Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 22: Cường Giả Đại Đấu
Gã đàn ông mặc đồ đen kín thân lúc này cũng là chẳng thèm nể nang mặt mũi của Đường gia lại phất tay tự nâng giá thêm lần nữa.
“60 vạn lượng!!!”
“Trời ạ! Người này là ai” “mỗi lần phất tay là 10 vạn lượng bạc?” “Thế này Đường gia cũng là quá mất mặt a!”…
Cứ thế tiếng rì rầm lại lại tiếp tục ngày càng to hơn.
“Vị tiền bối này.
Vãn bối là Đường Linh người của Đường gia! Không biết tiền bối có thể cho vãn bối biết danh tính không?”
“Ta là ai ngươi không cần để tâm, khóm Xích Quỷ Thảo này hôm nay giá nào ta cũng phải lấy được!”
Thần bí nhân lại đưa tay lên chặn ánh nhìn của Đường Linh lại.
Lại có người chẳng để hắn vào mắt khiến hắn cũng muốn phát điên lên rồi đập một cái vào lan can.
Rồi sau đó hai người lại tiếp tục đấu tiền với nhau.
“65 vạn lượng!”
“70 vạn!!!”
“75!”
“80!!”…
Tất cả mọi người trong sàn đấu giá lúc này như muốn phát điên khi nhìn khóm cây kia liên tục bị hai người đẩy giá chỉ để đấu nhau.
“Tiểu đệ à.
Lần này ngươi trúng số rồi!”
Hữu Phát cũng phải trợn mắt há hốc mồm bấu lan can xem láo nhiệt.
Thiên Kiệt thì không còn suy nghĩ gì được nữa hắn cầm trên tay chén trà mà cũng phải rung lên bần bật.
Hồ muội thì như bị núi tiền của Ca ca đè lên người nằm bất tỉnh nhân sự…
“97 vạn…”
Đường Linh mắt đã đỏ tơ máu, tay bám chặt lan can gỗ khiến nó bắt đầu có dấu hiệu dập nát.
“100 vạn!”
Tô Nhi nãy giờ cũng vì hoảng hốt nên không dám nói một lời gì.
Ngay lúc này đây Đường Linh có vẻ cay cú lắm.
Cũng chưa dám tiếp tục nâng giá lên nữa vì hắn biết cái giá của khóm Xích Quỷ cũng đã bị khống lên hơn phân nửa, cũng là có tên thuộc hạ đến nói cái gì đó rồi cũng lui đi.
“Tiểu tử à! Đấu tiền với ta cẩn thận nhà ngươi bị bục khố đấy haha.”
Thần bí nhân cười ha hả rồi nói thẳng vào cái bộ mặt của Đường Linh.
Không ít người trong sàn đấu đứng ngồi không yên còn ngã ra.
“Vị Tiền bối này nếu đã quả quyết như vậy thì Đường Linh ta cũng không dám càn rỡ nữa.”
Hắn cắn chặt răng mà nuốt cục tức xuống rồi quay đi.
“100 vạn lượng bạc… Thành giao!”
“Chư vị món đồ đấu giá hôm nay đều đã hết, hẹn các chư vị ngày sau lại đến.”
Tô Nhi cúi chào xong cũng quay đi.
[đùm!]
Tiếng trống lại vang lên.
Tất cả mọi người trong sàn đấu cũng nhanh chóng giải tán.
Một lát sau đó trong phòng tiếp khách của Kim Long Hội.
Hữu phát đi đến còn có phía sau là mười người khỏe mạnh mặc thường phục trắng, cứ hai người bê một thùng gỗ lớn chừng hai mươi thước đặt ngay trước mặt Thiên Kiệt và Hồ Muội.
Sau đó họ cũng liền mở lắp ra, bên trong là tầng tầng lớp lớp đều là thỏi bạc…
“haha Đệ đúng là phát tài rồi! Đây là số tiền của đệ.
Còn có [Đại Bao Trữ Ngân¹] cái này cũng là tặng cho đệ.” (Một loại túi chuyên dụng để đựng tiền¹)
“haha Hữu Phát huynh thế này cũng thật là sảng khoái a.
Nào! Nào! Hồ muội đến ôm một hòm đi.”
Hắn cười ha hả mà xoa đầu Hồ muội mắt đang lấp lánh sắc vàng kia.
“Ca ca thế này cũng thật khủng bố a.
Chúng ta không phải ở căn nhà nhỏ nữa rồi!”
Hồ muội cùng Thiên Kiệt lại cười khúc khích lên vui sướng, sau đó hắn cũng liền lấy cái Đại bao kia đem thu hết vào.
Ngay lúc đó có một tiếng nổ mạnh cùng nhiều tiếng hô hoán phát ra, Thiên Kiệt cùng Hồ muội nhìn nhau một cái rồi cũng nhanh chóng chào Hữu Phát rồi chạy đi.
“Hồ muội! Có cảm nhận được gì không?”
“ừm! Muội cảm nhận được hai cỗ khí tức Thiên Vương.”
[ầm! ầm!]
Lúc này Thiên Kiệt cùng Hồ muội đã nhảy lên mái nhà của Kim Long Hội thì ngay lập tức hai thân ảnh phóng sẹt qua đầu với tộc độ kinh hoàng rồi bay lên trời cao.
Tốc độ phá không còn để lại âm thanh rất lớn.
Một Thần bí nhân toàn thân chùm áo đen không điểm hở.
Một bên kia là trung niên mặc áo bào xanh nhạt, toàn thân tỏa ra luồng khí lực dồi dào của Thiên Vương cảnh Hậu kỳ đang đứng đối mặt Thần bí nhân ở giữa không trung.
Lúc này thường dân trong thành đều đã chạy hết về nhà đóng cửa thả chó.
Trên đường chỉ còn lại lác đác vài ba người đều là Tu sĩ ở lại xem trận đấu này…
Cường giả đại đấu! đối với thường dân đều là thảm họa nhưng với Tu sĩ lại rất kích thích.
Phải nói là vô cùng hiếm gặp được những trận chiến như thế này.
“Ngươi là người nhà của thằng oắt con lúc nãy sao haha.”
Thần bí nhân lại nói ra giọng già nua nhưng lại ẩn chứa đầy nội lực Thiên Vương cảnh.
Lúc này cũng không ít người từ phía Thành Phủ cũng bay đến.
Dẫn đầu khí lực Thiên Vương sơ kỳ, theo phía sau đều là Thiên Nhân cảnh.
“haha không biết cường giả từ đâu đến Thành! Lại không để cho ta chào hỏi một lời.
Vội đi như vậy có phải là hơi quá đáng không?”
Gã trung niên lại vừa nói vừa cười có vẻ cũng chẳng chút nể nang gì.
“Ngươi thì là cái thá gì mà muốn chào hỏi ta?…!Muốn lưu ta lại thì e là số ngươi sẽ không được tốt đâu a.
”
Thần bí nhân lúc này lại nói đầy sự khinh bỉ khiến cho gã trung niên kia cũng là mặt mũi biến sắc tức giận.
Khí lực Thiên Vương hậu kỳ đã bùng phát khắp người.
Song, Thần bí nhân bên kia cũng chẳng chút hành động.
Bầu trời lúc này như đã bị khí tức cường giả khiến cho đại biến mây đen bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến che kín cả thương lying.
Gió giật sấm gào một cảnh tượng rất là đáng sợ.
“Vậy! Ta cũng phải thử xem ngươi rốt cuộc là ai lại có thái độ khinh thường người như vậy.”
“Nhiều lời làm gì, ngươi cứ thử đến là sẽ biết thôi!!”
“Vậy được!”
[Kiếm Linh Lãnh Vực] Võ kỹ Thần cấp phát ra, sau lưng gã trung niên huyễn hóa ra một thanh kiếm khổng lồ ba trăm trượng dựng thẳng đứng trên trời cao.
Ngay sau đó gã trung niên bắt đầu đưa bàn tay lên, trên bàn tay là năm tầng vòng hào quang lóe sáng trắng không ngừng xoay chuyển.
[Kình Vân Hoạn Quỷ] Võ kỹ Thần cấp cũng được Thần bí nhân thi triển ra.
Một đám mây đen trên trời cũng không ngừng hạ dần xuống thấp, gió bão lúc này càng mạnh hơn, dần dần một lượng lớn mây đen đã tràn xuống sau lưng gã, bắt đầu hình thành một cái mặt Quỷ khổng lồ cao năm trăm trượng không ngừng thét gào quỷ dị.
Ngay lúc này đây tất cả những người ở dưới đều là nhỏ bé không có gì đáng kể.
Gió cũng thổi ngày càng mạnh hơn trước liên tục tiếng vù vù ập đến tạo ra áp lực lớn.
Thiên Kiệt lúc này cũng là phải ôm chặt lấy Hồ muội đề phòng cô bé bị gió cuốn đi mất.
“Chết tiệt! Hai cường giả Thiên Vương lại có thể bá đạo như vậy? Ta căn bản lại không bằng con kiến sao.”
“Nhóc con! Không cần nóng vội cứ đứng xem đi.”
Giọng nói của Long Vương mang âm thanh vang dội phát ra trong thần thức của Thiên Kiệt, ngay say đó một luồng khí lực vàng mỏng tỏa ra bao phủ Thiên Kiệt cùng Hồ muội vào trong.
Lúc này Thiên Kiệt cùng Hồ muội cũng đã có thể đứng vững trong cơn bão mà không gặp trở ngại gì.
“Lão Long Vương ngài sao lại đóng cửa tắt đèn mấy tháng trời như vậy, ta gọi cũng chẳng thấy chút hồi âm?”
“Ca ca đây là gì vậy?”
Hồ muội cũng bất ngờ đưa tay lên nhìn rồi quay qua hỏi Thiên Kiệt.
“À cái này ta sẽ giải thích cho muội sau…”
[Kiếm Động Oanh Thiên] Lúc này trên Thương khung vạn trượng không ngừng phóng quang kiếm như mưa trút xuống Thần bí nhân.
Song, lão cũng chẳng có nửa điểm thoái luI, lại vung tay áo ra Mặt quỷ cười lên quỷ dị.
Nó không ngừng hút vào, kình phong cuốn ngược đem tất cả quang kiếm ngập trời hút hết vào trong.
[đoàng!]
Đám mây đen như nhận được luồng sức mạnh to lớn.
Âm thanh nổ tung kinh thiên, lôi điện bắn sáng rực cả bầu trời .
Sau đó hai thân ảnh phóng lên trời cao vượt tầm mắt của mọi người không ngừng oanh kích, mây đen cũng vì thế nổ đùm đùm rồi sáng rực lên.
Lúc này mấy người của Thành Phủ cũng không xem được nữa liền bay lên ngăn lại.
Thiên Kiệt đứng cạnh Hồ muội cũng phải khai mở Long nhãn tiếp tục xem trận đấu.
“Ta cũng không còn nhiều thời gian chơi với ngươi nữa!!!”
Lời Thần bí nhân vang khắp bầu trời.
[Lục Nhục Quỷ Vân] Võ kỹ vừa rứt ra phía sau lưng thần bí nhân liền huyễn hóa một thân hình ma quỷ lổm ngổm đứng dậy trên lớp mây đen, cao đến hơn ngàn trượng tay cầm một lưỡi hái khổng lồ, làn mây cũng cứ thế mà trôi xuống kiến nó càng đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Cút!”
Tiếng nói của Thần bí nhân vừa phát ra.
Con quỷ khổng lồ kia liền hai tay vung lưỡi hái phá không mà đến, sắc bén đến mức tựa như muốn cắt đứt cả không khí.
Gã trung niên cũng thoáng biến sắc sợ hãi nhanh chóng niệm pháp, năm ánh hào quang trên lòng bàn tay không ngừng xoay chuyển mãnh liệt điều khiển Kiếm Linh bắn thanh kiếm ba trăm trượng đến phía lưỡi hái đang vung đến.
Tất cả nói dài nhưng cũng chỉ trong hơi thở…
[rầm…! đoàng…]
Âm thanh như muốn xé nát cả bầu trời.
Mây đen cũng vì va trạm của hai võ kỹ mà tản hết ra để hở một khoảng không như cái giếng trời rộng lớn có thể nhìn thấy cả tinh không.
[Vù Vù]
Từ sau vụ nổ va chạm thời gian chỉ bằng một hơi thở.
Kình phong bắt đầu phóng xuống mãnh liệt đem bắn ngược tất cả Thủ hộ thành cùng gã trung niên trở về.
Như diều đứt dây, tất cả bọn họ đều rơi tự do xuống…
Tất thảy diễn ra chưa đầy ba phút đã cho ra kết quả đáng sợ .
Thành chủ lúc này cũng bước ra ở trên lầu, nhìn lên bầu trời một lúc rồi lấy ra một tấm bảng đá có khắc hình [Tứ linh Thần thú²] đem đập mạnh bàn tay xuống.
(Long-Ly-Quy-Phụng²)
Bốn cột sáng màu khác nhau từ các góc Thành phóng thẳng lên trời cao rồi hình thành một lớp phòng hộ bao trùm toàn bộ Thanh Lâm Thành cùng mấy gã đang rơi lại.
Luồng kình lực phong bạo ngay sau đó như cái búa vạn cân đập xuống màn bảo hộ tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
[soạt!…đùm…]
Kình phong trùm xuống quét ngang dọc tứ phía quanh Thanh Lâm Thành khiến cây cối không ngừng đổ rạp gẫy nát.
Song, qua ba hơi thở mây đen dần tản đi để lại thương khung vặn vẹo nhìn tàn tã vô cùng thảm hại.
“Bắc Ma Thần Tông! Cuối cùng cũng hành động rồi!”
Thành chủ lúc này nhìn bầu trời một hồi rồi cũng lắc đầu quay đi…