Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 125: Tuần Trăng Mật Muộn.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 125: Tuần Trăng Mật Muộn.

Không như những lần khác mà phản bác hay trách móc anh, lần này Đổng Tây im lặng như thế làm Ngụy Hàn cũng bất ngờ. Anh biết cô đã ngủ say, bản thân cũng an tâm nhắm mắt, môi lại nở nụ cười. Anh dường như đang thấy, đang thấy rõ cái phúc trong họa mà Lương Ứng Nhiên đã nói… Là hạnh phúc.
***
Khoảng thời gian tiếp theo thì không cần phải nói, Ngụy Hàn và Đổng Tây không rời nhau một bước, cô ở nhà suốt cùng anh, thức ăn cũng được dì Nga mua đầy tủ lạnh, thực tế Đổng Tây không cần ra ngoài. Ngụy Hàn được cô chăm sóc vô cùng chu đáo, cô lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại vẫn không qua nổi con mắt tinh tường của anh, Ngụy Hàn thừa biết, cô rõ ràng rất lo cho anh. Thế nên cái gì tận dụng được thì anh sẽ hết sức tận dụng.
Tàu Dũng và Hứa Mạnh nghe tin cũng đến thăm Ngụy Hàn vào mấy ngày sau đó. Khi gặp mặt Đổng Tây, Tàu Dũng vẫn lo ngại cô vẫn còn để chuyện ông chia cắt cô và Dương Chấn Khải ở trong lòng, nhưng khi thấy cô mỉm cười chào ông, Tàu Dũng lại thấy nhẹ nhỏm hẳn ra.
Ngụy Hàn mời Tàu Dũng và Hứa Mạnh ở lại dùng cơm, hai người đương nhiên vui vẻ đồng ý, ăn cơm xong còn ngồi uống trà trò chuyện. Đổng Tây không thích nghe chuyện kinh doanh của họ nên ra ngoài ban công ngồi cùng Đậu Trắng. Tiếng bước chân phía sau truyền đến, Đổng Tây nghiêng đầu nhìn thì thấy Tàu Dũng đã ngồi xuống cái ghế mây gần đó, cô liền lên tiếng chào ông.
“Chú Tàu.”
“Cảm ơn con Đổng Tây…”
Cô bất giác mỉm cười, đáp lại: “Chuyện gì đã qua con đều quên rồi, chú cũng đừng để trong lòng.”
“Vậy con và tiểu Ngụy sống tốt không?”
“Vẫn ổn… Không quá tốt… nhưng cũng không quá tệ…”
Hai người đều im lặng không nói gì nữa, nhìn ra những cành hoa kiểng ngoài sân, rất lâu sau Đổng Tây mới lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng, cô hỏi lại vấn đề mà mình thắc mắc từ rất lâu.
“Chú Tàu, có thể hỏi chú một chuyện không?”
“Con định hỏi vì sao chú chọn giúp tiểu Ngụy mà không giúp Khải phải không?”
Đúng là gừng càng già càng cay, ông nhìn thoáng qua đã hiểu cô muốn nói gì. Đổng Tây ngay lập tức gật đầu, Tàu Dũng lại dường như trầm tư hơn, ông nói rất chậm, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Chú cũng có một tuổi trẻ, cũng từng yêu, từng hận, tuy chú không hiểu hết các con nhưng ít ra cũng nhìn ra được lựa chọn nào là đúng. Đổng Tây! Dù cho con không thừa nhận nhưng chú biết quan hệ giữa con với tiểu Ngụy, không thể nói một câu chấm dứt là chấm dứt được, cũng như con với Khải, không thể nói yêu là yêu được. Chú biết Khải yêu con, nhưng còn con đối với nó là gì, chỉ có con mới hiểu rõ. Chú chọn giúp tiểu Ngụy, Khải hận chú nhưng chú tuyệt nhiên không hối hận, chú tin vào cách lựa chọn của mình, cũng như tin tưởng vào tình cảm của tiểu Ngụy dành cho con. Ánh sáng trong mắt nó, sự dịu dàng của nó, nhân tính của nó đều dành tất cả cho con. Không một ai khác…”
Đổng Tây lắng nghe rất kĩ lời của Tàu Dũng, cũng đang từ từ cảm thụ những chân lí mà ông truyền đạt. Cô đưa tay vuốt bộ lông mềm mại trên người Đậu trắng, lại bĩnh tĩnh lên tiếng.
“Con… hình như… cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa rồi…”
Vẫn nghĩ là hận anh đến thấu xương, hận anh đến hết đời. Nhưng khi giật mình nhận ra, chính là hận nhiều bao nhiêu chính là yêu nhiều bấy nhiêu.
Khả năng hồi phục của Ngụy Hàn rất nhanh, hai tuần sau đã có thể đi cắt chỉ, tay cũng có thể hoạt động bình thường. Lúc đi tắm, anh còn giả vờ ôm bả vai tỏ ra đau đớn, những lần như thế đều bị Đổng Tây thẳng thừng lật tẩy, cô ném mạnh quần áo về phía anh rồi đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại. Vết thương lành rồi, Đổng Tây cũng không thấy Ngụy Hàn đến công ty, nhiều lần muốn hỏi nhưng sợ anh lại nghĩ cô quan tâm anh nên đành im lặng không hỏi nữa.
Buổi tối Đổng Tây ngồi ở ban công xếp vỏ sò, Ngụy Hàn vừa từ phòng làm việc vào đã trông thấy cô, anh bước đến mà Đổng Tây cũng không phát hiện. Đổng Tây đang chăm chú quan sát vỏ sò thì bỗng dưng bị bế bổng lên không trung, cô theo phản xạ hốt hoảng túm lấy cánh tay kia la lên.
“A…”
Người nào đó thấy cô như vậy vô cùng thích chí bật cười lớn, Đổng Tây vẫn bị anh bế trên tay, cô sau khi lấy lại được bình tĩnh rồi thì nhìn sang vai Ngụy Hàn.
“Thả tôi xuống đi, vết thương chỉ mới lành thôi.”
“Bế em… Anh lúc nào cũng làm được.”
Nói rồi anh lập tức bế Đổng Tây đến bên giường, đặt cô xuống giường xong lại đè lên người cô, tùy tiện mà hôn. Đổng Tây không cần nghĩ cũng biết anh định làm gì, ngay khi Ngụy Hàn hôn lên môi cô thì cô lại nghiêng đầu né tránh. Ngụy Hàn không lấy làm thế mà tức giận, ngược lại còn yêu chiều cọ cọ mũi mình lên mũi cô, bởi vì kiềm nén dục vọng mà giọng nói cũng khàn đi.

“Tiểu Tây… Anh đã ăn chay rất lâu rồi…”
“Anh xem… Vết thương của anh còn chưa khỏi, bác sĩ bảo không được cử động mạnh.” Cô vừa nói còn vừa thử chạm chạm vào vai anh để lấy dẫn chứng.
Dáng vẻ của cô làm Ngụy Hàn cũng phải bật cười, anh lấy ngón tay gạt lọn tóc trên má cô sang một bên, rất không đứng đắn mà nói: “Anh cũng đâu cử động phần đó…”
“Anh…”
Bị lời nói của anh làm tức nghẹn, Đổng Tây cảm thấy mặt mũi mình nóng bừng, cả cổ cũng nóng, chắc hẳn mặt cô giờ đã đỏ lự rồi. Ngụy Hàn theo dõi chuyển biến trên mặt cô thì rất thích thú, cuối xuống hết hôn rồi cắn lên cổ Đổng Tây, bàn tay cũng không an phận mà đi sâu vào váy ngủ của cô. Đổng Tây co người, hai tay chống lên ngực Ngụy Hàn, lắp bắp nói.
“Tôi… Tôi đang tới tháng.”
Động tác của Ngụy Hàn liền dừng lại ngay, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Đổng Tây, sau đó cũng thu tay lại, nằm xuống giường rồi ôm lấy cô vào lòng, hơi thở có phần nặng nề. Đổng Tây cũng nằm im, không dám nhúc nhích, lát sau thấy anh thở ra nhẹ nhàng, cô cũng như thở phào nhẹ nhỏm. Ngụy Hàn lại nghiêng người hôn lên má Đổng Tây sau đó mới đi vào nhà vệ sinh, Đổng Tây liền ngồi dậy nhìn theo bóng anh, cắn môi không nói nên lời.
Buổi sáng ngủ thức dậy, Đổng Tây đã không thấy người bên cạnh đâu. Cô rửa mặt xong, đi sang phòng bên cạnh thì thấy Ngụy Hàn đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, câu cuối cùng cô nghe anh nói.
“Chuyến bay sớm nhất, ừm, khoang hạng nhất…”
Sau khi tắt điện thoại, Ngụy Hàn quay lại đã thấy Đổng Tây đứng ở cửa nhìn anh, cô có vẻ như muốn hỏi rồi lại thôi. Ngụy Hàn đi từng bước đến chỗ cô, vuốt mái tóc rối chưa chải của cô.
“Sao không ngủ thêm một tí?”
“Thức sớm tốt cho sức khỏe hơn.”
“Ừm.”
“Ừm…” Đổng Tây vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Anh định đi đâu sao?”
“Anh định đi Đan Lâm.”
Đổng Tây nghe thế chỉ gật đầu, sau đó quay lưng định đi xuống lầu tìm chút gì ăn, nào ngờ vừa quay lưng đã bị người phía sau ôm chặt. Ngụy Hàn giam giữ Đổng Tây trong hơi thở của anh, tay anh vòng ra phía trước ôm lấy eo cô, tựa cằm lên đỉnh đầu Đổng Tây.
“Không hỏi anh đi làm gì sao?”
“Dù sao cũng không liên quan đến tôi.”
“Ồ… Để xem lúc em đến đó rồi còn không liên quan đến em không?”
“Tôi đến đó?” Đổng Tây xoay người lại đối diện với Ngụy Hàn, nheo mắt hỏi: “Là ý gì?”
“Em quên rồi sao? Chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật, anh muốn cùng em đi hưởng tuần trăng mật.”
Nghe đến tuần trăng mật, Đổng Tây liền có ý định muốn từ chối, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ngụy Hàn đã giơ ngón trỏ đặt lên môi cô, giành nói trước.
“Lần này anh quyết định, em không được từ chối. Đi! Xuống ăn sáng, ăn xong thu dọn hành lí, trưa nay chúng ta lên máy bay. Anh đã nhờ Ứng Nhiên qua đón Đậu trắng, nó sẽ gửi cho vợ chồng Ứng Nhiên.”
Dứt lời, anh đã ôm Đổng Tây xuống lầu dùng bữa sáng. Đổng Tây càng không thể cho thêm ý kiến gì.

Đan Lâm cách Tân Nam không xa lắm, đi máy bay khoảng một tiếng rưỡi. Đổng Tây ngồi trên máy bay nhìn những đám mây bồng bềnh ngoài kia, tâm tình bỗng trôi dạt về xa xăm. Đây là lần thứ hai cùng Ngụy Hàn đi du lịch, lần trước đi với anh, mang một tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ, lần này đi, cô cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có mà mang theo.
Đến nơi, có người đến đón Ngụy Hàn và Đổng Tây, lái xe đưa họ từ sân bay đến chỗ ở. Chỗ Ngụy Hàn đặt là một ngôi nhà nhỏ ở chân núi nằm trong khu sinh thái thành phố. Ngôi nhà thiết kế đơn giản mà thanh lịch, nền nhà lót gạch men màu trắng sáng bóng, trên tường cũng là hoa văn tinh xảo, một phòng ngủ, một gian bếp và phòng khách. Đổng Tây kéo vali vào phòng ngủ, nhìn thấy cái giường màu trắng tinh, ga giường hay nệm đều mới toang, trên giường còn có hoa hồng còn tươi, chai rượi sâm panh màu đỏ cùng hai ly thủy tinh đế cao đặt giữa giường, hẳn là chuẩn bị cho vợ chồng son mới cưới. Đổng Tây không quá quan tâm, cô sắp quần áo của mình vào tủ, Ngụy Hàn nói chuyện với người hướng dẫn vừa xong, anh cũng đi vào, nhìn căn phòng được chuẩn bị tỉ mỉ, miệng liền nở nụ cười vừa lòng. Đổng Tây sắp xong quần áo vào tủ, vừa đứng dậy đã thấy Ngụy Hàn cầm chai rượu lên ngắm nghía, cô bất giác mở miệng.
“Anh bị nghiện rượu sao?”
“Ừm.” Anh liền thừa nhận ngay, quay sang nói với cô: “Từ khi em đi, anh ngày nào cũng uống, uống rồi thành quen, không bỏ được.”
Đổng Tây định nói Sao lúc nào cũng lôi tôi vào nhưng cô vẫn không lên tiếng, quay người đi ra tham quan nhà bếp, cả thức ăn trong tủ lạnh cũng chuẩn bị đầy đủ, quả là quá tiện nghi. Đổng Tây mang một ít thịt bò và cải thìa ra, định làm bữa chiều đơn giản. Ngụy Hàn đi xuống giúp cô nhặt rau, hai người mỗi người một việc, bữa cơm nhanh chóng làm xong.
Ăn cơm xong đã là xế chiều, Ngụy Hàn dắt tay Đổng Tây ra ngoài đi dạo, trên đường còn gặp mấy cặp tình nhân khác tay trong tay, nói cười vô cùng vui vẻ. Tiết trời ở Đan Lâm lạnh hơn Tân Nam rất nhiều, Ngụy Hàn cứ như thế ngang nhiên ôm Đổng Tây trong vòng tay mình, từng bước từng bước đi dạo. Hai người ngồi ở ghế đá cạnh bờ hồ, Ngụy Hàn hỏi Đổng Tây khát nước không, cô liền gật đầu, thế là anh đi sang quán bên kia đường mua đậu nành nóng cho cô.
Nhìn bóng dáng anh đi vào trong quán, Đổng Tây còn không phát hiện môi mình nở nụ cười ngọt ngào. Bỗng bên cạnh có đứa trẻ khẽ lay lay tay cô, Đổng Tây nhìn lại, là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, mặt mày mủm mỉm đang giương đôi mắt ngập nước nhìn cô.
“Chị ơi…”
“Sao thế? Sao em khóc vậy?” Đổng Tây liền xoa xoa má đứa bé, nó liền chỉ tay về phía bờ hồ: “Em làm rơi khăn choàng lên nhánh cây kia rồi, chị lấy nó hộ em được không? Cái đó là mẹ em đan cho… món quà của mẹ…”
Đổng Tây nhìn theo hướng chỉ của thằng bé, đúng là có một cái khăn choàng đang treo lơ lửng trên nhánh cây khô cách bờ hồ không xa. Cô liền gạt nước mắt đứa trẻ rồi dắt tay nó đứng dậy.
“Đi, chị nhặt giúp em…”
“Cảm ơn… Cảm ơn chị…”
Cô cười thật tươi đáp lại nó, thằng bé cũng hạnh phúc mà cười. Đổng Tây bảo thằng bé đứng một bên đợi, bản thân cô lấy một cành cây khô hơi dài rồi đi đến đứng cạnh bờ hồ, dùng cành cây của mình cố móc được một góc khăn choàng, Đổng Tây cứ thế nhướn người về phía trước, chân cũng bước gần mép hồ hơn.
Ngụy Hàn rời khỏi quán, trên tay là hai ly đậu nành nóng, anh mỉm cười, nhưng khi nhìn lại cái ghế đá trống không, nụ cười trên môi anh liền sững lại. Anh nhanh chân qua đường, chưa kịp đến nơi đã nghe tiếng kêu quen thuộc cùng một tiếng Ầm thật lớn.
Thằng bé đứng đó nhìn một màn này cũng hoảng sợ chạy lại, hốt hoảng kêu thất thanh: “Chị… Chị…”
Đổng Tây không ngờ mình lại trượt chân ngã xuống, cô vốn không biết bơi, chỉ vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ngụy Hàn cả hai tay buông lỏng, ly đậu nành rơi loang lổ dưới đất, anh chạy như bay đến rồi phóng nhanh xuống hồ cứu cô, may mà nơi Đổng Tây rơi xuống cách hồ không bao xa, Ngụy Hàn rất nhanh đã bắt được cô, ôm Đổng Tây đã ngất xỉu lên bờ.
“Tiểu Tây…” Anh gọi mà cô không tỉnh, Ngụy Hàn liền cúi đầu tiến hành hô hấp nhân tạo, chẳng mấy chốc cô đã sặc nước rồi mở mắt nhìn anh. Vừa nhìn thấy Ngụy Hàn, Đổng Tây đã nghẹn ngào vươn tay ôm lấy cổ anh, Ngụy Hàn vỗ vỗ lưng cô mà an ủi.
“Không sao… Không sao rồi…”
“Chị… Em… Em xin lỗi…”
“Chị không sao rồi…” Đổng Tây nghiêng đầu nói với nó, cũng tránh để nó sợ hãi.
Ngay lúc này truyền đến tiếng gọi của một người đàn ông ông chạy lại ôm lấy đứa bé vẫn đang mếu máo: “Tuấn à… Con sao thế? Sao khóc rồi?”
“Con… hức hức… Con…”
Ngụy Hàn thấy thế liền lên tiếng: “Thằng bé thấy vợ tôi rơi xuống nước nên hoảng sợ. Không sao đâu.” Anh lại quay sang bế Đổng Tây cả người lạnh toát lên: “Chúng ta về thôi.”

“Vâng.”
Đứa bé nhìn theo Đổng Tây vẻ hối lỗi, cô thì mỉm cười với nó, cô thấy nó chỉ về phía cái khăn choàng, người đàn ông nhìn nó thở dài rồi lấy cành cây rất dễ dàng đã lấy lại được khăn choàng, sau đó ôm nó rời đi.
Về đến nhà, Ngụy Hàn nhanh chóng mang Đổng Tây vào phòng tắm nước nóng rồi lấy khăn choàng tắm bao bọc cô lại, Đổng Tây cả người lạnh cầm cập, cũng không còn hơi sức đâu mà ngại ngùng, để cho anh tắm và thay đồ cho mình. Lúc anh đặt cô lên giường chùm chăn lại rồi, Đổng Tây còn níu tay anh mà nhắc nhở.
“Anh cũng mau đi tắm đi, cả người ướt hết rồi.”
Vừa nói xong, Đổng Tây đã hắc xì một cái, cô lấy tay che mũi, Ngụy Hàn liền xoa đầu cô: “Anh tắm xong sẽ đi mua thuốc cảm cho em uống, ngoan, nằm xuống một tí.”
Đổng Tây ngoan ngoãn nghe anh mà nằm xuống giường. Ngụy Hàn vào thay đồ xong, rồi chạy nhanh ra ngoài mua thuốc cảm, tiệm thuốc cũng chỉ cách mấy km, anh lấy chiếc xe đạp có sẵn trong nhà, chạy từ nhà đến tiệm thuốc rồi chạy từ đó về cũng chỉ mất mười lăm phút. Lúc anh vào phòng, Đổng Tây đã nằm run rẩy trên giường, Ngụy Hàn liền đến đỡ cô dậy, đưa thuốc cho cô.
“Tiểu Tây… Uống thuốc đi.”
Cô cầm ly nước lên rồi cho mấy viên thuốc vào miệng, uống xong còn lẩm bẩm một mình: “Ngày đầu tiên đến đã như vậy rồi…”
“Sao lại té xuống nước? Làm anh lo chết được.”
“Khăn choàng của thằng bé rơi xuống nhánh cây, tôi chỉ định giúp nó, nào ngờ không cẩn thận bị trượt chân… Lần này về phải tập bơi mới được.”
“Đúng là phải tập bơi rồi. Anh cảm thấy sân trước nhà chúng ta cũng trống trải, hay là xây một hồ bơi.”
“Ra ngoài bơi cũng vậy thôi, xây rất tốn kém.”
Ngụy Hàn nghe thế chỉ cười, đem cô ôm trọn vào lòng, bàn tay vuốt ve cánh tay Đổng Tây: “Anh không thích người khác nhìn dáng vẻ em mặc đồ bơi.”
Người con gái trong lòng nghe anh nói thế thì im bặt, đầu óc của anh không suy nghĩ trong sáng một chút được sao? Đổng Tây không biết nói gì nữa, giữa hai người dường như có rất nhiều chuyện chưa nói, mà dường như cũng chẳng có chuyện gì để nói. Cô đành tựa vào người anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tôi mệt quá…”
“Vậy hôm nay chúng ta nghỉ sớm, sáng mai anh dẫn em lên núi ngắm cánh đồng hoa cải trắng nổi tiếng ở đây.”
“Được… Ngủ ngon…”
Nghe cô chúc mình trong mơ màng, Ngụy Hàn lại cúi xuống hôn lên tóc Đổng Tây, thì thầm: “Ngủ ngon… Tiểu Tây của anh.”
Người ta thường bảo Tính trước bước không qua, đối với Ngụy Hàn câu nói này thật linh nghiệm, sáng hôm sau hai người buộc phải bỏ kết hoạch bởi Đổng Tây trong người khó chịu, ho không ngừng, còn thở ra hơi nóng, cô vì té xuống hồ hôm qua mà bị cảm cúm. Ngụy Hàn ở dưới bếp nấu thức ăn, Đổng Tây chùm chăn ngồi trên giường trò chuyện cùng Từ Tâm Di, bên kia cô nàng vô cùng phấn khởi hỏi.
“Hai người sao rồi? Đã đi tham quan ở đâu chưa?”
“Hắc xì…” Đổng Tây lại rút miếng khăn giấy mới lau mũi, giọng khàn khàn trả lời: “Mình bị cảm rồi, vẫn còn ở nhà.”
“Dâu Tây… Cậu thật biết lúc bệnh nha, lựa tuần trăng mật mà bệnh. Mình nghe nói ở Đan Lâm có rất nhiều hoa, cậu không đi tham quan thật uổng phí.”
Đổng Tây nhìn ra những cánh hoa vàng ngoài kia, cô cũng tiếc nuối đáp: “Ở đây thật rất đẹp.”
“Dâu Tây à. Hai người tranh thủ thời gian này mà nói chuyện cùng nhau đi, mình nói với cậu này, phải mở lòng ra biết chưa.”
“Di Di… Cậu ngày càng giống bà cụ non, có một vấn đề mà nói mãi chưa xong. Cậu không cần lo cho mình, chỉ cần lo cho ông xã yêu quý cùng tiểu bảo bối nhà cậu là được rồi.”
Bên kia Từ Tâm Di cười vui vẻ, trước khi tắt máy còn nhắc Đổng Tây phải chụp thật nhiều ảnh mang về. Đổng Tây nhìn máy ảnh đặt trên bàn, đã rất lâu rồi cô không chụp ảnh thì phải, máy ảnh này là trước kia Ngụy Hàn mua tặng cô nhân ngày lễ tình nhân, không ngờ sau khi cô đi, anh vẫn giữ đến giờ. Ngụy Hàn nấu canh gà hầm nui cho cô ăn để giải cảm, lại còn pha nước chanh gừng mật ong để cô uống.
Đổng Tây cứ ho liên tục, cô nghẹt mũi nên giọng cũng khàn khàn, chán nản nằm trên giường lấy điện thoại lên mạng. Ngụy Hàn dường như đi du lịch mà vẫn phải lo việc công ty, vừa rồi Lương Ứng Nhiên gọi điện đến, hai người bàn chuyện hồi lâu.
Thế là Đổng Tây bị cảm hai ngày sau đó nên hai người chỉ ở nhà, cùng nhau nấu ăn, xem tivi, rồi lại nằm trong phòng ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Buổi tối, Đổng Tây nằm trong lòng Ngụy Hàn, anh chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường, tuy thiếu thốn ánh sáng nhưng lại thấy ấm áp vô cùng. Đổng Tây sau khi uống thuốc thì ngủ rất sớm, Ngụy Hàn lại không ngủ được, vốn dĩ mấy ngày này định dẫn cô ra ngoài chơi, nhưng toàn bộ kế hoạch đều không như ban đầu, thế nhưng Ngụy Hàn lại không cảm thấy mất mát mà thích kiểu thuận theo tự nhiên này. Anh vuốt vuốt tóc Đổng Tây, rồi lại vuốt xuống cổ cô, cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu.
Đã rất lâu rồi Đổng Tây không mơ thấy ác mộng, nhưng chẳng biết vì sao tối nay lại mơ thấy. Cô thấy mình bỏ chạy trong cánh rừng kia, phía sau bọn người đó vẫn đuổi theo, vẻ mặt ghê tợn, tiếng cười thích thú như đang đuổi bắt con mồi. Cô thấy mình càng chạy càng chậm, đến cuối cùng lại đứng bên dốc đồi, nhìn bọn chúng lại càng gần càng gần…
Ngụy Hàn đang ngắm gương mặt cô thì phát hiện chân mày cô chau lại, vẻ mặt đau khổ, cả tay cũng bấu lấy chăn. Anh liền ngồi bật dậy, lay lay cô.
“Tiểu Tây… Tiểu Tây…”
“A…” Đổng Tây hoảng hốt giật mình bật dậy, ngơ ngát nhìn xung quanh, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều. Ngụy Hàn áp tay lên mặt cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh.
“Gặp ác mộng sao?”
Cô thẩn người hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, đưa tay định lau mồ hôi trên trán nhưng anh lại nhanh tay hơn, giúp cô lau khô mồ hôi. Đổng Tây ổn định lại nhịp thở, cuối cùng là thấy nhẹ người khi đó là giấc mơ, có lẽ vì vẫn còn cảm nên đầu óc miên mang, cơn ác mộng kia lại theo đó ùa về. Cô vẫn còn mông lung thì Ngụy Hàn đã choàng tay ôm cô trước ngực, Đổng Tây không chút phản kháng, để anh ôm, bởi cô thấy chỉ có như vậy bản thân mới có cảm giác an toàn. Anh vỗ nhẹ lưng cô từng cái như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
“Em mơ thấy gì mà sợ hãi như vậy?”
Nghĩ đến giấc mơ đó, Đổng Tây lại nắm chặt áo anh, Ngụy Hàn không gấp rút hỏi ép cô, chỉ đợi cô chủ động nói cùng anh. Phải rất lâu sau, lâu đến khi Ngụy Hàn nghĩ Đổng Tây ngủ thiếp rồi thì cô mới lên tiếng, giọng vẫn mang âm mũi do cảm.
“Rất lâu rồi tôi không mơ thấy bọn chúng…” Cô dừng lại, Ngụy Hàn biết rõ, bọn chúng mà cô nói là ai. Đổng Tây lại chậm rãi nói tiếp: “Tôi không muốn nhớ đến cái đêm kinh khủng đó, nhưng nó vẫn ám ảnh tôi suốt ba năm qua, trước đó mỗi đêm tôi đều phải uống thuốc an thần mới ngủ được, Chấn Khải có mời bác sĩ tâm lí cho tôi, ông ta nói tôi bị rối loạn tiền đình dẫn đến mất ngủ, còn về những cơn ác mộng kia chỉ vì tôi bị ám ảnh của quá khứ… Ngụy Hàn… Thật ra trước đây tôi nói dối anh, ba năm qua tôi sống không hề tốt chút nào, một chút cũng không. Tôi luôn mơ thấy bọn chúng đuổi bắt tôi, mơ thấy bàn tay gớm riết kia chạm vào tôi, còn có gương mặt kinh tởm kia nữa… Tôi rất sợ… Mỗi lần tỉnh dậy, dù biết chỉ là mơ nhưng tôi vẫn rất sợ…”
Bàn tay Ngụy Hàn đặt trên vai Đổng Tây cũng vì thế mà siết chặt, anh muốn đem cô ôm trọn vào lòng, đem nỗi sợ của cô truyền sang anh để cô có một cuộc sống không lo không nghĩ. Trong bóng đêm, ánh mắt Ngụy Hàn như con mãnh thú đang rình rập con mồi, tựa như quỷ thần đòi mạng.
Hôm nay cô chịu nói những điều này với anh, Ngụy Hàn không rõ tâm trạng của anh lúc này, là căm hận chen lẫn đau xót. Anh áp cúi đầu áp má mình vào má cô, cảm giác được sự run rẩy của cô, tim anh càng đau.
“Là lỗi của anh… Xin lỗi em… Xin lỗi em…” Không nghe cô trả lời, anh lại ôm cô chặt thêm nữa, giọng anh chắc nịch: “Từ nay về sau có anh rồi, ai cũng không được tổn thương em. Không một ai được chạm vào Tiểu Tây của anh cả.”
Lắng nghe lời anh nói, tim Đổng Tây lại đập liên hồi, cô đang do dự, xem mình có nên tin anh một lần nữa hay không. Nhớ đến trước đây anh từng nói về những tên bắt cóc, Đổng Tây ngờ vực hỏi.
“Anh nói anh… anh… đích thân bắn chết bọn bắt cóc?”
“Đúng vậy, lúc anh đến nơi, tên cầm đầu áo quần không chỉnh tề đi xuống, anh cứ nghĩ hắn làm hại em nên một phát súng bắn ngay tim hắn, chết tại chỗ. Không tìm thấy em, anh lại hỏi bọn còn lại, anh luôn hy vọng tin tức mình nhận được là sai, nhưng tên đó lại nói rõ ràng tên em, anh vì không kiềm chế được mà cho hắn một phát súng. Lúc đó nếu Ứng Nhiên không ngăn anh, sợ rằng tên còn lại cũng đã sớm mất mạng… Hắn ta giờ đang ngồi tù, một tay cũng bị tàn phế rồi.”
Cảm giác được cô cũng bị lời nói của anh dọa cho sợ rồi, Ngụy Hàn liền nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Tây, là em quá tốt bụng, em luôn cho rằng nhân quả báo ứng, nhưng có nhiều chuyện chúng ta không nhúng tay vào không được. Anh biết em sợ hai tay anh dính đầy máu tươi, nhưng em biết không Tiểu Tây, kể từ ngày anh ra tù, anh đã không còn lựa chọn, anh buộc phải đi con đường duy nhất này mới có thể leo lên vị trí như ngày hôm nay, mới bảo vệ được em, tìm lại công bằng cho bố của chúng ta. Anh chính là không thể chọn lựa… Nếu có thể, anh chẳng lẽ không mong cùng em sống yên bình hay sao?” Ngụy Hàn thầm nhủ, mơ ước đó của cô, anh biết rõ, anh đương nhiên sẽ thực hiện được, nhưng không phải bây giờ, hiện tại anh còn phải đòi lại những món nợ mà bọn người đó đã nợ anh, nợ cô, con đường này, anh nhất định phải đi hết.
Đổng Tây không nói gì nữa, cũng chẳng biết mình có thể nói gì vào lúc này. Cô nhắm mắt mình lại, trong lòng lại nhớ đến câu của Ngụy Hàn vừa rồi, Nếu có thể, anh chẳng lẽ không mong cùng em sống yên bình hay sao?. Cô muốn hỏi anh, có thật muốn cùng cô sống cuộc sống yên bình không? Nhưng rốt cuộc Đổng Tây vẫn không đủ dũng khí để hỏi. Cô dần dần thiếp đi, trong đầu chỉ là câu nói ấy.
Không như những lần khác mà phản bác hay trách móc anh, lần này Đổng Tây im lặng như thế làm Ngụy Hàn cũng bất ngờ. Anh biết cô đã ngủ say, bản thân cũng an tâm nhắm mắt, môi lại nở nụ cười. Anh dường như đang thấy, đang thấy rõ cái phúc trong họa mà Lương Ứng Nhiên đã nói… Là hạnh phúc.
Sáng hôm sau bệnh cảm cúm của Đổng Tây đã thuyên giảm rất nhiều, sau khi rửa mặt xong, cô bước ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn hoa ban nở trắng cả con đường, trong lòng vô cùng thích thú, quay đầu lại nói với Ngụy Hàn đang nấu bữa sáng trong bếp.
“Hay là hôm nay chúng ta lên núi đi?”
Ngụy Hàn nghe cô nói, đưa mắt nhìn ra ngoài trời rồi quay lại vui vẻ đồng ý: “Được rồi… Đến đây ăn sáng cái đã.”
Đổng Tây bước đến nhà bếp, phụ anh rót sữa ra ly, rồi dọn chén bát lên bàn. Ngụy Hàn thỉnh thoảng còn quay sang hôn lên má cô. Hai người ăn bữa sáng trong êm đẹp. Ăn xong, Ngụy Hàn lấy chiếc xe đạp trong nhà đèo Đổng Tây chạy dọc theo con đường lên núi. Cô không nhớ lần cuối cùng đi xe đạp là khi nào, chỉ biết là rất lâu, rất lâu về trước rồi, hiện tại ngồi sau lưng anh trên chiếc xe đạp ấy, cô cảm giác bản thân mình quả thật rung động rồi.
Đường lên núi hôm nay không đông lắm, chỉ thưa thớt mấy người, họ cũng đèo nhau bằng xe đạp. Ở đây không cho xe máy hay xe hơi lưu thông nên phương tiện du lịch là xe đạp dành cho du khách, thậm chí có người còn đi bộ lên núi. Hai bên đường hoa ban đã nở trắng, những cánh hoa rơi rải rác xuống đường, mỗi một trận gió, cánh hoa rơi như tuyết trắng, khung cảnh ấy, tựa bồng lai tiên cảnh. Đổng Tây đeo máy ảnh trên cổ, chỉ cần thấy cảnh đẹp là chụp ảnh, Ngụy Hàn đạp rất chậm, như muốn kéo khoảng thời gian này thật lâu. Qua hết đoạn đường nhựa là đến con đường đất dẫn lên núi, Đổng Tây đang ngồi phía sau bỗng xe tưng lên hai cái, cô giật mình ôm chặt thắt lưng người phía trước, Ngụy Hàn cười, nói.
“Đáng lẽ trước đó phải ôm lấy anh như vậy…”
“Vừa rồi đường không có chông chênh…
Định rút tay mình lại, Ngụy Hàn liền giữ lấy tay cô, tốt bụng dặn dò: “Nếu không ôm chặt thì sẽ ngã xuống đất đấy.”
Đổng Tây nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, cuối cùng vẫn không buông tay, Ngụy Hàn thấy cô thỏa hiệp rồi mới an tâm lái xe bằng hai tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.