Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện

Chương 18: Mất tích


Đọc truyện Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện – Chương 18: Mất tích

Đám người nghe đến Vô Tình Quỷ, vội vội vàng vàng dâng pháp bảo, thần binh lên thủ thế. Nhưng ngó quanh, đều không thấy bóng dáng người nào cả. Tất cả thấy lạ, vội vàng ngưng thần, dùng Truy Tâm Pháp để dò tìm trong khu vực nhưng tuyệt nhiên không thấy bất cứ động tĩnh gì cả.
Ngó nghiêng một hồi, đám người đều không thể cưỡng lại sự thu hút từ chuyện quái lạ đang diễn ra ở phía khu rừng Tử Linh nên vội vàng phóng tới đó. Thiên Hỏa đạo nhân bế thốc Song Mai rồi nhún người nhẩy lên hỏa ưng, đằng không tiến về phía luồng sáng đang tỏa ra.
Ba đại cao thủ cũng vội vàng triệu thần thú, linh điểu tới rồi nhanh chóng nối gót Thiên Hỏa mà đi. Bạch Vân Tiên Tử thướt tha ngồi trên lưng Bạch Hạc, Tiêu Diêu Bá Vương Kiếm ngự trên một con hắc ó oai phong còn Khai Tâm thần tăng, cưỡi một con Toàn Nghê dũng mãnh.
Oành…oành…oàng! Sấm sét dội xuống, cày nát mặt đất xung quanh chỗ Thái Bảo đứng. Nhưng tuyệt nhiên không hề có một tia nào giáng trúng thân thể nó.
Khắp người Thái Bảo rực lên một màu đỏ như máu, mắt đục ngầu, hằn học mấy tia chết chóc, thân thể cuồn cuộn lên những đạo huyết khí bức nhân. Nó liếc mắt ngó quanh, ngửa cổ hú lên những tiếng man dại rồi xuất chưởng, phóng ra tứ phía những luồng hắc khí đậm đặc, đánh lung tung ra khắp nơi. Uỳnh uỳnh uỳnh, những tiếng nổ vang lên thảm khốc, đất đá bị cày nát lên, cảnh tượng như một bãi chiến trường thảm khốc.
Đánh phá lung tung một hồi, Thái Bảo dừng lại, nhìn chằm chặp về phía cột sáng chọi lọi phóng lên từ phía mỏm đá dưới đáy hang. Dường như cái vật óng ánh nằm trên tảng đá lúc trước nó thấy là nguồn cơn của đạo khí này. Ánh sáng chiếu lên, phát nộ khí xung thiên khiến những đám mây đen kịt không tài nào bủa vây được xung quanh.
Nó lại gầm lên một tiếng tựa như quỷ dữ kêu khóc rồi nhún người, phóng lên không trung hơn mười trượng, song song với luồng bạch quang kỳ ảo kia. Từ trên mấy đám mây đen, huyết quang phóng thẳng xuống thân thể nó như thể nạp vào tận xương tủy những chất chứa vẩn đục nhất của thế gian.
Thái Bảo bập bềnh giữa khoảng không, đón nhận những luồng tà khí được phóng xuống rồi đột ngột thu mình, lao thẳng vào miệng hố, hướng về phía mỏm đá dưới đáy hố.
Lúc đầu nó phóng xuống với tốc độ cực nhanh, nhìn từ xa như một vệt sáng màu đỏ lòm. Khi vọt qua miệng hố, tốc độ của nó giảm dần, giảm dần rồi từ từ khựng lại như thể có một thế lực nào đó đang níu kéo Thái Bảo, ngăn cản không cho chạm tới vật kia.
Càng cố sức phóng xuống bao nhiêu, nó càng bị ngăn cản lại bấy nhiêu. Thái Bảo giận dữ, gồng mình, chĩa hữu trảo lên phía trước, nghiến răng ken két, dồn nội lực từ khắp các kinh mạch, đánh ra năm đạo hắc khí cực tà về phía mỏm đá phía dưới. Nhưng, năm luồng khí ấy chỉ phóng xuống được một quãng ngắn rồi tựa như bị cuồng phong thổi thốc lên, chúng bị đẩy vọt theo chiều ngược lại, bắn lung tung lên trời, tạo nên những tiếng nổ ì ùng.

Vù…vù….Cái vật nằm trên mỏm đá ấy bỗng nhiên phát khí mạnh hơn gấp nhiều lần, tạo thành những xung lực đẩy thần thể Thái Bảo chao đảo như diều đứt dây. Nó bị đẩy văng lên mặt đất, loạng choạng trong không trung nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Ma lực đang chiếm hữu thân thể nó tựa như bị chọc giận, cứ điên cuồng bay vùn vụt xung quanh đạo bạch quang như thể tìm chỗ sơ hở để lao xuống công kích.
Nhưng có vẻ như khó để tìm ra đường xuống tận nơi đang phát ra bạch quang cực thịnh ấy. Thái Bảo lại tức giận, gầm thét váng trời khiến cỏ cây trong rừng Tử Linh rung động mạnh mẽ. Dị thú, quái điểu nghe những âm thanh này đều nhất thẩy cụp đuôi, vỗ cánh tìm nơi lẩn trốn, quang cảnh tựa như có thác lũ tràn về khu rừng.
Tái doanh phách bão nhất, năng vô ly hồ?
Chuyên khí chí nhu, năng anh nhi hồ? [1]
Một giọng nam nhân sang sảng vang lên, thanh âm tuy trầm mà thanh thoát, tuy cao mà ấm áp, tựa như ánh sáng rực rỡ, soi rọi đêm đen vô tận, tựa như đoàn thuyền lạc bến bất giác nhìn thấy đất liền phía xa, quả thực khiến người ta cảm khái vô cùng.
Giọng nói vừa dứt, một nhân ảnh xẹt qua, bất chấp cuồng phong, nộ khí, tựa như chẳng coi chúng ra gì cả. Nhân ảnh ấy phóng thẳng xuống đáy hố không chút sợ hãi, không chút đắn đo. Việc này, tựa như tất lẽ nó phải như vậy, thực khiến người ta bàng hoàng.
Chỉ thấy, Thái Bảo sững người, chằm chặp nhìn ánh sáng từ dưới hố đang chầm chậm dâng lên. Một lão nhân người tầm thước, vận bạch y giản dị, râu tóc bạc như cước, hữu chưởng tế lên cao, lâng lâng một vật tỏa sắc chói lọi giữa bàn tay, tả chưởng chắp trước ngực cung kính như niệm phật.
Lão nhân lơ lửng bay lên, đem theo cái vật nằm trên mỏm đá đang tỏa sắc chói lọi lên khỏi mặt đất. Bạch quang nó tỏa ra thêm muôn phần rực rỡ. Thái Bảo bất giác đưa tay lên che mắt, chỉ sợ nhìn thẳng vào sẽ khiến nó mù lòa.
– Thiên địa hữu tình, rốt cục Xung Thiên Thần Kiếm cũng chờ đợi được đến ngày hôm nay.
Lão nhân chậm rãi nói, khuôn mặt chằng chịt vết nhăn bất chợt phóng ra những tia hứng khởi.

Bỏ ngoài tai những lời lẩm bẩm vô nghĩa của lão nhân, Thái Bảo lại gầm lên, toàn thân phát huyết quang cực thịnh, đồng thời phóng ra mười hai luồng hắc khí. Mỗi luồng kết thành hình ác quỷ tàn độc.
– Tầng thứ nhất của Thập Nhị Hoàng Quỷ! Vạn Quỷ Chú!
Lão nhân rên khẽ lên một tiếng, đột ngột đẩy dị vật trong lòng bàn tay ra phía trước.
Từ trong luồng sáng, xuất hiện mười hai đạo bạch quang tựa như kiếm khí, ào ào lao đến phía những quỷ ảnh vừa hình thành, trong tích tắc đã chém chúng tan thành sương khói. Quỷ ảnh tan biến, loang trong không gian một màu đen kịt, xông lên thứ mùi tanh tưởi, kinh hồn.
Thái Bảo còn đang bàng hoàng nhìn chiêu thức của mình trong nhày mắt bị triệt phá thì lão nhân hô lên một tiếng “Hồi”. Lập tức những đạo bạch quang bắn ra những tia sáng mỏng manh như tơ rồi kết lại với nhau, thành một tấm lưới cực rộng, căng ra trên đầu Thái Bảo. Lưới ánh sáng thoáng lay động, phình ra như một tấm vải khống lồ rồi đột ngột lao xuống, chụp lấy cả thân hình Thái Bảo, cuộn lại vào trong.
Chớp mắt, Thái Bảo bị nuốt chửng, hình ảnh giống như một chiếc kén khổng lồ lơ lửng trong không trung. Tấm kén lao vụt xuống dưới hang, lão nhân cũng phóng vọt theo nhanh như chớp. Trời đất trong khoảnh khắc trở lại yên bình như lúc đầu, mây đen đột ngột tan biến nhanh chóng.
***
Đám người của tứ đại môn phái tiến tới nơi Thái Bảo vừa bị bắt đi thì trời đất trong xanh trở lại, dấu vết của hắc khí không hiểu tan đi đâu mất khiến trong lòng nảy lên những tia nghi hoặc vô cùng.
Một lúc sau, Thiên Hỏa đạo nhân cũng tìm thấy miệng hang, lão thấy trên mặt đất, Âm Ma Linh Bài nằm chỏng chơ, bên cạnh là hai mảnh thân thể của Bạch Quỷ Y bị xé rách. Tám cột nước cứ ầm ầm đổ xuống như thể không thèm để ý đến đám người đang tụ tập xung quanh.
– Thái Bảo! Thái Bảo! Con đâu rồi, có sư thúc ở đây, mau ra đi.

– Thái Bảo! Đệ ở đâu vậy?
Song Mai và Thiên Hỏa đạo nhân cất tiếng gọi lớn, Bạch Vân Tiên Tử, Tiêu Diêu Bá Vương Kiếm và Khai Tâm thần tăng đổ về bốn phía tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Thái Bảo.
Bóng linh điểu chập chờn trên không, Bạch Ưng đạo trưởng cũng đã đến nơi, vội vã nhún mình, phóng xuống dưới đất, đưa tay nắm lấy hai vai Song Mai, ánh mắt đầy lo lắng:
– Mai Mai có sao không?
– Con không sao đâu bá bá, khi nãy may gặp được mấy đại cao thủ ra tay cứu giúp. Nhưng còn sư đệ không rõ đã bị lạc phương nào.
Song Mai hướng ánh mặt thơ dại về phía lão đạo, lo lắng nói.
– Thái Bảo! Con ở đâu, mau ra đây với mẹ đi.
Giọng Lưu Ly đạo nhân lạc đi, hớt hải chạy quanh rồi phóng lên không trung, đưa mắt tìm kiếm.
Bóng chiều ngả một màu ảm đạm lên khu rừng Tử Linh, khắp nơi bắt đầu vang lên tiếng côn trùng. Sâu trong rừng, âm thanh của những dị thú vang lên đầy hiểm nguy. Đám linh thú, quái điểu cảnh giác liếc qua lại, đề phòng. Cuộc tìm kiếm diễn ra khẩn trương nhưng đều không có chút manh mối nào về Thái Bảo. Đám người tụ lại ở phía miệng hang, Bạch Ưng đạo trưởng sầu thảm cất lời:
– Chúng ta mau về thôi, không có dấu hiệu của nó ở nơi này. Rừng Tử Linh ban đêm rất nguy hiểm.
– Không! Muội phải tìm bằng được nó. Một mình nó ở lại đây sẽ chết mất.

Lưu Ly đạo nhân khuôn mặt căng thẳng, nói như thét lên.
– Muội hãy bình tĩnh lại, có thể nó không ở đây mà đã trở về Vân Tiêu Kiếm rồi cũng nên. Chúng ta đã tìm kiếm cả ngày nay đều không thấy tung tích, chắc hẳn không thể bị lạc trong rừng được, mau mau trở về thôi.
Cẩm Y đạo nhân an ủi.
– Phải, sư tỷ đừng lo lắng quá, nó là đứa thông minh, biết ứng biến, chắc giờ này đã trở về Vân Tiêu Kiếm rồi.
Lưu Thủy chen vào.
Lưu Ly đạo nhân im lặng, ánh mắt chứa đầy thương xót cho đứa trẻ mồ côi. Nàng vốn coi nó như con đẻ, nay nhận được tin nó bị ma giáo truy sát, lại mất tích, quả thực Lưu Ly không thể chịu đựng được sự dày vò này. Nàng đã mất đi gia đình, mấy năm nay đều coi Thái Bảo như con đẻ, nó gặp chuyện, làm sao Lưu Ly có thể yên tâm cho được. Nhưng tìm kiếm cả ngày, sử dụng đến những pháp thuật cao thâm nhất cũng không dò ra được chút manh mối, nàng tự nhủ nó đã trở về Vân Tiêu Kiếm hoặc ở một nơi nào đó rất an toàn. Cực chẳng đã, Lưu Ly uể oải theo đám người trở về.
Màn đêm ập xuống nhanh chóng, bao trùm khu rừng Tử Linh một không gian ma quái. Khắp nơi vang lên những âm thanh tựa như quỷ khóc ma cười. Tiếng sột soạt của dị thú, quái điểu di chuyển trong màn đêm càng làm cảnh vật trở nên đáng sợ. Sâu trong lòng một thạch động dưới thác nước, Thái Bảo bất tỉnh, nằm im lìm trên một chiếc giường hàn băng lạnh toát, ở bên cạnh, lão nhân bí ẩn đang ngắm nó một cách kỳ quái.
————
Chú thích:
[1] Một bài trong Đạo đức Kinh của Lão Tử. Dịch nghĩa: Làm hồn phách hợp một; Không thể chia được không ? Làm hơi thở tụ lại. Như trẻ sơ sanh, được không ?
Số từ: 2176


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.