Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 23: Đại Hội Thanh Lâm Thành
Kể tần lần Cường Giả Đại Đấu đã hơn một tháng qua đi, tất cả mọi chuyện đều đã trở lại sinh hoạt bình thường như không có gì sảy ra vậy…
“Long Vương lại tiếp tục bế quan nói hai tháng nữa sẽ đi ra.
Trong thời gian này ta lại biết phải làm gì đây.”
Hắn nghĩ trong đầu mà cũng hơi chút chán nản, một tháng qua đều đi loanh quanh đi lại khắp Thanh Lâm Thành cùng Hồ muội.
Cảnh vật cũng đều đã ngắm hết, ăn chơi thì cũng đã đủ nhưng núi tiền kia vẫn không vơi đi chút nào.
“Aizz nhiều tiền cũng thật là khổ a.”
[Phạch!…rầm!]
Lan Nhi đạp cửa rầm một cái bước vào cũng liền quát mắng.
“Cái tên lười biếng nhà ngươi! Cả tháng ăn chơi lêu lổng lại còn không mau dậy đi luyện tập! Mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi.”
“Ca ca….
có gì vậy?”
Lúc này Hồ muội nằm cạnh Thiên Kiệt cũng là ngóc đầu dậy dụi dụi mắt, giọng điệu có vẻ vẫn buồn ngủ lắm.
“Cái..ii gì! Hai ngươi… Lại còn ngủ cùng nhau.”
Lan Nhi thấy cảnh tượng trước mắt liền đỏ mặt nói không lên lời.
“Muội và Ca ca ngủ cùng nhau là chuyện bình thường có cái gì chứ…? Hứ!”
“Đúng! Đúng! Hồ muội nói phải, là bình thường a.
Lan Nhi tỷ cũng muốn ngủ cùng sao… Nào! Nào! Đến đây…”
Nói xong Thiên Kiệt hắn lại quay ra mà cầm chăn lật lên rồi đập đập tay xuống giường…
“Ngươi lại dám chọc ta… Tên đê tiện lười biếng!”
Nàng lúc nàng đã bị chọc cho mặt mũi đỏ ửng sau lớp mạn che mặt cũng phải hiện lên, hơi thở cũng dồn dập.
Tay lúc này rút trường kiếm chém ra một luồng khí lực bay đến.
[rầm!!!]
Chiếc giường đã gẫy làm đôi nhưng Thiên Kiệt hắn cũng là nhanh như chớp bế Hồ muội phóng sẹt qua cái cửa sổ rồi chạy đi, chỉ còn chút âm thanh vọng lại.
“Lan Nhi tỷ, tỷ làm hỏng giường ta! Tối nay ta sẽ đến phòng tỷ ngủ a…!!”
Một lát sau Thiên Kiệt cùng Hồ muội lại tiếp tục đi ăn chơi như thường ngày, vì hắn luyện tập cũng không được nên cũng chẳng cần ở trong Gia tộc làm gì.
Ngay sau đó hai người lại bước vào một tửu quán sang trọng.
“Tiểu Nhị! Có đồ ăn nào ngon bưng hết ra đây cho ta…”
Thiên Kiệt hắn nói xong còn ngáp ngắn ngáp dài, Tiểu nhị cũng là thấy gặp được khách quý liền cúi đầu phắn đi rất nhanh chuẩn bị đồ.
Một lúc sau đồ được đưa đến toàn là đồ ăn ngon bảy tám loại bát đĩa bày khắp bàn.
Nếu nói cái gì chán thì thôi nhưng đồ ăn thì đối với huynh muội nhà này thì lúc nào cũng là thứ tuyệt vời nhất trong cái Thanh Lâm Thành này a.
“haha Hồ muội, đánh chén thật lo xong, chúng ta lại đi chơi tiếp!”
“ok Ca ca muội hiểu rồi!”
Lúc này hai người nhấc bát nhấc đũa lên như đại hiệp nâng đao.
[Cạch cạch!]
Âm thanh bát đũa lại liên tục vang lên khiến cho những người trong Tửu quán cũng phải có chút kinh ngạc.
Một lát sau có tiếng dì dầm ở bàn bên phát ra.
“Nhanh thật a chớp mắt ngày hội đã đến rồi.”
“ừm! nghe nói lần này làm rất lớn, phía Thành phủ cũng đang chuẩn bị trang trí rồi.”
Hai gã trung niên bàn cạnh bên không ngừng bàn tán khiến cho Thiên Kiệt và Hồ muội như phát giác ra điều gì đó liền dừng đũa lại.
“Hai vị đại ca à, thấy hai vị đại ca đang nói chuyện về lễ hội gì đó có thể cho tiểu đệ biết chút thông tin được không?”
Thiên Kiệt đặt một thỏi vàng rồi hỏi.
“À Tiểu đệ chuyện này là Lễ hội Trung thu đó.
Mỗi năm đều tổ chức một lần vào giữa tháng tám… Có điều lần này có lẽ do trận đấu cường giả tháng trước khiến cho lòng dân hơi bất an nên Thành chủ lần này đã cho Lễ hội sớm chuẩn bị.”
“Đúng! Đúng… Tiểu đệ à, còn mười ngày nữa sẽ đến Lễ hội nhưng từ hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị trang trí rồi đó.”
“Vậy cảm ơn hai vị đại ca ahaha.
Hồ muội chúng ta đi xem…”
“Tiểu nhị tiền đây! Không cần thối!”
Nói xong hắn ném cho Tiểu nhị một thỏi vàng rồi dẫn Hồ muội đi về hướng Thành phủ.
Ngay lúc đó thỏi vàng ở giữa bàn hai tên trung niên đều nuốt nước bọt nhìn nhau một hồi.
[bụp…bụp…hự..roành…]
“Hai vị đại hiệp chỗ này không phải võ đài a… Có gì từ từ nói!!!”
Giọng tên tiểu nhị văng vẳng bay ra khắp khu phía Bắc Thành.
Lúc này đây Thiên Kiệt cùng Hồ muội đã đi đến khu chợ ở trung tâm thành, không ít tiếng hò reo mời chào không ngừng phát ra.
“Đèn lồnn…ggg đê, đèn mới toanh đâyy” “Bánh trung thu đeeeyyy!!…”
Người dân lúc này đã tụ hội đông đúc trong thành đến mức đi lại cũng có chút khó khăn a.
khắp nơi phía trên đều giăng loại đèn lồng đỏ từ nhà này qua nhà khác, tầng tầng lớp lớp hướng dần về phía Thành phủ.
“Ca ca mua cái này đi.”
Hồ muội vui vẻ chỉ chỉ tay vào cái mặt lạ hóa trang ở một tiệm nhỏ cạnh đấy.
“Cái này cũng hay a! Haha đeo nó vào sẽ không sợ bị ai phát hiện nữa.”
Hắn lại nhanh chóng lấy một cái rồi cùng Hồ muội đeo lên.
Loại mặt nạ dạ hội màu đen có lông vũ trông rất hợp mắt.
“Ôhồhố! Ca ca nhìn bây giờ lại càng lợi hại a.”
Hồ muội nhìn Thiên Kiệt lúc này vừa đẹp trai lại vừa thần bí cũng phải kinh ngạc thốt lên lời.
“haha! Muội thì nhìn càng đáng yêu hơn rồi đó.
Nào! Chúng ta lại đi xem tiếp.”
Sau đó hai người lại tiến bước dần về phía thành phủ.
Phía trước Thành phủ ngay chính giữa còn có một võ đài rộng lớn phải khoảng mười trượng đều trải loại thảm xanh lam nhạt.
Xung quanh võ đài cũng đều có rất nhiều người tập trung lại xem láo nhiệt.
Trên sân là hai Thanh niên tuấn tú đang mặt đối mặt ôm quyền chào nhau.
“Kiêu tử Nghiêm gia- Nghiêm Ký Luyện cốt Thất trọng-Xin được chỉ giáo!”
“Kiêu tử Lâm gia – Lâm Hoàng Luyện cốt Thất trọng-Xin được chỉ giáo!”
[đùm!]
Tiếng trống trận vang lên cùng lời nói dõng dạc “Bắt đầu!”
Lâm Hoàng lúc này liền chạy đến vung tay phóng ra năm con dao sắc nhọn bay đi khắp các hướng sau đó liền nhắm thẳng người của Nghiêm Ký mà tấn công.
Song, Nghiêm Ký cũng chẳng nửa điểm biến sắc khí lực Luyện cốt tỏa ra dung nhập vào cây trường côn dài trên tay, hắn liền xoay trường côn tốc độ rất nhanh khí lực cứ thế bị hút vào vù vù rồi đánh bật năm con dao của Lâm Hoàng bắn ngược lên trời.
Lúc này Lâm Hoàng cũng phóng đến lấy ra một đoản kiếm ngắn liên tục tấn công tốc độ rất nhanh nhưng Nghiêm Ký đều là chặn lại hết các đòn không một điểm hở.
Hai binh khí va chạm nhau không ngừng phát ra tiếng leng keng trên sân đấu.
Lâm Hoàng cũng thấy tấn công không hiệu quả liền nhảy ngược về sau, dùng Tinh thần lực cùng Khí lực khuyếch tán ra, năm con dao đang bắn đi khắp nơi lại lung lay sáng rực lên quay ngược lại.
Trong chớp mắt.
[Bạo Vũ Băng Tinh] Võ kỹ từ phía Lâm Hoàng phát ra năm con dao lúc này lại sáng rực lên, hơn nữa liền huyễn hóa lực lượng phóng ra hàng trăm dao ánh sáng dội xuống đối thủ.
Nghiêm Ký cũng nhanh chóng dụng thể pháp nhảy về sau né tránh rất nhanh nhào lộn trên không trung.
Nếu nói Lâm Hoàng kỹ năng tấn công dồn dập sắc bén thì Nghiêm Ký lúc này đang thể hiện khả năng linh động của bản thân khiến mọi người quanh lôi đài đều phải kinh hô không ngừng cổ vũ.
Nghiêm Ký sau đợt né tránh cũng liền theo đà cắm mạnh trường côn xuống đất chừng nửa thốn mà đạp lên như cây mũi tên trên cây cung phóng thẳng về hướng của Lâm Hoàng tốc độ nhanh như chớp.
[Phong Côn Thiểm Kích] Võ kỹ của Nghiêm Ký tung ra lúc này tại đầu của cây côn như xé gió mà lao đến bắn thẳng vào ngực của Lâm Hoàng.
[hụa!]
Lâm Hoàng lúc này ăn phải một kích chí mạng của Nghiêm Ký mà bật ra sau hôm ngực không ngừng ho khù khụ, khí lực cũng bị đòn đánh khiến cho tán hết.
“Võ công của Ngiêm gia… Thật là lời hại.
Thụ giáo rồi!”
Lâm Hoàng nói ra đầy khổ sở rồi lau đi chút máu khóe miệng.
[đùm!]
“Trận đầu tiên Nghiêm Ký chiến thắng!”
Lúc này sau màn đầu mãn nhãn tất cả mọi người xung quanh đều kinh hô càng lúc càng lớn.
“Ca ca hay là huynh cũng lên đi.”
Hồ muội quay ra càm tay Thiên Kiệt mà đung đưa năn nỉ.
“Muội là muốn ta bị người khác đánh chết sao, nhìn họ tấn công hùng hồn như vậy ta làm sao mà đánh lại chứ!”
Thiên Kiệt cũng phải nghẹn họng mà trả lời Hồ muội vì trận đấu vừa rồi thực lực của hai người kia phải nói khiến hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
“Ca ca của ta là lợi hại nhất, con chó ba đầu ca ca cũng đánh chết.
Còn sợ gì chứ…!”
“aizz Muội a.
Nếu ca ca của muội bị người ta đánh chết thì cũng đừng có hối hận a.”
“híhí Vậy ca ca lên đi.
Cho họ biết thế nào là sự lợi hại!”
….
“Trận tiếp theo Người bí ẩn đấu với Tần Kiên!”
Ngay sau đó tiếng nói chuyện xôn xao xung quanh lại ầm ầm lên
“Cái gì Thiên tài Tần Kiên là của Tần gia nghe nói 13 tuổi đã là Luyện cốt Ngũ trọng giờ 16 tuổi đã vào Tẩy tủy Sơ kỳ!”
“Đúng đúng! Không những thế tính tình bạo lực ra tay hiểm ác…!! Trận này xem ra rất là hay, không biết người ẩn danh kia có thực lực thế nào.”
Quay lại trên võ đài.
“Kiêu tử Tần gia- Tần Kiên Tẩy tủy Sơ kỳ- Xin được chỉ giáo!”
“Chết mẹ! Lại gặp đối thủ có thực lực mạnh như vậy… Đây! Đây là số chó mà.”
Thiên Kiệt hắn nghe xong mà cũng thấy có chút bối rối sợ hãi mà thầm chửi trong lòng.”
“à haha Vị đại ca này a.
Ta là Vô danh tiểu tốt- Luyện thể đỉnh phong mong được lương tay!”
[đùm!]
Tiếng trống vang lên.
Tần Kiên khí lực Tẩy tủy đỏ đạm tỏa khắp người lập tức lao đến như quỷ dữ khiến Thiên Kiệt cũng phải biến sắc toát mồ hôi lạnh.
[vụt!!! đoàng!!…]
Một tiếng gió rít liền lao đến va đập rồi nổ tung phát ra âm thanh đau xót khiến toàn thể mọi người xung quanh đều kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể đang bay trên không trung như diều đứt dây mà không thôi đau xót.
[bịch!!!]
Lúc này thân ảnh tàn tã kia bị đánh cho bay xuống võ đài, cũng chỉ rẫy rẫy hai cái rồi nằm yên bất động trước mắt khán giả…
Trên võ đài lúc này chỉ còn lại một thanh niên đeo mặt nạ dạ hội mắt nhắm chặt, nắm đấm tay phải vẫn chưa thu xuống còn đôi chân thì không ngừng run rẩy…