Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 120: Anh Đừng Đi.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 120: Anh Đừng Đi.

“Tình yêu của anh ấy cả thế giới đều biết, chỉ có cô vờ như không hiểu. Nhưng niềm tin của anh ấy đối với cô như thế nào, tôi nghĩ cô hiểu rất rõ. Vậy nên, tôi hy vọng cô đừng nhẫn tâm như vậy.”
Biết lần này thật sự mình đã chọc giận Ngụy Hàn, Đổng Tây cũng chẳng biết làm gì hơn, những gì cô nói hoàn toàn là sự thật. Cả ngày đau bụng nên Đổng Tây chẳng có tâm trạng ăn uống gì, lúc sáng cô chỉ uống ly sữa cho đến tối vẫn không ăn thêm cái gì. Vẫn tưởng chọc anh giận đến thế rồi thì anh sẽ bỏ mặc cô, nào ngờ trời vừa sẫm tối đã thấy bóng anh bước vào phòng, Đổng Tây trùm chăn kín người nên chỉ nghe tiếng bước chân dừng ở bên giường, cũng không rõ nét mặt của anh.
Ngụy Hàn đặt tô cháo nóng xuống bàn, anh nhìn cô cứ thờ ơ như thế nên kéo chăn ra, nhẹ giọng bảo: “Tiểu Tây! Ăn chút cháo rồi hãy ngủ.”
“Không ăn.”
“Không ăn không được. Nếu em không ăn, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”
Đổng Tây nghe anh cảnh cáo như vậy thì đành nhượng bộ và chống tay ngồi dậy, nhìn qua tô cháo nghi ngút khói, lúc này cảm giác đói bụng mới ùa về. Ngụy Hàn là người tinh ý, vừa nhìn đã biết tâm ý của cô, anh ngồi xuống giường rồi đưa từng thìa cháo lên miệng thổi, thấy bớt nóng mới đưa đến môi cô. Đổng Tây không quen với kiểu thân mật này nên đưa tay định lấy tô cháo.
“Tôi có thể tự ăn.”
“Nghe lời.” Anh lên giọng, kiên quyết đút cháo cho cô. Đổng Tây lại chẳng thể cãi nên ngoan ngoãn mở miệng ăn cháo. Một thìa rồi lại một thìa, rất nhanh cả tô cháo đã hết sạch. Ngụy Hàn dùng giấy ăn lau miệng cho cô, lại lấy tay xoa xoa bụng Đổng Tây mà hỏi han: “Đã đỡ đau hơn chưa?”
Đổng Tây gật nhẹ đầu mình, lại kéo chăn chặn ngang bụng, phải lấy hết can đảm cô mới hỏi: “Anh không giận tôi sao?”
“Giận em? Đúng là rất giận.” Ngụy Hàn mỉm cười nhưng Đổng Tây cảm giác nụ cười ấy sao mà vô cùng mất tự nhiên, anh nói: “Nhưng anh yêu em nhiều hơn. Có giận cũng không thể bỏ mặc em. Chắc Ngụy Hàn anh có sở thích tự ngược.” Anh kéo chăn ngay ngắn lại cho cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe. Anh không muốn thấy vợ mình xanh xao như vậy đâu.”
Lúc nhìn bóng lưng Ngụy Hàn rời khỏi phòng ngủ, Đổng Tây phải tự thừa nhận rằng lòng mình đã có xao động, vì sự ân cần đó mà xao động, nhưng rất nhanh cô đã tự thức tỉnh mình, ngăn cản những cảm xúc của trái tim.
Đối tác lần này là một Việt Kiều có tiếng trong nước, ông ta coi trọng dự án xây bệnh viện thành phố ở Bắc Vinh nên mở buổi tiệc gặp mặt riêng các chủ đầu tư mà ông để tâm. Ngụy Hàn cũng nằm trong số ít khách được ông mời, buổi gặp mặt ngay tại Bắc Vinh vào sáng thứ ba. Đáng lẽ Ngụy Hàn phải đi sớm một ngày để chuẩn bị nhưng do sức khỏe Đổng Tây không tốt nên anh dự định tối thứ hai mới đi Bắc Vinh.
Cả ngày thứ hai Ngụy Hàn đều ở nhà chăm sóc cho Đổng Tây, lúc cô ngủ anh mới trở về phòng làm việc. Đến tối Ngụy Hàn mới sắp xếp mọi thứ hồ sơ cần thiết vào cặp táp, anh bước vào phòng ngủ nhìn Đổng Tây đang nằm trên giường. Ngụy Hàn bước đến ngồi xuống bên giường, nói với cô.
“Tiểu Tây! Anh phải đi công tác một chuyến, trưa mai sẽ về.”
Nghe giọng anh, Đổng Tây mở mắt ra nhìn anh, cô gật đầu như đồng ý. Ngụy Hàn thấy vậy cũng nhẹ lòng, anh vuốt tóc sang hai bên tai cô: “Em ngủ một giấc thật sâu, ngày mai khi thức dậy thì anh sắp về rồi.”
“Được.”
Thấy cô nghe lời như thế, anh mới an tâm đứng dậy rời đi. Nào ngờ vừa bước đến cửa phòng, Ngụy Hàn đã nghe tiếng động phía sau. Đổng Tây tung chăn chạy theo anh, cô không nắm tay anh mà chỉ giữ vạt áo của anh, nhỏ giọng nói.
“Anh…”
Cảm giác cô dường như rất căng thẳng, Ngụy Hàn xoay người nhìn trực tiếp vào cô, Đổng Tây liền né tránh ánh mắt ấy. Anh lại ôn nhu cười: “Sao thế?”
“Anh…” Bàn tay của cô càng nắm chặt vạt áo anh, sau đó lại nắm đến tay Ngụy Hàn, cô thấp giọng đề nghị: “Anh không đi có được không?”
Lần này Ngụy Hàn phải ngẩn người trong chốc lát mới lấy lại tâm trạng. Anh tiến đến ôm lấy eo của cô, mặt đối mặt cùng Đổng Tây: “Không nỡ xa anh sao?”
Không như những lần trước mà chống đối hay né tránh anh, lần nay Đổng Tây vô cùng ngoan ngoãn, ngược lại còn vòng tay dè dặt ôm lấy eo Ngụy Hàn, tựa đầu vào ngực anh.
“Đừng đi… Có được không?”

Tiếng nói đó nhẹ như không nhưng lại làm cả tâm hồn Ngụy Hàn dậy sóng, anh không ngần ngại mà trả lời vô cùng dứt khoát: “Được!” Cảm giác cô như thở phào nhẹ nhỏm, Ngụy Hàn lại không báo trước mà đột ngột bế thốc Đổng Tây lên, anh đặt cô xuống giường rồi trực tiếp áp chế cô dưới thân mình. Đổng Tây không ngờ anh lại hành động như thế nên chống tay lên ngực anh mà nhìn anh như muốn tìm đáp án, Ngụy Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp nói.
“Anh muốn em.”
“Anh… Tôi… còn chưa khỏe…”
“Tiểu Tây…” Ngụy Hàn cúi đầu hôn xuống cổ cô, giọng anh khàn đi: “Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm đau em… Tiểu Tây! Ngoan ngoãn cho anh… Được không?”
Nhất thời Đổng Tây không có phản ứng, Ngụy Hàn thấy cô phân tâm thì anh tự do công thành chiếm đất, in dấu những thuộc địa chỉ thuộc riêng về anh. Bàn tay anh dời đến cúc áo trước ngực cô, Đổng Tây liền nắm tay anh lại, hai người nhìn nhau rất lâu, Ngụy Hàn luôn chờ, chờ sự đồng ý của cô, cuối cùng Đổng Tây lại thả lỏng tay mình ra, mặc ý cho anh muốn làm gì thì làm.
Đáy mắt Ngụy Hàn hiện lên sự vui mừng, anh cúi đầu hôn lên đôi môi Đổng Tây, bàn tay lần lượt rũ bỏ tất cả chướng ngại của hai người. Khi anh đi vào cơ thể cô, cả người Đổng Tây căng cứng, chỉ biết cắn răng chịu đựng, bàn tay không có nơi chống giữ nên nắm chặt ga giường. Ngụy Hàn cử động chậm rãi mà nhẹ nhàng, anh bị cảm giác sung sướng và hạnh phúc lắp đầy nhưng không quên để tâm đến cảm xúc của cô. Mặc dù cô chỉ thụ động tiếp nhận nhưng cũng đủ làm anh đắm chìm đến sa ngã.
Đến cuối cùng Đổng Tây cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cô nằm trong vòng ôm của Ngụy Hàn, anh nhìn gương mặt của cô lúc ngủ say, lại không kìm được mà hôn nhẹ lên má cô. Bàn tay anh vuốt ve những dấu ấn của mình để lại trên cơ thể Đổng Tây, chứng tỏ cô là của anh như thế khiến tâm trạng của anh rất vui. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân cô chấp nhận anh, sắc mặt Ngụy Hàn lại vô cùng ảm đạm.
“Tiểu Tây! Vì Dương Chấn Khải em có thể làm tất cả như vậy sao? Có thật là em yêu hắn ta? Tiểu Tây! Anh thật không dám hỏi, anh rất sợ đáp án từ em.” Bàn tay Ngụy Hàn ôm trọn Đổng Tây vào lòng, cô mệt mỏi tìm được bờ ngực của anh thì ngủ an nhiên, Ngụy Hàn lại cúi đầu hôn lên trán Đổng Tây, anh với tay lấy điện thoại ở bên đầu tủ gọi cho Lương Ứng Nhiên, chỉ thông báo duy nhất một câu.
“Ngày mai tôi không đến Bắc Vinh được.”
Tắt máy, anh nhìn lại cô gái trong lòng mình mà tự bảo: “Tiểu Tây! Anh chỉ cần mỗi mình em thôi.”
Dù biết trước cô cố ý không để anh đi Bắc Vinh nhưng anh vẫn thuận theo ý cô mà ở lại. Dù biết cô vì giúp Dương Chấn Khải loại bỏ đối thủ như anh nên mới đồng ý để anh chạm vào cô, nhưng anh vẫn sa ngã không lối thoát. Trước đây anh từng nói, bất kể cái bẫy như thế nào anh cũng không sợ, nhưng nếu bẫy đó là do cô giăng, anh thật sẽ sa vào không biết cách vẫy vùng.
Đợi Đổng Tây tỉnh dậy thì mặt trời đã lên tận mấy sào, cô vừa định xoay người thì phát hiện mình vẫn nằm trong vòng ôm của ai đó. Đổng Tây nhìn sang đồng hồ, hơn chín giờ sáng rồi, cuộc gặp mặt kia Ngụy Hàn cũng không tham dự. Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, Nguyễn Thúy Mai chỉ nhờ cô ngăn không để Ngụy Hàn đi Bắc Vinh, tất cả bà ta sẽ lo liệu, lúc ấy Đổng Tây không đáp là đồng ý hay không đồng ý. Nhưng hành động tối qua đã chứng tỏ cô đang giúp bà ấy đối phó Ngụy Hàn. Nghĩ đến tối qua, Đổng Tây phát giác cả người mình và Ngụy Hàn vẫn không mảnh vải che thân mà ôm ấp nhau, mặt cô liền truyền đến cảm giác nóng rát. Nào ngờ cô vừa cử động người định xuống giường thì Ngụy Hàn đã ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Những gì em giúp được cũng giúp rồi, đừng lo lắng nữa.”
“Anh…” Cô ngập ngừng lãng tránh: “Anh nói gì tôi không hiểu.”
“Coi như trả nợ ân tình ba năm qua họ đã chăm sóc cho em đi.”
Bị anh nói trúng tim đen, Đổng Tây chẳng kịp phản ứng, Ngụy Hàn tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, tay anh vuốt ve bờ vai đầy dấu hôn, rất bình tĩnh, anh nói: “Tối qua thế nào?”
“Thế nào là thế nào…” Thấy anh không nhắc đến vấn đề đó nữa, Đổng Tây cũng nhẹ lòng, nhưng anh lại chuyển sang vấn đề vô cùng nhạy cảm đó, cô đành cúi gằm mặt lẩm bẩm đáp.
Ngụy Hàn nhìn dáng vẻ thẹn thùng không thể không yêu đó của cô thì tâm tình vui vẻ thoải mái hẳn ra. Anh lại muốn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nên đưa tay nâng cằm Đổng Tây để cô mặt đối mặt cùng mình.
“Cảm giác như thế nào?”
“Không nói chuyện với anh.”
Đúng là tối qua từng hành động của anh đều vô cùng nhẹ nhàng, anh luôn theo dõi tất cả biểu cảm của cô. Nhưng Đổng Tây bị anh chọc ghẹo, chẳng có tâm trạng đối đáp về chuyện xảy ra đêm qua. Cô xoay người quay lưng về phía anh, vô tâm nói: “Tôi vẫn muốn ngủ thêm.”
“Được! Vậy em ngủ thêm đi!” Anh biết cô đang ngượng ngùng nên không tiếp tục truy vấn, chỉ cúi xuống hôn lên bờ vai trần của Đổng Tây rồi quay người xuống giường.

Buổi trưa Đổng Tây hoàn toàn tỉnh ngủ, cô vẫn nghĩ hôm nay Ngụy Hàn mất đi một đối tác quan trọng thì anh phải tranh thủ đến công ty để giải quyết những việc liên quan, nào ngờ khi cô xuống lầu thì thấy anh đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, lúc đến gần Đổng Tây mới biết đó là tin tức mới nhất ở Bắc Vinh, nói về việc Dương gia được chọn làm đối tượng hợp tác của tập đoàn xuyên quốc gia Pháp Liên. Đổng Tây lén đưa mắt nhìn biểu cảm của Ngụy Hàn nhưng anh dường như vô cùng bình tĩnh, không có biểu hiện chút cảm xúc gì làm cô cũng không thể hiểu anh đang nghĩ như thế nào.
Ngụy Hàn nhìn sang Đổng Tây, thấy cô đang dò cảm xúc của anh, anh chỉ nheo mắt rồi tắt tivi mà đứng dậy đi về phía cô.
“Đã đói chưa? Anh đi làm cơm trưa, chúng ta cùng ăn.”
Cô theo phản xạ mà gật đầu, Ngụy Hàn mỉm cười rồi bước đi, lúc đi ngang qua cô, lại nghe cô lẩm bẩm trong miệng.
“Anh… Đừng đối xử tốt với tôi như vậy.”
Câu nói này làm cho bước chân của anh lập tức sững lại, anh xoay người nhìn cô. Đổng Tây chân thật nói với anh: “Đừng quá tốt với tôi, thật đấy. Cũng đừng đặt bất kì hy vọng nào ở tôi, càng nhiều hy vọng thì thất vọng càng nhiều.”
“Ngốc…” Anh vòng tay qua gáy Đổng Tây, kéo khoảng cách của cả hai lại gần nhau. Ngụy Hàn cúi đầu chạm chóp mũi mình vào chóp mũi của cô mà thì thầm từng chữ: “Em là vợ anh, anh chỉ tốt với em thôi. Chỉ muốn tốt với riêng mình em thôi.”
Nói rồi anh hôn nhẹ lên sống mũi của cô, không đợi cô phản bác thì bản thân đã tự mình đi vào bếp. Đổng Tây đứng đó bần thần nhìn theo bóng lưng anh, trong người tự nhiên nảy sinh cảm giác khó chịu.
Lúc quay đi, Ngụy Hàn nở một nụ cười bất lực, anh biết đó là lời cảnh cáo rất thành thật của cô dành cho mình nhưng anh vẫn cố lờ đi để cô chẳng còn để tâm nữa. Hiện tại anh chỉ muốn cô sống ở bên cạnh anh mỗi ngày, dù cô có làm anh thất vọng, anh vẫn bằng lòng mà chấp nhận.
Trần Tùng Bách đến chiều thì ghé qua, anh ta cùng Ngụy Hàn lên phòng làm việc mà nói chuyện. Đáng lẽ hợp đồng đó họ đã nắm rất chắc chắn, chỉ cần cuộc gặp mà này là coi như tất cả đã đâu vào đấy, vậy mà Ngụy Hàn một câu không đi là không đi, làm Lương Ứng Nhiên trở tay không kịp, càng làm Trần Tùng Bách kích động. Lương Ứng Nhiên hiện vẫn đang ở Mộ Cần làm việc, chỉ có Trần Tùng Bách là muốn đến tìm hiểu nguyên nhân.
“Anh Ngụy! Chúng ta cố gắng nhiều như vậy để làm gì chứ?”
Ngược lại với thái độ tức không ra hơi của Trần Tùng Bách thì Ngụy Hàn lại bình thản hơn nhiều, anh ngồi ở sofa tự mình châm trà rồi lại rót vào ly đẩy đến trước mặt Trần Tùng Bách.
“Ngồi xuống uống trà với tôi đi!”
Đương nhiên Trần Tùng Bách chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng trà, nhưng anh vẫn nghe lời mà ngồi xuống, một tay bưng chén trà lên mà uống cạn một hơi, cũng không rõ mùi vị ra sao, chỉ thấy là rất nóng. Ngụy Hàn lại lần nữa rót cho anh ta ly trà, lần này lại bảo trước.
“Trà ngon của tôi đưa cho cậu uống thật là lãng phía. Uống trà phải uống chậm rãi, một chén này phải dùng ba ngụm để uống. Không phải như cậu uống rượu ở bar đâu.”
“Anh Ngụy! Thật là hiện tại tôi không có tâm trạng thưởng trà. Dự án xây bệnh viện này chẳng phải anh đã cố gắng chuẩn bị tốt suốt gần nửa năm nay sao? Giờ bỗng dưng lại rơi vào tay kẻ khác. Tôi thật không cam tâm.”
“Vậy tôi xin lỗi cậu.”
Nghe lời xin lỗi ấy của Ngụy Hàn, Trần Tùng Bách lại chẳng biết nói sao, chỉ thở dài.
“Anh Ngụy! Tôi không trách anh, chỉ là thấy tiếc cho bao công sức anh bỏ ra. Tôi biết trước nay anh làm gì cũng có lí do.”
“Vậy cậu đang cần một lý do từ tôi?” Ngụy Hàn nhướng mày hỏi, thấy Trần Tùng Bách gật đầu, anh lại ôn tồn nói: “Lần này không thể cho cậu một lý do hợp lí rồi. Chỉ là hành động theo cảm xúc.”

Tuy đã phần nào đoán được mọi chuyện ít nhiều cũng liên quan đến Đổng Tây, nhưng khi nghe câu hành động theo cảm xúc thì Trần Tùng Bách lại chắc như đinh đóng cột. Trước nay người có thể điều khiển được cảm xúc của Ngụy Hàn, khiến anh làm những chuyện không thể hiểu nổi cũng chỉ có mình Đổng Tây. Khi yêu một người, hẳn là ai cũng như thế. Trần Tùng Bách thầm nghĩ như vậy nên cũng không có ý nói gì thêm, tay nâng chén trà lên uống, lần này uống rất chậm rãi, thưởng thức từng ngụm một, kết quả anh đưa ra kết luận.
“Trà ngon.”
Ngụy Hàn nghe thế thì bật cười, lại châm trà cho anh ta: “Cậu thấy đấy, có nhiều chuyện không thể quá đặt nặng, khi cậu đặt nặng một chuyện thì sẽ không thể biết rõ những chuyện khác. Chuyện gì cũng phải từ từ, hiểu không? Lần này Dương Chấn Khải thắng tất nhiên sẽ nảy sinh cảm giác tự đắc, cứ mặc kệ hắn ta một thời gian đã.”
“Tôi hiểu rồi anh Ngụy!” Trần Tùng Bách lại đón chén trà mà thưởng thức, nhưng lại như nhớ ra một chuyện nên báo cáo ngay: “Dương Chấn Khải đang thâu tóm tất cả thế lực của Dương thị về phía cậu ta. Không lẽ chúng ta trơ mắt đứng nhìn cậu ra đủ lông đủ cánh rồi chỉ mũi nhọn về phía này?”
“Hiện tại phải cần một thời gian thì cậu ta mới ổn định được nội bộ Dương thị, cứ mặc cậu ta đi. Chúng ta chỉ việc lo phát triển Hoành Cơ và Mộ Cần của chúng ta, xây tường thành vững chắc, địch tất nhiên khó lòng mà công.”
“Anh chỉ thủ mà không công sao?”
“Thời điểm chưa tới.”
Trò chuyện được một lúc, Trần Tùng Bách lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh đứng dậy cáo từ, nhưng khi chưa ra khỏi cửa đã quay đầu lại, ngập ngừng chẳng biết nói sao. Ngụy Hàn biết trước nay Trần Tùng Bách luôn vô cùng thẳng thắng, chuyện khiến anh ta trở nên như vậy chỉ có một người. Anh đứng dậy đi đến vỗ vai Trần Tùng Bách.
“Chuyện gì cứ nói. Cậu với tôi còn khó xử gì chứ?”
“Chắc anh biết tối ngày anh kết hôn, cô ấy có nói chuyện với cô Đổng?”
Trần Tùng Bách không nói tên ra nhưng không cần nghĩ thì Ngụy Hàn đã biết cô ấy mà anh ta đang nhắc đến là ai. Anh đương nhiên biết đêm đó Đổng Tây và Bạch Du có trò chuyện riêng nên rất tự nhiên mà gật đầu. Trần Tùng Bách lại nói tiếp.
“Đêm đó cô ấy ngồi ở bãi biển suốt đêm, nhìn căn nhà gỗ ấy suốt đêm.” Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ tuyệt vọng của Bạch Du đêm ấy, trong người Trần Tùng Bách lại thấy khó thở, lại xen chút đau lòng: “Cô ấy không khóc nổi nữa, chỉ ngồi đó trông về nơi ấy. Đến sáng thì không chịu nỗi mà ngất đi, cô ấy bị sốt liên tiếp mấy ngày, lúc nào cũng gọi tên anh, nhưng lại nhất quyết không để tôi đi tìm anh.”
“Tùng Bách! Cậu nói với tôi nhiều như vậy là có ý gì?”
Trước câu hỏi của Ngụy Hàn, Trần Tùng Bách chẳng biết trả lời ra sao, anh chỉ là muốn để Ngụy Hàn biết trong khi anh ấy đang một lòng một dạ vì Đổng Tây thì ở một nơi rất gần cũng có một người con gái đang một mực si tình vì anh. Trần Tùng Bách im lặng mà cúi đầu, Ngụy Hàn lại nói trước.
“Cậu muốn tôi đi thăm cô ấy? Hay muốn tôi yêu cô ấy?”
“Anh Ngụy… tôi…”
“Thăm cô ấy lúc này chỉ làm cô ấy dấy tên tia hy vọng. Cái gì muốn rõ ràng thì phải dứt khoác chấm dứt. Tùng Bách! Cậu biết mà, người phụ nữ tôi yêu chỉ có một. Ngoài Tiểu Tây, ai tôi cũng không cần!”
Khi bước ra khỏi phòng khách, Trần Tùng Bách thấy ngay Đổng Tây đang ngồi trên xích đu gỗ cùng chơi với Đậu trắng. Thấy anh, cô ôm Đậu trắng vào lòng, nó liền ngoan ngoãn nghe theo, cô nhìn thẳng vào anh ta, nó cũng giương mắt nhìn Trần Tùng Bách.
“Cô Đổng!”
Đổng Tây chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Trần Tùng Bách biết rõ cô không thích mình nên tiếp tục đi về phía cổng, lúc xuống bậc thềm anh đột nhiên quay lại nhìn cô mà nói.
“Tình yêu của anh ấy cả thế giới đều biết, chỉ có cô vờ như không hiểu. Nhưng niềm tin của anh ấy đối với cô như thế nào, tôi nghĩ cô hiểu rất rõ. Vậy nên, tôi hy vọng cô đừng nhẫn tâm như vậy.”
Trần Tùng Bách lại quay sang nhìn Ngụy Hàn đang bước ra, anh cười cười rồi lại đi về phía xe mình mà rời khỏi đó.
Ngụy Hàn bước ra ngoài, anh nhìn đèn xe của Trần Tùng Bách mất dần trong bóng tối. Anh lại quay sang nhìn dáng vẻ thất thần ưu tư của Đổng Tây thì liền nhíu mày, rất rõ ràng Trần Tùng Bách đã nói chuyện gì đó cùng cô.
“Tiểu Tây! Sao thế?”
“Không… không có gì.”
Đổng Tây ôm Đậu trắng vào trong, để mặc Ngụy Hàn đứng nhìn bóng lưng của mình. Ngụy Hàn đang định bước theo thì điện thoại của anh đặt trên bàn reo lên ầm ĩ. Vừa nhìn tên hiển thị gọi đến, anh đã mỉm cười thảnh thơi ngồi xuống sofa mà nghe máy.

“Phó tổng Thiên? Hôm nay anh đã có thời gian gọi điện cho tôi rồi sao?”
Đầu giây bên kia Thiên Mặc Hy thì vô cùng nhàn rỗi ngồi ở ban công ngắm cảnh đêm, uống rượu vang, nghe tiếng Ngụy Hàn châm biếm, anh chỉ cười khẽ.
“Tôi nào dám làm phiền thời gian hôn nhân vàng ngọc của Ngụy tổng.”
“Vậy bây giờ có gọi là phiền không?”
“Tôi chỉ định nói vài câu thôi…” Thiên Mặc Hy thu lại giọng bỡn cợt, bắt đầu nói vào chuyện chính: “Ngụy Hàn! Cậu biết trong lịch sử có bao nhiêu vị hôn quân vì mỹ nhân mà đánh mất cả giang sơn không?”
“Ồ… Vậy ý cậu nói tôi hiện tại đang là hôn quân?” Ngụy Hàn bật cười lớn, bên kia Thiên Mặc Hy cũng cười cười đáp.
“Chẳng phải không đúng sao? Cậu xem chú Hứa hiện tại đầu sắp bốc khói rồi, có lẽ mai mốt lại đến Tân Nam hỏi thăm cậu đấy.” Thiên Mặc Hy xoay xoay ly rượu vang: “Ba năm nay tôi thấy sự tàn nhẫn quyết đoán của cậu quen rồi, giờ bỗng dưng cậu ngoan ngoãn dâng miếng thịt ngon cho tình địch của mình. Thật là rất không thích ích kịp… Xem ra tôi đã xem nhẹ bà Ngụy trong lòng cậu rồi, chỉ nghĩ là quan trọng, nhưng không ngờ lại có sức ảnh hưởng lớn đến mức độ đó.”
“Tôi chỉ trả nợ cho vợ mình. Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì, miếng thịt đó chẳng phải cậu cũng không định để Dương gia hưởng hết sao?”
Đúng là không gì có thể qua mắt Ngụy Hàn, Thiên Mặc Hy cũng chẳng che giấu làm gì, thẳng thắng thừa nhận.
“Chuyện của cậu là của cậu. Cậu dâng thịt ngon cho kẻ địch không hẳn là tôi cũng vậy. Dương gia sao? Để xem có nuốt nổi miếng thịt to như vậy không?”
Cả hai cùng cười hiểu ý nhau, Ngụy Hàn tạm thời không để ý đến hành động của Dương Chấn Khải nhưng không đồng nghĩa với việc anh ngăn cản người khác đối đầu với anh ta. Bỗng nhớ ra lời của Hồng Kỳ Phong vài ngày trước, Ngụy Hàn lại châm chọc.
“Nghe Hồng thiếu gia nói cậu gần đây đang theo đuổi phụ nữ. Là thật sao?”
Thiên Mặc Hy âm thầm nghiến răng gọi cái tên Hồng Kỳ Phong giỏi bịa chuyện kia. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cũng có một chút đúng. Anh đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy đến gần lan can sắt, cười nụ cười có như không.
“Không hoàn toàn chính xác.”
“Cũng nghe Hồng thiếu gia nói cậu đã thất bại rồi. Là thật sao?”
“Không hoàn toàn chính xác.”
Bên đây Ngụy Hàn đã thích chí cười lớn, lát lâu chỉ nghe Thiên Mặc Hy hừ lạnh một tiếng. Ngụy Hàn sau khi cười thỏa mãn rồi lại nói thêm.
“Mặc Hy! Tôi đã nói rồi, sau này sẽ có một người, một người khiến cậu trở thành hôn quân.”
Sau khi tắt điện thoại, mày Thiên Mặc Hy vẫn còn nhíu lại. Anh nhìn lại điện thoại mình rồi lại ném lên bàn. Trong lòng thầm nghĩ: “Hay lắm… Thật là không tìm đến tôi sao?”
Trong khi đó Ngụy Hàn tâm trạng thoải mái hơn nhiều, bỏ điện thoại xuống rồi đi thẳng lên phòng.
Lúc đã nằm xuống giường rồi mà lòng Đổng Tây vẫn không yên, cô nghe tiếng bước chân vọng đến thì liền nhắm chặt mắt mình. Ngụy Hàn đi vào thoáng mắt đã biết cô chưa ngủ. Anh đến ngồi xuống mép giường mà im lặng nhìn cô. Đến cuối cùng Đổng Tây vẫn không thể chịu đựng được mà mở mắt, mấp mái đôi môi hồng.
“Anh biết… Anh đã biết trước thì vì sao vẫn ở lại? Anh đã biết tôi lừa anh nhưng vẫn vờ như không biết gì. Chẳng phải hợp đồng gì đó rất quan trọng sao? Ngụy Hàn! Vì sao anh biết rõ như thế mà vẫn ở lại với tôi chứ?”
“Tiểu Tây!” Anh nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh ấy rồi chậm rãi bảo: “Em có nhớ ba năm trước vào cái đêm em rời bỏ anh không? Lần đó em đã bảo anh đừng đi có được không, nhưng vì anh không hiểu em, không hiểu câu nói ấy quan trọng thế nào, chỉ vì anh cố chấp đi nên mới phải mất em, phải sống trong đau đớn tiếc nuối ba năm. Bởi thế anh đã tự nói với lòng, sau này chỉ cần em bảo anh đừng đi, anh sẽ không đi. Như thế sẽ không làm em thất vọng, cũng sẽ không mất em nữa.”
Nước mắt mặn chát chảy ra khỏi khóe mắt rồi lăn dài trên gương mặt diễm lệ. Đổng Tây không hỏi gì thêm nữa, chỉ im lặng mà cảm nhận từng chút một cảm giác đau buốt từ lồng ngực. Ngụy Hàn đưa tay kéo cô dậy rồi ôm chặt cô vào lòng, để cô tựa cằm lên vai anh, anh cũng chỉ giữ im lặng mà không nói nên một câu nào.
Cô cố cắn răng để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào nhưng nước mắt thì vẫn lũ lượt chảy dài. Vẫn nghĩ là đã không còn bất kì tình cảm nào nữa, nhưng nỗi đau này, chính là dằn vặt giữa yêu và hận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.