Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 119: Ngày Tháng Yên Bình.
“Mấy ngày nay chúng ta sống trong yên bình nên anh đã quên hết tất cả thì phải. Ngụy Hàn! Tôi kết hôn với anh, ở lại bên anh là vì cái gì thì anh phải là người hiểu rõ mới đúng. Chúng ta không như những cặp vợ chồng khác. Anh phải hiểu điều đó!” Như nghĩ đến vấn đề nào đó, cô lơ mơ nói: “Con sao? Tôi không muốn con của mình có một người bố tàn nhẫn như anh!”
***
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Hàn ăn sáng xong định đi làm thì thấy Đổng Tây đứng ở phòng khách nhìn mình. Anh đi nhanh xuống lầu, đứng trước mặt cô, chưa lên tiếng hỏi thì cô đã nói trước.
“Anh có ý định giam tôi ở nhà không?”
“Đương nhiên là không rồi. Tiểu Tây! Em muốn ra ngoài sao?”
Đổng Tây gật đầu: “Nếu không có ý định giam lỏng tôi, vậy tôi có thể tự do ra ngoài?”
Ngụy Hàn bật cười nắm lấy tay cô, anh bảo: “Em là vợ anh, không phải phạm nhân. Tiểu Tây! Thời gian trước là vì vấn đề của Dương Chấn Khải nên anh mới không để em ra ngoài, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, anh luôn tôn trọng em.”
“Cảm ơn anh.”
Bỗng dưng nghe câu cảm ơn này, Ngụy Hàn cảm thấy không quen, giữa họ dường như có khoảng cách rất xa. Anh vuốt mái tóc của Đổng Tây rất đỗi dịu dàng, lại nhắc nhở cô.
“Đừng khách sáo với anh, chúng ta là vợ chồng. Em định đi đâu, anh đưa em đi?”
“Tôi chưa đi bây giờ, anh cứ đi làm đi. Một lát tôi muốn đến chỗ Di Di.”
“Vậy anh đi trước.”
Sau cái gật đầu của Đổng Tây, Ngụy Hàn xách cặp táp đi về phía cửa, lại nghe tiếng cô ở phía sau hỏi: “Chắc anh không cho thám tử theo dõi tôi chứ?”
Câu nói này làm Ngụy Hàn dừng chân lại, sắc mặt không tốt lắm. Anh kêu người theo cô chỉ để đảm bảo sự an toàn của cô, vậy mà cô lại không hiểu ý anh. Không nghe Ngụy Hàn trả lời, Đổng Tây lại nói.
“Anh đã nói tôi không phải phạm nhân, cũng nói tôn trọng tôi. Vậy mà lúc nào tôi ra ngoài cũng có người theo dõi. Anh làm vậy là vì cái gì? Sợ tôi bỏ trốn sao? Là anh không tin tưởng tôi!”
Ngụy Hàn bỗng quay lại, lần này anh nghiêm túc hẳn ra: “Anh không muốn em gặp nguy hiểm.” Trông dáng vẻ của cô, anh lại nói: “Nếu em không thích thì anh sẽ không làm. Chỉ cần em chú ý an toàn, có gì gọi cho anh.”
Không ngờ là Ngụy Hàn lại dễ dàng đồng ý như thế, Đổng Tây theo phản xạ gật đầu, anh cười rồi quay đầu đi tiếp. Cô quay lại nhìn chiếc điện thoại di động mới tinh trên bàn, Ngụy Hàn vừa mua cho cô, trong danh bạ chỉ có số của anh, Từ Tâm Di và Lương Ứng Nhiên. Đổng Tây không từ chối, cô biết Ngụy Hàn không muốn tạo cho cô cảm giác bị giam giữ, nhưng nói gì đi nữa, cô cũng không thể tha thứ cho những hành vi trước kia của anh.
Cho Đậu trắng ăn sáng xong, Đổng Tây mới rời khỏi nhà, cô đón taxi đi xung quanh thành phố. Cả thành phố Tân Nam náo nhiệt hơn xưa rất nhiều, nhớ lại hơn mười năm trước cô vừa đặt chân đến nơi nay, lúc ấy chỉ mười bốn tuổi. Giờ nghĩ lại, Đổng Tây cũng cảm thán chính bản thân mình, có lẽ khoảng thời gian ấy, cô chỉ biết đến tình yêu mà không màn tương lai lẫn hậu quả.
Xe đến Sắc Hương, Đổng Tây bước xuống xe rồi thanh toán cho bác tài xế, cô đứng ở cửa nhìn vào, nơi này dường như không có một chút thay đổi.
Từ Tâm Di đang ngồi tính toán lại chi phí trong suốt tháng qua, lúc ngẩng đầu lại thấy Đổng Tây đứng ở cửa, cô từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Dâu Tây! Sao còn đứng đó? Mau vào đây!”
Đổng Tây đi theo Từ Tâm Di vào trong, nhìn không thấy Tiểu Niệm cũng đoán ra con bé đến trường, cô lại nhìn quanh gian phòng.
“Không thay đổi gì cả.”
“Làm sao mà thay đổi đây, không có sự đồng ý của bà chủ, làm sao mình dám tự ý đổi cái gì.”
Nghe Từ Tâm Di nói, Đổng Tây cũng bị chọc cười, cô ngồi xuống ghế, cảm nhận hương hoa nhè nhẹ khắp không gian, nhất thời cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Bà chủ gì chứ… Mình đang định xin cậu ra đây cho mình phụ. Ở nhà hoài rất chán.”
“Đừng có nói như vậy. Dâu Tây! Khoảng thời gian không có cậu, anh Ngụy nhờ mình quản lí Sắc Hương, giờ cậu quay về rồi…”
“Không đâu Di Di!” Động Tây vội cắt ngang khi hiểu ra ý định của Từ Tâm Di, cô mỉm cười: “Sắc Hương mình đã giao cho cậu, ba năm trước mình đã kí tên chuyển nhượng rồi.”
“Ờ… Nhắc đến cái bản hợp động chuyển nhượng đó, mình tức cậu chết được. Nói thật lúc đó chỉ cần cậu xuất hiện, mình sẽ một tay bóp chết cậu. Mất tích thì không nói đi, đột ngột bản hợp đồng đó đưa đến tay mình. Mình… mình tức muốn thổ quyết.”
Từ Tâm Di bức xúc bộc bạch, cô ngồi xuống bên cạnh Đổng Tây, trừng mắt mà nói. Đổng Tây không có lời nào phản bác, chỉ đành nói lái sang chuyện khác.
“Tiểu Niệm đâu rồi nhỉ?”
“Đừng có giả bộ trước mặt mình. Món nợ này hôm nay chúng ta phải tính cho xong.”
“Được rồi! Chuyện qua lâu vậy rồi còn nhắc làm gì nữa. Giao Sắc Hương cho cậu, mình rất yên tâm. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện ai làm chủ nữa. Di Di! Mình ra đây phụ cậu nhé? Nếu không đồng ý thì mình đến chỗ khác xin vậy.”
“Cậu…” Bị những lời nói của Đổng Tây chọc tức, Từ Tâm Di giận đỏ mặt, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Đổng Tây, cô đành phải thỏa hiệp: “Mình có thể không đồng ý sao?”
Dáng vẻ giận dỗi này, rất lâu rồi Đổng Tây không thấy, cô choàng tay ôm lấy Từ Tâm Di, nói khẽ: “Cảm ơn cậu… Di Di!”
“Ngốc… Cảm ơn gì chứ…” Từ Tâm Di vỗ nhẹ lên lưng Đổng Tây, lát sau không quên hỏi: “Hai người sao rồi? Vẫn định giận nhau như thế sao?”
Nói đến vấn đề này, Đổng Tây buông bạn mình ra, lắc đầu cười trừ: “Vẫn đang thỏa hiệp.”
Biết trước tính tình của Đổng Tây nên Từ Tâm Di không thể khuyên thêm được gì. Chuyện cô và Lương Ứng Nhiên có thể đều đã làm, quan trọng là hai người họ thôi.
Cả ngày hôm đó Đổng Tây ở lại Sắc Hương cùng Đổng Tây trò chuyện, bó hoa, vô cùng vui vẻ. Đến chiều Lương Ứng Nhiên dẫn Tiểu Niệm đến đón mẹ con bé, thấy Đổng Tây ở đó, anh không lấy gì làm bất ngờ, dường như đã biết trước. Anh lái xe đưa Đổng Tây về tận nhà, cô nói lời chào tạm biệt với cả gia đình họ rồi bước xuống xe. Nhìn vào căn biệt thự đã sáng đèn, cô biết Ngụy Hàn đã về. Họ vẫn phải đối mặt cùng nhau.
Ăn cơm tối xong, Đổng Tây trở lại phòng mình, cô đi thẳng ra ban công, nhìn bàn sò đặt trên đó. Đổng Tây ngồi xuống, cầm từng con lên xem, lớp vỏ bên ngoài đã bị mài không ít, chứng tỏ nó được sử dụng rất nhiều trong thời gian qua. Cô cầm từng con lên rồi tìm một nửa ghép chúng lại, xem như để giết thời gian.
Bên ngoài đổ mưa lắc rắc, Đổng Tây đành thu dọn bàn sò vào đặt trong phòng. Cô không thấy Ngụy Hàn đâu, đành rón rén đi đến phòng làm việc bên cạnh, đứng ở cửa nhìn vào, thấy anh nhíu mày nhìn màn hình laptop, dường như có vấn đề khó giải quyết.
Xem tài liệu cả buổi, cổ Ngụy Hàn mỏi nhừ, lúc anh ngẩng đầu lại may bắt gặp cô vợ nhỏ đang đứng ở cửa nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt anh, cô liền liền mất tự nhiên, muốn tiến không được, muốn lùi không xong. Anh trông dáng vẻ cô như đứa nhỏ phạm lỗi thì không nén được ý cười, đóng laptop lại rồi đứng dậy đi về phía cô.
“Không có anh không ngủ được?”
“Không phải!” Đổng Tây lập tức phản bác, cô vừa rồi quả thật nhìn anh quá chăm chú, trong đầu có nhiều suy nghĩ mông lung, giờ thì cố ổn định tâm trạng, nhớ đến vấn đề cần nói: “Ngày mai tôi đến Sắc Hương phụ Di Di.”
“Tiểu Tây!”
Nghe anh gọi, cô ngẩng đầu nhìn, nào ngờ bắt gặp nét cười trong mắt anh, cô càng không hiểu mà nhíu mi. Ngụy Hàn bất ngờ đem Đổng Tây ôm vào lòng, vuốt tóc cô, tâm tình anh vui vẻ hẳn ra.
“Anh rất vui.”
“Có gì để vui?”
“Em chịu kể cho em những việc xảy ra xung quanh em, chứng tỏ em đang dần chấp nhận anh.”
“Không phải.” Cô giơ tay chống lên ngực Ngụy Hàn, phản bác. Nào ngờ Ngụy Hàn lại cúi xuống hôn lên môi cô, không để cô có cơ hội nói thêm gì nữa. Nụ hôn của anh dịu dàng mà không thiếu phần ngang ngược, anh chế trụ tay Đổng Tây, ép cô phải đối diện trực tiếp với mình, không cho né tránh.
Hôn đến đôi môi cô sưng đỏ rồi, anh mới hài lòng buông ra. Đổng Tây lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn anh rồi đi thẳng về phòng mình. Ngụy Hàn đứng phía sau, bật cười.
***
Chuyện khiến Đổng Tây không ngờ chính là Nguyễn Thúy Mai lại đến Tân Nam tìm cô. Bà thậm chí nắm rất rõ lịch trình cả ngày của Đổng Tây. Buổi sáng cô vừa đón taxi đến Sắc Hương thì xe của bà cũng rất trùng hợp mà chặn ngang. Đối với Nguyễn Thúy Mai, Đổng Tây cũng không biết mình nên mang cảm xúc gì.
“Con còn giận mẹ?”
Ngồi trong quán cà phê gần Sắc Hương, Nguyễn Thúy Mai là người mở đầu cuộc trò chuyện trước. Vẫn tưởng Đổng Tây sẽ không đồng ý gặp bà, nào ngờ cô lại rất tự nhiên mà đi theo bà đến đây.
Trước câu hỏi của bà, Đổng Tây chỉ lắc đầu: “Không có. Con có thể hiểu, bất kì người mẹ nào cũng muốn tốt cho con mình. Mẹ chỉ là lo cho Chấn Khải thôi.”
“Dâu Tây, nghe con gọi một tiếng mẹ này, mẹ rất nhẹ lòng.”
“Trước giờ chuyện con gọi tiếng mẹ đó không hề liên quan gì đến quan hệ của con và Chấn Khải. Mẹ đã chăm sóc và yêu thương con suốt ba năm, con thật sự xem mẹ như mẹ của mình. Bây giờ cũng không thay đổi.”
Bà thở dài, như trút được gánh nặng trong lòng. Nguyễn Thúy Mai không muốn nhắc đến chuyện trước kia, bà chỉ hỏi thăm.
“Ngụy Hàn đối xử với con thế nào?”
“Mọi chuyện vẫn tốt ạ.”
Qua cách trả lời của Đổng Tây, bà thừa biết cô không muốn nhắc về vấn đề này, nên bà cũng không nhắc nữa. Nguyễn Thúy Mai trầm tư rất lâu, Đổng Tây nhìn thấy bà như vậy, cô đành mở miệng hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì sao?” Cô biết lần này Nguyễn Thúy Mai đích thân đến Tân Nam, không đơn giản là chỉ để hỏi thăm tình hình của cô.
“Dâu Tây! Nếu con đã hiểu tính mẹ vậy mẹ cũng nói luôn. Lần này mẹ đến tìm con là vì Chấn Khải.”
“Giữa con và Chấn Khải không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Mẹ đến tìm con, có phải vô ích rồi không?”
“Không đâu. Lần này Chấn Khải nó trở về nó đã không còn như trước, tuy nó không nói gì nhưng mẹ biết nó luôn oán trách mẹ đã… phá hoại hạnh phúc của nó.” Nhắc đến đây, Nguyễn Thúy Mai bất giác nắm chặt hai tay ở dưới gầm bàn, bà nhìn thẳng vào Đổng Tây, nói rõ tình hình cho cô biết: “Bây giờ về nhà nó còn không nhìn đến mặt mẹ, chỉ khi mẹ hỏi thăm, nó mới đáp qua loa hai ba câu. Ngày nào nó cũng đi sớm về khuya, mẹ thật lo cho nó.”
“Con và Chấn Khải đã gặp nhau và nói rõ mọi chuyện rồi.”
Nghe đến tin này, Nguyễn Thúy Mai liền ngạc nhiên, bà không nghĩ là Ngụy Hàn lại để con trai bà và Đổng Tây gặp nhau. Đổng Tây nhìn thấy rõ biểu tình của bà, cô lại nói.
“Mặc dù hiện tại anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận, nhưng qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi ạ. Đặc biệt giữa mẹ và Chấn Khải, hai người có cùng quyết thống, giữa hai mẹ con không còn chuyện thù hận suốt đời. Mẹ cho Chấn Khải thời gian, con tin anh ấy sẽ thông cảm và hiểu cho mẹ. Mẹ chỉ vì muốn tốt cho anh ấy.”
“Dâu Tây!” Nguyễn Thúy Mai mỉm cười đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn con.”
Đổng Tây chỉ mỉm cười đáp lại, cô không nói gì thêm. Nguyễn Thúy Mai cũng không hề nhắc đến chuyện bà đã hợp tác với Ngụy Hàn ra sao, bà không nhắc nhưng bà thừa biết Đổng Tây đã rõ ngọn nguồn. Tuy trong lòng bà có áy náy, nhưng bà vẫn không thể có lựa chọn khác.
Sau khi trò chuyện với Nguyễn Thúy Mai được một lúc, Đổng Tây đến Sắc Hương làm việc. Cô ngồi tỉa mấy cánh hoa mà nhớ mãi lời của Nguyễn Thúy Mai, lòng càng thêm nặng trĩu, chẳng biết nên làm gì.
Hơn ba giờ chiều, Ngụy Hàn đã lái xe đến Sắc Hương đón cô, thông thường giờ đó anh còn ở công ty, chẳng biết lí do gì mà hôm nay lại đến đón Đổng Tây sớm như vậy. Khi được Ngụy Hàn chở về nhà thay quần áo, Đổng Tây mới biết là anh dẫn cô ra ngoài gặp mặt một số người bạn.
Xe dừng ở bar JJK, Ngụy Hàn ôm Đổng Tây đi vào trong, cô đưa mắt nhìn quanh, nhìn cho rõ đẳng cấp thượng lưu của nơi này. Ngụy Hàn đi đến đâu cũng có người gật đầu chào anh, Đổng Tây đứng lại nhìn thế giới phồn hoa ở dưới sàn nhảy.
“Nơi này là anh mở sao?”
“Là anh cùng một số người bạn mở.”
Ngụy Hàn cũng dừng lại đứng cạnh Đổng Tây, anh nhìn ánh đèn phía dưới lại nhìn sang gương mặt Đổng Tây. Cô phát hiện anh nhìn mình, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu Tây! Em thay đổi rồi.” Nhìn thấy cô nhướng mắt ngạc nhiên bởi câu nói của mình, anh lại cười cười, vuốt ve má cô: “Trước đây em không quan tâm nhiều như thế.” Anh biết, ba năm trước cô đã từng đến JJK, có lẽ thời điểm đó cô cũng đoán được anh nắm giữ một phần bar này, nhưng cô không hề quan tâm đến. Ba năm sau, anh cảm thấy cô đã để tâm rất nhiều thứ.
“Con người ai mà không thay đổi. Anh cũng thế, tôi cũng thế.”
“Đúng vậy. Ai rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng anh biết, em…” Anh nắm lấy tay Đổng Tây, nắm giữ trong lòng bàn tay mình rồi chắc chắn khẳng định: “Mãi là của anh.”
Hai người vào phòng VIP nhất bar JJK, không gian thoải mái so với Đổng Tây tưởng tượng rất nhiều, như một nhà hàng sang trọng, không náo nhiệt ồn ào như ở lầu một. Bên trong phòng đã có vài người, Đổng Tây nhìn thoáng qua, cảm thấy rất quen mặt, dường như trong đám cưới, cô đã gặp qua.
“Anh Hàn!”
Nghe tiếng gọi đó, cả Đổng Tây và Ngụy Hàn đều ngây người, nhất là Đổng Tây, cô kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó lại cảm giác người bên cạnh cả người cũng cứng đờ.
“Hồng Kỳ Phong!”
Ngụy Hàn gằn lên từng từ một làm người vừa lên tiếng ấy cũng cảm thấy ớn lạnh, Hồng Kỳ Phong bước từ cuối bàn đến trước mặt hai người, mỉm cười vô cùng chân thành.
“Hai người là nhân vật chính mà đến trễ thật đấy…”
“Vừa đúng giờ.”
Bỏ mặc Hồng Kỳ Phong đứng đó, Ngụy Hàn ôm Đổng Tây đi vào trong, anh kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi ngồi cạnh cô. Đổng Tây gật đầu chào hai người ngồi trong bàn, lúc này mới nhìn rõ mặt người đàn ông đang ngồi, anh ta là người chủ hôn trong hôn lễ của cô và Ngụy Hàn.
“Chào bà Ngụy!”
Tiếng chào này làm Đổng Tây sững người, cô chẳng biết nói gì, cảm thấy không quen cho lắm. Cô gái bên cạnh chàng trai dường như nhận ra được điều đó, lịch sự lên tiếng.
“Đổng Tây, trong hôn lễ của em chúng ta đã có gặp mặt một lần. Chị tên Tuyết Vy.”
“Em nhớ ra rồi, món quà cưới của chị rất đặc biệt.”
Tôn Tuyết Vy nghe Đổng Tây nói thế, cô cảm thấy rất hào hứng, nét mặt đầy ý cười: “Thật sao? Chị cứ sợ em không thích hương liệu đó.”
“Không có. Mùi hương rất thơm.”
Hồng Kỳ Phong lúc này đã đi đến, anh ngồi xuống nhìn hai người đàn ông còn lại.
“Hai người phụ nữ của hai người dường như rất hợp ý.”
Ngụy Hàn nghe thế chỉ cười, đưa tay vuốt tóc Đổng Tây, lại hỏi: “Mặc Hy đâu?”
“Anh ấy bận rồi.” Doãn Đông Kỳ trả lời, sau đó đứng dậy mở chai rượu vang: “Chúng ta mở tiệc thôi, chúc mừng anh Ngụy thoát khỏi số kiếp cô đơn.”
Trong bữa tối, Đổng Tây và Tôn Tuyết Vy rất ít lên tiếng, còn ba người đàn ông lại có chuyện bàn bạc xuyên suốt. Lúc đã ngà ngà say, Hồng Kỳ Phong mới quay sang hỏi Đổng Tây.
“Đổng Tây! Em biết vì em mà anh bị anh Ngụy bắt nạt rất nhiều lần không? Lần nào gọi anh ấy là Anh Hàn anh ấy cũng giơ nanh múa vuốt với anh. Anh ấy không anh gọi anh ấy như thế, nói chỉ có em được gọi thôi. Em xem có công bằng không?”
“Cậu ít nói một chút được không?” Ngụy Hàn cảnh cáo.
“Em nói có gì sai?”
Doãn Đông Kỳ bật cười, chẳng thèm quan tâm đến vẻ ấm ức trên mặt Hồng Kỳ Phong. Anh quay sang người bên cạnh, ân cần hỏi: “Sao em không ăn thêm tí nữa?”
“Em đã ăn nhiều lắm rồi.”
“Xem xem, ai ai cũng có đôi có cặp. Bỏ mặc em một mình bơ vơ.” Người đơn độc nhất trong bàn cảm thán, Doãn Đông Kỳ vừa giơ giấy ăn cho Tôn Tuyết Vy lau miệng, vừa tự nhiên bảo: “Cậu đừng có mà lang thang đầu đường xó chợ suốt ngày nữa, không mau chóng tìm một cô gái tốt mà yêu thương thì anh đây cũng chẳng giúp được gì.”
Tôn Tuyết Vy nghe thế, bật cười. Hồng Kỳ Phong ngược lại cầm ly rượu lên uống chẳng thèm quan tâm. Đổng Tây cứ lo quan sát từng cử chỉ yêu thương của cặp đôi trước mặt, sự quan tâm vô điều kiện của Doãn Đông Kỳ, cái thẹn thùng của Tôn Tuyết Vy, tình yêu của họ, hẳn là rất đẹp. Cô đang suy nghĩ vân vơ, bỗng Ngụy Hàn lại choàng vai ôm cô vào lòng, chẳng biết vừa rồi Hồng Kỳ Phong nói cái gì mà Ngụy rất vui vẻ trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Trong khi cô còn ngỡ ngàng bởi câu nói ấy thì mọi người lại bật cười, trông ánh mắt của Tôn Tuyết Vy nhìn cô cũng đầy ngưỡng mộ. Đổng Tây vẫn ngơ ngát không hiểu chuyện, chỉ đành nhìn Ngụy Hàn. Anh ghé tai nói nhỏ với cô.
“Bọn họ nói anh và em phải mau chóng sinh một tiểu bảo bối để bọn họ còn mở tiệc ăn mừng.”
Không biết vì câu nói này hay là hơi nóng từ hơi thở của Ngụy Hàn phả vào tai mà khiến cả người Đổng Tây đều nóng ran, cô mất tự nhiên cầm ly nước lên uống, như chưa từng nghe gì.
Trên đường lái xe về nhà, Ngụy Hàn nhận được điện thoại của Hứa Mạnh, anh vừa nghe điện thoại vừa lái xe.
“Chú Hứa.”
“Thứ ba này cậu phải đến Bắc Vinh đó, lần hợp tác này rất quan trọng, đối tác coi trọng lần gặp mặt này.”
“Cháu biết rồi.”
“Đổng Đổng đâu? Cậu với con bé thế nào rồi? Hôm đám cưới tôi thấy sắc mặt con bé không tốt lắm.”
Ngụy Hàn quay đầu nhìn Đổng Tây đã nhắm hờ mắt như đã ngủ, anh lại nhìn con đường phía trước: “Vẫn tốt ạ.”
Lần đám cưới của Ngụy Hàn, Hứa Mạnh có việc nên sau khi dự đại hôn đã về Khúc Giang, không thể ở đến tàn tiệc. Còn Tàu Dũng, ông lúc ấy vẫn đang ở Úc cùng Dương Chấn Khải, tất nhiên không thể tham dự hôn lễ. Hiện tại Hứa Mạnh cùng Tàu Dũng đều ở Bắc Vinh, họ đang chờ Ngụy Hàn đến Bắc Vinh một chuyến để đền bù buổi tiệc rượu ấy.
Sau khi Ngụy Hàn tắt máy, anh vẫn tập trung lái xe, Đổng Tây lại mở mắt ra nhìn hàng cây đang lướt qua hai bên đường, hai tay vô thức nắm chặt lấy nhau.
Hôm sau Ngụy Hàn đi đến công ty sớm để không tiện đánh thức cô, cứ để cho cô ngủ đủ giấc. Đổng Tây cảm thấy trong người khó chịu nên gọi điện nói với Từ Tâm Di là không đến Sắc Hương, tháng này kì kinh nguyệt của cô không đều nên bụng bỗng dưng đau quằn quại, cô cứ như thế mà nằm trên giường. Ngụy Hàn buổi chiều đi làm về, lúc anh lên phòng vẫn thấy Đổng Tây nằm đó, anh liền ngồi xuống bên giường hỏi thăm.
“Tiểu Tây! Em sao thế? Có phải không khỏe không?”
“Không sao…” Cô thều thào lên tiếng, cảm thấy cả người mất sức lực.
Ngụy Hàn đặt tay lên trán Đổng Tây, thấy nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường, anh vẫn không yên tâm mà bảo: “Em khó chịu ở đâu phải không?”
“Chỉ là gần đến tháng nên đau bụng thôi. Tôi không sao.”
“Vậy sao…” Anh như hiểu ra, không nói không rành mà đi xuống lầu. Lát sau mang lên một thau nước ấm cùng một cái khăn. Anh kéo chăn qua một bên rồi vén áo ngủ của cô lên, Đổng Tây không biết anh định làm gì nên ngăn lại: “Anh làm gì vậy?”
“Đắp khăn ấm cho em… Ngoan nào.”
Đổng Tây vẫn kiên quyết giữ tay Ngụy Hàn lại: “Không cần đâu.”
“Em đau đến như vậy mà còn cứng đầu. Nghe lời anh!” Anh kéo tay Đổng Tây ra rồi vén áo ngủ cô lên, vắt khăn ấm mà đắp lên vùng bụng của cô, tay anh cũng xoa xoa nhè nhẹ lên đó. Đổng Tây ngượng ngùng nhưng không biết làm gì, chỉ nhìn hành động ân cần của anh.
“Trước đây em đâu có đau nhiều như vậy. Hay là ngày mai anh dẫn em đi khám?”
“Vài ngày là khỏi. Tôi muốn không đi khám.”
Về vấn đề này, Ngụy Hàn cũng không ép buộc Đổng Tây, anh vẫn tiếp tục xoa xoa bụng Đổng Tây rồi lại thay khăn ấm cho cô. Hơi nóng của khăn ấm và lòng bàn tay của anh truyền đến làm Đổng Tây cũng đỡ đau hơn nhiều, cô cứ nằm im ở đó để anh chăm sóc, mơ mơ màng màng mà muốn ngủ thiếp đi. Đến khi vùng bụng có cảm giác khác lạ, cô mở mắt ra nhìn với kinh ngạc định ngồi bật dậy khi thấy Ngụy Hàn cúi đầu dán môi lên bụng cô.
“Ngụy Hàn!” Cứ nghĩ anh lại có ý định xấu, Đổng Tây thét lên.
Ngụy Hàn nghĩ cô đã ngủ rồi, anh không ngờ cô phản ứng như vậy nên nhanh như cắt giữ cô nằm xuống, cố định Đổng Tây xuống giường, anh mới giải thích: “Chỉ là muốn em đỡ đau hơn thôi.”
“Chỉ có anh mới nghĩ ra cách giảm đau kiểu đó.”
Một tay Ngụy Hàn dời đến bụng Đổng Tây, anh xoa nhẹ lên đó, cô liền rùn mình, cắn răng nhìn anh. Ngụy Hàn vùi đầu vào cổ Đổng Tây rồi ôm chặt cô vào lòng, tay vẫn du ngoạn ở vùng bụng phẳng lì của cô: “Anh muốn có con.”
“Tôi không muốn!”
“Tiểu Tây?” Anh buông Đổng Tây ra, nhìn cô vẻ kinh ngạc: “Không muốn có con với anh sao?”
“Mấy ngày nay chúng ta sống trong yên bình nên anh đã quên hết tất cả thì phải. Ngụy Hàn! Tôi kết hôn với anh, ở lại bên anh là vì cái gì thì anh phải là người hiểu rõ mới đúng. Chúng ta không như những cặp vợ chồng khác. Anh phải hiểu điều đó!” Như nghĩ đến vấn đề nào đó, cô lơ mơ nói: “Con sao? Tôi không muốn con của mình có một người bố tàn nhẫn như anh!”
“Em!”
Ngụy Hàn thật sự bị Đổng Tây chọc giận, nhất là câu cuối cùng của cô. Không muốn có con với anh? Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy tức giận. Ngụy Hàn đứng dậy nhìn Đổng Tây một lát, cô chống lại ánh mắt sắc bén của anh, không chút kiên dè. Kết quả anh bị cô làm tức đến không nói được gì, đành bỏ đi về phòng làm việc.