Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 10: Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ​


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 10: Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ​

Bạch Ưng chân nhân cưỡi linh điểu bay thẳng về Vọng Nhật lầu. Lão đi nhanh vào đại điện. Bên trong, một thân hình cao to, mặc giáp trụ màu bạch kim sáng chói, bên hông đeo một thanh bảo kiếm đang đứng ngắm nghía bức chân dung sư tổ. Người này tướng mạo dữ tợn, râu ria xồm xoàm, mắt trợn ngược rất đáng sợ. Thấy lão đi vào, người này vội quay lại, chắp tay cung kính:
– Bạch Ưng đạo trưởng! Lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ.
– Đa tạ Phạm tướng quân, ta vẫn mạnh giỏi.
Bạch Ưng chân nhân chắp tay đáp lễ, bước nhanh lên ghế dành cho trưởng môn.
– Mời tướng quân ngồi.
Lão đạo đưa tay mời.
Vị tướng quân này tên là Phạm Mạnh Hổ, Tư lệnh Hổ Vệ Quân. Hôm nay ông ta vâng mệnh An Dương Đại Đế, lên Vân Tiêu Kiếm thông báo tình hình.
– Phạm tướng quân hôm nay lên Vân Tiêu Kiếm chắc có công việc quan trọng của An Dương Đại Đế?
Bạch Ưng chân nhân hỏi.
– Không giấu gì đạo trưởng, cách đây khoảng hai tháng, đại ma đầu Vô Tình Quỷ đã phá cửa Hỏa Ngục trốn thoát. An Dương Đại Đế giữ bí mật chuyện này, sai quan binh tróc nã khắp Lạc Hồng.
– Vậy có tiến triển gì chưa?
Bạch Ưng chân nhân tỏ ra căng thẳng. Vốn lão đã biết trước sự việc này do Lạc Hoa đã gửi thư về nhưng còn chút nghi ngờ vì An Dương Đại Đế còn chưa chính thức thông báo. Nay Phạm tướng quân trực tiếp mang tin đến, lão đã chắc Lạc Hoa nói đúng.
Phạm tướng quân thở dài:
– Đến giờ vẫn chưa có chút tin tức gì. Chỉ nghe thám báo đưa tin, ma giáo đang âm thầm tập hợp lực lượng. Nghe nói, chúng đang về dưới cờ một nhân vật gọi là Quỷ Đế đệ nhị.
– Quỷ Đế đệ nhị? Chẳng lẽ Quỷ Đế lại tái xuất giang hồ sao?
Bạch Ưng chân nhân nhíu mày.
– Việc này còn chưa xác thực được. Quan trọng nhất hiện nay là truy lùng tên Vô Tình Quỷ kia. Hắn là nhân vật nguy hiểm thứ hai sau Quỷ Đế.
Phạm tướng quân nói.
– Ý ngài sao?
Bạch Ưng chân nhân dò hỏi.
– Chắc ngài còn nhớ, năm xưa Vô Tình Quỷ lãnh binh tấn công hồ Vạn Trùng, thế rất mạnh, suýt chút nữa An Dương Đại Đế đã thất bại dưới tay y. Đến phút cuối cùng, chẳng hiểu vì sao hắn lại bỏ chạy về thành Thần Long. Chính điều này mới giúp cho chúng ta lật ngược thế cờ.
Phạm tướng quân nói.

– Ta còn nhớ, cao thủ của Vân Tiêu Kiếm hợp công với binh hùng tướng mạnh của triều đình, giao đấu với y bất phân thắng bại. Đến khi tiến quân vào thành Thần Long, thấy y gào thét trước đống hoang tàn của Quỷ cung, luôn miệng gọi Huyết Lệ. Lúc đó, y không hề chống cự mà để chúng ta nhốt vào Hỏa Ngục. Giờ lại phá ngục bỏ trốn, ắt hẳn có liên quan đến việc Quỷ Đế đệ nhị này.
Bạch Ưng chân nhân trầm ngâm, hồi tưởng lại.
– Vậy nên An Dương Đại Đế sai bản tướng đích thân lên Vân Tiêu Kiếm nhờ đạo trưởng cử người đi trợ giúp việc tróc nã tên đại ma đầu này. Việc Vô Tình Quỷ trốn thoát tuyệt không thể tiết lộ rộng rãi, sợ ma giáo trong thiên hạ lại liên kết làm phản.
Phạm tướng quân cung kính nói.
– Vậy trên giang hồ có động tĩnh gì của y không?
Bạch Ưng chân nhân hỏi tiếp.
– Hiện giờ khắp Lạc Hồng, ma giáo tuyệt nhiên không có tin tức gì về sự tái xuất của Vô Tình Quỷ. Chúng vẫn nghĩ rằng y đang bị giam giữ trong Hỏa Ngục.
Phạm tướng quân thở dài.
– Ta nghĩ Quỷ Đế đệ nhị và Vô Tình Quỷ nhất định có liên quan đến nhau, không chừng chính là một người. Vân Tiêu Kiếm nhất định sẽ cử đệ tử đi điều tra, hợp sức với triểu đình.
Bạch Ưng chân nhân chắp tay.
– Vậy bản tướng thay mặt An Dương Đại Đế cảm ơn sự giúp đỡ của Vân Tiêu Kiếm.
Phạm tướng quân cảm kích, khẽ cúi người.
– Tướng quân không cần đa lễ. Vân Tiêu Kiếm được như hôm nay cũng là nhờ ơn của An Dương Đại Đế. Chỉ cần nói một câu, đệ tử của Vân Tiêu Kiếm sẵn sàng dốc hết sức ra phò trợ.
Bạch Ưng chân nhân cũng lập tức đáp lễ.
– Vậy bản tướng xin cáo từ. Bản tướng còn phải đến thông báo cho Nhất Thanh Môn.
Phạm tướng quân đứng dậy, cung kính cáo từ.
– Phạm tướng quân! Không tiễn.
Bạch Ưng chân nhân mỉm cười cúi người đáp lại.
Phạm Mạnh Hổ bước ra đến cửa Vọng Nhật lầu thì bỗng “uỳnh…ầm…ầm”, những tiếng nổ rền vang khiến toàn bộ Thông Thiên Hoàng Ma rung lên dữ dội. Khoảng sân phía trước lại vọt lên một đạo thái cực bằng khí cực lớn, xoay tròn trong không trung.
Hai thanh Thuần Dương Kiếm và Thuận Âm Kiếm phát quang vạn trượng, sáng cả một vùng.
Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ một lần nữa lại tự động thi triển. Tám đỉnh núi xung quanh phát khí thành hình các quẻ, phóng lên trời rồi nhanh chóng tề về Thông Thiên Hoàng Ma.

Bạch Ưng chân nhân thấy vậy, mặt mày biến sắc, lao vội ra ngoài. Lão nhìn ra phía thác nước đằng sau Vân Tiêu Giám, thấy bốc lên hai đạo huyết quang rực rỡ, tỏa tà khí mãnh liệt. “Song Mai, Thái Bảo” lão khẽ kêu lên, lo lắng cho hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm.
– Đạo trưởng! Có chuyện gì vậy? Ta cảm thấy có tà khí mạnh mẽ.
Phạm tướng quân nghi hoặc, đưa ánh mắt nhìn về Bạch Ưng chân nhân, tay nắm chặt chuôi kiếm.
– Chắc hẳn ma giáo đột nhập Vân Tiêu Kiếm. Phạm tướng quân, ngài lưu lại đây một chút, chờ Vân Tiêu Bát Quái Kiếm đồ thi triển xong hẵng xuống núi.
Bạch Ưng chân nhân nói.
Phạm tướng quân vốn đã nghe đến trận kiếm nổi danh thiên hạ của Vân Tiêu Kiếm nên cũng muốn nán lại xem.
– Ngài ở đây để ta đi xem, khi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ thi triển, ngoài đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, ai đi lại trong phạm vi Hoàng Ma Sơn đều rất nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Ưng chân nhân lên tiếng hù dọa.
Phạm Mạnh Hổ tưởng thật cũng không dám bước chân ra ngoài mà chỉ đứng trước cửa Vọng Nhật lầu chiêm ngưỡng.
– Văn Thành, ở đây cùng tướng quân.
Lão ra lệnh cho Văn Thành, lúc đó cũng đang đứng ngoài cửa.
– Vâng thưa sư phụ!
Văn Thành chắp tay.
Bạch Ưng chân nhân huýt một tiếng, linh điểu lao xuống đỡ lão rồi phóng vụt đi nhanh như chớp. Lúc này, kiếm trận đã thi triển thành hai vòng âm dương bát quái bằng khí, tỏa sáng lung linh trên bầu trời rồi xoay tít, phóng về phía thác nước phía sau Vân Tiêu Giám.
– Thế tử! Chuyện này là sao?
Phạm tướng quân cung kính hỏi Văn Thành.
– Ta cũng không rõ, mấy hôm nay ở Hoàng Ma Sơn toàn diễn ra sự lạ quái dị. Hôm trước Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ cũng tự thi triển trở lại sau sáu năm. Đến hôm nay lại tiếp tục.
Văn Thành nhìn về phía hai đạo thái cực đang phóng đi vun vút.
Người của Vân Tiêu Kiếm thấy sự lạ diễn ra cũng ùa ra xem nhưng tuyệt nhiên không dám bước chân ra khỏi mấy tòa nhà.
***
Bạch Ưng chân nhân phóng tới thác nước với tốc độ chậm hơn hẳn hai vòng thái cực bát quái. Gần đến nơi, lão thấy hai vòng tròn này dừng lại trên không, xoay tít, cách nhau độ hơn chục thước.

Phía dưới, hai luồng tà khí tỏa ra vô cùng khủng khiếp khiến nước trong hồ như muốn sôi lên sùng sục. Lão thấy, khởi nguồn của hai đạo hắc khí kia, tỏa ra từ chính Song Mai và Thái Bảo.
Phía dưới bãi đất, Song Mai và Thái Bảo đứng gườm nhau, từ cơ thể hai đứa bốc lên huyết khí với khí thế bức phàm.
Cả hai tóc tai dựng ngược, mắt trắng dã vô hồn, thân mình đỏ rực lên như bị thiêu đốt bởi hàng ngàn vạn ngọn lửa từ địa ngục. Huyết quang ngày càng chói mắt, áp lực phóng ra xung quanh khiến cỏ cây, đất đá bị cuộn lên trời như những cơn lốc xoáy khủng khiếp.
Nước trong mặt hồ nhuộm một màu đỏ ối cứ ục ục thả những bong bóng to như cái bát, giống như bị đun sôi vậy.
Ì ùng…oàng….Mây đen trên trời bỗng nhiên lại kéo đến phía trên hai vòng thái cực bát quái rồi đánh xuống những tia sét đỏ quạch đầy chết chóc. Cũng như lần trước, mấy đạo huyết quang này không thể xuyên thủng được hai vòng âm dương thái cực, cảnh vật trở nên vô cùng quái dị.
Ở trên cao, Bạch Ưng chân nhân bị những cơn cuồng phong ào ào thổi tới khiến linh điểu chấp chới như chiếc lá giữa không trung. Y phục, râu tóc của lão bạt đi vì gió.
Lão đạo trưởng chưa kịp định thần thì hai nhân ảnh bé xíu dưới đất bất ngờ hú lên những tiếng man rợ rồi xông vào nhau, nộ khí tỏa ra mãnh liệt.
Uỳnh một tiếng, hai đứa trẻ va chạm, tà khí hai bên đập vào nhau, xung lực tỏa ra bốn phương khiến đất đá dưới chân lõm xuống một hố sâu, nước trong hồ bị quật sang bên ầm ầm như sóng tràn, cây cối xung quanh bật hết gốc rễ.
Lúc này, tay hai đứa trẻ nắm vào nhau, đẩy qua đẩy lại, toàn thân chúng cuồn cuộn lên sát khí, huyết quang rực đỏ như máu tươi.
– Song Mai, Thái Bảo!
Bạch Ưng chân nhân gầm lên, linh điểu như một mũi tên, bạt gió lao xuống. Lão cảm nhận được những áp lực cực kỳ khủng khiếp khi tiến tới gần hai đứa trẻ, vội vàng hô lên một tiếng “Hộ”. Lập tức toàn thân bạo phát lam quang rực rỡ. Nhìn từ xa, trông như một mũi tên màu xanh phóng xuống, tạo thành một vệt dài sau lưng.
Song Mai và Thái Bảo hai tay nắm chặt, cố sức đẩy đổi thủ về sau, giống như người ta chơi trò đấu vật.
Phía trên cao, đám mây đen vẫn không ngừng phóng những đạo huyết quang ầm ầm xuống hai vòng thái cực nhưng không làm nó suy chuyển. Đột nhiên, một vòng thái cực xoáy lên như một lưỡi cưa rồi dũng mãnh vọt lên cao, xuyên qua đám mây, chém nó làm đôi rồi nhanh chóng vòng về vị trí cũ. Đám mây đen bị chém làm đôi, lập tức nổ tung thành hàng ngàn tia lửa đỏ rực, rồi vương xuống dưới như một cơn mưa.
Bạch Ưng chân nhân ngẩng đầu lên, thấy hai vòng thái cực lại bắt đầu di chuyển từ từ tách nhau ra. Dường như chúng đang phân công để đánh xuống hai đứa trẻ ở dưới.
Nhưng lão thấy, có vẻ như chúng đang ngập ngừng, không muốn phóng xuống tiêu diệt hai kẻ đang mang trong mình tà khí.
Được một chặp thăm dò, lưỡng lự, hai vòng thái cực như nhận ra công việc của mình, chúng đột ngột tăng tốc độ xoay nhanh lên gấp nhiều lần, tạo thành những tiếng rít đến rợn người rồi phóng vút xuống, nhắm vào hai đứa trẻ.
Bạch Ưng chân nhân thấy vậy, mặt mày biến sắc, gào lên: “Không…ông!”.
Lão vận toàn bộ khí trong cơ thể, song chỉ dẫn kiếm quyết, trỏ lên phía hai vòng thái cực. Một tiếng “xoeng” đanh thép vang lên, kiếm của lão xuất ra, rạch một đường vòng cung màu xanh vào không khí rồi lơ lửng trước mặt chủ nhân, sẵn sàng tấn công hai vòng thái cực đang xé gió lao xuống kia.
Hành động của Bạch Ưng chân nhân, giống như một con thú lồng lộn bảo vệ bầy con khỏi những kẻ đi săn tàn ác. Sau lưng lão, hai đứa trẻ vẫn giằng co nhau bất phân thắng bại.
Lão mặc kệ hai đứa trẻ sau lưng rồi gầm lên một tiếng “Công” vang động trời đất. Thanh kiếm của lão hào quang vạn trượng, ầm ầm bắn ra trăm ngàn kiếm khí màu lam rồi hung hãn lao thẳng về hai vòng âm dương thái cực.
Những tiếng uỳnh uỳnh vang lên rung chuyển cả Thông Thiên Hoàng Ma, mấy vị sư phụ và đám đồ đệ nhìn về phía thác nước thấy lập lòe ánh sáng tỏa ra, lúc xanh, lúc đỏ, trong lòng lo lắng không thôi.
Từ phía Ly Kiếm Vân Tiêu, Lưu Ly đạo nhân trong lòng hồi hộp, lo lắng tựa như có lửa đốt, vội vàng bất chấp nguy hiểm, triệu Hỏa Phượng Hoàng tới rồi bạt gió mà bay về phía thác nước. Thanh Ngọc nhìn theo, định cản lại thì Lưu Ly đạo nhân thốt lên:
– Thái Bảo nói với ta nó ra sau thác luyện công, ta phải đi xem thế nào.
Từ các đỉnh khác, những vị sư phụ còn lại cũng đằng không trên linh điểu tiến tới nơi đang diễn ra trận kịch chiến. Họ di chuyển với tốc độ rất chậm do cuồng phong ào ào thổi ra tứ phía, tựa như có một trận bão lớn đang hoành hành.
Mấy trăm ngàn đạo lam quang xuất ra từ kiếm của Bạch Ưng chân nhân vốn không phải đối thủ của hai vòng thái cực kia nên chúng dễ dàng bị đánh cho tan tành. Bạch Ưng đạo trưởng dĩ nhiên bị ảnh hưởng, lão thấy toàn thân đau nhức, phun ra một ngụm máu rồi loạng choạng lùi lại phía sau. Từ trước tới giờ, họa có kẻ tâm thần mới đương đầu với Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ.

Ngày xưa, lão đạo Vân Tiêu khi bố trí kiếm trận này đã từng nói, phàm mang trong người tà khí bước chân lên Hoàng Ma Sơn đều có kết cục chết chóc. Kiếm trận này đã tắm máu không biết bao nhiêu ác nhân, ma giáo trong thiên hạ. Quỷ Khốc Lão năm xưa không đánh lên Hoàng Ma Sơn cũng vì thế.
Cho dù bị phản chấn, gây nên nội thương không nhỏ nhưng Bạch Ưng chân nhân vẫn điên cuồng chống trả lại Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ. Lão đưa tay bắt ấn, miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết.
Thanh kiếm của lão nhanh chóng vòng lại, lam quang tỏa ra thêm phần lung linh. Bỗng nhiên, từ trong thân kiếm, một tia sáng xanh phóng vút ra, đoạn nhanh chóng nổ tung thành hàng ngàn đốm li ti nhỏ bé, tựa như hàng triệu vì sao trên bầu trời. Những đốm sáng ấy nhanh chóng hợp lại thành một khối cầu màu xanh, lơ lửng trong không khí, phía trước Bạch Ưng chân nhân.
Uỳnh một tiếng, khối cầu xanh vỡ tan tành, tạo thành một tấm khiên khổng lố trước mặt Bạch Ưng đạo trưởng. Hai vòng âm dương thái cực phóng xuống đúng lúc tấm khiên được dựng lên. Hai bên va chạm vào nhau với một khí thế cực kỳ mãnh liệt, âm dương thái cực đồ bất ngờ bị chặn lại nhưng áp lực lấn tới của nó thì vô cùng khủng khiếp. Hai vòng âm dương thái cực cứ xoáy dần, nhích dần, xuyên từ từ qua tấm khiên khiến cho Bạch Ưng chân nhân cứ từ từ bị đẩy lùi dần, lùi dần.
Quả thực, lão đạo Bạch Ưng không phải đối thủ của kiếm trận này, việc lão làm so với tự sát thì chẳng khác nhau là mấy. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, âm dương thái cực đã xuyên qua tấm khiên hơn một nửa. Thế trận phòng thủ của Bạch Ưng đạo trưởng dường như không còn chịu được thêm nữa, ánh sáng nó tỏa ra yếu dần, yếu dần, chớp tắt, chớp tăt.
Lại thêm một tiếng “oàng” long trời vang lên, tấm khiên bị nghiền nát trong chớp mắt rồi tan ra như bong bóng xà phòng. Bạch Ưng chân nhân phun mạnh ra một ngụm máu tươi, toàn thân bị một lực rất lớn đẩy văng về phía hồ nước đánh ùm một cái.
Đánh tan tấm khiên hộ vệ, hai đạo âm dương thái cực không còn ai cản đường, chúng phóng thẳng về phía Song Mai và Thái Bảo. Hai đứa trẻ lúc này không còn ai bảo vệ nữa.
Từ phía dưới hồ nước, Bạch Ưng chân nhân cố nốt chút sức lực còn lại, ngoi lên bờ toan liều mạng bảo vệ cháu gái thì lập tức người gai lên, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lão thấy, hai vòng âm dương thái cực bị chặn lại, khựng lại ở hai bên. Hai đứa trẻ rời nhau, mỗi đứa đều đưa tay lên, vận khí mà đỡ lấy hai vòng thái cực kia. Dường như trong cơ thể của chúng có một nguồn sức mạnh khác, có thể điều khiển được kiếm trận, ngăn cho chúng không phóng xuống giết người. Một sự việc rất lạ lùng khiến Bạch Ưng đạo lởn vởn những câu hỏi không có câu trả lời. Hai đứa trẻ, công lực tu luyện chưa được bao lâu lại có thể ngăn chặn được tuyệt đỉnh kiếm pháp của tổ sư sáng lập Vân Tiêu Kiếm.
Song Mai và Thái Bảo cứ giữ nguyên tư thế ấy một lúc, hai vòng âm dương thái cực mờ dần, mờ dần rồi đột nhiên hóa thành hai luồng khí nhàn nhạt, phóng tới cuốn xung quanh cơ thể chúng. Chỉ trong nháy mắt, hai luồng khí ấy hòa vào thân thể Song Mai và Thái Bào, hắc khí đột nhiên tan biến một cách nhanh chóng, trời đất bừng sáng trở lại như chưa hề có sự việc kia xảy ra vậy.
Cả hai đứa ngã lăn ra đất bất tỉnh, cơ thể trở về trạng thái bình thường. Đúng lúc ấy, từ trên cao, Hỏa Phượng Hoàng lao xuống nhanh như chớp, Lưu Ly đạo nhân nhún người một cái, rời khỏi lưng linh điểu, đỡ lấy cả Song Mai và Thái Bảo.
– Song Mai, Thái Bảo, hai con làm sao vậy?
Lưu Ly đạo nhân hét lên.
– Sư huynh! Huynh có sao không?
Mấy vị sư phụ khác cũng đã đến nơi, kéo Bạch Ưng chân nhân lên bờ.
– Ta…không sao! Mau…xem hai đứa…
Bạch Ưng chân nhân loạng choạng bước tới, toàn thân ướt sũng, trông lão rất khổ sở, như con mèo bị nhúng xuống nước.
– Mạch vẫn ổn, chúng không sao cả, chỉ bị ngất đi thôi.
Lưu Ly đạo nhân quay đầu ra nói.
– Có chuyện gì vậy sư huynh?
Thiên Sinh đạo nhân tỏ vẻ nghi ngờ.
– Đưa…chúng về… đã, ta sẽ kể sau.
Bạch Ưng chân nhân ra lệnh.
Số từ: 3533


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.