ bên trên tòa lầu các, một cái bóng mờ ảo bay vút ra, định trụ tại hư vô, là một tráng niên, hắn nhục thể vô cùng cao lớn, nước da ngăm đen, mặt vuông râu rậm, ánh mắt cực kỳ hung tàn, khi tráng niên hiện thân, uy áp cuồng bạo nhất tề phủ xuống, thiên địa lập tức hóa oanh minh, ngàn vạn tu sĩ ngoại quốc đồng thanh hô ứng: ” Xi Vưu Chiến Thiên! Chiến Thiên Vạn Tuế! ”
Sát khí trong mắt Xi Vưu lóe lên, khi hắn đang muốn cất bước truy kích Vũ Thiên Long thì đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền lại.
Kiều Nguyệt Nga thân mặc hồng sam từng bước lao tới, Xi Vưu chỉ cảm giác mắt hoa lên một cái đã thấy màu đỏ ngập trời ập tới, sắc mặt đại biến, hắn không dám đuổi theo Vũ Thiên Long nữa mà vội vàng lùi lại phía sau!
” Lão nương mấy trăm năm không phạm sát giới, ngươi có lẽ đã quên đi cái tên Kiều Cô Tử của lão nương năm đó là từ đâu mà có rồi a! “
Kiều Nguyệt Nga nghi hoặc nhìn Vũ Thiên Long, nàng thực không rõ trong lãnh thổ Đại Việt từ bao giờ lại xuất hiện một cái thanh niên, ở dưới một kích toàn lực của Vấn Đỉnh kỳ vẫn có thể ung dung bỏ chạy, hơn nữa thanh niên này nhìn thế nào nàng cũng thấy rất quen, Kiều Nguyệt Nga vung tay phải về phía trước, hư vô bỗng nhiên xuất hiện hồng quang vô tận!
Hồng quang này cũng không phải là từ xa xôi trong tinh không truyền lại mà là từ trong cơ thể đám tu sĩ tỏa ra, giống như máu huyết dưới da bọn họ lúc này đồng loạt tỏa sáng vậy!
Từ xa nhìn lại, thân thể cả ngàn tu sĩ tỏa ra huyết quang, giống như mặc một bộ quần áo màu đỏ chói mắt! Thậm chí trên thân thể của Xi Vưu cũng xuất hiện màu hồng!
Tiếng ầm ầm vang dội, khi đám tu sĩ dường như vừa mới khoác vào một chiếc hồng y thì đột nhiên ngàn vạn tiếng thét dài thảm thiết trong nháy mắt truyền ra.
Máu huyết tại thể nội mấy ngàn tu sĩ này cuồn cuộn chảy, bị một cỗ lực lượng kì dị từ trong cơ thể bức bách toàn bộ ra ngoài, di động khắp bề mặt da, theo lỗ chân lông tràn khỏi thân thể!.
Máu huyết bốc hơi, mấy ngàn tu sĩ ngoại quốc chết theo một cách không tưởng, nhục thân phút chốc trở nên khô kiệt, tựa một nắm tro tàn dưới hàn phong quét qua, triệt để tiêu tán.
Xiu Vưu vác trên vai cây Lang Nha Bổng, vẻ mặt hắn dưới hồng quang thần thông của Kiều Nguyệt Nga trở nên vặn vẹo dữ tợn, rốt cuộc Xi Vưu gầm lên một tiếng.
” Tiểu bối, một chút thủ đoạn cũng dám cùng ta lớn tiếng? “.
Đại bổng hướng Kiều Nguyệt Nga hung hăng chém xuống, đồng thời trên tòa lầu các màu đen gào thét bay ra thêm bốn đạo cầu vồng, bọn họ khí tức đều cực kỳ khủng bố, trong đó có đến ba cường giả Vấn Đỉnh kỳ.
Đúng lúc này thiên không lôi quang chớp giật, ì ùng tiếng nổ trầm đục vang lên, một con tử kim trường long thân dài vạn dặm lấy bầu trời làm biển lớn, tử long trên bầu trời vùng vẫy, miệng nhả ra trùng điệp lôi kiếp, mấy vạn tu sĩ ngoại quốc dưới lôi kiếp bao phủ đều trực tiếp thần hình câu diệt.
Một cái bóng người chậm rãi hướng Vũ Thiên Long ung dung đi tới, khi khoảng cách thật gần có thể nhìn ra hắn chính là Lý Trác Thần.
Vũ Thiên Long thấy sư tôn chỉ nhẹ gật đầu, Lý Trác Thần tựa hồ cũng hiểu tâm tư của đồ nhi, hắn không nói gì, vẻ mặt mang theo nồng đậm tang thương đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó thở dài ra một hơi.
” Nội quốc còn chưa chuẩn bị xong cho chiến sự, các ngươi tận lực ngăn cản địch nhân tại Bắc Bộ, có chết cũng không cho phép bọn chúng tiến sâu vào lãnh thổ Đại Việt! “
Giọng nói khàn khàn của Lý Trác Thần truyền khắp thương khung!
Vũ Thiên Long lùi lại vận khí chữa thương, lập tức truyền ra thần niệm cho Thạch Sanh, hắn muốn mượn Phá Thiên Phủ để giết địch, Thạch Sanh cũng không kịp suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
Phá Thiên Phủ trên tay Vũ Thiên Long một nhát chém xuống đã không còn ai ngăn trở, lưỡi búa khổng lồ kia dù là cách nó rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trong tiếng ầm vang, lưỡi búa lạnh lùng chém xuống liền khiến cho gần năm ngàn tu sĩ bị chém đứt thành đôi, chết thảm!
” Chỉ thời gian ngắn như vậy mà chúng ta đã hy sinh gần ba vạn tu sĩ ” Trong tòa lầu các một giọng nói tang thương vang lên, sau đó một cái hư ảnh bàn tay khô gầy gào thét bay ra, bàn tay này từ trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long ép xuống.
” Chiến Thần Điện, Hắc Kiếm Tộc, phá hồn nhất kiếm, ngăn cản Phá Thiên Phủ ”
Thanh âm trầm đặc truyền tới mấy ngàn tu sĩ mặc hắc y ở bốn phía Chiến Thần Điện, đám người này lập tức ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi gì, hóa thành một loạt vệt sáng, lao thẳng đến Vũ Thiên Long.
Trong nháy mắt khi lưỡi búa hạ xuống một lần nữa, mấy ngàn tu sĩ quốc ngoại như vô thức đồng loạt làm cùng một động tác, tay phải nhấc lên biến ảo ra một thanh hắc kiếm, cầm kiếm trong tay chém xuống!
Mấy ngàn đạo kiếm khí gào thét, ngưng tụ lại một chỗ hóa thành cây đại kiếm khổng lồ, như cầu vồng cắt ngang bầu trời, lao thẳng tới lưỡi búa!.
Trong tiếng ầm vang kịch liệt, lưỡi búa liền sững lại, kiếm khí bị đánh tan, mấy ngàn tu sĩ quốc ngoại đồng loạt phun máu tươi, nhưng bọn họ không hề dừng lại chút nào mà tiếp tục vung tay trái lên, khiến máu tươi hóa thành huyết quang, lại một lần nữa nhấc kiếm trong tay đã dính đầy máu tươi, chém ra thêm một đao kiếm khí!.
Ánh mắt Xi Vưu lóe sáng, hướng tới vị trí Vũ Thiên Long ở phía xa giờ phút này đang ngạnh kháng cùng cái đại thủ ấn lao ra từ bên trong Chiến Thần Điện,hắn trầm mặc, hữu thủ bắt quyết, điểm một chỉ về phía Vũ Thiên Long.
” Không tiếc tất cả đại giới, phong ấn hoặc giết chết kẻ này cho ta ” Xi Vưu gầm gừ.
Trong nháy mắt khi thanh âm của Chiến Thiên Xi Vưu thốt ra khỏi miệng, phía sau lập tức có ba luồng u quang lóe lên, vừa vặn vẹo liền hóa thành ba người mặc tử bào!
Ba người mặc tử bào che kín toàn thân, nhìn không thấy hình dáng, họ không mở miệng mà lạnh lùng cất bước, hóa thành u quang giết thẳng về phía Vũ Thiên Long!
Cũng trong giờ phút này, tu sĩ Đại Việt từ xa ầm ầm lao tới, trong tiếng gầm xé gió mang theo vinh quang, mấy trăm vạn tu sĩ điên cuồng chém giết, triển khai một trận chiến tàn khốc với đám người xâm lấn!
Chiến tranh lúc này mới chỉ bắt đầu mà đã cực kỳ thảm thiết!
Tiếng gầm thét điên cuồng vang vọng, chém giết kinh thiên, từng luồng máu tanh tràn ngập khắp hư vô!.
Một tu sĩ Đại Việt vừa nhấc tay phải bắt quyết, dùng pháp bảo giết chết một địch nhân quốc ngoại, khi chưa kịp ngẩng đầu đã bị một thanh phi kiếm xuyên qua thân thể, hắn nở một nụ cười trước khi chết!.
” Đại Việt vinh quang…! ”
Tu sĩ quốc nội ngã xuống như rạ, trước khi chết vẫn giãy dụa muốn nhìn về quê quán một lần, nhưng cuối cùng trước mắt mơ hồ, trong tiếng cười thảm lựa chọn tự bạo!
Dù chết cũng muốn chết cho oanh liệt!
Tiếng ầm vang nổi lên, toàn thân một tu sĩ Đại Việt thình lình nổ tung, hình thành một luồng lực hủy diệt khuếch tán khắp bốn phía!.
Ở địa phương xa hơn, một nam tử trung niên toàn thân tràn ngập vết thương, rất nhiều máu tươi chảy ra, bên ngoài thân thể còn có đến ba, bốn thanh phi kiếm đâm vào, xuyên thấu tim can, hắn chuẩn bị sụp đổ.
Như không cảm thấy đau đớn, trong tiếng cười dài nhìn chằm chằm vào tu sĩ quốc ngoại phía trước, trong tích tắc khi áp sát thân mình, hắn lựa chọn tự bạo, đồng quy vu tận với địch nhân.
Trần Tử Nam, Lý Trác Thần, Kiều Nguyệt Nga cùng với ba tên tu sĩ Vấn Đỉnh bên phía Hoa Hạ kịch liệt chém giết, ngập trời thanh âm oanh minh quanh quẩn.
Đoàn Thế Khánh, Thạch Sanh cả người đầy huyết tinh, hai mắt cũng đỏ lên rồi.
Vũ Thiên Long bị thủ ấn kia của Hình Thiên một lần nữa đánh chìm vào bên trong mặt đất, hắn gào thét, khai địa giết ra.
Giết, Giết, Giết!.