Bạn đang đọc Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân – Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy. – Chương 10: “em Có Thể Gọi Tôi Là Tiểu Vãn Không?” (18+)
Khổng Hi Nhan sau khi rời đi, Trì Vãn Chiếu đối mặt với căn phòng trống ngây người, từ nhỏ đến lớn điều tốt nhất chính là cô làm việc đến khi mệt thì sẽ ngủ, nhưng hôm nay không có.
Được rồi.
Có thể nói kể từ khi cùng Khổng Hi Nhan ngủ chung giường, cô thói quen làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn rối loạn, cô phải tận dụng thời gian nghỉ trưa ở phòng làm việc để ngủ bù.
Lúc này gian phòng trống rỗng mặc dù không có Khổng Hi Nhan nhưng mùi hương Khổng Hi Nhan vừa tắm xong vẫn lượn lờ như cũ, Trì Vãn Chiếu chỉ cần nhắm mắt là có thể tưởng tượng tư thế người kia vừa ngồi, dáng người yểu điệu, không phải cố ý khiêu khích.
Cô ở trên giường lật qua lật lại nửa tiếng đồng hồ cuối cùng đi vào nhà vệ sinh.
Tắm nước lạnh xong đi ra ngoài thoải mái hơn nhiều, lúc đi ngang qua phòng ngủ kế bên còn nghe được Khổng Hi Nhan đang cùng Yên Yên nói chuyện, người kia không cố ý nhỏ giọng nên Trì Vãn Chiếu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Cách cửa vọng lại:
“Yên Yên, mi nói người kia có bệnh phải không?”
Trì Vãn Chiếu ở góc tường nghe trộm:…
Cô không nói một lời quay đầu trở về phòng ngủ, đóng cửa lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, trong lúc cô mơ màng thì cảm giác được giường lõm xuống, dường như có người nằm lên, cô mở mắt ra nhìn thấy Khổng Hi Nhan nghiêng người, chống cằm nhìn cô.
“Cô…”
Trì Vãn Chiếu chỉ phát ra một tiếng, Khổng Hi Nhan ngay lập tức sáp tới, cắn lên cánh môi của Trì Vãn Chiếu, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích Trì Vãn Chiếu không cho cô phát ra tiếng.
Ngọn đèn ở đầu giường mập mờ, chiếu lên gương mặt thanh tú đang nhắm của Khổng Hi Nhan, đặc biệt xinh đẹp.
Trì Vãn Chiếu bị người kia hôn tâm loạn, miễn cưỡng khống chế chính mình, hai tay đẩy Khổng Hi Nhan ra một chút, giọng khàn khàn hỏi:
“Cô đang làm gì?”
Khổng Hi Nhan cười quyến rũ, đôi mắt sáng kiều diễm rợn sóng, cô kéo tay Trì Vãn Chiếu qua, há miệng ngậm lấy ngón tay Trì Vãn Chiếu, đầu lưỡi đặt ở phía trên, mút sâu.
Trên trán Trì Vãn Chiếu toát mồ hôi.
Khổng Hi Nhan thấy người kia bất động mở mắt trừng trừng nhìn cô, tiến đến bên tai, thổi thổi nói:
“Còn có thể làm gì, không phải chị vẫn luôn thích em sao?”
“Sao? Chị không thích?”
Trì Vãn Chiếu cả người giống như bị đánh sập, cô thuận thế ôm lấy vai Khổng Hi Nhan, đem người kia đè lên giường, ga giường màu hồng nhạt phối với mái tóc dài đen nhánh, da thịt trắng nõn, không thể nào không kích thích cô!
Cô nhanh chóng kéo áo ngủ Khổng Hi Nhan, đem tay Khổng Hi Nhan kéo lên quá đầu, cuối đầu xuống hôn lên, không để cho Khổng Hi Nhan có không gian để thở dốc.
Cô vẫn luôn đòi lấy.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, lăn qua lăn lại đến mức Khổng Hi Nhan sống chết cắn lên vai Trì Vãn Chiếu, nhưng dường như Trì Vãn Chiếu không có chút cảm giác, ngón tay vẫn như trước lượn lờ trong cơ thể Khổng Hi Nhan.
“Trì … Trì…”
Khổng Hi Nhan bị kích thích nói cũng không rõ ràng, Trì Vãn Chiếu tiến đến bên tai ai kia, nói:
“Gọi tiểu Vãn.”
“Tiểu Vãn, đừng động ở chỗ này.”
“Từ bỏ.”
“Tiểu Vãn, em mệt quá.”
“Tiểu Vãn….”
Khổng Hi Nhan rên rỉ đứt quãng liên tục, cuối cùng nhịn không được kêu lên:
“Trì Vãn Chiếu!”
Trì Vãn Chiếu giật mình, từ trong mộng tỉnh lại!
Cô ngồi dậy quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ có chiếc gối đầu trơ trọi bồi cô.
Trì Vãn Chiếu vuốt trán, không dám tưởng tượng được chính mình lại có thể mơ một giấc mơ như vậy, cơ thể còn rất thành thật…
Cô khẽ thở dài, xuống giường đi vào nhà vệ sinh vội vàng tắm rửa, trở lại phòng ngủ muốn nhìn xem Khổng Hi Nhan đang làm gì, cô đẩy cửa phòng kế bên.
Khổng Hi Nhan đang ôm Yên Yên ngủ, Yên Yên nghe thấy tiếng mở cửa liền mở mắt, nhìn thấy là Trì Vãn Chiếu nên nhắm lại, chỉ cọ cọ đầu lên người Khổng Hi Nhan ở bên cạnh.
Căn phòng này là phòng ngủ trước đây của Trì Vãn Chiếu, mấy ngày nay cô dời qua phòng Khổng Hi Nhan, chăn và gối đều mang đi nên ngoài chiếc giường lớn không còn gì cả.
Cô đi tới trước mặt Khổng Hi Nhan, ôm lấy Yên yên, đem Yên Yên đuổi về phòng kế bên.
Sau cùng cô mới quay lại, một lần nữa đứng trước mặt Khổng Hi Nhan.
Cô tỉ mỉ quan sát người kia ngủ.
Rút đi vẻ ngây ngô thời trẻ, người con gái này bây giờ như hoa mẫu đơn nở rộ, đứng bất kỳ nơi nào cũng có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.
Trì Vãn Chiếu ngồi xổm xuống nhìn tư thế ngủ của Khổng Hi Nhan, hô hấp đều đều, ngủ rất say.
Cô đưa tay vén mái tóc loạn trên trán Khổng Hi Nhan ra, đầu ngón tay lướt qua làn da trắng nõn, đôi con ngươi dần dần trầm xuống.
Nửa tiếng sau cô mới đứng dậy ôm Khổng Hi Nhan qua phòng kế bên.
Nghĩ đến giấc mơ kia, cô không còn buồn ngủ, cũng không ở trên giường, chỉ nhìn Khổng Hi Nhan thật lâu sau đó xoay người ra cửa.
Cuối hành lang lầu 2 là một căn phòng nhỏ, bình thường đều khóa, Trì Vãn Chiếu cúi đầu, bàn tay đặt lên cổ, cầm lấy sợi dây chuyền vàng óng, mặt dây chuyền không quá lớn giống như một chiếc chìa khóa, cô đem nó cắm lên khóa cửa.
Cửa mở ra.
Trì Vãn Chiếu đẩy cửa đi vào.
Sau khi bật đèn tất cả mọi thứ bên trong đều rõ ràng, rất nhiều tranh vẽ, đen trắng, thuốc màu, có bức tranh đang dùng vải trắng đậy lên, hở mộ đoạn, cô khép cửa lại, đi tới trước ghế, suy nghĩ một chút bắt đầu phối thuốc màu.
Rất nhanh trên tờ giấy trắng xuất hiện một người.
Một người con gái.
Một người con gái dáng người tinh tế, áo ngủ bị cởi ra 2 nút, hở ra dây áo ngực và áo ngực màu đỏ bên trong, ren bọc lấy khỏa thịt tròn trắng, động tác của Trì Vãn Chiếu càng lúc càng nhanh, người trên tờ giấy trắng càng lúc càng rõ ràng.
Ánh đèn mờ nhạt, áo người của người nằm trên giường cởi xuống phân nửa, tóc dài như mực tản ra, đôi mắt quen thuộc nhìn nghiêng, nụ cười quyến rũ, một tay nâng cằm, một tay vươn ra trước.
Bên cạnh mỹ nhân trên giường còn có một con mèo trắng như quả cầu tuyết, đang nhắm mắt ngủ.
Hình ảnh ấm áp, yên tĩnh.
Trì Vãn Chiếu ngồi nhìn thật lâu, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Yên Yên, giơ bút vẽ trên tay lên điểm điểm bên cạnh nó, chỉ chốc lát sau, một con mèo da cam xuất hiện bên cạnh con mèo trắng.
Cô nhìn bức tranh một người hai mèo mỉm cười.
Trong lúc cô rơi vào trầm tư thì từ dưới lầu vọng lên tiếng Ầm, cô thu bút, dùng vải trắng đậy bức tranh lại, dụi dụi mắt mở cửa xuống lầu.
Vừa xuống cầu thang liền thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đứng ở cửa phòng bếp.
“Sao vậy?”
Trì Vãn Chiếu bước tới, Khổng Hi Nhan nhìn thấy người kia thì mặt trắng bệch, nói thầm: Sao cô ấy còn ở nhà.
Buổi sáng không thấy Trì Vãn Chiếu, toàn bộ căn nhà đều không thấy, cô còn cho rằng Trì Vãn Chiếu đi làm, cho nên muốn nấu mì ăn sáng, vừa bật bếp nấu nước, Yên Yên nhảy tới, đụng phải tấm thớt gỗ, cái thớt đụng vào ấm nước.
Cô nghe Ầm một tiếng mặt trắng bệch vì bị hù, bây giờ nhìn thấy Trì Vãn Chiếu ở nhà, mặt bây giờ càng không có chút máu.
Trì Vãn Chiếu xuyên qua Khổng Hi Nhan nhìn xuống đất, ấm rơi trên mặt đất, hơi nước bốc lên, cô vừa nhìn Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên trong lòng liền biết.
“Bị thương không?”
Khổng Hi Nhan ôm chặt Yên Yên, lúng túng nói:
“Không có.”
Cuối cùng cô thêm một câu:
“Xin lỗi.”
Vẻ mặt Trì Vãn Chiếu vẫn như trước:
“Không sao.”
Cô đi tới phòng bếp đóng cửa lại, ngẩng đầu nói với Khổng Hi Nhan:
“Đợi lát nữa tôi gọi Chu Sinh đem hai phần ăn sáng tới.”
Khổng Hi Nhan nhún vai:
“Được.”
Yên Yên ở trong lòng Khổng Hi Nhan không muốn làm người ngoài cuộc nó nhảy ra, lắc đuôi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, ngoắc đuôi ngẩng đầu, trong mắt mong chờ, Trì Vãn Chiếu chống lại đôi con người xanh thẳm kia lạnh mặt nói:
“Mi cần giảm cân.”
Yên Yên:
“Meo meo meo.”
Trì Vãn Chiếu không để ý tiếng kêu thảm thiết của Yên Yên, lên lầu thay đồ, Chu Sinh rất nhanh thì có mặt, trên tay còn mang theo đồ ăn sáng, Trì Vãn Chiếu ăn chưa đầy 2 miếng liền chuẩn bị rời đi, Khổng Hi Nhan cũng theo Trì Vãn Chiếu tới trước cửa.
Chu Sinh vốn đứng ở cửa, nhìn thấy hai người đi ra cửa cũng thức thời đi tới bên cạnh xe.
Trì Vãn Chiếu vốn bước chân về phía trước nhưng sau đó hơi ngừng lại, xoay người nhìn Khổng Hi Nhan nói:
“Em có thể gọi tôi là Tiểu Vãn không?”
Khổng Hi Nhan lộ ra vẻ mặt như sét đánh:
“Hả?”
Mặt Trì Vãn Chiếu nhăn lại, trở về gương mặt lúc trước, không chút biểu cảm nói:
“Bỏ đi.”
Khổng Hi Nhan:…
———————————–
Ps. Lương cẩu tới đây, ăn đi, ăn cho ngập mặt :))))))))))))