Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 9: Thiên hỏa hoàn
Thái Bảo nhẩy nhót trên mấy tảng đá to, len lỏi qua mấy bụi cây rậm rạp, tiếng thác nước ì ầm từ xa vọng lại, hơi nước bốc lên khiến nó cảm thấy lành lạnh. Phía chân thác, một khoảng đất rộng và bằng phẳng hiện ra.
Thác cao chừng hai mươi trượng, tung bọt trắng xóa, phía dưới là một hồ nước trong xanh. Thái Bảo thấy phía bãi đất trống, Bạch Ưng sư phụ đang tham thiền, lão cứ bồng bềnh bồng bềnh trong không khí, tựa như có ai nâng lên, quanh người tỏa ra những quầng ánh sáng xanh lam mờ ảo. Bên cạnh, nó thấy Song Mai cũng đang ngồi thiền, người cô bé cũng phát ra những tia sáng màu vàng. Phía mấy cây to, chim Lạc đang đậu trên đó, mắt chăm chú nhìn chủ nhân.
Thấy có tiếng bước chân, Bạch Ưng chân nhân mở mắt nhìn, Song Mai cũng dừng lại và đứng lên, nở một nụ cười tinh nghịch với Thái Bảo.
– Ngươi đến trễ nhé.
Song Mai bĩu môi dè bỉu.
– Ta..ta còn gặp mẹ nuôi một chút.
Nó gãi đầu gãi tai, giải thích.
– Á á! Ngươi có quần áo mới này.
Song Mai giật bộ quần áo mới trên tay nó, mở ra xem.
– Trả cho đệ đây.
Thái Bảo xông tới, toan cướp lại.
Song Mai thấy vậy gạt tay nó ra rồi chạy biến làm Thái Bảo chật vật theo sau đuổi bắt, mặt đỏ ửng. Song Mai chạy mấy bước thấy sư đệ đuổi đằng sau thì huýt sáo một cái, chim Lạc phóng xuống, bay là là. Cô bé nhún mình một cái nhẩy phốc lên lưng con chim rồi bay tít lên cao. Thái Bảo đứng dưới mặt hằm hằm.
– Chà! Bộ quần áo này đích thực là ở quận Đông Hà mà.
Song Mai suýt xoa. Cô bé vốn là con nhà quyền thế nên chỉ cần nhìn là biết ngay xuất xứ của những mặt hàng cực phẩm. Quận Đông Hà nằm ở thành Thần Long, nơi đây chuyên sản xuất những y phục lụa tơ tằm thượng hạng dành cho các bậc quyền thế, đại gia đất Lạc Hồng.
– Trả quần áo cho đệ.
Thái Bảo mặt đỏ găng, đứng dưới hét lên.
– Có giỏi thì lên đây mà lấy.
Song Mai cười vang.
– Sư tỷ có trả không? Không trả đừng trách đệ nhé.
Nó hét lên dọa nạt.
– Ngươi làm gì được ta nào?
Song Mai cong môi thách thức.
– Được! Đấy là sư tỷ thách nhé.
Thái Bảo tức giận, chĩa hai ngón tay lên trời, nhắm hướng con chim Lạc đang bồng bềnh giữa không trung.
Thái Bảo hô một tiếng: “Công”, lập tức hai ngón tay nó rực lên một đạo kim quang sáng lóa, phóng vụt về phía Song Mai. Bị tấn công bất ngờ, chim Lạc oác lên một tiếng, nghiêng người né được.
Song Mai thấy Thái Bảo tấn công mình thì đang vui vẻ, chuyển thành tức tối, cũng xỉa hai ngón tay xuống dưới, thét lên: “Công”. Lại thêm một đạo kim quang phóng xuống. Thái Bảo giật mình, lăn sang một bên tránh, khiến đạo khí phóng thẳng xuống đất, nổ bụp một tiếng, tạo thành một lỗ sâu khoảng nửa gang tay.
– Ngươi dám tấn công ta à?
Song Mai hét lên, ném bộ quần áo xuống phía Thái Bảo, chim Lạc như hiểu ý chủ nhân, kêu lên một tiếng rồi phóng xuống công kích.
Thái Bảo thấy con chim lao xuống thì mặt mày tái mét, mắt nhắm nghiền lại, đưa tay lên đỡ.
– Thôi ngay!
Một tiếng quát lớn vang lên khiến chim Lạc loạng choạng vội uốn mình phóng lên.
– Hai con đùa nghịch đủ chưa? Có vậy cũng đánh nhau. Mau lại đây cho ta.
Bạch Ưng chân nhân lúc này đã đứng lên. Lão hơi bất ngờ vì hai đứa trẻ này mới học được cách xuất khí ngũ hành ra đầu ngón tay cách đây có một ngày mà giờ đã có thể sử dụng như một vũ khí để tấn công lẫn nhau.
Thái Bảo uể oải đứng dây, cầm bộ quần áo trên đất lên, lững thững bước tới trước mặt sư phụ. Song Mai cũng nhẩy tót xuống đất, khẽ khàng đến bên. Hai đứa hằm hằm liếc nhau, không nói câu nào.
– Song Mai, Thái Bảo, môn quy của Vân Tiêu Kiếm rất nghiêm khắc, phàm là đồng môn không bao giờ được phép gây chuyện với nhau. Nay ta phạt hai con tham thiền dưới thác nước một canh giờ.
– Nhưng sư tỷ cướp quần áo của con.
Thái Bảo cự lại.
– Thái Bảo tấn công con trước, con chỉ đùa thôi mà.
Song Mai cãi.
– Có chấp hành không? Từ giờ ta không biết ai gây chuyện nhưng hai con còn khục khặc với nhau, ta sẽ phạt hết, nghe chưa? Các con tu thánh, luyện thuật để đánh lẫn nhau có phỏng?
Bạch Ưng chân nhân nghiêm mặt.
– Dạ! Không ạ.
Cả hai đứa lí nhí, mặt cúi gằm xuống.
– Mau, ra thác chịu phạt cho ta.
Bạch Ưng chân nhân phẩy tay, đoạn phóng lên một tảng đá, ngồi xếp bằng, không thèm để ý đến hai đứa nữa.
Song Mai và Thái Bảo lũn cũn tiến ra phía thác nước. Song Mai lí nhí trong mồm:
– Tại ngươi đấy.
– Tại sư tỷ thì có. – Thái Bảo khục khặc nói.
– Muốn ta phạt thêm hả hai đứa? – Giọng Bạch Ưng chân nhân lại vang lên khiến cả hai đứa chun mũi, lè lưỡi.
***
Ầm ầm ầm…Những cột nước khổng lồ từ trên cao dội xuống thân mình hai đứa nhỏ đang ngồi xếp bằng ở dưới khiến chúng lạnh cóng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Cả Song Mai và Thái Bảo cảm tưởng như có hàng ngàn cân đè lên người. Nước lại lạnh buốt khiến chúng run lên cầm cập, hai răng va vào nhau rất đáng thương.
Dòng thác hung dữ đổ xuống như muốn ấn bẹp hai đứa trẻ. Mỗi lần chúng bị sức nước đẩy xuống khom cả lưng, lão đạo lại quát lên:
– Thẳng cái lưng lên.
Thấy chúng có vẻ không chịu đựng được lâu nữa, lão đạo thủng thẳng nói:
– Hai đứa dốt như nhau. Người mệnh kim có thủy dưỡng. Nay ở gần thủy mà khổ sở như vậy sao?
Nghe vậy, cả Song Mai và Thái Bảo mắt sáng lên, hít một hơi rồi từ từ tụ những luồng khí, đẩy chúng chạy khắp cơ thể. Một lúc sau, người chúng tỏa ra một vòng sáng mờ mờ, cả hai đều cảm thấy khoan khoái lạ thường.
Nửa canh giờ trôi qua cái vèo. Lúc này ở dưới thác nước, hai cơ thể nhỏ bé đã phát sáng chói lọi, bao bọc chúng khỏi dòng nước đang ầm ầm đổ xuống. Nước càng đổ xuống mạnh, đạo kim quang càng hấp thụ nhiều, sáng rực lên. Hai đứa mắt nhắm nghiền, lưng thẳng tắp và tỏ ra rất khoan khoái.
– Sư tỷ! Đệ xin lỗi nhé.
Thái Bảo lí nhí trong miệng, giọng có vẻ ngượng nghịu.
– Ừ! Không sao, ta nhận lời xin lỗi này. Từ nay chúng ta không gây chuyện nữa nhé.
Song Mai khẽ cười. Quả thực, cô bé được chiều chuộng từ nhỏ nên không bao giờ nhận mình sai cả.
– Hai đứa chạm tay vào nhau cho ta xem.
Giọng Bạch Ưng chân nhân lại vang lên.
Thái Bảo và Song Mai nghe vậy thấy lạ nhưng vẫn chấp hành theo. Hai cánh tay bé xíu chạm vào nhau, bỗng nhiên kim quang xung quanh thân thể chúng từ từ rực sáng lên chói lọi. Kim quang tỏa sắc cực thịnh, chuyển thành bạch quang chói cả mắt. Dưới thác nước, tựa như có một vầng mặt trời nhỏ đang phát sáng khiến cho từ xa đã lóa cả mắt.
Cả hai đứa trẻ thấy cơ thể như có một nguồn khí rất lớn lưu chuyển. Luồng khí ấy chuyển từ cơ thể Thái Bảo rồi nhẹ nhàng phóng sang Song Mai rồi lại ngược lại. Mỗi lần hết một vòng, cả hai đứa thấy phấn khích hơn. Thái Bảo cảm thấy khoan khoái khi tiếp nhận nguồn khí từ cơ thể Song Mai chạy sang, khác hẳn với lúc mà nó bị Bạch Ưng chân nhân kiểm tra. Nó thấy nguồn chân khí này như là của mình và Song Mai cũng cảm thấy thế.
Bạch Ưng chân nhân thấy vậy, đứng phốc dậy, nhún mình một cái đã ở bên kia hồ, trước mặt hai đứa.
– Hai đứa phóng luồng khí ấy về phía ta đi.
Lão ra lệnh.
Song Mai và Thái Bảo đưa hai tay còn lại, chĩa về phía sư phụ, đồng thanh hô: “Công”. Hai đạo bạch khí phát ra nhanh như điện xẹt, rẽ tung nước, đánh thẳng về phía Bạch Ưng chân nhân.
Uỳnh một tiếng long trời, cát bụi cuốn lên mù mịt phía trước. Mấy tảng đá xung quanh bị phản chấn bắn tung ra xa. Tan khói, Bạch Ưng chân nhân vẫn đứng sừng sững như cự thạch, xung quanh lão đạo khoảng hai trượng, hình thành một vòng tròn cháy xém, đất đá bị nung vỡ vụn ra.
– Hai đứa lại đây.
Bạch Ưng chân nhân khinh công về bãi đất bên cạnh thác nước rồi gọi.
Song Mai và Thái Bảo lập tức đứng lên, đi về phía sư phụ.
– Đây là thiên hỏa hoàn, chúng sẽ giúp hai con đốt kim khí trong cơ thể thành thủy khí. Khi nãy cơ thể hai con mới chỉ hấp thu ngoại khí còn dùng thiên hỏa hoàn mới tạo được nội khí. Cầm hai viên này ra thác nước luyện cho ta.
Lão móc hai viên thuốc màu đỏ trong người, đưa cho mỗi đứa một viên.
Song Mai và Thái Bảo lò dò ra thác nước chuẩn bị uống thuốc thì từ xa có bóng dáng của Văn Thành chạy đến.
– Sư phụ! Sư phụ! Mau về Thái Cực điện.
– Có chuyện gì mà con hớt hải vậy?
Bạch Ưng chân nhân nhíu mày hỏi.
– Cha con cử người đến Vân Tiêu Kiếm, nói là có chuyện khẩn cấp cần xin ý kiến của sư phụ.
Văn Thành nói.
– Được được, ta về ngay.
Bạch Ưng chân nhân nói vội.
– Song Mai, Thái Bảo, ở đây đợi ta một chút, chốc nữa hãy uống thuốc.
Bạch Ưng chân nhân dặn dò rồi huýt một tiếng, bạch ưng từ trong rừng phóng xuống, đưa lão bay về Thái Cực điện. Văn Thành cũng phi thân đuổi theo.
Hai đứa nhìn theo bóng sư phụ và sư huynh rồi thắc mắc với nhau:
– Có chuyện gì vậy nhỉ?
Thái Bảo ngơ ngác.
– Ta cũng ở đây như đệ, sao biết được.
Song Mai nhún vai.
Cả Song Mai và Thái Bảo nhìn viên thuốc trong tay rồi lại nhìn nhau. Dường như cả hai đứa có cùng chung một ý nghĩ.
– Hay ta cứ uống rồi luyện nhỉ.
Thái Bảo ngập ngừng, trong lòng tràn đến một cảm giác hối thúc.
– Ừ! Cứ uống rồi luyện thôi, chắc không sao đâu, chúng ta đều nắm rõ cơ chế vận hành của ngũ hành rồi.
Song Mai quả quyết.
Hai đứa bỏ tọt viên thuốc vào mồm, nuốt ực một cái rồi tiến ra phía thác nước. Chúng mới bước được vài bước thì thấy mắt hoa lên, cơ thể đột nhiên nóng rừng rực.
– Nhanh! Nhanh ra phía thác.
Song Mai giục, cơ thể bắt đầu bốc nhẹ lên những luồng khí đỏ như ngọn lửa.
Song Mai và Thái Bảo bước đến mép nước thì toàn thân cảm thấy cực kỳ đau đớn, tựa như có một ngọn lửa quái dị thiêu đốt từ bên trong. Cả hai đứa lăn vật xuống, toàn thân rực lên một màu đỏ.
Số từ: 2224