Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 126: Tư Niệm.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 126: Tư Niệm.

Anh vẫn ôm Đổng Tây trong lòng, cả hai cùng nguyện ước. Cô nhắm mắt cầu mong, anh cũng nhắm mắt thầm ước.
Đổng Tây mong cô cùng người cô yêu sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc.
Ngụy Hàn mong anh cùng người anh yêu sống hạnh phúc với nhau đời đời kiếp kiếp.
***
Họ đi ngang cánh đồng hoa cỏ rộng mênh mông rộng lớn, mang nét đẹp mộc mạc, quyến rũ thu hút lòng người. Trước đây Đổng Tây thường nghe người ta nói đến khai hội dã quỳ, hôm nay tận mắt chứng kiến cánh đồng hoa dã quỳ bát ngát, cô mới biết câu nói đó nghĩa là gì. Hoa dã quỳ phủ một màu vàng rực rỡ trên những vạt đồi, trùng trùng trên những triền núi ngút ngàn. Ngụy Hàn dừng chân tại ruộng hoa cải trắng tinh khôi, Đổng Tây bước xuống xe trước, chen vào những hoa cải chỉ cao đến gối, đứng trước cảnh đẹp hùng vĩ như vậy, miệng nở nụ cười thật tươi. Quay đầu lại nhìn, Ngụy Hàn vẫn chưa bước theo cô, tay cầm điện thoại đang nói chuyện gì đó. Khi anh tắt máy, thấy cô vẫn đứng dõi theo mình, Ngụy Hàn bỏ điện thoại vào túi, mỉm cười đi về phía cô.
Anh ôm Đổng Tây từ phía sau, cọ cọ má mình vào má cô, hỏi khẽ: “Thích không?”
“Thích.” Cô nhìn xung quanh, cảm thán: “Ở đây thật đẹp…”
Ngụy Hàn cũng rất vui vẻ, anh ôm cô trong lòng, đứng giữa trời đát thế này, chỉ có trời mới biết cảm giác lân lân hạnh phúc của anh. Đổng Tây định giơ máy ảnh lên chụp vài tấm nữa thì phát giác cái cổ mình đang bị ai đó gặm lấy, người cô run lên, bỏ luôn cả máy ảnh trên tay xuống.
“Đừng làm bừa ở đây.”
“Anh làm gì? Chỉ là hôn vợ mình…”
Bàn tay Ngụy Hàn lại vuốt ve eo Đổng Tây, cô rụt người lại, nhanh như chớp thoát khỏi vòng tay anh. Ngụy Hàn thấy vòng tay trống không liền không hài lòng, lấy tay ngoắc ngoắc cô.
“Lại đây nào…”
“Không…”
Cô nói xong thì quay đầu chạy, trên môi vẫn là nụ cười. Ngụy Hàn ngây người nhìn bộ dáng trẻ con đó hồi lâu, cô chạy một khoảng xa rồi anh mới đuổi theo, còn lớn giọng cảnh cáo.
“Đừng để anh bắt được, nếu không anh sẽ ăn em sạch sẽ tại đây.”
Chân Ngụy Hàn dài, sức lại dẻo dai, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Đổng Tây, tóm ấy cô rồi ngã lăn xuống cánh đồng hoa. Đổng Tây bị anh áp chế dưới thân, Ngụy Hàn nhìn cô đang mở to đôi mắt đáng thương, anh cười tinh quái.
“Xem em còn chạy được nữa không…”
“Không chạy… Không chạy nữa… Anh tha cho tôi đi.”
“Đến giờ mới van xin sao… Muộn rồi… Để xem anh xử lí em thế nào.”
Vừa dứt lời, đôi môi anh đã cúi xuống cắt mút môi cô, lưỡi anh tiến vào khuấy động trêu đùa cái lưỡi nhỏ nhắn của cô. Tay Ngụy Hàn đặt sau lưng Đổng Tây cũng vuốt ve làm cả người cô theo đó run rẩy. Hai người cứ hôn sau như thế, nụ hôn này của Ngụy Hàn vừa sâu, vừa chậm, lại như đang thưởng thức món ngon, từ từ mà thưởng thức.
Khi lên xe về, Đổng Tây vẫn còn ấm ức bởi đôi môi sưng đỏ của mình, Ngụy Hàn lại vô cùng thỏa mãn, ngay cả đạp xe cũng có lực hơn trước đó. Đi được một đoạn lại nghe bùm một tiếng, Đổng Tây hoảng hồn thét lên, Ngụy Hàn lại bình tĩnh nhìn vỏ bánh xe đã xẹp xuống, anh rất tự nhiên quay sang thông báo cho cô biết.
“Xe bị nổ lốp rồi.”
“Vậy làm sao đây?” Cô cũng bước xuống xe mà nhìn xung quanh, chẳng có một bóng dáng của chiếc xe nào khác.
Ngụy Hàn thản nhiên đặt chiếc xe vào một gốc cây cạnh đó, anh nắm lấy tay cô, không chút hoang mang bảo: “Chúng ta đi bộ thôi.”
Vẫn chỉ còn cách đó, Đổng Tây đành để anh nắm tay mình mà đi bộ dọc theo con đường về. May mà vừa rồi đã đi đến đoạn đường nhựa rồi, nếu không cách xa như vậy, chỉ sợ sẽ đi đến chiều. Tiết trời của Đan Lâm rất ít nắng, hôm nay hầu như không có tia nắng nào cả, không khí âm ẩm xung quanh hòa vào khí lạnh tạo cho người ta cảm giác se se lạnh. Đi được một đoạn, Ngụy Hàn quay sang chỉnh lại khăn choàng cổ trên người Đổng Tây, quấn thêm mấy vòng để giữ ấm cổ họng cô. Đổng Tây nhìn động tác ân cần của anh không rời mắt, bỗng xuất hiện mong muốn thời gian dừng lại tại đây. Anh xoa xóa hai má của cô, hỏi đầy quan tâm.
“Mỏi chân chưa?”
“Mỏi rồi…”
Anh rất nhanh mà khụy xuống, nghiêng đầu cười với cô: “Lên đây, ông xã cõng em.”

Đổng Tây không nói một lời mà leo lên lưng anh, Ngụy Hàn hai tay giữ hai chân Đổng Tây, cô ở phía sau tháo máy ảnh ra đeo vô cổ anh, còn mình lại tựa vào lưng Ngụy Hàn, choàng tay ôm anh, mắt nhắm lại. Cõng Đổng Tây đối với Ngụy Hàn là chuyện rất đơn giản, người cô nhỏ nhắn, cân nặng lại ít nên bước đi của anh vẫn vững chắc, tự nhiên đi về phía trước. Trên con đường xinh đẹp rạng ngời ấy, Ngụy Hàn mang trên lưng cả thế giới của mình, anh cảm thấy, cuộc đời như thế, dường như đã quá đủ rồi.
“Tiểu Tây…”
“Ừm…”
“Tiểu Tây à.”
“Sao thế?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Anh hỏi, cô lại im lặng, nhưng Ngụy Hàn lại cảm thấy người cô liền căng thẳng. Đổng Tây mở mắt nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông, nhìn anh rất lâu, sau đó cô lại tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại. Ngụy Hàn chờ mãi không nghe đáp án thì cười khổ, anh biết cô vẫn cần thời gian, anh tình nguyện đợi. Đi được một đoạn khá xa, bên tai anh lại truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ.
“Ừm…”
Tâm tình Ngụy Hàn liền kích động, anh muốn thả cô xuống để đối mặt mà hỏi cô có thật hay không. Nhưng anh cố kiềm chế mình, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Chỉ là, bàn tay đang ôm lấy Đổng Tây lại dùng lực. Đổng Tây vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng cảm nhận rõ ràng tâm trạng Ngụy Hàn hưng phấn hẳn lên, âm thanh khản đặc truyền đến bên tai cô, rất rõ.
“Cảm ơn em… Tiểu Tây à.”
Hai người ghé một quán bên đường uống trà chiều, ăn điểm tâm. Sau đó anh còn dắt Đổng Tây đến chợ phiên gần đó, chợ phiên chủ yếu là bày những món hàng thủ công tự làm, màu sắc vô cùng bắt mắt. Ngụy Hàn đi đâu cũng dẫn tay Đổng Tây theo, hai người không nói nhiều, anh chỉ thỉnh thoảng cười cùng cô, Đổng Tây đôi khi lại thẩn người nhìn bàn tay đan lấy nhau của hai người, bỗng nhớ đến câu Sống chết không chia lìa.
Thành phố Đan Lâm về đêm chính là khung cảnh lãng mạn nhất, những đèn lồng được treo lấp lánh trên những cây ban trắng hai bên đường, những cặp tình nhân tay trong tay đi dưới đêm đông, hạnh phúc nói cười cùng nhau. Ngụy Hàn cùng Đổng Tây dắt tay nhau về nhà, cô vào nhà tắm thay quần áo trước rồi leo lên giường xem lại những tấm ảnh chụp trong ngày. Ngụy Hàn tắm xong thì nhìn cô đầy ẩn ý rồi đi xuống bếp. Đổng Tây đợi anh đi khỏi rồi mới lấy trong túi áo khoác ra hai chiếc vòng tay handmade cô lén mua trong lúc anh không để ý. Hôm nay là hai mươi tháng mười hai. Đổng Tây thầm nhẩm trong lòng ngày đó. Ba năm qua Đổng Tây không hề muốn nhớ đến anh cũng như những chuyện liên quan đến anh, nên hầu như cố tập cho mình quên đi tất cả những thứ thuộc về anh, nhưng có nhiều chuyện đã trở thành tập tính, không thể nào không nhớ, ví dụ như ngày sinh của cả hai chẳng hạn. Đổng Tây quay đầu nhìn ra cửa phòng, cô mím môi lại, không biết Ngụy Hàn có nhớ hay không?
Nghe tiếng leng keng dưới bếp, Đổng Tây đoán chắc Ngụy Hàn lại định pha trà uống. Cô ngồi thừ trên giường, lấy một cái vòng ta đeo lên tay, cái còn lại mang bỏ vào trong hộp, rồi nhét sâu vào vali của mình. Đèn trong nhà bỗng nhiên tắt phụt, mọi thứ xung quanh tối đen như mực, đêm nay lại không có trăng, tối đến mức giơ tay lên không thấy năm ngón. Đổng Tây chỉ ngạc nhiên một chút rồi ngồi yên trên giường, không đợi cô hỏi thì Ngụy Hàn ở ngoài kia đã lên tiếng.
“Bị ngắt điện rồi, em ở yên trong đó nhé Tiểu Tây…”
“Vâng…”
Đổng Tây lại không chú ý đến mà tiếp tục xem ảnh trong máy, lại nghe âm thanh leng keng như tiếng chuông ở bên ngoài. Cô vừa định bước xuống giường xem chuyện gì xảy ra thì bị ánh sáng từ cửa phòng làm cho lóa mắt, Đổng Tây nheo mắt nhìn rõ mới nhìn ra bóng dáng cao lớn kia là Ngụy Hàn. Anh đang đẩy một chiếc xe xếp đầy nến đi vào, trên xe còn có một cái bánh sinh nhật thật to hình dâu tây, tiếng leng keng cô nghe được chính là cái chuông gió trên xe. Ngụy Hàn đẩy đến bên giường nhìn Đổng Tây vẫn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra, anh liền nói.
“Vợ yêu… Sinh nhật vui vẻ…”
Bánh sinh nhật đến gần rồi Đổng Tây mới nhìn rõ những miếng dâu tây xếp lát trên đó thành dòng chữ Tiểu Tây – Sinh nhật vui vẻ – Anh yêu em. Cô cảm thấy mắt mình mờ đi, cứ nhìn dòng chữ ấy mãi, đến khi Ngụy Hàn ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng, ngồi trước bánh kem, Đổng Tây mới như người trong cơn mơ mà giật mình tỉnh giấc.
“Anh chuẩn bị sao? Anh vẫn nhớ ngày này?”
“Ngày này anh đều khắc ghi trong lòng, luôn luôn nhớ. Ba năm qua mỗi khi đến ngày này anh đều tự cắt bánh kem một mình, tự ăn một mình, tự uống rượu một mình, cũng chỉ duy nhất có một ước nguyện là em hãy mau mau quay về. Em xem, hiện tại em quay về rồi, sinh nhật năm nay của chúng ta anh không còn cô đơn nữa.”
Đổng Tây vẫn nhìn bánh kem, sau đó giơ tay xếp lại những lát dâu tây hình chữ tiểu, chỉ chốc lát đã thành chữ Hàn. Bánh sinh nhật mang dòng chữ Hàn Tây – Sinh nhật vui vẻ – Anh yêu em hiện ra trước mắt. Ngụy Hàn nhìn ngón tay cô dính kem, anh liền cầm lấy đưa lên tay mút, mút sạch kem mới thôi.
“Cầu nguyện thôi…”
Anh vẫn ôm Đổng Tây trong lòng, cả hai cùng nguyện ước. Cô nhắm mắt cầu mong, anh cũng nhắm mắt thầm ước.
Đổng Tây mong cô cùng người cô yêu sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc.
Ngụy Hàn mong anh cùng người anh yêu sống hạnh phúc với nhau đời đời kiếp kiếp.
Cả hai người mở mắt cùng lúc rồi nhìn nhau, môi đều cong lên nụ cười mãn nguyện, sau đó mới quay lại thổi tắt ngọn nến ở giữa bánh kem. Trên chiếc xe vẫn còn ba ngọn nến lớn đủ để chiếu sáng căn phòng, Đổng Tây nhìn cái chuông gió với những cánh hoa nhỏ nhắn như những hoa ban ngoài kia, cảm thấy vô cùng xinh đẹp. Ngụy Hàn vươn tay chạm vào một cánh hoa, lập tức một sợi dây chuyền rủ xuống theo dây chuông, đập thẳng vào mắt Đổng Tây. Anh lấy nó đưa sang trước mặt cô.
“Anh giữ nó lâu như vậy rồi, nên trả về chủ cũ thôi.”

Anh không cho cô cơ hội từ chối mà đã đeo sợi dây chuyền đó lên cái cổ trắng ngần của cô, mặt dây chuyền hình vỏ sò, bên trong là ngôi sao biển năm cánh, nằm trong cùng chính là viên đá nhỏ trong suốt màu hồng nhạt. Đổng Tây nhớ cô đã nhờ Bạch Du trả lại cho anh, trả tình yêu năm xưa cho anh, giờ anh lại đeo nó vào cổ cô, có phải lại muốn cô mang theo tình yêu của anh một lần nữa?
Vẫn sợ cô sẽ lên tiếng từ chối, anh lại nói ngay: “Tiểu Tây… Đừng trả cho anh nữa… Những gì đã trao cho em rồi, anh không thể nhận lại, cũng không muốn nhận lại…”
Trông dáng vẻ của cô cũng không có ý định trả lại, Ngụy Hàn mừng đến gần như phát điênmà vẫn phải giữ vẻ điềm đạm, anh lại lấy trong túi ra một hộp nhung nhỏ, bật nắp trước mặt Đổng Tây.
“Qùa sinh nhật của em.”
“Thật xa xỉ…” Đổng Tây chu môi chẳng muốn nhận, cô nhìn đôi bông tai sáng lấp lánh trước mắt mà cảm thán.
Ngụy Hàn nhìn cô mà phì cười, sẵn tay tháo bông tai cô đang đeo xuống, Đổng Tây lắc đầu chống đối, Ngụy Hàn lại cúi đầu cắn vành tai cô, nói khẽ.
“Ngoan nào… Anh cố tình đặt làm tặng em, chỉ có một đôi thôi đấy. Từ chối thử xem, anh sẽ…”
“Sẽ làm sao?”
“Đương nhiên là… không cho em cơ hội từ chối rồi.”
Anh đã rất nhanh tay đeo đôi bông tai mới vào cho cô. Bông tai màu trắng hình sao biển, ở giữa là viên đá tím huyền bí, da cô trắng, đeo vào nhìn càng quyến rũ. Có thể nói đôi bông tai này vô cùng phù hợp với dây chuyền cô đang đeo. Anh nhìn mãi, cuối cùng rất hài lòng mà cúi đầu hôn lên trái tai Đổng Tây.
“Đừng làm loạn.” Đổng Tây chống ta đẩy anh ra, cô luống cuống nói: “Tôi… tôi cũng có quà cho anh.”
“Thật sao?”
Ngụy Hàn vừa nghe thì hai mắt đã sáng lấp lánh, anh buông Đổng Tây ra để cô bước xuống giường, thấy cô tìm trong vali ra một cái hộp giấy xinh xắn, Ngụy Hàn cố nén vui mừng, cô vừa đến gần lại bị anh kéo lấy ôm chặt vào lòng.
“Để xem Tiểu Tây tặng gì cho anh?”
“Không xa xỉ như anh.”
“Chỉ cần quà em tặng, anh đều thích!”
Đổng Tây mở hộp ra, Ngụy Hàn trông thấy một cái vòng tay màu đen được thắt rất công phu, nhưng cái này, hình như có vẻ trẻ con. Cô nào quan tâm đến trẻ con hay không, liền lấy ra đeo vào tay trái Ngụy Hàn, chen lẫn với cái đồng hồ bằng vàng trên tay anh. Ngụy Hàn nhìn mà phì cười, thật sự vô cùng trẻ con, nhưng anh lại thích. Như nhận ra điều gì, Ngụy Hàn kéo tay trái Đổng Tây lại đặt sát bên tay trái của mình, rất rõ ràng là vòng cặp, biết được như thế anh càng vui mừng, nở nụ cười thật tươi. Đổng Tây ngược lại vô cùng ngại ngùng muốn rút tay mình lại, Ngụy Hàn nào chịu buông, còn cố ý trêu cô.
“Tiểu Tây… Anh có thể hiểu rằng em đã dần chấp nhận anh rồi không?”
“Có sao?” Cô vờ hỏi lại.
Ngụy Hàn cũng như rất ngạc nhiên mà hỏi: “Không có sao?” Anh giơ bàn tay cô lên rồi cúi đầu hôn xuống, nụ hôn dịu dàng mà chất chứa biết bao tình cảm. Đổng Tây cố lãng sang chuyện khác, chỉ vào bánh kem: “Tôi muốn ăn thử.”
“Anh cắt cho em..” Anh dùng dao cắt một góc nhỏ bánh rồi lấy nĩa đút cho Đổng Tây, cô há miệng ăn ngon lành, gật gù khen mùi vị không tệ. Ngụy Hàn thấy phần kem dính khóe môi cô, anh thầm cười, cô bé này ăn kem lúc nào cũng vô ý như thế. Vẫn sử dụng cách cũ, Ngụy Hàn tiến đến hôn khóe môi Đổng Tây rồi tìm chuẩn xác đến đôi môi cô, dây dưa quấn quýt, Đổng Tây giơ tay chống lên ngực anh có ý định né tránh, Ngụy Hàn lại thì thào khe khẽ gọi tên cô trong hơi thở khàn đục: “Tiểu Tây… Tiểu Tây… Anh yêu em…” Nói rồi anh lại chiếm cứ đôi môi đầy hương vị kia, Đổng Tây lại yểu xiều không còn sức nào chống cự, tay cũng buông lỏng hơn. Ngụy Hàn rất nhanh phát giác được sự nhu thuận ấy, anh càng lấn tới, bàn tay lần mò vạt váy của cô rồi tiến vào không chút do dự, vuốt ve cơ thể kiều diễm kia.
Đối với chuyện chăn gối Đổng Tây hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, cô không phản ứng chống đối như trước kia thì Ngụy Hàn đã vui mừng. Mọi thứ Ngụy Hàn đều dành quyền chủ động, dẫn dụ cô vào thế giới của hai người, mọi cử chỉ của anh đều vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại không kém phần nhiệt tình, Đổng Tây chỉ biết ôn nhu mà thuận theo từng động tác ấy. Suốt đêm, Ngụy Hàn đòi hỏi như kẻ đói tìm được buổi tiệc mặn thịnh soạn, anh thực không thể khống chế dục vọng của mình khi đứng trước người con gái này, cô như thuốc phiện khiến anh chìm đắm không thể lùi bước… Anh luôn gọi tên cô khi cao trào, luôn hôn lên khóe mắt, bờ môi run rẩy ấy…
Một đêm trầm luân cứ như thế trôi qua, Đổng Tây không còn chút sức lực nữa, cả người mềm nhũn rồi ngủ thiếp đi. Ngụy Hàn ngược lại tỉnh táo và khỏe khắn vô cùng, nếu vừa rồi cô không van xin anh tha cho thì không biết đêm nay sẽ kéo dài đến bao giờ. Anh nhìn cô vợ nhỏ ngủ thiếp trong ngực mình, không kiềm được liền lại cuối xuống hôn cô, sau đó bế Đổng Tây vào phòng tắm, tắm rửa cho cô xong lại đem cô quấn vào trong chăn. Lúc Ngụy Hàn từ phòng tắm đi ra, Đổng Tây vẫn co người ngủ trong chăn, anh trèo lên giường ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, ôm rất chặt, Đổng Tây hơi khó chịu liền ưm một tiếng rồi lại tìm được bờ ngực anh và dựa vào, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
“Tiểu Tây…” Ngụy Hàn lại nhỏ giọng gọi tên cô, nhìn cô một lát rồi mới nhắm mắt lại ngủ. Giấc ngủ này, anh ngủ ngon vô cùng.
Theo kế hoạch, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn sẽ cùng đến khu sinh thái của Đan Lâm tham quan, nhưng buổi sáng hôm sau khi nghe tin Tiểu Niệm nhập viện, Đổng Tây cũng không còn tâm trạng đi đâu nữa, nói với Ngụy Hàn cô muốn về Tân Nam ngay, anh không do dự mà đồng ý. Vốn dĩ Từ Tâm Di không muốn phá hỏng tuần trăng mật của hai người họ nên không báo tin gì cho Đổng Tây biết, lúc Đổng Tây gọi điện về muốn nói chuyện với Tiểu Niệm, giọng nói ấp úng của Từ Tâm Di liền khiến Đổng Tây nghi ngờ, hỏi ra mới biết Tiểu Niệm hôm trước bị ngất ở trường, vào viện làm xét nghiệm thì bác sĩ nói con bé bị máu trắng. Tinh thần của Từ Tâm Di bây giờ rất hoảng loạn, Đổng Tây cũng lo lắng không kém.
Vừa về đến Tân Nam thì cô đã đến thẳng ngay bệnh viện, Ngụy Hàn cũng theo cô đến thăm Tiểu Niệm. Con bé vẫn nằm trên giường bệnh, Từ Tâm Di ngồi bên cạnh mà thừ người như kẻ không hồn.

“Di Di à…”
“Dâu Tây…”
Sắc mặt Từ Tâm Di xanh xao, mắt còn đỏ hoe, sưng húp, hẳn là khóc rất nhiều. Đổng Tây liền đến ôm lấy Từ Tâm Di mà an ủi.
“Không sao đâu… Đừng lo lắng mà… Không sao…”
Ngụy Hàn nhìn sang Lương Ứng Nhiên ngồi ở bên giường Tiểu Niệm, mặt mũi cũng không tốt hơn là bao. Anh lại nghe Đổng Tây hỏi Từ Tâm Di.
“Đã tìm được tủy thích hợp chưa?” Nhận được cái gật đầu của Từ Tâm Di, Đổng Tây liền thở phào một hơi, nhìn nhìn sắc mặt của Từ Tâm Di, cô lại hỏi: “Cậu sao thế? Chẳng phải có thể ghép tủy rồi sao? Chỉ cần ghép tủy thành công thì Tiểu Niệm sẽ không sao nữa rồi…”
Cô nhìn Từ Tâm Di rồi nhìn sang Lương Ứng Nhiên, nét mặt cả hai rõ ràng đang có chuyện khó nói, Đổng Tây ở giữa không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này Ngụy Hàn lại lên tiếng.
“Ứng Nhiên… Ra ngoài nói chuyện cùng tôi một lát.”
Khi Ngụy Hàn cùng Lương Ứng Nhiên ra ngoài, Đổng Tây lại càng mờ mịt, dường như cả Ngụy Hàn cũng đã biết chuyện gì xảy ra, chỉ còn cô là mù mịt không hiểu.
“Di Di… Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói mình nghe đi, chúng ta cùng giải quyết. Hay là cậu lo lắng về việc phẫu thuật?” Vẫn không nghe được trả lời, Đổng Tây nghĩ mình đã đoán đúng, cô liền trấn an Từ Tâm Di: “Cậu yên tâm đi, bệnh máu trắng hiện tại tỉ lệ phẫu thuật thành công rất cao…”
“Dâu Tây… Không phải đâu…”
“Vậy thì chuyện gì chứ?”
“Mẹ Dâu Tây… Mẹ đến thăm con sao?”
Vừa đúng lúc Tiểu Niệm tỉnh dậy, mở đôi mắt tròn long lanh ra hỏi Đổng Tây, đôi môi nhỏ của con bé còn cười thật đáng yêu. Đổng Tây liền ngồi xuống giường xoa xoa hai má Tiểu Niệm.
“Tiểu Niệm làm mẹ sợ chết mất… Con khỏe hơn chưa?”
“Con khỏe rồi…” Nó liền quay sang mẹ nó, có vẻ sợ sệt mà nói: “Mẹ…mẹ với bố đừng cãi nhau nữa được không?”
“Tiểu Niệm ngoan, mẹ không cãi nhau với bố nữa… Con ngoan, ngủ thêm một chút đi!”
“Vâng…”
Tiểu Niệm vô cùng nghe lời, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi. Đợi hơi thở con bé ổn định rồi, Đổng Tây mới xoay sang Từ Tâm Di.
“Cậu và anh Lương cãi nhau sao?”
“Dâu Tây!” Từ Tâm Di hít sâu vào để lấy can đảm, nhìn thẳng vào mắt Đổng Tây, vẻ mặt chưa bao giờ bất lực như vậy, cô nói: “Cậu biết Ứng Nhiên nói gì với mình không?”
“Nói gì?”
“Anh ấy là bố ruột của Tiểu Niệm.”
“Sao… sao?”
Tin này quả thật làm Đổng Tây kinh ngạc đến miệng há to, cô chớp chớp mắt, muốn xác thực điều gì từ mắt của Từ Tâm Di, đến khi lấy được chút bình tĩnh, Đổng Tây mới tự hỏi.
“Sao như vậy được chứ?”
“Đúng thế… Mình cũng từng hỏi sao như vậy được chứ? Sao có thể trùng hợp như vậy, mình cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Vui vì người đó là anh ấy… buồn vì chồng mình đã lừa dối mình bấy lâu nay, nếu lần này Tiểu Niệm không cần ghép tủy thì có lẽ anh ấy sẽ giấu mình đến cuối đời… Hẳn là định lừa mình đến cuối đời rồi…” Nói câu này, Từ Tâm Di lại cười khổ, một nụ cười không chút ánh sáng.
Trong khi đó Ngụy Hàn và Lương Ứng Nhiên đang đứng ở ban công bệnh viện, Ngụy Hàn không hỏi gì, Lương Ứng Nhiên đã chủ động nói.
“Tôi đã nói cho Di Di biết rồi. Cô ấy không có tức giận, không lớn tiếng, chỉ ngồi đó ôm mặt khóc thôi. Anh Ngụy! Tôi cảm thấy hình như mình quyết định sai lầm ở đâu đó… vô tình làm tổn thương cô ấy rồi…”
“Tâm Di là người hiểu chuyện, chỉ là hiện tại cô ấy chưa thể chấp nhận được sự thật đột ngột này thôi. Cậu phải cho cô ấy thời gian.”
Lương Ứng Nhiên đưa tay day day mi tâm mình, thở ra đầy não nề: “Tôi đương nhiên hiểu tính cách của Di Di, nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy, quả thật tôi rất xót xa. Cả ngày hôm qua đến giờ cô ấy chưa nói chuyện với tôi câu nào, chỉ im lặng ngồi trông chừng Tiểu Niệm thôi.”
Sự bất lực của Lương Ứng Nhiên lúc này Ngụy Hàn có thể hiểu rõ, anh đưa tay vỗ vỗ lên vai Lương Ứng Nhiên để an ủi: “Đợi tâm trạng cô ấy bình tĩnh lại rồi hai người nói rõ ràng với nhau, vợ chồng mà, chuyện gì cũng qua thôi.”

“Cảm ơn anh, anh Ngụy… À, anh với cô Đổng sao rồi? Hai người làm lành chưa?”
Trước câu hỏi của Lương Ứng Nhiên, Ngụy Hàn bất giác nhớ đến dáng vẻ như con mèo nhỏ của cô nép vào lòng anh, miệng liền vô thức mỉm cười.
“Có lẽ cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi… Chỉ là… cần thêm chút thời gian nữa.”
“Chúc mừng anh…”
Lương Ứng Nhiên vừa định quay trở về phòng thì Đổng Tây cũng đúng lúc đi ra, cô bước đến chỗ hai người, mắt nhìn Lương Ứng Nhiên trân trân, mím môi lại rồi không nhịn được cũng hỏi.
“Anh là thật lòng với Di Di sao?”
“Cô Đổng? Cô nói vậy là có ý gì?” Lương Ứng Nhiên liền nhíu mày.
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi… Anh trả lời đi.”
“Đương nhiên là thật lòng rồi, tôi yêu Di Di, rất yêu cô ấy.” Anh khẳng định chắc như đinh đóng cột, tình cảm của anh với Từ Tâm Di, là thật lòng, một chút dối lừa cũng không: “Thật ra sau khi quen biết Di Di rồi tôi mới biết cô ấy là người đêm đó…”
Ngụy Hàn nhìn vẻ khó xử trên gương mặt điển trai của Lương Ứng Nhiên thì đến giải vây ngay: “Tiểu Tây… Em đi đường xa hẳn mệt rồi, anh đưa em về nhà.” Như sợ cô từ chối, anh lại nói ngay: “Ứng Nhiên và Tâm Di cần thời gian nói chuyện cùng nhau, chúng ta cũng không giúp được gì.”
“Vậy anh chăm sóc Di Di và Tiểu Niệm nhé.”
Lương Ứng Nhiên ngay lập tức gật đầu, còn nở nụ cười thân thiện cùng cô: “Đây là trách nhiệm của tôi. Cảm ơn cô Đổng…”
Sau khi về nhà rồi, Đổng Tây vẫn canh cánh trong lòng chuyện của hai người họ. Cô sau khi tắm xong đã ngồi ở ban công thơ thẩn, tay nghịch nghịch cánh hoa trong chậu, mắt mơ màng hướng về phương xa. Ngụy Hàn vừa nhìn thoáng qua đã biết cô suy tư vì điều gì, anh đặt ly sữa nóng xuống trước mặt cô rồi kéo ghế ngồi bên cạnh, gõ gõ xuống bàn để gây sự chú ý.
“Tiểu Tây… Em không chịu ăn tối thì cũng nên uống chút sữa lót dạ chứ.”
Hồn cô đang bay từ chốn tay liền vội về, Đổng Tây cúi đầu nhìn ly sữa rồi lại lấy tay vân vê miệng ly, nhỏ giọng ậm ừ hỏi: “Anh biết mọi chuyện phải không?”
“Ừm.”
“Đàn ông các anh sao lại như thế, chuyện gì cũng cho mình đúng, thích lừa dối người khác.”
Anh nghe cô nói thế thì lập tức chân mày chau lại, nắm lấy bàn tay đang đùa nghịch của Đổng Tây.
“Thật ra nhiều việc không như vẻ bề ngoài của nó. Chuyện của Ứng Nhiên và Tâm Di cũng vậy, Ứng Nhiên cũng đã rất khó xử, cậu ấy không phải không muốn nói mà là không thể mở miệng.”
“Chuyện gì cũng nêu được lí do.”
“Hơi…” Ngụy Hàn thở dài rồi kéo Đổng Tây dựa vào vai mình, anh cũng nhìn ra bầu trời không lấy một vì sao ngoài kia, ôn tồn giải thích: “Tiểu Tây à… Một số việc đối với người ngoài thì xử lí rất dễ, cứ theo lẽ tự nhiên mà giải quyết thôi, nhưng khi đối phương là người mình yêu lại không thể thuận theo tự nhiên được. Cứ sợ cô ấy buồn, sợ cô ấy tổn thương, sợ cô ấy rời xa mình, tóm lại là rất nhiều cái sợ…”
Đổng Tây lại chọn im lặng không đáp lại lời anh, cô biết lí do anh nêu ra vô cùng hợp tình hợp lí, nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để hiểu thấu hết. Cô chỉ là một người bằng xương bằng thịt bình thường, vẫn biết hờn, biết giận, nên đâu phải lúc nào cũng có thể đặt mình vào vị trí đó mà suy nghĩ cho người khác. Thôi thì cứ như Phật dạy, mọi sự tùy duyên…
“Ngày mai Tiểu Niệm làm phẫu thuật rồi…”
Nghĩ đến đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải chịu đau đớn, lòng Đổng Tây lại chua xót không thôi. Ngụy Hàn vỗ vỗ vai Đổng Tây, nói: “Lần này bác sĩ Nguyễn làm bác sĩ điều trị chính, hẳn là không sao đâu.”
“Hy vọng mọi sự bình an…” Nhớ đến đứa con đã mất của mình, Đổng Tây lại đưa tay sờ bụng, cô hỏi người đang ôm mình: “Anh có trách tôi không? Đứa con ấy… Tôi đã không bảo vệ tốt nó.”
Nếu nói trách, thật ra khi nghĩ cô đi phá thai, anh đã rất trách cô, trách cô vô tình nhẫn tâm. Nhưng từ lúc biết rõ mọi chuyện, Ngụy Hàn lại càng thương cô nhiều hơn.
“Làm sao trách em được… Em cũng đã cố hết sức bảo vệ con, lúc đó là anh không tốt, còn trách nhầm em… Anh mới là kẻ đáng trách.”
“Xin lỗi…”
Nghe cô nhỏ giọng nói câu xin lỗi, trái tim Ngụy Hàn liền thắt lại, anh quay sang hôn lên trán cô, hết mực yêu thương ôm trọn cô vào lòng.
“Người xin lỗi phải là anh, là anh vô tâm, là anh không có trách nhiệm, đã không ở bên lúc em đau đớn… Anh xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tây…”
Tối hôm ấy Ngụy Hàn ôm cô ngồi ở ban công, kể cho cô nghe chuyện về Lương Ứng Nhiên. Sau khi nghe hết mọi chuyện, Đổng Tây cũng không còn trách Lương Ứng Nhiên nữa, cũng mong Từ Tâm Di hiểu cho người đàn ông ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.