Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 19: Việc đại sự​


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 19: Việc đại sự​

Bình minh đã ló rạng từ bao giờ nhưng trời đất cứ âm âm u u một màu nhợt nhạt tựa như ánh mặt trời buồn bã mà không thèm đến với Vân Tiêu Kiếm. Qua một ngày tìm kiếm, Thái Bảo vẫn bặt vô âm tín.
Thông Thiên Hoàng Ma dường như cũng cảm nhận được chút buồn rầu, lo lắng. Nơi đây vốn được coi là Lạc Hồng tuyệt cảnh nhưng có vẻ danh hiệu đó đã phai nhạt đi nhiều.
Từ sáng sớm, hàng trăm đệ tử của Vân Tiêu Kiếm đã đằng không hạ sơn, chia nhau tìm kiếm ở khu rừng Tử Linh và cả những thôn trấn xung quanh khu vực Thái Bảo mất tích. Mọi phương án đều được vạch ra từ việc có thể thằng bé ngã xuống vực, bị dị thú tấn công, lạc vào một thôn làng nào đó hay mải chơi mà chạy về trấn Thanh Hương mua tò he.
Khắp vùng xung quanh Hoàng Ma Sơn, người của Vân Tiêu Kiếm rầm rập di chuyển khiến dân chúng hết sức ngạc nhiên. Từ thời Vân Tiêu Kiếm kéo binh đi trợ chiến An Dương Đại Đế, đến nay mới thấy quang cảnh nhộn nhịp, hàng trăm đệ tử cùng xuất hành như vậy. Đám dân chúng xì xào bàn ra tán vào, không hiểu Vân Tiêu Kiếm đang làm gì nữa.
Lưu Ly đạo nhân, sau khi trở về Vân Tiêu Kiếm vẫn không thấy bóng nghĩa tử, trong lòng như có lửa đốt. Gà chưa báo sáng, nàng đã cùng Song Mai cưỡi hỏa phượng hoàng, vội vã bay đi tìm kiếm. Linh điểu của nàng phát quang cực thịnh, soi sáng một vùng rộng lớn tựa như có một chiếc đèn khổng lồ, quét kỹ từng tấc đất, bụi cỏ dưới cánh. Vừa bay trên không, nàng vừa thảm thiết kêu tên Thái Bảo.
Lưu Thủy đạo nhân thương tỷ tỷ cũng vì thế mà theo sau, hợp sức tìm kiếm, Ánh Nguyệt ngồi yên lặng bên cạnh sư phụ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ điểm những nơi mà chúng đã đi qua cùng nhau. Văn Lộc và lão đạo Thiên Hỏa cũng dẫn đệ tử đến từng hộ gia đình xung quanh khu vực để hỏi thăm tình hình.
Vì diễn ra sự việc bất ngờ, ba đại cao thủ ngoại môn được bố trí nghỉ lại Vân Tiêu Kiếm, chờ ngày hôm sau sẽ gặp Bạch Ưng đạo trưởng bàn việc quan trọng. Mấy người này lên Hoàng Ma Sơn để thăm dò ý tứ lão đạo Bạch Ưng về việc tổ chức Lạc Hồng đại hội, vốn bị ngưng trệ khi Quỷ Đế hoành hành.
Bạch Ưng đạo trưởng cố làm ra bộ mặt nghiêm nghị, ngồi ngay ngắn trên ghế trưởng môn giữa Vọng Nhật lầu, ánh mắt thỉnh thoảng quét ra phía cửa chính, dường như chờ đợi tin tức từ đám đệ tử được sai đi tìm kiếm tung tích Thái Bảo.
Phía dưới, ba đại cao thủ của Nhất Thanh Môn, Mẫu Nghi Giáo và Vạn Phật Tông cũng đã an tọa, chờ đợi đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm mở lời. Được một hồi, Bạch Ưng chân nhân uể oải cất giọng:
– Chuyện hôm qua, đa tạ các vị đã ra tay tương trợ đệ tử của bản môn. Xin hỏi, có việc gì quan trọng mà cả ba vị cùng lên Vân Tiêu Kiếm vậy?
Hít một hơi, Khai Tâm hòa thượng thay mặt hai nhân vật kia đứng lên, trịnh trọng nói:
– Bạch Ưng đạo trưởng! Chẳng là thế này, Quỷ Đế cũng đã bị đánh dẹp được 8 năm, ma giáo khắp nơi đều lẩn trốn chính đạo, khắp Lạc Hồng đại lục muôn dân no ấm, nhà nhà yên vui. Khi xưa, lúc Quỷ Đế còn chưa hoành hành ngang ngược, chính đạo cứ 50 năm tổ chức Lạc Hồng đại hội một lần, trước là để chọn ra nhân tài trẻ tuổi, sau là để các phái thi thố tài năng, sở học.

Bạch Ưng đạo trưởng nghe đến đây, bất giác trong lòng rộn lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ, nét u ám vì chuyện Thái Bảo chợt tan biến đi mất. Bạch Ưng đạo trưởng vẫn nhớ như in, lần Lạc Hồng đại hội gần nhất, ngôi quán quân đã thuộc về lão.
Ánh mắt đạo trưởng Vân Tiêu Kiếm bùng lên một tia kích thích, máu trong cơ thể lưu chuyển rần rần tựa hồ như có một áp lực kinh khủng đang đẩy đi. Năm ấy, Bạch Ưng đạo trưởng, trong tay cầm thanh Lục Mộc Kiếm đánh trăm trận trăm thắng, ngạo thị quần hùng, trở thành lãnh tụ trong lớp trẻ tu thánh tại Lạc Hồng đại lục.
– Vậy hôm nay, các vị lên Vân Tiêu Kiếm là vì chuyện này?
Bạch Ưng chân nhân phấn khởi nói.
– Chính thế! Vân Tiêu Kiếm vốn chủ trì chính đạo, các môn phái khác muốn thăm dò xem ý tứ Bạch Ưng đạo trưởng đối với vấn đề này ra sao rồi mới thống nhất tổ chức đại hội.
– Bản môn ủng hộ việc tái tổ chức Lạc Hồng đại hội.
Lão đạo trưởng gật gù nói.
– Vậy theo đạo trưởng, khi nào thì ta có thể tổ chức được kỳ đại hội này?
Bạch Vân Tiên Tử ngước mắt lên hỏi.
– Ý các vị ra sao?
Bạch Ưng nhíu mày.
– Theo lão nạp, sau trận quyết chiến với Quỷ Đế, tuy chính đạo lấy lại được vị thế nhưng hao tổn không ít nhân tài, chi bằng sau chín năm nữa, nhằm vào ngày mùng chín tháng chín, Lạc Hồng đại hội sẽ khai mạc có được không?

Khai Tâm thần tăng nói rồi liếc một vòng thăm dò.
– Chín năm nữa, đủ để lớp trẻ kế cận có những thành tựu. Ta đồng ý với Vạn Phật Tông.
Bạch Ưng chân nhân gật đầu.
– Vậy Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo cũng đồng ý.
Tiêu Diêu Bá Vương và Bạch Vân Tiên Tử cùng nói.
– Còn chuyện này nữa, các môn phái đều thống nhất mời An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì Lạc Hồng đại hội cho tăng thêm phần uy tín, đạo trưởng là người thân cận với ngài, không biết có thể…
Khai Tâm thần tăng thăm dò.
– Chuyện này ta sẽ xin ý chỉ của An Dương Đại Đế. Ta chắc đến chín phần là ngài sẽ đồng ý với việc này, các vị đừng lo.
– Vậy xin nhờ đạo trưởng.
Cả ba cao thủ đều đứng lên, chắp tay cung kính.
Bàn công chuyện xong, ba vị đều cáo từ Bạch Ưng chân nhân rồi triệu linh điểu, linh thú phá không bay đi, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Bóng họ vừa lẩn vào những tầng mây, Bạch Ưng đạo trưởng nhếch mép cười lên một tiếng, Cẩm Y đạo nhân đứng đằng sau biết ý, vội vàng lên tiếng:
– Hừ, đúng là lũ cơ hội, chúng muốn An Dương Đại Đế đứng ra chủ trì, thừa cơ lấy lòng, khoe sở học cao thâm đây.

Bạch Ưng đạo trưởng gật gù:
– Chính thế! Mấy năm nay Nhất Thanh Môn và Mẫu Nghi Giáo liên tục truy sát ma giáo, chẳng qua vì muốn An Dương Đại Đế chú ý đến chứ đâu có phải vì bá tánh trăm họ. Ta nghĩ trong chuyện này có sự xúi giục của Đinh Bá Toàn và Hồng Vân Tiên Tử, lão hòa thượng Khai Quang chẳng qua bị lôi kéo mà bất đắc dĩ phải tham gia vào.
– Chín năm nữa, nói dài thì không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chẳng biết lớp trẻ của Vân Tiêu Kiếm có đủ khả năng tranh chấp ngôi vị quán quân như tiền bối của chúng hay không?
Cẩm Y đạo nhân thở dài một tiếng.
Lão đạo Bạch Ưng nghe đến đây, bất giác rùng mình. Tuy lão đã dập tắt được việc phá hoại của đám môn đồ tham lam, vì tiền mà nhận người bậy bạ nhưng có vẻ một thế hệ đệ tử kế cận của Vân Tiêu Kiếm sẽ chẳng thể so sánh được với những môn phái khác ngoài bốn đứa nhóc mà lão đắc ý nhất bởi quy định của Lạc Hồng đại hội, chỉ cho phép đăng ký đệ tử có niên kỷ từ 15 đến 18.
Nhưng ý nghĩ cực đoan của lão nhanh chóng biến mất khi hình ảnh Song Mai hiện lên trong đầu. Con bé này, phẩm chất số một, lại thông minh, lĩnh hội rất nhanh, nếu được chú trọng bồi dưỡng, đừng nói là Lạc Hồng đại hội, khéo ngôi vị trưởng môn Vân Tiêu Kiếm một ngày không xa cũng do một tay nó nắm giữ. Lại thêm Ánh Nguyệt, Văn Lộc, tư chất cực tốt, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực của Vân Tiêu Kiếm. Và còn cả thằng nhóc Thái Bảo nữa. Nghĩ đến đây, lão trở lại tâm trạng buồn chán ban trước, chậm rãi mở lời hỏi:
– Việc tìm kiếm Thái Bảo ra sao rồi?
– Sư huynh cứ yên lòng, sẽ sớm tìm ra thôi, các sư huynh, sư tỷ và mấy trăm đệ tử đã đổ đi tìm khắp dãy Thông Thiên Hoàng Ma.
Cẩm Y đạo nhân thông báo.
– Còn chuyện này, hôm qua chúng ta chỉ thấy xác của Bạch Quỷ Y bị xé làm hai mảnh, kẻ ra tay cực kỳ tàn ác và chắc hẳn tu vi rất cao thâm, đệ chỉ e là Thái Bảo đã rơi vào tay chúng. Mà chúng cần Thái Bảo và Song Mai làm gì nhỉ?
Cẩm Y đạo nhân thắc mắc.
Bất chợt, Bạch Ưng chân nhân rùng mình một cái, khuôn mặt biến sắc. Lão lờ mờ nhận ra chân tướng sự việc. Hôm qua, khi mây đen vần vũ kéo đến, lão đã có dự cảm rằng một trong hai đứa trẻ lại bộc phát tà khí.
Lúc thấy xác Bạch Quỷ Y, lão đoán ra năm phần do Thái Bảo gây nên. Nhưng điều lão không hiểu là ma giáo đã biết chuyện gì về hai đứa trẻ mà phải rình rập, chờ cơ hội ra tay bắt cóc? Chắc hẳn hai đứa mang trong mình bí ẩn kinh thiên động địa gì đây. Song Mai thì lão còn có thể lấp liếm do nó là con gái của Phong Hỏa thành chủ chứ còn Thái Bảo, một đứa trẻ mồ côi thì có danh phận gì để ma giáo chú ý được. Thôi thì im lặng, coi như không biết là hơn cả rồi tùy cơ mà ứng biến. Nghĩ xong, lão phẩy tay:
– Chuyện đó ta sẽ điều tra, còn giờ nhất định phải tìm bằng được Thái Bảo.

Bạch Ưng chân nhân dặn dò mấy câu rồi rảo bước tiến về phòng. Cẩm Y đạo nhân khẽ cúi đầu, chờ bóng lão khuất sau hành lang rồi vội vàng triệu linh thú Trào Phong, đằng không tiến về khu rừng Tử Linh.
***
Có tiếng vỗ bộp bộp vào vai khiến Thái Bảo mơ mơ màng màng. Mắt nó từ từ mở ra, khuôn mặt đờ đẫn, toàn thân cảm thấy đau nhức vô cùng. Chợt thấy một luồng hàn khí xông thẳng từ dưới lưng lên, nó bất giác co người lại theo phản xạ, hai tay xoa xoa vào cơ thể cho đỡ lạnh. Trước mặt Thái Bảo, một lão nhân khuôn mặt nhằng nhịt nếp nhăn, diện mạo bảo ác thì chẳng ác nhưng tuyệt đối chẳng hiền.
– Thằng nhóc đã dậy rồi đó hả!
Lão nhân cất tiếng trầm đục, tựa như đã trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời để có thể làm nên chất giọng ấy.
Ngồi bật giậy, nó lại co ro khép người vào sát đầu gối cho khỏi lạnh, thanh âm non nớt vang lên:
– Lão…lão là ai? Đây có phải chỗ của Bạch Quỷ Y không?
Hỏi rồi Thái Bảo đưa mắt quan sát một vòng không gian xung quanh. Có vẻ như nó đang ở trong một thạch động rất rộng rãi. Trần thạch động cao đến hai mươi trượng, những khối thạch nhũ cao lớn, mọc thành hàng lối, cứ tong tỏng nhỏ những giọt nước li ti xuống. Xung quanh, không hề có một lối ra vào nào, chỉ toàn đá và thạch nhũ, nó bất giác xuất hiện một trạng thái lo lắng, bất an.
Phá lên một tràng cười, lão nhân nhìn chằm chặp vào nó, lắc đầu:
– Đúng là nhà ngươi không nhớ gì mà. Bạch Quỷ Y do một tay ngươi xé xác.
Thái Bảo rùng mình một cái, toàn thân nổi hết da gà, tóc gáy dựng ngược, lắp bắp không thành lời:
Cái..cái…gì…? Lão…lão bảo sao?
Số từ: 2278


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.