Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 13: Ngủ Chung


Bạn đang đọc Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! – Chương 13: Ngủ Chung


[…]
– Tiểu Nhi à, sắp đến sinh nhật cậu phải không?
Vài ngày nữa là đến kì thi cuối kì, Yên Nhi, Nhu Linh và Lương Hữu Khang đang cùng nhau học nhóm trong quán cà phê.

Cô bạn Nhu Linh sực nhớ ra chỉ còn hai tuần nữa là đến sinh nhật tròn mười bảy tuổi của bạn thân, lúc đó cũng vừa thi xong.

Là thời gian thích hợp nhất để bung xoã.
Yên Nhi gật đầu.

Từ khi sống chung với Tâm Ly, cô mới biết mùi được tổ chức sinh nhật là như thế nào.

Hằng năm đều là tiệc trà, nên Yên Nhi quyết định lần này sẽ phá cách một chút.
– Tớ sẽ tổ chức tiệc hồ bơi.

Các cậu không đến tớ giận đó.
Lương Hữu Khang ngồi bên cạnh tròn xoe cả mắt.

Tiệc hồ bơi, là tiệc hồ bơi đấy!! Vậy thì khách mời sẽ phải gì bây giờ?
– Trang…trang phục thế nào?
Cậu lắp bắp hỏi cô.
– Tùy các cậu…nhưng mà tớ nghĩ tiệc hồ bơi mà lại mặc đồ vest, váy dạ hội thì hơi kì cục.

Hay là nữ mặc bikini, nam mặc quần đùi áo cộc được không?
– Đồng ý!!
Nhu Linh tán thành cả hai tay hai chân.

Nhu Linh rất muốn một lần được diện lên mình những bộ đồ tắm sexy, quyến rũ.

Khổ nổi cô lại không dám diện ra biển vì ngại ánh mắt của người lạ.

Lần này sinh nhật Yên Nhi, chỉ toàn là những bạn bè quen biết nên phải nắm bắt mới được.
– Trước hết cứ vậy đi.

À, tớ có việc phải rồi.

Hai cậu học tiếp đi nha.

Yên Nhi kiếm cớ ra về chừa lại không gian riêng tư cho hai người.

Cô không thể tiếp nhận tình cảm của cậu, nên rất muốn Lương Hữu Khang và cô bạn Nhu Linh này trở thành một đôi.
[…]
Tối đấy, cả gia đình ngồi lại ăn cơm.

Từ ngày hôm đấy, cô luôn có ý tránh né Thiên Hạo.

Mỗi lần anh vào phòng cô, thì Yên Nhi lại tìm cớ phải học bài để đuổi anh ra ngoài.
Thiên Hạo nhận ra em gái không muốn tiếp xúc với mình có chút buồn tủi, rõ ràng lúc trước còn nằng nặc đòi ngủ chung với anh.

Thế mà bây giờ lại xua đuổi, tránh anh như tránh tà.
– Mẹ ơi, sinh nhật năm nay mẹ có thể giao cho con tự sắp xếp được không ạ? Con không muốn làm tiệc trà nữa, nó nhạt nhẽo lắm…
Yên Nhi ngỏ lời muốn tự mình tổ chức buổi tiệc.

Nếu để cho mẹ làm thì thế nào cũng sẽ là tiệc trà nữa cho mà xem.
– Theo ý con.

Nhưng mà ngày mai mẹ phải phải bay qua Anh công tác rồi.

Sợ là không về kịp dự sinh nhật của con gái yêu.

Con không buồn mẹ chứ?
Yên Nhi ngoài mặt buồn bã gật đầu.

Nhưng trong lòng lại đang cảm thấy rất vui.

Vì có thể làm những gì mình thích mà không phải dè chừng mẹ nữa.

Tâm Ly tuy rất thương cô, Yên Nhi cũng cảm nhận được điều đó, chỉ có điều là mẹ rất gắt gao trong việc lễ nghi.

Trong các bữa tiệc muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của mẹ.

– Anh không đi công tác luôn sao?
Cô quay sang hỏi móc Thiên Hạo.

Anh hiểu được tâm ý trong câu hỏi của cô.

Đây là muốn đuổi khéo anh đi chứ gì? Nếu vậy thì anh sẽ càng không đi.
– Không có.
Sau khi ăn xong, Tâm Ly phải đến công ty sắp xếp cho chuyến bay ngày mai.

Cho nên chỉ còn lại Yên Nhi và Thiên Hạo ở nhà.
Đã mười giờ tối, nhưng anh vẫn ngồi trong phòng làm việc xem hồ sơ, kiểm tra mail mà Mạnh Nam gửi đến.

Thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài vài lần.
Rầm rầm rầm.
Mấy ngày nay đêm nào cũng đổ mưa, hôm nay lại có thêm sấm chớp.

Hệ thống điện cảm ứng nhận biết được nguy hiểm đã tự động ngắt đi, cả căn nhà rộng lớn bị bao trùm trong bóng đêm.

Thiên Hạo vội bỏ hết tất cả, chạy qua phòng Yên Nhi xem xét tình hình.
– Hạo ca…anh ở đâu…á.
Yên Nhi lần mò từ trong phòng đi ra.

Cô không sợ bóng tối nhưng lại rất sợ sấm chớp.

Nỗi sợ này được hình thành từ khi còn nhỏ.

Một lần nữa tiếng nổ của sấm chớp lại vang lên, Yên Nhi ngồi thụp xuống đất bịt chặt hai tai mình lại.
– Ai…là ai vậy?
Bỗng nhiên cơ thể Yên Nhi được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp.

Tối quá, không thể nhìn thấy được khuôn mặt của người đấy, cô sợ có ăn trộm đột nhập vào nhà.


Dùng sức xô đẩy người đấy ra khỏi mình.
– Đừng nháo…là anh.
Giọng nói quen thuộc ấy vang lên giúp Yên Nhi bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Thiên Hạo đỡ cô đứng lên, lần mò theo vách tường vào lại trong phòng ngủ của cô.
– Anh đã nói rồi, mỗi khi trời có giông thì hãy ở yên trong phòng.

Anh sẽ tự tìm đến.
Yên Nhi nào còn nhớ lời dặn đó của Thiên Hạo.

Mỗi lần sấm chớp nổ lên cô lại sợ đến run cả lên.

Chỉ muốn tìm đến nơi có con người mà thôi.
– Bài tập…bài tập của em…ngày mai là đến hạn nộp rồi…huhu.
Thì ra cô đang làm bài tập toán trên laptop.

Chỉ còn một bài nữa là hoàn thành rồi.

Tự dưng nhà mất điện, điều này đồng nghĩa với việc sẽ mất luôn mạng internet.

Bài làm của Yên Nhi còn chưa lưu, đều mất sạch hết rồi.
Cô nhảy dựng cả người, dẫm chân xuống nền giống như con nít.

Yên Nhi ôm chặt cánh tay rắn chắc của Thiên Hạo.

Nơi mềm mại của thiếu nữ cũng vì thế mà vô tình cọ vào tay của anh.
– Nằm xuống giường ngủ.

Mọi thứ để anh lo.
Yên Nhi cứng đầu, càng ôm chặt hơn.

Đang sợ muốn tè trong quần luôn đây làm gì còn tâm trí để ngủ cơ chứ.
Thoải mái thật!!
Tiểu Nhi của anh lớn thật rồi.

Chỉ qua ma sát thôi anh cũng có thể cảm nhận được nơi ấy của cô rất to, rất mềm mại.

Cô ngây thơ không hề biết rằng mình đang chọc một con sói xám, con sói đấy sắp sửa vồ lấy mà ăn thịt.
Cơ thể anh bắt đầu nóng râm ran, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cố kìm xuống dục vọng, ấn cơ thể Yên Nhi nằm xuống.

Còn anh thì ngồi dựa lưng vào đầu giường, lấy điện thoại đăng kí mạng dữ liệu phát wifi làm bài tập giúp cô.
Yên Nhi buồn ngủ, hai mí mắt đánh cầm cập vào nhau.

Chưa đầy mười phút sau đã ngủ mất rồi.


Yên Nhi trở người nằm nghiêng, như một con bạch tuộc bám dính lấy anh, hai tay ôm chặt lấy eo người đàn ông.

Chân cũng không buông tha mà gác lên người Thiên Hạo.
Làm xong bài tập cho cô nhóc, anh quay sang thuận tay xoa đầu cô.

Tóc Yên Nhi rất mướt, còn lưu giữ hương thơm nhè nhẹ của dầu gội đầu.

Anh cuốn lấy một lọn tóc của cô đưa lên ngửi.
– Lúc ngủ ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
Ánh mắt Thiên Hạo vô ý lướt xuống dưới.

Bất ngờ đập vào mắt anh là khe ngực sâu hút của người con gái, khe ngực mê hồn làm anh muốn xịt cả máu mũi.
– Phù…như vậy là xong.

||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau – Mộng Tiêu Nhị |||||
Thiên Hạo sợ nhìn nữa anh sẽ không khống chế được mà làm những hành động không phải với em gái.

Tay chân cuốn quýt kéo chăn quấn Yên Nhi kín mít như một con nhộng.
– Đừng đi.
Anh đóng laptop, thấy Yên Nhi đã say giấc anh định về phòng của mình.

Nào ngờ giọng nói mớ mềm nhũn của cô vang lên.

Thiên Hạo không nỡ để cô một mình, đành nằm sát ra mép giường ngủ với cô.

Anh không ngủ ngay mà cứ ngồi lẩm bẩm câu thần chú.
– Không sao, dù gì lúc trước cũng có vài lần ngủ chung.

Chỉ là anh trai với em gái ngủ với nhau thôi.

Mày không được nghĩ bậy bạ với em ấy.

Yên Nhi là em gái, là em gái của mày.
LIKE – THEO DÕI – COMMENT ỦNG HỘ MÌNH NHA!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.