Lạc đường

Chương 27 phần 1


Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 27 phần 1

Chương 24: Chấm dứt
Ngày lạnh như vậy, bầu trời lại rất trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ. Trên bầu trời chỉ có vài đám mây lơ lửng, mềm mại dày đặc treo trên những ngọn núi xa xa.
Từ sườn núi nhìn xuống dưới, cảnh vật bị dòng suối nhỏ chưa đóng băng chia làm hai, bên trái là đồng cỏ khô vàng, bên phải là rừng cây tùng xanh ngắt đến u ám. Bọn họ dựng lều trắng trên cỏ bên dòng suối, lấy một đống củi và hai cái nồi lớn, nghe nói là muốn nấu dê.
“Lý tỷ tỷ, tỷ nhớ nhà sao?”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo, tôi nhìn Dung Huệ cưỡi con ngựa đỏ thẫm bên cạnh: “Cách cách, vì sao lại hỏi như vậy?”
Cô bé hơi nghiêng mặt đáp: “Bộ dáng của tỷ như nhớ nhà vậy.”
Tôi mỉm cười nói: “Muội đoán sai rồi, ta chỉ đang nhớ một người.”
Dung Huệ chớp mắt, hơi bĩu môi nói: “Nhưng mà…Nếu Lý tỷ tỷ nhớ người khác, Thập Tứ thúc sẽ thương tâm…”
Tiểu nha đầu này, lại có thể trêu chọc tôi!
Vừa định chọc lại con bé, đã thấy Nhiếp Tịnh thúc ngựa chạy như bay tới. Tôi nói với Dung Huệ: “Cách cách về trước đi.”
“Lý tỷ tỷ không đi sao?” Cô bé ngẩng mặt hỏi.
Tôi dùng roi vỗ nhẹ lên mông ngựa của con bé một cái, cười nói: “Để tỷ một mình thương tâm một lát đã.”
“Qua đêm nay mà không có chuyện gì thì sẽ không sao.” Nhiếp Tịnh từ từ đến gần nói.
Tôi vừa vẫy tay với Dung Huệ đang đi xa vừa nói: “Tốt lắm, ngày mai ta trở về.”
“Ừ.” Hiếm thấy cậu ta không cợt nhả như vậy, “Nếu không thì bây giờ cùng ta đi thăm thú xung quanh thế nào?”
Được, ta giám sát.

Đi qua khe suối sâu không đến một thước, vào cánh rừng, cậu ta vươn tay, tỏ ý dừng lại. Tôi theo cậu ta xoay người xuống ngựa, cậu ta nói khẽ: “Phải để ngựa lại chỗ này.”
Tôi khom người theo cậu ta đi vào khu rừng âm u, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót, vô cùng kinh sợ. Cậu ta đi cực nhẹ, không một tiếng động. Tôi thì không có bản lĩnh như vậy, dẫm lên đống lá thông tích góp qua nhiều năm, lúc nào cũng phát ra tiếng “sạt sạt”. Cậu ta quay đầu trừng mắt nhìn tôi, tôi liền đi nhẹ hơn một chút, đi vô cùng mệt mỏi. Tôi không khỏi nghĩ, có phải yêu cầu của vị đại hiệp này đối với tôi cao quá không? Đi như vậy khoảng hai mươi phút, lại nghe thấy tiếng chim hót líu lo, phản ứng của Nhiếp Tịnh rất kì lạ. Cậu ta dừng bước thủ thế với tôi, tôi nhìn cả buổi, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của cậu ta, cậu ta muốn chạy đi, bảo tôi đợi chỗ này. Đối với vẻ mặt ngưng trọng của cậu ta, tôi chỉ dám nuốt nghi vấn vào bụng, cũng khoa tay múa chân một chút, tỏ ý đã biết rồi. Cậu ta còn thì thầm với tôi một câu “Ngàn vạn lần đừng chạy lung tung.” Nói xong liền chân không chạm đất hai ba bước đã thoát khỏi tầm mắt của tôi, động tác nhanh chóng không thể tin được.
Tôi ngồi dựa vào một thân cây, ngây người nhìn chằm chằm một cây thông cao hơn mười thước. Ngồi như vậy, tôi hoàn toàn không có khái niệm thời gian dài ngắn, cứng ngắc không hề nhúc nhích, chờ đợi lá thông khô vàng rơi xuống chôn sống. Ngoại trừ lạnh, tôi chẳng còn cảm giác nào khác. Không có cảm giác cũng tốt, cái gì cũng không cần nghĩ nữa….
Đột nhiên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một vật thể đang chuyển động, tôi mở to mắt để xác định đây không phải là ảo giác. Đó là một nam tử trong trang phục thợ săn, y xách theo cái nỏ, khom lưng, lặng yên không một tiếng động di chuyển, sau đó ở cự ly cách tôi chừng ba mươi thước nghiêng về phía trước nằm sấp xuống. Tim tôi co rút kịch liệt, cơ thể không khống chế nổi run rẩy, hai tay nắm chặt lại, gắng sức ép xuống cảm giác sợ hãi.
Y không hề phát hiện ra tôi, tôi biết không thể để y phát hiện ra tôi, nếu không có thể tôi sẽ không còn phải phiền não chuyện ngày mai nữa rồi. Y nâng cái nỏ, lại không phải ngắm vào bất kỳ loài vật nào trong rừng này, mà là bên ngoài cánh rừng, chỗ cách một dòng suối. Ở góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy chút đỉnh màu trắng của lều vải.
Tôi muốn đứng lên, cơ thể lại tê dại cứng ngắc, gắng gượng xê dịch một chút, để chân sau quỳ xuống đất. Tôi đưa tay phải lên bên miệng, cắn chặt bao tay da dê cởi ra. Lại có thể không có bất kỳ do dự nào, rút một mũi tên từ bầu đựng sau lưng, đáp vào cung, động tác ăn khớp linh hoạt đến bản thân cũng phải kinh hãi.
Giống như, giống như hơn nửa năm về trước, tựa vào lồng ngực quen thuộc, bàn tay to ấm áp của anh bao chặt lấy tay nắm cung của tôi, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai tôi: “Đừng run. Nhắm chính xác trong nháy mắt, đừng ngại nín thở…Đúng, cứ như vậy.”
Tôi kéo căng cây cung, nhẹ nhàng như vậy, cũng giống như đang dùng sức mạnh của hai người. Anh hít thở đều đặn lướt nhẹ qua tóc mai của tôi, cúi đầu thì thầm: “Bây giờ buông tay đi, đừng sợ, nhất định phải tin sẽ trúng đích.” Vì thế, tôi buông tay.
Dùng sức trong nháy mắt, đạp gãy cành khô dưới chân, “rắc” một tiếng, người nọ đột nhiên xoay người nhìn về phía tôi.
Sau khi tên rời cung, tôi lập tức lại rút một cây đáp vào, nhưng mũi tên dự bị này không cần nữa. Mũi tên thứ nhất đã đâm trúng ngực, người nọ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tôi chậm rãi đứng lên, biết rõ không đúng, vẫn như bị ma xui quỷ khiến đi về phía y, ngồi xổm người xuống, xoay người y lại. Sức lực của tôi vẫn quá nhỏ, đầu mũi tên vẫn chưa đâm vào tim, người cũng chưa chết. Y dùng hơi sức còn lại bóp chặt lấy cổ tay tôi, móng tay không dài nhưng cũng làm trầy xước da tôi. Tôi hơi nhíu mày, vứt bỏ tất cả cảm xúc nhìn ánh mắt y, tay kia cầm mũi tên đâm vào ngực y. Y cảm thấy được ý đồ của tôi, lại buông lỏng tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười thấu hiểu. Nụ cười này, lúc tôi dùng sức cắm mũi tên vào trong cơ thể y vẫn không vơi đi. Khóe miệng y trào bọt máu, đồng tử co rút lại, sau đó khuếch đại ra, cho đến khi tắt thở, đôi mắt vẫn không nhắm lại.
“Đại tiểu thư như ngươi, thật không nhìn ra nha!” Phía sau truyền đến giọng nói của Nhiếp Tịnh. Tôi đứng dây nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Ta trả tiền, lại phải đích thân động thủ. Món nợ này không biết phải tính sao khi trở về đây!”
Cậu ta hừ lạnh nở nụ cười, nói: “Cái này chỉ lấy xác, tính cho ngươi nửa giá được rồi. Những thứ khác sẽ giải quyết toàn bộ, ngươi có thể về trước rồi.”
Tôi đi lướt qua bờ vai của cậu ta, lờ mờ không biết vòng vo bao lâu, tìm được ngựa của chúng tôi. Dường như Bạo Tuyết không thích mùi vị của của tôi, phun khí về phía tôi, tôi cứng rắn kéo nó ra khỏi cánh rừng.
Sự thay đổi của thiên văn thật sự rất bí ẩn, tôi bắt đầu cho là chạng vạng, nhưng sau đó lại nhìn độ cao của mặt trời, dường như không giống. Tay vắt lên che nắng, híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời đã có hơn phân nửa bị bóng đen xâm chiếm. Chỉ nhìn không đến một giây, trước mắt tôi đã là một vùng lờ mờ, vội nhắm mắt lại. Là nhật thực! Không biết có phải là nhật thực toàn phần hay không, khi đó sẽ thật sự là một khung cảnh hắc ám. Tôi không dám cưỡi ngựa vào lúc này, vả lại dường như Bạo Tuyết cũng đã rơi vào khủng hoảng, nên bắt nó buộc vào thân cây.
Tôi ngồi xổm xuống bên dòng suối, hai tay với vào trong khe suối lạnh thấu xương, không ngừng xoa bóp. Giết người, đoạt đi sinh mạng của người khác, có phải bản thân tôi động thủ lại có gì khác biệt hay không! Nhưng tôi lại càng rõ hơn hết, tôi không có cách nào trốn tránh, không thể bác bỏ hung thủ thật sự. Như vậy rửa tay thì có ích lợi gì? Chỉ là thể hiện sự ép buộc mà thôi. Tôi đứng lên, cảm giác lạnh buốt trên ngón tay vẫn thấm vào ruột gan.

“Lý Hàm!”
Là ai? Ai đang gọi tôi? Tôi xoay người nhìn về phía truyền đến giọng nói đó, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay giữa trời đất lu mờ, mau chóng phi nhanh đến gần. Bời vì khuất bóng, không thấy rõ khuôn mặt của người tới, cho đến khi người đó nhảy xuống ngựa nhào về phía tôi. Tôi bị sức mạnh bất ngờ này làm ngã, dưới người là tầng cỏ khô dày, trên người còn có một Thập Tứ thể trọng lớn hơn rất nhiều, đương nhiên là vô cùng đau nhức.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, tôi nhìn thấy phía xa xa bị một mảng sương mù màu vàng nhạt mông lung bao phủ, cụm sao hiện lên phía chân trời. Người thiếu niên choai choai này ôm chặt lấy tôi, cơ thể dường như run nhè nhẹ, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn, cậu ta nói bằng giọng khàn khàn: “Đừng sợ…”
Chỉ là chuyện một hai phút, chỉ cần không phải cậu ta muốn dùng cách vặn đứt xương cốt để mưu sát tôi thì cũng không có gì phải sợ. Vì thế, nửa mang theo trấn an nói: “Tôi không sợ.”
Khoảng chừng hai phút sau, bốn phía đã thành một màu hắc ám không thấy bờ bến, mọi thanh âm đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Thập Tứ và tôi. Bị cậu ta ôm như vậy, ấm thì có ấm, nhưng cậu ta quá dùng sức, làm tôi thở cũng cảm thấy khó khăn. Tôi vùng ra được một chút, cậu ta lại càng ôm chặt hơn, tôi cảm thấy thể tích của lá phổi bị nén ít nhất là ba mươi phần trăm. Chóp mũi và môi của cậu ta dường như chạm vào cổ tôi, loại cảm giác này làm tôi rất khó chịu. Tôi dùng hết sức đẩy cậu ta ra, nhưng dường như cậu ta muốn đối nghịch với tôi không hề chịu buông lỏng.
Trong lúc giằng co, trán của cậu ta đụng vào cằm tôi, tôi rên lên một tiếng, rốt cuộc cậu ta mới buông ra, ngẩng đầu hỏi: “Đụng trúng rồi sao? Đau không?”
Tôi nhíu mày không đáp, cậu ta vẫn đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, bầu trời có vài tia sáng xuất hiện, mặt trăng bắt đầu trả lại hào quang mặt trời cho cả vùng đất. Tôi phát hiện hô hấp của cậu ta rất hỗn loạn, khuôn mặt đỏ ửng, vội đưa tay sờ trán cậu ta, có hơi nóng, liền hỏi: “Ngài bị bệnh à?”
Cậu ta sững sờ đáp: “Ta, ta không biết…”
Không phải là cơn sốt đần độn đó chứ? Tôi nhìn cậu ta thản nhiên nói: “Ngài đứng lên đi.”
Lúc này cậu ta lại không một chút do dự, lập tức đứng lên. Cậu ta chìa tay kéo tôi, tôi làm bộ như không thấy, tự mình đứng lên, đưa lưng về phía cậu ta phủi bụi đất cỏ vụn trên người.
Cậu ta khẽ nói thầm một câu. Tôi xoay người hỏi: “Ngài nói cái gì? Cái gì tay?”
Cậu ta hơi lúng túng nói: “Không có gì.”
Tôi cũng không có ý định truy đến cùng, gật đầu nói: “Đi thôi. Chắc là bọn họ đang đi khắp nơi tìm chúng ta.”
Dọc theo dòng suối đi về phía đông, rất nhanh đã đến gần doanh trại, Dung Huệ, Bát phúc tấn và Lão Thập ra đón. Bát phúc tấn kéo tôi lại hỏi, vừa rồi đi đâu, Lão Thập lại cùng Thập Tứ lớn tiếng thảo luận về nhật thực.

Tôi cười cười giải thích chỉ đi dạo vài nơi. Thấy khuôn mặt tươi cười của Bát phúc tấn và Dung Huệ, lòng tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Đảo mắt khắp doanh trại, dường như yên bình mà có phát sinh, nhịn không được hỏi một câu: “Ban nãy không có chuyện gì chứ?”
“Có chuyện gì?” Bát phúc tấn khó hiểu hỏi lại, sau đó nhìn nhìn Thập Tứ, lại nhìn tôi, thâm ý che miệng cười, “Phải là ta nên hỏi các người có chuyện gì không mới đúng chứ.”
Thập Tứ nghe vậy quýnh lên.
Tôi lạnh nhạt chuyển đề tài khác, hỏi: “Bát gia đâu?”
Bát phúc tấn cười đáp: “Chàng ấy ở trong lều, không biết đang đọc thư gì.” Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm vạt áo của tôi kinh hãi hỏi: “Vết máu ở đâu ra vậy?”
Bị cô nàng hô lên như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi, Thập Tứ vội vàng hỏi: “Không phải là bị thương chỗ nào rồi chứ?”
Tôi cúi đầu nhìn nhìn, giống như không có gì xoay người lau chùi chỗ bẩn, trên vạt áo cũng có vài vệt máu to nhỏ. Bình tĩnh đáp: “Không có gì, ban nãy bắn một con hồ ly, có lẽ là lúc đó không cẩn thận bị dính.”
Lão Thập hỏi: “Vậy hồ ly đâu?”
Tôi thản nhiên cười nói: “Máu hồ ly gớm quá, tôi không mang về.”
Lão Thập oa oa kêu lên: “Có ai như cô không? Giết con mồi lại bỏ đi…” Tôi chỉ cười, nhìn anh ta kêu la.
“Cô nương người ta đều như vậy, đâu giống như các đệ!” Bát phúc tấn lại quay sang tôi cười nói, “Bây giờ bọn họ đang làm thịt dê, cơm tối có thể ăn rồi.”
Tôi nhìn thấy một người tùy tùng đang thả gia vị vào trong nồi, Bát phúc tấn thấy tôi nhìn chăm chú như vậy, nhân tiện nói: “Cách làm này là ta cũng lần đầu tiên được thấy, nói là mỗi lần trở thịt đều phải quét gia vị vào, nấm Khẩu Bắc, gừng, hạt tiêu, đường phèn, hành tây và cam thảo. Cũng không biết nướng ra có được ngon như đầu bếp nói hay không.
Tùy tùng kia không ngừng xoay cục thịt trong nồi, mùi thơm đặc biệt của thịt dê xông vào mũi.
“Mùi rất thơm.” Lão Thập hít hít mũi nói.
Bình thường mùi thơm này sẽ chọc vào con sâu tham ăn của tôi, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, không hề thấy thèm ăn. Tôi cúi người với Bát phúc tấn: “Phúc tấn, muội hơi mệt…”
Cô nàng vỗ tay tôi nói: “Được rồi, đừng nhiều nghi thức như vậy. Muội nghỉ ngơi một lát đi, ăn cơm sẽ gọi muội.”
Tôi gật đầu lui ra, trở về lều của mình, ngã phịch lên sập rồi không muốn động đậy nữa.
Ngủ mê man thật lâu, lúc tỉnh dậy bầu trời đã tối đen, có lẽ là do ta ngủ quá say nên Bát phúc tấn không sai người đánh thức tôi. Tạm thời tôi cũng không ngủ được nữa, bèn thay bộ quần áo bị bẩn, ra ngoài đi dạo một chút. Tôi không biết Nhiếp Tịnh có trở về hay không, nếu cậu ta đã nói sẽ giải quyết, tôi nghĩ là có thể tin tưởng được.

Giữa mấy lều trại có một đống lửa cháy sáng, ngoại trừ tiếng củi lửa cháy lốp bốp và tiếng bước chân của thị vệ gác đêm thì không hề có bất kì âm thanh nào khác quấy rầy sự tĩnh lặng của màn đêm nữa. Tôi đến bên cạnh đống lửa tìm chỗ ngồi ôm đầu gối, sững sờ nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực.
chợt nghe có tiếng bước chân tới gần, vừa định xoay người xem là ai, liền có một cái khay đưa tới trước mặt tôi. Ngẩng đầu nhìn lại là lão Thập, anh ta bĩu môi nói: “Này, cho cô. Chỉ biết ngủ, cơm tối cũng không ăn, Thập Tứ đệ còn lo nghĩ cô bị bệnh đấy.”
Tôi nhìn thịt dê nóng hổi trong khay, lại nhìn lão Thập, sửng sốt một lát, mãi đến khi anh ta kêu lên: “Nhìn cái gì? Cô có lấy hay không.” Mới nói câu: “Đa tạ”, nhận lấy.
Không có đũa, cũng không có dao nĩa, tôi liền dùng tay cầm lấy, cắn từng miếng. Thịt dê này làm rất ngon, thơm mềm lại còn không có mùi gây, tôi nhai chậm rãi, một lát đã ăn hết một miếng lớn. Phát hiện ra Lão Thập nhìn chằm chằm tôi, liền hỏi: “Sao vậy?”
Anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn đống lửa, qua thật lâu mới phun ra một câu: “Đừng phụ lòng Thập Tứ đệ.”
Tôi bị một khối sương sụn nghẹn ở cổ, gắng sức nuốt xuống, nói với anh ta: “Không thể miễn cưỡng được.”
Dường như lão Thập không ngờ tôi sẽ nói như vậy, nhất thời ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp, lập tức nhảy bật lên, chỉa tay vào mũi tôi hỏi: “Thập Tứ đệ có gì không tốt hả?”
“Ngài ấy không có gì không tốt cả.” Tôi lại cầm một miếng thịt, cắn một miếng nhỏ, lạnh nhạt nói: “Chỉ là tôi không thích mà thôi.”
“Cô, cô, cô!” Lão Thập nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn tôi.
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại tức giận như vậy, cũng chẳng muốn nghĩ, chỉ nghĩ đến chuyện ăn của mình. Lão Thập giận dữ xoay người đi, lúc bỏ đi, ném lại một câu: “Để xem cô có thể thích dạng người gì!”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sâu thăm thẳm, lúc sáng lúc tối, tôi nghĩ, có lẽ ông trời rất công bằng, thích cái gì cũng không nhất định phải được cái đó, ai cũng vậy.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền sai người thu thập hành lý. Trước khi đi còn phải làm một chuyện.
Đến bên ngoài lều của Thập Tứ, vừa lúc gặp công công Phó Hữu Vinh của cậu ta từ trong đi ra, liền hỏi: “Chủ của các ngươi đâu?”
Phó Hữu Vinh khom người đáp: “Bẩm cô nương, đêm hôm qua bỗng nhiên gia lên cơn sốt. Vừa mới uống thuốc ngủ rồi.”
Tôi lại hỏi: “Nặng lắm không? Đại phu nói thế nào?”
Ông ta đáp: “Vương lang trung nói, gia chỉ là bị cảm nhẹ, không có gì trở ngại, ăn uống thuốc nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.”
Tôi gật đầu: “Ta vào xem.”
Ông ta nhanh nhẹn lui sang một bên, vén màn cửa thật dày lên, tôi hơi khom người vào bên trong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.