Lạc đường

Chương 26 phần 2


Bạn đang đọc Lạc đường – Chương 26 phần 2

Dung Huệ hưng phấn nói: “Tốt nha, cái này là tuyển tú rồi.”
“Đúng, tuyển tú. Thái phu nhân trang điểm cho hai nữ nhi của mình rất lộng lẫy, lấy xe ngựa tốt nhất của nhà bọn họ để đi tham gia tuyển chọn. Cô bé lọ lem Tự Tuyết không có quần áo không trang sức, đành phải ở nhà khóc lóc.”
Bát phúc tấn chen lời: “Người làm cha này cũng thật là thiên vị!” “Nhưng thiên vị mới hay, nếu không thì làm sao thấy được nhân vật cô bé lọ lem đặc biệt thế nào chứ!” Tôi nói tiếp, “Lại nói về Tự Tuyết ở nhà khóc. Bỗng nhiên xuất hiện một quý phụ nhân trang phục sinh đẹp. Bà tự xưng là Thiến phu nhân, chính là thần ở nhà xí, vì để khen ngợi cô bé lọ lem đã cần cù quét dọn, nên quyết định giúp cô đi tuyển tú. Thiến phu nhân dùng lá cây để đổi một bộ quần áo xinh đẹp, nan tre biến thành đồ trang sức, chỉ vào con chuột trong nhà xí trở thành tuấn mã, biến cái bô mới chưa dùng đến trong nhà thành một xe ngựa hết sức khí phái….”
“Cái bô…May mà chưa dùng qua.” Bát phúc tấn cười ha hả.
“Ừ, dù sao hai thứ đồ này cũng hơn kém một chữ, cũng thích hợp. Phiền toái nhất là giày, tìm không được thứ đồ gì mới mẻ để biến, Thiến phu nhân liền đưa đôi hài bát bảo lưu ly tâm đắc của mình cho Tự Tuyết, vô cùng may mắn là vừa chân. Trước khi đi lại dặn dò, trước canh hai nhất định phải về nhà, bằng không pháp lực sẽ quá hạn, con chuột trở về lại con chuột, cái bô trở về cái bô. Như vậy là Tự Tuyết đến phủ Hầu gia, công tử Yến Kỷ vừa liếc thấy cô đã chẳng còn quan tâm đến các tiểu thư khác, chỉ ra sức lấy lòng cô. Thề non hẹn biển thật lâu, Tự Tuyết thiếu chút nữa đã quên thời gian, bỗng nhiên nghĩ đến có thể chỉ có lá cây che đậy thân thể, cũng không để ý đến công tử Yến Kỷ hết lời giữ lại, vội vàng chạy về nhà. Lúc chạy đi lại mất một chiếc hài lưu ly. Công tử Yến Kỷ nhặt được, phát cáo thị cả nước tìm kiếm mỹ nhân huyền bí này, để ướm thử chiếc hài lưu ly này làm căn cứ. Sau ngàn người vạn người thử qua chiếc hài, cuối cùng công tử cũng tìm được người trong lòng mình, Tự Tuyết cô nương của chúng ta.”
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Dung Huệ hỏi.
“Sau đó?”, tôi nói, “Sau đó Tự Tuyết gả cho công tử Hầu gia, từ đó phu xướng phụ tùy, hạnh phúc mỹ mãn.”
“Thật là rất thú vị. Muội nghe ở đâu thế?” Bát phúc tấn cười hỏi.
“Xem trong sách thần quái.” Tôi thuận miệng cười nói, sau đó lại hỏi Dung Huệ, “Nghe xong chuyện này muội có hiểu được điều gì không?” Dung Huệ ngẩng mặt lên đáp: “Mỹ nhân mới có thể được công tử nhìn trúng.”
Tôi nói: “Thật ra ta muốn nói, người cần quần áo, Phật cần chuông. Muội xem Tự Tuyết kia tuy đẹp, không có quần áo trang sức xinh đẹp cũng không thể lộ ra phong thái cao quý được.”
Dung Huệ lắc đầu nói: “Không phải đâu, Lý tỷ tỷ mặc gì cũng đẹp.”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, cách cách làm ta lại hiểu được một đạo lý, nịnh bợ vĩnh viễn là không sai.”
Bát phúc tấn cười dữ dội: “Chưa từng thấy cảnh ca tụng nhau như vậy!”
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Bát phúc tấn hỏi, “Làm sao vậy?” Liền có hạ nhân đáp lời nói, đến nơi rồi.
“Tình hình thế nào?”
Nhiếp Tịnh nhìn nhìn tôi, cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi cải trang thế này làm gì?”
Tôi cau mày nói “Thuận tiện thôi, quan tâm chuyện đó làm gì? Nhanh nói vào chủ đề chính đi!” Chẳng qua tôi mượn quần áo của Lý Hạo để mặc, cưỡi ngựa đi săn, mặc nam trang vẫn thoải mái thuận tiện nhất.
Cậu ta bất mãn lườm tôi, nói thầm vài từ “bất nam bất nữ”, tôi chẳng muốn đáp lời, chỉ trừng mắt chờ câu trả lời của cậu ta. Trước lúc tính kiên nhẫn của tôi cạn kiệt thì rốt cuộc cậu ta cũng nói: “Trước mắt vẫn không có động tĩnh gì.”
“Vậy thôi?”
“Vậy thôi.” Cậu ta ngáp một cái nói. Tôi hận không thể quất cho cậu ta một roi. Cậu ta uể oải bổ sung một câu: “Mấy chỗ có thể xảy ra chuyện bất ngờ ở đây ta đều đã xem qua rồi. Có biến động gì ta cũng đều biết được, ngươi yên tâm đi!” Tôi hừ lạnh: “Thôn trang lớn như vậy, ngươi chỉ có một đôi mắt, hai lỗ tai, ngươi bảo ta yên tâm chỗ nào?”
Cậu ta liếc tôi, nói: “Ta không kiêu ngạo đến mức một người chiếm cả một ngàn lượng đó đâu.”
“Cuối cùng cũng còn nhớ cầm của ta một ngàn lượng nhỉ!” Tôi cười lạnh nói, “Gia sản của Chỉnh Phó đều bị ngươi lấy hết, tốt nhất là đừng làm cho ta phát hiện ra thứ gì không có giá trị!”
“Ngươi không có tiền?” Cậu ta thiếu chút nữa đã phun nước bọt vào mặt tôi, “Nếu không thì ngươi đưa chậu Nhữ Dao Thủy Tiên đặt trên án thư cho ta, ta sẽ xem như ngươi không có tiền!”
Chậu thủy tiên kia hả, đều đã kết tua rồi, chắc là cũng sắp nở hoa. Tôi cũng đã quên. Còn nhớ năm trước lúc anh ta đưa cho tôi đã nói, “Đợi đến lúc qua năm mới hãy mở ra. Nếu như sợ mùi thơm nồng thì để xa một chút.” Khi đó tôi nhìn một đám tỏi giống như quả thủy tiên, cười nói với anh ta, “Màu sắc của cái chậu này thật đẹp!” Anh ta cũng cười nói, “Biết nàng thích màu xanh thẫm này mà.” Trước đó vài ngày, Hồng Nguyệt Nhi vừa lấy ra, đặt vào một quả thủy tiên mới nữa, chắc là ngày tết cũng nở hoa…

Tôi khẽ thở dài, nói nhỏ: “Cái chậu đó không thể cho ngươi được.” Nhiếp Tịnh hừ lạnh, nói: “Ta cũng không cần.” Cậu ta nói là nói như vậy, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cái nhẫn ngọc đeo trên ngón cái tôi.
Tôi trách mắng: “Tại sao thứ gì của ta ngươi cũng đòi thế hả?”
Cậu ta vẫn nhìn chăm chú, thì thầm nói: “Chậc chậc, ngọc Dương Chi thượng hạng nha! Trông màu sắc này…lớp sơn trơn bóng…Rơi vào nước cũng không dính…”
Tôi không để ý đến cậu ta, thúc ngựa chạy xuống núi. Dưới dốc núi có vài ngựa cưỡi, chạy đến gần mới phát hiện là lão Bát và tùy tùng của anh ta. Lão Bát cười nói với tôi: “Rất nhanh nhẹn” Quét đến nhẫn trong tay tôi có hơi sững sờ, một lát sau lại vừa cười vừa nói: “À, dường như là đến để săn bắt.”
Tôi cười đáp: “Nếu không thì tôi đến đây làm gì?”
Lúc này phía sau truyền đến tiếng chân liên tục, chỉ chốc lát sau hơn mười ngựa cưỡi đã đến bên cạnh. Lão Thập từ xa đã kêu lên: “Bát ca!” Anh ta nhìn thấy tôi, đầu tiên là trợn tròn mắt, sau đó cười khà khà với Thập Tứ bên cạnh: “Thập Tứ, trong lòng không kìm nén đến mức luống cuống chứ?”
Thập Tứ chỉ cười, không nói gì.
Lão Bát cười nói: “Tản ra hết đi, nếu không đêm nay ngay cả một món ăn dân dã cũng không nếm được đâu!”
Lão Thập nghe vậy dẫn vài người chạy dọc theo dòng suối nhỏ, chạy được ba bước vẫn không quên quay đầu lại cười chúng tôi, tôi lo cho anh ta không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống bị gãy cổ.
Không thấy con thú nào, tôi thả ngựa chậm rãi đi dạo. Khe suối chảy róc rách, tỏa ra hơi nước mỏng manh, mùa đông giá rét thế này vẫn không bị đóng băng, không biết đầu nguồn có phải là ôn tuyền không.
Thập Tứ lẳng lặng theo sát, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay tôi. Đồ chơi này thật đúng là có thể làm người khác chú ý, nếu không hữu dụng tôi đã không đeo. Tiểu tử này nhìn cái gì vậy? Không phải là muốn trở về chứ? Lúc này không được, đợi lúc trở về cũng có thể trả lại cho cậu ta…Tôi cau mày, lườm cậu ta, cậu ta mới chuyển tầm mắt đi. Qua một hồi lâu, cậu ta mới nói nhỏ: “Nàng không ném đi sao…”
Tôi “ừ” một tiếng, nghĩ thầm, xa xỉ cũng không phải cách này.
Bỗng nhiên bên kia có động tĩnh, tiếng gào, tiếng huýt sáo, tiếng ngựa hí hỗn độn. Tôi gọi Thập Tứ: “Đi thôi, xem ai đoạt được phần thưởng của hôm nay.”
Bị dồn vào vòng vây là một chú thỏ rừng, con vật nhỏ xui xẻo này đã vô cùng lúng túng kinh hoàng, hai đầu bị chặn lại trốn vào đống cỏ khô mọc san sát. Thật ra đội ngũ người ngựa nhiều như vậy vì trò chơi đi săn thế này rất lãng phí, mà các tùy tùng cũng không thể động thủ, đây là để các chủ tử tìm trò vui chơi. Tôi thúc vào bụng ngựa xông lên gia nhập vào vòng chiến, nếu đã chơi thì phải chơi cho thỏa thích. Bọn người lão Thập lão Bát cũng theo lên, lão Thập bắn mũi tên thứ nhất, vừa lúc con thỏ chui vào sau một tảng đá, rơi xuống khoảng không, anh ta vô cùng chán nản. Tôi vừa lúc chặn được hướng cho thỏ chạy tới, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ lỡ, buông dây cương, rút một mũi tên trong bầu đựng tên, mắc vào dây cung, di chuyển nhắm đúng theo mục tiêu, hai ba giây sau mới bắn đi. Lúc này, còn có ba bốn mũi tên đồng thời bay đến con thỏ, hay thật, chắc có thể biến thành con nhím rồi.
Tiếc là chẳng biết người nào ngắm sai mục tiêu, một mũi tên bay sang vừa lúc rơi xuống bên cạnh chân Bạo Tuyết, nó cả kinh hí lên một tiếng, giơ chân trước nhảy bật lên. Giãy giụa như vậy thiếu chút nữa đã đẩy ngã tôi, Thập Tứ bên cạnh và lão Bát kinh hô lên: “Cẩn thận!”, tôi nắm thậy chặt dây cương, quát nó hai tiếng, sau đó vẫy tay với bọn họ, tỏ ý không có gì. Bạo Tuyết an tĩnh lại, nhưng vẫn phun khí kháng nghị tôi ngược đãi nó, tôi vỗ nó vài cái, nghiêm phạt nó không được hí lên vậy nữa, nó vô cùng bất mãn đi vòng quanh, phát ra tiếng phì phì trong mũi, gật gù lắc lư, nhất định không nghe lời. Tôi dở khóc dở cười, chưa từng thấy nhân vật nóng nảy như vậy, đành phải cúi người sờ sờ bờm lông trấn an nó.
Có tùy tùng đem con thỏ về, lão Bát cười nói: “Xem công đầu thuộc về ai.” Tùy tùng kia đáp lời: “Bẩm gia, cùng trúng hai mũi tên, tên trên lỗ tai này là của Thập gia, tên trí mạng trên mình…là của Lý cô nương.”
Lão Bát kinh ngạc nhìn tôi một lát, sau đó phân phó: “Đưa ọi người xem đi.”
Tùy tùng nâng xác con thỏ đi một vòng trước mặt mọi người. Tôi biết rõ nó sẽ biến thành đồ ăn, nhìn thấy con vật huyết nhục mơ hồ kia vẫn giật giật khóe mi. Lão Bát hiểu được nhìn tôi, sai bọn họ đưa con mồi lui xuống.
Lão Thập quay về phía tôi hét ầm ĩ: “Ta đã bắn trúng rồi, cô còn xem náo nhiệt gì nữa! Vốn có thể bắt sống được rồi.” “Đa tạ.” Tôi chắp tay với anh ta, cười hỏi: “Bắt sống làm gì, thế nào cũng làm thịt ăn, ngài còn muốn dùng da nó à?”
Lão Thập bất mãn nói: “Còn sống có thể để cho Dung nha đầu chơi đùa…”
Tôi bèn cười nói với anh ta: “Được rồi, nếu có thêm con thỏ nữa thì mời một mình Thập gia ngài lên, tôi sẽ không làm loạn.”
Sao hỏa, lóng lánh như lửa, giữa bầu trời đêm xanh thẫm, lấp lánh tỏa sáng. Tôi ngửa đầu nhìn say mê hành tinh được xưng là “sao hỏa”, trên điểm sáng này, cát đá khắp nơi, hoang vu tĩnh mịch, những hố thiên thạch uốn lượn khắp nơi, đan xen, lòng sông khô cạn kéo dài mấy ngàn cây số. Lúc nào sao hỏa cũng có một lớp bụi dày bao phủ…
“Đang ngắm sao hả?”
Tôi không quay đầu lại, đáp: “Thật lâu trước kia, tôi đã ao ước được bay lên ngôi sao này.” Lúc còn học tiểu học, ước mơ lớn nhất của tôi là được lên sao hỏa, nói tương đối thì tôi là người ủng hộ trung thành của kế hoạch cầu hóa sao hỏa. Có lẽ sẽ cần khoảng mấy trăm năm, tôi tin có thể thực hiện được việc di dân lên sao hỏa, nó sẽ trở thành trạm khai thác đầu tiên trong hành trình lên các vì sao của nhân loại. Nhưng mà, hiện thực và ước mơ rất ít khi được trùng khớp, giấc mộng du hành vũ trụ chung quy vẫn là tiêu tan.

Lão Bát chuyển đến trước mặt tôi, nói: “Suy nghĩ của cô vẫn luôn không giống người bình thường.”
Tôi xoa xoa cần cổ đau mỏi, cười nói với anh ta: “Tôi hiểu hiện nay nói vậy là không thực tế, chỉ suy nghĩ một chút thôi.” Anh ta cười lắc đầu, nói: “Đi thôi, có lẽ đã đợi hai chúng ta ăn cơm rồi.”
“Bát gia.” Tôi gọi anh ta lại, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của anh ta, tôi nhẹ giọng hỏi, “Ngài đã nói sẽ không hối hận, đúng không?”
Anh ta thoáng ngớ ra, trầm ngâm nhìn tôi, sau đó dịu dàng lại quả quyết cười nói: “Đúng.”
Tôi cúi đầu thấp hơn, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Bước vào bữa cơm bày ở phòng khách thì phát hiện quả nhiên những người khác đều đã đến, chỉ chờ hai người chúng tôi. Sáu người ngồi vây quanh một bàn tròn, bên phải tôi là Dung Huệ, bên trái là Thập Tứ. Sau khi mỗi người ngồi vào chỗ của mình, lão Bát nói: “Ăn cơm đi.” Tôi liền thành thật không khách khí.
Trong bữa cơm, bọn họ dùng tiếng Mãn khẽ nói chuyện, làm tôi nhớ đến những việc trải qua vài năm trước, chẳng qua lão Cửu đã đổi thành Thập Tứ, còn thêm Dung Huệ. Bát phúc tấn cười nói: “Cửu đệ cho ta mượn đám đầu bếp Tô Châu của y, nếm xem thử tay nghề thế nào.”
Loại chuyện nếm thử này tôi rất thích, chỉ là lúc ăn cái gì đều cảm thấy bị hai vị tổ tông một lớn một nhỏ hai bên nhìn chằm chằm, thật sự là không thể bảo tốt được. Tôi ngưng đũa, hỏi Dung Huệ: “Cách cách, muội không đói bụng sao?”
Dung Huệ lắc đầu, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, cái này ăn ngon không?”
“Cái gì?”
Con bé chỉ chỉ mầm đậu tôi gắp đặt trong đĩa, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Món này tên là lựu ngân điều, dùng mầm đậu xanh, hành lá, giấm trắng, hạt tiêu, ớt trái, muối, dầu vừng, đầu tiên là trụng ớt thành màu đỏ, thả mầm đậu vào nồi sau khi đã đun dấm, một lát sau thì xong, rất giòn mềm mà lại cay cay.”
Dung Huệ nhìn thấy dường như đã động lòng, liền có công công lên hầu hạ. Cô bé ăn xong món này lại hỏi món khác mà tôi đã từng nếm qua, thế nào cũng phải bắt tôi nói ra cách chế biến. Mộc tê nhục, hà ngọa kim tiễn hương cô, thiêu như ý đông duẩn, thập cẩm đậu hũ, tôi ăn cái gì, con bé ăn cái đó. Sau đó, tôi nói đến món nào, bọn thái giám đều đưa một phần đến đĩa của mỗi người, tôi cũng không biết là tôi đến ăn cơm hay là đến làm mẫu. Nuốt xong miếng bánh gạo cuối cùng, tôi cũng không thèm chú ý lễ tiết, đứng dậy nói: “Tôi no rồi, các vị cứ chậm dùng.” Nói xong cúi người liền ra khỏi phòng khách.
Quay về phòng, chỉ thấy Nhiếp Tịnh bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế thái sư uống trà. Tôi nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Cậu ta chỉ chỉ một người phía trước bị cậu ta nhét vải vào miệng, trói gô vào ghế gỗ lim bốn chân, nói: ” Người này lén lén lút lút, giống như rất có hứng thú với ngươi.”
“Ngươi đã hỏi chưa?” Tôi ngồi trên kháng, lấy cây đao nhỏ cắt quả cam, lập tức hương cam lan tỏa bốn phía. “Không hỏi được gì cả, đợi ngươi trở về cùng nghĩ ra trò vui thôi.” Nhiếp Tịnh cười hì hì kéo mảnh vải trong miệng người nọ, đi tới cầm nửa quả cam cắn. “Ừ, ngọt.” Cậu ta vừa ăn vừa nói. “Tiểu tử này rất mạnh miệng, không giở chút thủ đoạn sợ là không được.”
Tôi nhìn về phía người nọ, anh ta vừa chạm vào tầm mắt tôi thì lập tức rũ mắt xuống. Tôi dùng ngón tay gõ gõ trên kháng trác (*), nói với Nhiếp Tịnh: “Ngươi ra ngoài một lát đi.”
(*) một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng ọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi.
Nhiếp Tịnh trợn mắt nhìn tôi một hồi lâu, hỏi: “Ngươi, được không?”
Tôi cười nói: “Không được thấy tài năng của ngươi rồi.”
Cậu ta sờ sờ mũi, nói: “Được rồi, ta cho ngươi canh chừng” Nói xong ngậm nửa quả cao trong miệng, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tôi đi đến trước mặt người kia, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Người nọ cúi đầu trả lời: “Bẩm cô nương, tiểu nhân là Từ Kiệt.”
“Làm gì?”
“Tiểu nhân là người chăn ngựa trong trang.”
Tôi kéo cái ghế tựa, ngồi xuống đối diện anh ta, nói: “À, mới tới à. Trước kia hầu hạ trong phủ nào?”
“Tiểu nhân không hiểu ý của cô nương….”Anh ta nói quanh co.
“Không hiểu à?” Tôi rót chén trà ình, chậm rãi hớp một ngụm, nói: “Không biết thấy Bát gia rồi có phải ngươi sẽ hiểu được hay không?”
“Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ chăm sóc ngựa, yên ngựa cho các chủ tử, không biết đắc tội cô nương lúc nào…” Vẻ mặt anh ta dường như vẫn mờ mịt cầu xin.
Tôi cười xen lời anh ta: “Đắc tội, ha ha…Là đắc tội, không bằng ta sẽ nói với Tứ gia các ngươi, ngươi mưu đồ phi lễ ta thì thế nào?”
“Gia sẽ không tin!” Anh ta vội la lên, nói xong lập tức biết mình lỡ miệng, cúi đầu không nói tiếng nào.
“Ừ, chắc là sẽ không tin…” Tôi đặt chén trà lên bàn, cậu ta bị tiếng động này làm cho giật mình, nhưng vẫn cứ cúi gầm mặt. Tôi vòng ra đằng sau cậu ta, một tay đặt trên vai cậu ta, nói: “Nếu như biểu hiện hôm nay của ngươi không làm ta hài lòng, chỉ sợ sẽ không tốt hơn được…” Tôi bóp nhéo xương quai xanh của cậu ta, nói tiếp: “Ngươi có biết ai là người đứng đầu không?” “Tiểu nhân không biết.” Cậu ta trả lời.
“Ở một quốc gia rất xa ở phía tây, người ở nơi đó rất thích đưa người chết làm xác ướp, đương nhiên là dùng người sống để làm rỗng hết.” Tôi chỉ chỉ chóp mũi cậu ta, cười nói, “Đầu tiên là cắm vào lỗ mũi một cái ống, xuyên vào đầu, hút não ra từng chút một, sau đó dùng rượu rửa sạch sọ não. Đúng rồi, ngươi thích rượu Phần hay sáp rượu, rượu dừa Lưỡng Việt (Quảng Đông và Quảng Tây) cũng có phong vị riêng. Ừm, sau khi rửa sạch hết, còn phải nhét vải vào mũi, lấp đầy bộ não, không thể để trống rỗng được.”
Mồ hôi lạnh trên mặt Từ Kiệt túa ra. “Vậy còn chưa hết đâu.” Tôi lại chỉ chỉ bụng của cậu ta, nói: “Còn phải mổ chỗ này ra, đều rút hết dạ dày này, ruột này, gan này, cả phổi ra nữa, cũng dùng rượu rửa sạch, nhét vải đã tẩm hương thơm và gỗ vụn vào, Long Tiên Hương có được không? Nhưng mà, lấy não thì người đã chết, rút ruột xẻ bụng cũng chẳng còn cảm giác nữa rồi. Ngươi xem, tẩy não trước hay là tẩy người trước?”
Cậu ta đột nhiên khẽ động, ghế tựa ngã phịch xuống đất, cậu ta kinh hoàng mở to mắt nói: “Cô nương tha mạng! Tha mạng !”
“Tha mạng gì hả? Cơ thể như vậy không còn trọn vẹn, đầu vẫn còn ở trên cổ. Không tốt.” Tôi ngồi xổm xuống, cười toét miệng với cậu ta nói: “Ngươi có người nhà hay không? Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội, đưa ngươi về cũng được chứ? Có con chưa? Dù sao cũng cần phải có người bê bài vị cho ngươi.”
“Cô nương, cô nương, ta nói là được, ta nói…” Lỗ mũi cậu ta thở phì phò, chân bị trói muốn di chuyển lại không động được, cái ghế tựa bị cọ xát trên thảm lông nhưng cũng không có tiếng vang gì lớn. Xem ra Nhiếp Tịnh buộc rất chặt.
“Chịu nói là tốt rồi. Ta sẽ hỏi ngươi mấy câu. Gia các ngươi phái ngươi tới đây làm gì?”
“Không, không làm gì hết, chỉ phân phó ta xem cô nương nói gì làm gì, ta nói thật, thật là lời nói thật!” Cậu ta trợn mắt nói.
Trong lòng thở dài, tôi cùng anh ta, từ khi nào lại trở nên mệt mỏi như vậy. Tôi gật đầu nói: “Xem như ngươi nói thật, còn gì nữa?”
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, cậu ta còn nói: “Thuận tiện xem tình hình…”
“Một vấn đề cuối cùng, tổng cộng các ngươi có mấy người?” Tôi hỏi.
“Không biết. Ta chỉ có một người, có lẽ còn có vài người khác, nhưng ta không biết.” Cậu ta nói, “Ta nói đều là sự thật, không lừa cô!”
Lừa tôi cũng không sao cả, tôi cũng chẳng muốn biết. Đứng lên xoa xoa đầu gối tê mỏi, gọi Nhiếp Tịnh vào. Nhiếp Tịnh nhìn người trên đất, hỏi: “Thế nào?”
“Không khác là bao. Ngươi nghĩ cách đi, ta không muốn để hắn nghe chúng ta nói chuyện.” Tôi nói với cậu ta.
Nhiếp Tịnh đi qua, đá một cước vào sau người kia, người đó liền hôn mê.
Tôi nói: “Chỉ là tai mắt thôi.”
Cậu ta gật đầu, hỏi: “Xử lý hắn như thế nào?”
Người này đã biết không ít, lại không chịu được tra hỏi, nếu bị người khác bắt, chỉ sợ cũng là tai họa đối với cậu ta. Do dự một lát, nói với Nhiếp Tịnh: “Ngươi xem rồi xử lý đi.”

Nhiếp Tịnh nhìn tôi, cười quỷ dị nói: “Hiểu rồi.”
Nhiếp Tịnh vừa mới đưa người kia ra ngoài, tôi cũng vừa ngồi xuống, còn chưa nghỉ ngơi được năm phút, chợt nghe tiếng gõ cửa đốc đốc. Rất không tình nguyện mở cửa, quả nhiên là tên tiểu tử Thập Tứ.
“Chuyện gì?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
Cậu ta lại hỏi: “Ta có thể vào trong hay không?” Định nói không thể, nhưng người này không dễ xua đuổi như vậy, không bằng cứ xem cậu ta muốn làm gì. Thế là lui ra một chút cho cậu ta đi vào.
“Ngồi.” Tôi cầm cái cốc đặt trước mặt cậu ta, vừa mới xách ấm trà trên bàn lên, cậu ta liền cướp lời: “Để ta.”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Được rồi. Ấm trà này tôi còn dùng được.” Không mang theo Xuyến Vân, nhưng cũng không làm phiền người khác, loại việc nhỏ này tôi vẫn có thể làm được.
Cậu ta chỉ đành ngồi xuống lại, nhìn tôi rót trà ình.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tôi vuốt vuốt cổ tay áo hỏi.
“Cũng không có gì…” Một tay cậu ta nắm cốc trà nói.
Nếu như là tán dóc, thật xin lỗi, không tiếp. Cậu ta nhìn tôi bày ra vẻ mặt mệt nhọc, lập tức không chuyện lại nói nhảm: “Ban nãy nghe Dung nha đầu nói, nàng kể chuyện xưa cho nó nghe, thật đúng là thú vị.”
“Ngài cảm thấy thú vị sao?” Tôi cười nói, “Muốn nghe tiếp không?”
Cậu ta nghi ngờ hỏi: “Còn nữa sao? Không phải là kết thúc rồi sao?”
“Đối với cách cách, dĩ nhiên là kết thúc rồi. Nếu như ngài có hứng thú, cũng có thể kể cho ngài nghe phần sau.” Tôi nói.
“Rửa tai lắng nghe.” Cậu ta lại hưng phấn ngồi thẳng lưng, chờ tôi kể.
Tôi đùa ngịch cốc trà của mình, nói: “Cô bé lọ lem Tự Tuyết gả cho công tử Yến Kỷ. Cuộc sống lại không vừa ý, vì nghĩ đến mẹ kế Thái phu nhân, mười mấy năm hành hạ cô, trăm điều ngượi đãi, lòng sinh hận, liền phái người bắt Thái phu nhân tới, bắt bà mang giày sắt nung đỏ, Thái phu nhân kêu la thảm thiết, Tự Tuyết nghe đủ lại sai người bỏ mẹ kế vào bao bố, ném xuống hồ ngoài tòa nhà. Còn hai muội muội, lúc ở nhà cũng đối xử với cô khôngg tốt, cũng đưa tới, sau khi bắt uống xong hai ly rượu độc thì chôn dưới cây đào trong hoa viên.”
Tôi chú ý phản ứng của cậu ta, cậu ta nói: “Ban đầu những người đó đối xử với nàng ấy không tốt, cũng nên…”
Tôi cười cười, kể tiếp: “Trừ bỏ xong những người khiến cô không thoải mái, còn có người đã từng thấy cô nửa người tro bụi nửa người bùn đất, chính là thần nhà xí Thiến phu nhân. Tự Tuyết cũng không cam lòng lại có người biết rõ bộ dáng lúc cô nghèo khổ, sai người lấp đi nhà xí trong nhà cũ, dùng bùn thạch cao trát lên thật dày, lại giấu đập nát đôi hài bát bảo lưu ly chưa tinh phách pháp lực của Thiến phu nhân.”
Thấy cậu ta chỉ sững sờ nhìn tôi, lại nói tiếp: “Vậy là cuối cùng cô cũng dễ chịu rồi. Sống qua vài năm thoải mái lại sinh ra một tiểu công tử. Ngày vui chóng tàn, sau khi Tùy Hầu chết, công tử Yến Kỷ thành Tùy Hầu mới, y sống cùng với Tự Tuyết nhiều năm như vậy cũng có chút phiền chán, vì thế bắt đầu nạp sủng thiếp nuôi mĩ tỳ. Tự Tuyết làm sao chịu được, hai phu thê thấy mặt nhau không cãi nhau thì là chiến tranh lạnh. Qua thêm vài năm nữa, rốt cuộc Tự Tuyết cũng không nhịn nổi nữa, tìm một cơ hội, cấu kết với nội thị hạ độc trượng phu, tuyên bố với bên ngoài là bệnh nặng chết bất đắc kỳ tử.”
Thập Tứ nhíu mày nói: “Yến Kỷ này thật đáng đời, ai kêu hắn thay lòng đổi dạ.”
Tôi thở dài, nói: “Đáng đời sao? Có lẽ vậy. Lại nói về Tùy Hầu phu nhân Tự Tuyết, biến hóa nhanh chóng, trở thành mẹ của Tùy Hầu mới. Nắm giữ hết quyền lực của Tùy quốc, bắt hết những đứa con của trượng phu đã mất và những nữ nhân khác, treo cổ, chặt chém, nói chung là diệt sạch. Thế giới này, đối với cô như vậy mới gọi là sạch sẽ thư thái.”
Thập Tứ cúi đầu uống trà, không nói gì. Tôi nói với cậu ta: “Chuyện đã kể xong rồi, tôi cũng mệt rồi, ngài về đi.”
Cậu ta gật đầu, nhìn tôi nói: “Nàng nghĩ ngơi sớm một chút.”
Tôi tiễn cậu ta ra ngoài, trước khi đi cậu ta lại hỏi: “Sao không thấy Hồng Nguyệt Nhi?”
Điều này làm cho tôi nhớ đến một chuyện, tôi hỏi: “Đưa nàng về Thịnh Kinh rồi. Đúng rồi, ngài có biết Du Chân cách cách hay không?”
Cậu ta mù mịt hỏi lại: “Đó là ai?”
“Không biết thì thôi.” Tôi đẩy cậu ta ra ngoài, khép cửa lại.
Lúc nằm lên giường, thầm nghĩ, đúng là một ngày buồn chán, ngày mai còn không biết thế nào đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.