Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 11: “khổng Lão Sư, Khi Nào Cô Trở Về?”
Sau khi Trì Vãn Chiếu đi làm, Khổng Hi Nhan ở trong nhà, cô vốn nghĩ bản thân sẽ dọn dẹp lại phòng bếp bị cô làm lộn xộn, không ngờ còn chưa động thủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa, một ông cụ khoảng 50 tuổi đứng ở cửa, cười với cô:
“Phu nhân, chúng tôi tới quét dọn.”
Khổng Hi Nhan gật đầu, nhường đường.
Ông cụ mang theo người hầu tới, nhanh chóng dẫn vào bếp vệ sinh xong xuôi thì lên lầu.
Yên Yên vốn ngủ trên sofa, nghe thấy tiếng ngẩng đầu mở mắt nhìn ông cụ, sau đó nhảy xuống sofa, thoáng một cái nhảy đến bên người ông cụ, Khổng Hi Nhan lúc này mới biết thân phận ông ấy.
Lão quản gia Trì gia, bình thường đều ở bên nhà cũ, một tuần lễ sẽ đến 2 lần để dọn dẹp.
Trước kia Trì Vãn Chiếu ở nhà cũ, Yên Yên tự nhiên cũng quen thuộc với quản gia, nó dùng đầu ra sức cọ ống quần quản gia, liên tục kêu meo meo.
Quản gia mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt cười như đóa hoa, nhỏ giọng nói:
“Yên Yên giống như mập lên.”
Khổng Hi Nhan khẽ cười, quản gia nghe thấy tiếng cười vội đặt Yên Yên xuống, đứng ngay ngắn hơi nghiêng người cúi đầu nói:
“Xin lỗi phu nhân là tôi quá phận.”
“Không có gì đáng ngại.”
Khổng Hi Nhan không có quá nhiều khái niệm trên dưới, huống hồ cô là người kính già yêu trẻ nên đối mặt quản gia đang hết sức lo lắng kia, cô chỉ cười cười nói:
“Lý bá nếu như không để ý có thể gọi là Hi Nhan.”
Lý bá nuốt nước miếng:
“Dạ, phu nhân.”
Khổng Hi Nhan:…
Rất nhanh thì người hầu quét dọn xong toàn bộ ngôi nhà, Lý bá liền dẫn người hầu rời đi, Khổng Hi Nhan nhìn cửa khép lại, ôm lấy Yên Yên, lắc đầu, cầm kịch bản từ trên bàn lên bắt đầu nghiên cứu.
Bộ phim này thật ra cô có rất nhiều cảnh yếu đuối nhưng không phải không có điểm bùng nổ.
Mở đầu có một.
Đêm trừ tịch (đêm 30), cả nước cùng chúc mừng, hoàng thượng nước Ngô mở tiệc chiêu đãi mời tất cả đại thần cùng gia quyến vào cung đón giao thừa, ngay khi mọi người đang vui vẻ thì Tả tướng đột nhiên cùng thái tử nổi lên tranh chấp.
Ở trong triều ai chẳng biết nữ nhi Tả tướng là quý phi, sinh nhị hoàng tử, mà hắn cũng toàn tâm toàn ý muốn đỡ nhị hoàng tử ngồi trên vị trí thái tử.
Mẫu hậu của thái tử mất sớm, phía sau không ai nên bị khắp nơi nhằm vào.
May là hoàng thượng không phải hôn quân, có thể phân biệt trái phải, hắn âm thầm để cho Hữu tướng trợ giúp thái tử, Hữu tướng chính là phụ thân của Sở Thiên.
Nhưng gút mắc của phụ thân nàng và Tả tướng khá sâu, oán hận kéo dài.
Hữu tướng lo lắng tình hình chuyển biến xấu, chỉ dám âm thầm giúp đỡ thái tử.
Nên lúc này khi thái tử và Tả tướng tranh nhau đỏ mặt tía tai thế nhưng hắn không tiện ở ngoài sáng ra tay nên để nữ nhi của hắn Sở Thiên đứng ra.
Nàng chỉ dùng 2 3 câu đã đẩy cục tức cho Tả tướng, thế nhưng Tả tướng lại không tiện nói thẳng với nàng, ai mà không biết hoàng thượng thiên vị chi nữ này của Hữu tướng, nếu hoàng thượng trẻ lại 10 tuổi không chừng muốn đem nàng vào cung làm hoàng hậu.
Nên hắn tức chỉ nói lầm bầm ngược lại cũng không nói thẳng ra điều gì, chỉ là vẻ mặt âm trầm.
Vở kịch này bùng nổ ngay ở chỗ nàng vừa ra màn tranh cãi này đã dẹp êm bốn phía, thậm chí hoàng thượng ngồi ở ngôi vị cao cao kia, khí thế đều bị nàng ép xuống, Tả tướng càng tức giận thổi phì phì ria mép nhấp nhô, trừng mắt.
Một mình nàng đứng giữa bữa tiệc, liếc nhìn quần thần.
Khổng Hi Nhan suy nghĩ phân tích Sở Thiên trong kịch bản, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên nhìn, là dãy số không có tên.
“A lô, xin chào.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng gọi non nớt:
“Khổng lão sư, con là Viên Viên, khi nào cô trở về ạ?”
Lúc này Khổng Hi Nhan buông kịch bản, nhỏ giọng nói:
“Viên Viên, tại sao con có thể có số điện thoại của lão sư?”
Trần Viên suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Con lén nhìn điện thoại của Vương lão sư nhưng cô ấy bảo điện thoại của cô ấy không gọi đi được nên con liền chạy tới nhà Nhị thẩm.”
“Khổng lão sư, người có phải không trở lại không?”
Khổng Hi Nhan nghĩ đến đứa nhỏ chỉ 6 tuổi vì gọi điện cho mình mà phải chạy xa như vậy, trong lòng khó chịu, nhỏ giọng an ủi đứa nhỏ:
“Không đâu, Khổng lão sư sẽ trở lại.”
Trần Viên vẫn như cũ nũng nịu lên án:
“Vương lão sư nói cô rất bận rộn, thế nhưng tất cả mọi người đều rất nhớ cô, mấy ngày trước Tiểu mập còn khóc nhè, Vương lão sư hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói nhớ cô.”
Chóp mũi Khổng Hi Nhan chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, cô hít hít mũi:
“Ngoan nhé, Khổng lão sư hứa với con, chờ cô làm xong lần này sẽ trở về có được không?”
“Lão sư còn hứa với mấy đứa sẽ đem thật nhiều thật nhiều quà nữa.”
Trần Viên trầm mặc trong chốc lát:
“Tụi con không cần quà, tụi con nhớ cô.”
Giọng đứa nhỏ non nớt chứa đầy thương nhớ, Khổng Hi Nhan giống như nghèn nghẹn ở cổ họng, cô suy nghĩ một chút nói:
“Được.”
“Lão sư có thời gian sẽ trở về.”
Lúc này Viên Viên mới nín khóc, mỉm cười, lại cùng Khổng Hi Nhan nói không ngừng 2 câu mới cúp máy.
Khổng Hi Nhan nhìn số điện thoại xa lạ, rơi vào trầm tư.
Trước đây cô bị người thân thiết nhất phản bội, bị công ty hãm hại, chịu không được lời đồn, thậm chí những bộ phim đã thỏa thuận xong trước đó đều bị ngâm nước, thậm chí tiền cô kiếm được cũng đều phải bồi thường vi phạm hợp đồng.
Sau này khi ba cô gặp chuyện không may, một mình cô ở trong bệnh viện xoay vòng, đợi khi đưa ba cô đi rồi, thời thế đã thay đổi.
Cô không bao giờ còn là thiếu nữ thiên tài Khổng Hi Nhan nữa, mà là tiểu tam người người gọi tên, thậm chí bị phong sát khỏi vòng giải trí.
Ngay lúc đó cô mất hết can đảm, thường xuyên ngồi ở cạnh bờ biển cả ngày, rồi gặp được Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh chụp rất nhiều ảnh, bãi cát, đường lớn, dường như toàn bộ phong cảnh đều thu vào trong máy ảnh, Khổng Hi Nhan tuy có khó hiểu nhưng chưa bao giờ hỏi qua.
Mãi về sau này có một ngày, Vương Hải Ninh hỏi cô:
“Muốn đi tới một nơi cùng chị không?”
Khổng Hi Nhan hỏi lại:
“Đi đâu?”
Vương Hải Ninh vỗ vỗ máy ảnh:
“Đưa nó về nhà.”
Khổng Hi Nhan cùng Vương Hải Ninh đi rồi, vừa đi chính là 3 năm.
Bây giờ nhớ lại, giống như đã trải qua mấy đời.
Khổng Hi Nhan cầm điện thoại trên bàn trà lên, lướt tới số điện thoại Vương Hải Ninh, cô soạn một tin nhắn gởi đi.
_Em rất tốt, bọn trẻ để chị khổ cực rồi.
Vương Hải Ninh mãi chưa trả lời, Khổng Hi Nhan đặt điện thoại xuống dẫn Yên Yên đi làm bữa trưa, hai ngày nay cô lên mạng tìm được không ít cách làm đồ ăn cho mèo, sẽ không để Yên Yên bị đói, cũng sẽ không làm thứ quá nhiều dầu mỡ.
Sau khi nghỉ trưa, theo thường lệ cô dẫn Yên Yên ra ngoài tản bộ, có lẽ hôm nay tâm tư nặng nề, bất tri bất giác vòng quanh công viên một vòng rồi lại một vòng, mãi đến khi Yên Yên phản đối đặt mông xuống giữa đường đá cô mới tỉnh ngộ, thời gian không còn sớm.
Trong nhà, Trì Vãn Chiếu sau khi đi làm về không thấy Khổng Hi Nhan, cũng không thấy Yên Yên, nhớ tới hôm qua người kia dẫn Yên Yên đi tản bộ, cô đoán được hôm nay vì sao người kia còn chưa về.
Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh bàn trà, cúi dầu nhìn màn hình điện thoại của Khổng Hi Nhan có tin nhắn.
-Chị sẽ chăm sóc tốt lũ trẻ.
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu quét qua tên người gởi hiện thị bên trên, chậm chạp không dời ánh mắt.
Người gởi- Vương Hải Ninh.
————————————–
Ps. Buổi tối tốt lành!^^