Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 111: Nỗi Đau Của Anh, Ai Nghe Thấy?


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 111: Nỗi Đau Của Anh, Ai Nghe Thấy?

Nghĩ đến những gì đã qua, anh không kiềm chế được mình, liên tục mang lại cơn đau tột cùng cho thể xác và linh hồn cô. Anh điên thật rồi, lại có thể khao khát cô đến mức độ này, thậm chí anh còn không cho phép cô phân tâm, đưa tay ép cô nhìn mình rồi hỏi: “Yêu anh không? Nói đi! Nói em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”
***
Ảnh cưới cuối cùng cũng chọn xong, người nhiếp ảnh cũng thật cảm thấy mình không lãng phí. Ảnh ông chụp, không thể nói đẹp lung linh nhưng ông có thể dám tự tin khẳng định đây là bức ảnh động lòng người. Cô dâu chú rể ngồi đối diện nhau, tựa đầu vào nhau dưới buổi chiều tà buông nhẹ qua mặt nước biển sóng sánh, ánh mắt vừa chen lẫn hạnh phúc vừa chen lẫn bi ai, khiến người khác nhìn vào mang một cảm xúc khó tả. Ông phải đem ảnh về nơi làm việc của mình mà gấp rút đóng thành khung lớn để kịp cho hôn lễ hai ngày sau. Từ Tâm Di cả ngày bận rộn giúp Đổng Tây lo liệu nên gương mặt mệt mỏi hẳn ra, huống hồ cô còn phải lo cho Tiểu Niệm nên cả người dường như mất sức, Lương Ứng Nhiên rất đau lòng, anh liền đưa cô và Tiểu Niệm về nhà mà nghỉ ngơi, sẵn tiện để Từ Tâm Di có thời gian mà tự tay chuẩn bị quà cưới. Do hai ngày sau đã đến đại hôn nên Ngụy Hàn quyết định cùng Đổng Tây ở lại Sea, ngày mai phải chuẩn bị một số thứ lặt vặt còn lại, cách trang trí nhà hàng anh cũng muốn theo ý của cô nên ở lại đây cho đến hai ngày sau là lựa chọn tốt nhất.
Đi chưa đến cửa, Đổng Tây nắm chặt bàn tay lạnh toát của mình, cô lấy can đảm quay người lại, bình tĩnh nhìn anh: “Tôi vào phòng một mình.”
Ngụy Hàn chau mày trong vài giây rồi rất nhanh đôi mày rậm anh đã giãn ra, rất tự nhiên mà anh cười ân cần như thường lệ: “Chắc em mệt rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Cô không đáp, cúi đầu tránh ánh mắt anh rồi quay lưng mở cửa phòng mình, rồi cũng rất nhanh đóng kín cửa. Ngụy Hàn đứng ở ngoài, thoáng chốc nụ cười trên môi anh biến mất, thay vào đó là một loại hàn khí lạnh người.
Trên người Đổng Tây vẫn còn mặc bộ váy cưới, cô đang căng thẳng đưa mắt qua lỗ nhòm mà nhìn ra ngoài xem Ngụy Hàn đã đi chưa, khẳng định anh hoàn toàn khất bóng sau hành lang, cô mới thở phào xoay người lại. Vừa đúng lúc thấy dáng người cao ngạo đứng ở giữa căn phòng, anh thương tiếc nhìn cô, Đổng Tây cũng không rời mắt khỏi gương mặt đang cố nín nhịn căm giận của anh. Như thấy được bến bờ sau chặn đường dài đăng đẵng, Đổng Tây xúc động chạy lao vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp ấy, giọng cô dịu dàng mà nhẹ tênh, không còn chút sức lực gọi: “Chấn Khải!”
Bàn tay run rẩy của Dương Chấn Khải đặt lên vai Đổng Tây, khẳng định có cô trong lòng rồi, anh mới dám dùng lực ghì chặt cô vào mình, áp mặt vào mái tóc của anh, cả tiếng nói cũng đa phần khốn đốn.
“Anh xin lỗi… Dâu Tây! Là anh không tốt, không bảo vệ được em! Dâu Tây!”
“Không! Không phải do anh… Chấn Khải! Chấn Khải!”
Từng tiếng gọi của cô càng làm tim anh như có kim đâm vạn mũi, nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn khắp khuôn mặt cô một lượt, thấy cô đã ốm đi rất nhiều, cả mi mắt cũng ướt đẫm. Dương Chấn Khải đau lòng chạm tay vào nước mắt của cô, rồi lại rất nhanh chóng vây chặt cô trong lồng ngực mình.
Biết rõ chuyện gì đã xảy đến với cô, những hành động ám chỉ của Ngụy Hàn anh thừa hiểu, nhưng xem ra Ngụy Hàn quả thật xem nhẹ anh quá rồi, hắn ta nghĩ anh sẽ vì chuyện này mà buông tay cô. Mãi mãi không bao giờ anh buông tay cô, có chết cũng không!
Khó khăn lắm anh mới mua chuộc được tên thuộc hạ của Ngụy Hàn mà bảo hắn đến truyền tin cho cô, mong muốn cô ra khỏi căn nhà đó để anh có thể mang cô đi. Mấy ngày qua anh đều ăn ngủ không yên, tìm mọi cách để gặp cô nhưng anh biết rõ cần phải tìm thời cơ thích hợp. Phần lớn thế lực của anh đều nằm ở thành phố Bắc Vinh, sợ rằng muốn cướp người tại lãnh địa của Ngụy Hàn quả thật là chuyện không hề đơn giản.
Cộng thêm việc Dương Chấn Khải tính tình ngay thẳng, không muốn liên quan đến hắc đạo nên từ khi bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Dương thị, anh đã cắt đứt toàn bộ mối liên quan về thế giới ngầm, làm ăn hoàn toàn trong sạch. Ngụy Hàn thì ngược lại, trong vòng ba năm nay anh xây dựng ra hai tập đoàn là Hoành Cơ và Mộ Cần vững mạnh đến mức chèn ép luôn cả các tập đoàn lâu năm trong toàn quốc. Bên cạnh đó không ai mà không biết người cầm đầu một nửa thế giới ngầm ở thành phố Tân Nam chính là Ngụy Hàn.
Dương Chấn Khải suy tính nhiều chiều, tuy rất muốn trả lại mối thù giúp anh và Đổng Tây nhưng mọi chuyện trước nay anh đều không muốn xảy ra bất trắc. Không biết tình cờ hay là có người cố ý sắp đặt, dạo gần đây công việc làm ăn của tập đoàn Dương đều bị đình chỉ liên tiếp, anh thật không tài nào không nghĩ đến chuyện của công ty và chuyện anh mất vợ liên quan mật thiết đến nhau. Nhưng hôm nay dù giá nào, anh tuyệt đối cũng sẽ dẫn Đổng Tây rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến tình thế hiện tại, Đổng Tây buông anh ra, thấp giọng hỏi vào vấn đề chính: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Cô tuy không hiểu vấn đề nội bộ nhưng ba năm sống chung, Đổng Tây thừa hiểu tính cách của Dương Chấn Khải, anh đã kiên quyết thì khó mà thay đổi. Lần trước anh đã đối đầu trực diện có ý định cướp cô từ tay Ngụy Hàn, nhưng lần này anh lại ra tay âm thầm, ngầm mua chuộc người mang tin tức đến tai cô. Hẳn là anh đang e sợ Ngụy Hàn, mặc dù anh không nói, cô cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra áp lực mọi phía mà anh đang gánh trên vai.
Nhận thấy sự lo lắng của cô, Dương Chấn Khải hạnh phúc mãn nguyện cười đầy tinh ý. Không cần phải nói nhiều thì anh đã nhận được sự sẻ chia đồng cảm từ cô. Anh nắm lấy bàn tay mịn màng của cô, vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Đi với anh!”
“Chấn Khải… Chúng ta… chúng ta không bỏ trốn khỏi đây được đâu. Em biết anh xưa nay không qua lại với đám người trong giang hồ, nếu chống lại Ngụy Hàn, em lo là anh… anh sẽ bị anh ta dùng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại.”

“Dù có ra sao thì anh vẫn không thể để em lấy tên cầm thú đó. Dâu Tây! Người của anh đã bố trí ở ngoài, em cùng anh đi đi có được không?”
“Em…” Không phải cô không muốn đi, cô muốn đi khỏi đây lắm chứ, thậm chí hy vọng ngay lập tức cùng anh quay về Anh sống cuộc sống bình yên trước đây, nhưng cô thật lo, lo rằng Ngụy Hàn thật sẽ không dễ dàng để yên cho anh và cô.
Càng thấy sự do dự từ cô, Dương Chấn Khải dứt khoát khẳng định: “Không cần lo cho anh. Vì em anh bằng lòng làm mọi thứ.”
Nước mắt cô trực rơi vì câu nói này. Vừa định mở miệng nói nữa thì đã nghe tiếng cửa mở đồng thời với tiếng vỗ tay bộp bộp nghe sao mà sắt nhọn phía sau lưng.
Đổng Tây kinh hoàng ngoảnh đầu lại, liền bắt gặp Ngụy Hàn đã tựa người vào cửa đứng ngay ở đấy, trên môi anh vẫn giữ nụ cười ma quái nhưng rõ ràng ai cũng biến phía sau nụ cười ấy là một ngọn lửa căm giận đang bùng cháy rạo rực.
“Hay thật!” Tựa hồ như vừa xem một vở kịch tình yêu cảm động, Ngụy Hàn tấm tắt khen ngợi: “Vì em anh bằng lòng làm mọi thứ? Dương tổng, anh vì vợ của tôi mà có thể làm mọi thứ sao?” Câu nói này, Ngụy Hàn cố tình nhấn mạnh từ vợ, anh muốn khẳng định cho Dương Chấn Khải biết rằng, Đổng Tây đã là vợ của anh, mãi là vợ của anh.
Đỡ thân thể đang run rẩy của Đổng Tây, Dương Chấn Khải càng nắm chặt hơn tay cô, một tay đặt ở vai Đổng Tây để trấn tỉnh cô, ngược lại Dương Chấn Khải bình tĩnh lạ thường, không tỏ ra hoang mang gì cả.
“Không sai. Tôi có thể vì cô ấy làm mọi thứ… Thậm chí… ” Dương Chấn Khải rít bốn từ cuối qua kẻ răng, ánh mắt như mũi tên nhọn phóng về phía Ngụy Hàn, anh ôn tồn nói: “Bất chấp tất cả.”
“Hay cho câu bất chấp tất cả.” Anh bật cười lớn, lại vỗ tay vài cái tán thưởng, chỉ trong vài giây sau, mặt anh lại biến đổi thất thường, nụ cười biến mất, thay vào đó là sự lãnh khốc vô tình, anh không tiếp chuyện với Dương Chấn Khải mà chìa tay về phía Đổng Tây, sắc mặt hơi dịu xuống: “Qua đây!”
Cũng như ba năm về trước, cô bị Kha Cảnh giữ lấy, anh chìa tay ra bảo cô đi về phía anh, lúc ấy cô đã làm thế. Nhưng giờ thì Đổng Tây đã không còn Đổng Tây của ngày xưa, cô đâu còn là cô gái chỉ biết yêu say đắm mà bất chấp lí lẽ tình người, thời gian trôi qua khiến cô thấu hiểu một điều rất rõ: Để có được tình yêu mà buộc phải đánh đổi quá nhiều thứ thì đó chỉ là loại tình yêu tựa như đóa hoa, khi bừng cháy thì mãnh liệt, đẹp đến nao lòng, thoát khỏi giai đoạn yêu trong điên cuồng rồi thì mọi thứ trở về tầm thường đến đáng sợ.
Nhìn cô càng ngày càng co người yếu ớt trong lòng của Dương Chấn Khải, cứ như là cả thế gian này cô chỉ cần một mình Dương Chấn Khải mà xem anh như con thú dữ có thể ăn thịt cô bất kì lúc nào, khiến cô phải lẫn trốn, sợ hãi. Lòng Ngụy Hàn chết lặng, sự bình tĩnh biến mất, trong mắt đầy những tia máu đỏ ngầu, bàn tay đang vươn ra của anh co lại từng ngón một, sự lãnh lẽo theo cảm xúc mà chạy dọc vào tim, lạnh đến thấu xương.
Dương Chấn Khải phát hiện rất rõ từng cái run người kích động của Đổng Tây, anh áp sát cô vào người mình mà dứt khoát nói ngay: “Một câu thôi, hôm nay tôi phải mang Dâu Tây đi!”
Không chần chừ thêm phút giây nào, cũng không cần sự thỏa hiệp của Ngụy Hàn, Dương Chấn Khải đã dìu Đổng Tây đi ngang qua Ngụy Hàn rồi rời khỏi cửa đi dọc theo hành lang dẫn ra ngoài. Được vài bước, phía sau lại truyền đến âm giọng khản đặc mang đầy uy lực.
“Tiểu Tây! Nếu em muốn dám bước thêm một bước nữa cùng hắn ta, anh sẽ khiến em… sống không bằng chết.”
Ngừng lại nghe hết lời đe dọa đó, Dương Chấn Khải cười khẩy rồi nhỏ giọng nói cùng Đổng Tây: “Đừng sợ, chúng ta đi thôi!” Nói rồi Dương Chấn Khải lại tiếp tục dìu Đổng Tây đi.
Lúc này sắc mặt Đổng Tây đã tái nhợt, cả người mềm nhũn bất lực. Một cách thật thà nhất, cô đang rất sợ. Cô đã bị rất nhiều người đe dọa, sự đe dọa đó với cô chẳng là gì cả. Nhưng hôm nay chính Ngụy Hàn là người đe dọa cô, anh nói khiến cô sống không bằng chết, người trước giờ luôn dịu dàng yêu chiều cô lại nói là sẽ khiến cô sống không bằng chết? Có nằm mơ thì Đổng Tây cũng không thể nào mơ đến câu nói này. Trăm nỗi lo chồng chất, đầu cô như một trang giấy trắng, không còn động lực để viết tiếp bước đi tiếp theo trên đường đời, nên cũng chẳng hơi sức mà nghĩ rằng Ngụy Hàn sẽ làm gì cô, thế là để cho Dương Chấn Khải mang mình rời khỏi nơi này.
Bố mất từ lúc còn nhỏ, Dương Chấn Khải được một tay mẹ mình đào tạo, mười tám tuổi đã tiếp quản sự nghiệp của gia đình, bằng mưu trí và sự hỗ trợ của Nguyễn Thúy Mai, Dương Chấn Khải xây dựng tập đoàn Dương thị từ một cái vỏ rỗng trở nên vững chắc, phát triển không ngừng. Đến nay đã gần mười năm, anh đương nhiên sẽ biết tính toán cho mỗi bước cờ, không để mình đi vào đường cùng.
Chuyện đến cứu Đổng Tây cũng vậy, phải có sự chuẩn bị kĩ càng anh mới tự tin đến dẫn người đi ngay trước mặt Ngụy Hàn. Ngoài việc mua chuộc vài thuộc hạ của Ngụy Hàn, Dương Chấn Khải còn bố trí nhiều người của mình ở xung quanh, thậm chí anh còn đi luôn nước cờ phải phiền đến cảnh sát ra mặt.
Thế nhưng trong một ván cờ, hai bên đối đầu gay gắt, có lúc ta đã nắm chắc phần thắng trăm phần trăm trong tay, nhưng chỉ cần có một chút sai sót, coi như ta đã thua cả bàn cờ, thậm chí còn thua triệt để.

Cả đời này Dương Chấn Khải có chết cũng không ngờ, một bước cờ hoàn mĩ đã được mình sắp xếp chu đáo lại thất bại thảm hại như thế. Mà người gây nên hãm hại này không ai khác lại là người thân bên cạnh anh.
Vẫn tưởng có thể an toàn rời khỏi đây, vừa đến cửa chính của căn biệt thự mini đó thì bên ngoài đã có một hàng người đứng chờ sẵn, đáng tiếc đám người này không phải là người của Dương Chấn Khải mà là của Ngụy Hàn.
Kinh ngạc nhìn quanh, Dương Chấn Khải nhíu mày muốn biết xem chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng anh bố trí nhiều thuộc hạ quanh căn nhà này, nhưng giờ cả một tên cũng không thấy, chỉ toàn đám người sát khí đằng đằng đứng chặn đường.
“Chấn Khải…”
“Không sao đâu… Đừng sợ…”
“Em không sợ… Em chỉ lo cho anh.”
Chuyện gì cũng đã trải qua rồi, cô còn có thể sợ gì nữa, chỉ là, Dương Chấn Khải, cô thật không muốn liên lụy anh. Đổng Tây cũng nhìn đám người áo đen đó, trong số đó có một người nổi bật nhất đứng hơi nhích về phía trước. Hắn ta có nước da bánh mật, gương mặt cương nghị, chững chạc khó nắm bắt. Người này vừa nhìn Đổng Tây đã nhận ra ngay, hắn là kẻ lái xe cho Ngụy Hàn trong cái đêm anh ta đến tìm cô rồi làm thay đổi cả đời cô.
Dưới cái nhìn căm ghét của cô, hắn chỉ mỉm cười đáp lại rất lịch sự, cô hận đến mức không nói nên lời. Đúng lúc này phía sau lại có tiếng bước chân chậm rãi, Ngụy Hàn thong thả đút tay trong túi quần đi đến trước mặt Dương Chấn Khải và Đổng Tây, anh nhếch môi cười mỉa mai: “Tôi sợ anh có thể đến nhưng không còn cơ hội rời đi.”
“Ngụy Hàn!” Dương Chấn Khải giận dữ không chịu khuất phục: “Tôi đã nói dù giá nào cũng mang Dâu Tây đi! Nếu anh thật có bản lĩnh thì giết tôi, nếu không chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy thoát khỏi anh.”
“Không được!” Đổng Tây cũng không thể im lặng mà thét lên, cô phẫn bách, oán hận, toàn bộ đều nhằm vào Ngụy Hàn vẫn thong dong nhàn nhã đứng đó: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm hại Chấn Khải, tôi sẽ… sẽ… trả thù cho anh ấy!”
Toàn bộ cơ mặt Ngụy Hàn đông cứng, mạch máu cũng khó mà lưu thông, máu không truyền đến tim được, anh thật khó thở, cũng khó tin mà loạng choạng lùi về sau hai bước, phải chạm vào cánh cửa gỗ thì đã không còn đường mà lui. Anh không chớp mi mà nhìn cô để khẳng định sự thật rằng người vừa nói ra sự thật là cô.
Đổng Tây không để tâm đến biểu cảm như rơi xuống vực thẳm của anh, cô vẫn dõng dạc tuyên bố tiếp: “Nói tôi được thì sẽ làm được. Đến lúc đó tôi sẽ giết anh… để trả thù cho anh ấy, sau đó cùng chết với anh ấy.”
Cả lời nói cũng tàn nhẫn đến thế, Ngụy Hàn ngửa mặt cười lớn, không gian xung quanh tĩnh lặng, cả thở cũng không ai dám thở mạnh, thế nên tiếng cười vừa bi vừa ai của Ngụy Hàn vang vọng nghe mà khó có thể hình dung tâm trạng của anh lúc này.
Trần Tùng Bách bước lên vài bước gọi: “Anh Ngụy!”
Dứt tiếng cười, Ngụy Hàn như trở thành một con người khác, cả người anh toát ra một loại khí lực mà khiến ai cũng phải tránh xa. Anh điềm tĩnh lại nhìn Đổng Tây, lại lần nữa đưa tay về phía cô, ra lệnh: “Anh cho em mười giây, bước qua đây! Một… Hai…”
“Dâu Tây! Đừng nghe hắn, em không cần lo cho anh, chúng ta đi thôi.” Dương Chấn Khải nắm tay kéo Đổng Tây đi nhưng cô không hề nhích chân, anh bất ngờ quay đầu lại khó hỉu hỏi: “Sao thế?”
“Chấn Khải…”
“Dâu Tây!” Anh quay đầu giữ lấy vai cô: “Phải tin anh! Anh sẽ bảo vệ em, có chết anh cũng bảo vệ em!”
“Tám… Chín… Mười.”

Ngụy Hàn đếm đến số mười, anh tiến lên dùng lực kéo tay Đổng Tây, do quá bất ngờ nên Dương Chấn Khải không kịp phản ứng, mở to mắt nhìn Đổng Tây rơi vào lòng Ngụy Hàn. Dương Chấn Khải thét lên: “Dâu Tây!”
Vừa lao đến thì trong nháy mắt Dương Chấn Khải đã có cảm giác chẳng lành, anh không biết gì cho đến khi Đổng Tây kinh hoàng dùng toàn bộ sức la lớn: “Cẩn thận!”
Tiếp theo đó phía sau gáy lan tỏa một cơn đau, Dương Chấn Khải đưa tay lên gáy mình, đầu óc choáng váng, mắt anh mờ đi, hình ảnh càng lúc càng không rõ ràng. Chỉ thấy Đổng Tây đang gào khóc cố sức thoát khỏi vòng tay Ngụy Hàn nhưng Ngụy Hàn vẫn ôm chặt Đổng Tây không buông. Đến khi ngã xuống sàn, anh vẫn không hiểu vì sao mình thua, Dương Chấn Khải cố gắng mở mắt mà nhìn Đổng Tây, tha thiết gọi tên cô: “Dâu… Tây… Xin… lỗi…” Xin lỗi đã không bảo vệ tốt em, là anh vô dụng.
Người đàn ông đó ngất ngay trước mặt cô, trước khi nhắm mắt còn gọi tên cô, xin lỗi cô. Đổng Tây cảm giác tim mình rất đau, cô ra sức gạt tay của Ngụy Hàn để mình có thể chạy lại ôm Dương Chấn Khải: “Buông tôi ra… Ngụy Hàn! Anh buông tôi ra… Chấn Khải! Anh tỉnh lại đi! Chấn Khải… Chấn Khải…”
Trần Tùng Bách thu quyền lại, thở dài. Ngụy Hàn vẫn đang túm chặt tay Đổng Tây, ngăn không cho cô vùng vẫy, sau đó liếc mắt nhìn người dưới đất rồi gật đầu với Trần Tùng Bách: “Tùng Bách! Tôi ghét nhất những kẻ phản bội. Tên nào liên quan đến chuyện này, quyết không chừa một ai. Cậu giải quyết ổn thỏa đi, tôi không mong đám cưới của mình bị bất kì ai phá hoại.”
“Anh yên tâm đi anh Ngụy! Tôi đã hiểu ý.”
Khẩu khí của Ngụy Hàn cho thấy anh rõ ràng không có ý định tha cho Dương Chấn Khải và những người đã bị Dương Chấn Khải mua chuộc mà giúp cô, Đổng Tây thấy người kéo Dương Chấn Khải đi thì cô càng chống cự quyết liệt hơn: “Ngụy Hàn! Anh không thể làm thế! Tôi không cho phép anh hại Chấn Khải! Ngụy Hàn! Mau buông ra! Buông tôi ra!” Ngụy Hàn không nói gì, mặt lạnh lùng không biểu cảm rồi bế xốc cô lên mà đi vào trong. Đổng Tây càng tức giận, đánh mạnh vào ngực anh bình bịch: “Anh đưa tôi đi đâu? Mau thả tôi ra! Ngụy Hàn! Anh là kẻ máu lạnh, tôi căm thù anh!”
Trở lại căn phòng cũ, vừa vào trong anh đã dùng chân mình đá cánh cửa đóng sầm lại. Đổng Tây càng hốt hoảng gắng sức la thét: “Anh lại định làm gì hả? Tốt nhất anh… Á…”
Rất nhanh cô bị ném mạnh xuống giường, đầu óc choáng váng. Chưa kịp lấy lại trạng thái thăng bằng thì nghe rẹt một tiếng, sợi dây vải thắt phía sau lưng để cố định váy cưới bị anh xé rách không thương tiếc. Ngụy Hàn cầm ngay mép váy rồi giật mạnh, Đổng Tây cố gắng dúng tay giữ lại bộ váy, kêu thảm thiết: “Không được… Tôi không cho phép anh chạm vào tôi… Tránh ra!”
Sức lực của Đổng Tây làm sao địch lại Ngụy Hàn, anh cười nhạt, chỉ cần dùng một tay đã túm lấy được hay cổ tay nhỏ của cô mà cố định lên đỉnh đầu, sau đó anh áp người lên, dùng một bên kéo phanh bộ váy cưới sa hoa ấy ném xuống sàn nhà. Cả cơ thể hoàn mĩ của cô chỉ còn bộ nội y che chắn, Đổng Tây lạnh đến run lẩy bẩy, cô càng giãy giụa kịch liệt: “Anh là cầm thú, tôi kinh tởm anh, hạng người như anh đừng bao giờ chạm vào tôi. Tôi không cho! Không cho! Ưm…”
Tiếng chửi chói tai bị nuốt vào trong khi môi anh áp chặt môi cô, sự chà sát ấy khiến cô đau đớn. Hai tay trên đỉnh đầu đau rát nhưng anh càng dùng lực mạnh hơn mỗi khi cô phản ứng, Ngụy Hàn chỉ cần một tay đã cởi luôn những thứ che chắn cuối cùng cô ra, từ từ trêu ghẹo, quấy phá cơ thể vô cùng mềm mại của cô.
Cô thật không muốn khóc một tí nào, nhưng nước mắt cứng đầu cứ rơi xuống, không thể kiềm chế, Đổng Tây khóc òa lên, môi Ngụy Hàn vì thế cũng rời khỏi môi cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, chân mày nhíu chặt: “Sao không nghe lời? Có phải do anh quá nuông chiều mà em đã không còn biết điểm dừng không? Anh đã nói thế nào? Đã cảnh cáo ra sao?” Tay anh bóp chặt cằm cô ép cô nhìn mình, Đổng Tây đau đớn nhưng không có ý định van xin. Ngụy Hàn trông vẻ bất phục của cô, anh bỗng cười cười: “Để xem em còn cứng đầu được bao lâu?”
Trong khi cô đang bất lực chẳng còn hơi sức mà phản kháng thì Ngụy Hàn đã đưa tay cởi áo vest, áo sơ mi, quần âu, cơ thể cường tráng ấy lại áp xuống người cô.
Cơn đau lần này không giống lần đầu nhưng lại như muốn nhào nát cơ thể cô. Anh ta không chút thương tiếc mà thô bạo cưỡng bức cô như thế, từng hành động đều giải tỏa sự tức giận của mình, vốn không còn để tâm đến sự đau đớn của cô nữa, chỉ biết thỏa mãn bản thân, không ngừng cường bạo cô.
Lần đầu kéo dài chẳng có điểm ngừng, sau khi thấy cô không phản ứng nữa, anh mới dần buông lỏng tay mình đang cố định tay cô. Lập tức Đổng Tây chống tay xô anh khỏi cơ thể mình, Ngụy Hàn không ngờ sức phản kháng của cô lại mạnh đến vậy, anh bị cô đẩy ngã qua một bên giường, Đổng Tây như chớp đã chống tay ngồi dậy định bỏ trốn, nhưng thân dưới lại mang đến cảm giác đau khó tả, chân cô đã mất sức lực, thế mà Đổng Tây vẫn không bỏ ý định bỏ trốn.
Đáng tiếc chưa trèo xuống được giường thì eo lại bị giữ lại, cô hoảng loạn la: “A…” Một cảm giác thất vọng không gì che đậy khi cô biết rằng mình giờ là cá nằm trên thớt, trốn chạy chỉ là cách giãy giũa rất tự nhiên trước khi chết.
“Tiểu Tây! Dám bỏ trốn? Xem ra anh còn rất nương tình!”
“Á… Buông… Tên cầm thú! Ngụy Hàn! Anh không phải là người…”
Tay anh choàng lên trước định ép cô ngã xuống giường thì cô đã há miệng, cắn mạnh xuống cánh tay đó. Mùi máu sộc vào miệng, Đổng Tây cảm thấy hình như mình cắn luôn một mảnh thịt của tên cầm thú này rồi. Nhưng Ngụy Hàn lại không có cảm giác đau gì cả, ban đầu chỉ vì sự tấn công này mà bất ngờ, sau đó lại để cho cô cắn, thấy cô cắn xong thì nhìn cánh tay đang chảy máu đỏ tươi của anh, Ngụy Hàn cong môi cười. Dứt khoát đẩy cô ngã lại giường, anh lại chìm đắm lần nữa, Đổng Tây kêu lên vì đau, động tác của anh vì thế mà cũng dừng lại, anh cúi người cắn vành tai cô, khẽ hỏi: “Đau không? Em đã biết đau rồi ư? Chưa đâu Tiểu Tây! Anh còn đau hơn em… Hơn gấp vạn lần.”
Nỗi đau do nhớ nhung điên cuồng ngày đêm mang lại. Nỗi đau nhìn cô sánh vai bên cạnh Dương Chấn Khải. Nỗi đau trở thành kẻ cầm thú cưỡng đoạt thân thể cô để buộc cô bên mình. Hôm nay, lại còn đau hơn, cô tựa vào lòng Dương Chấn Khải mà quay đi bỏ anh đứng trơ chọi một mình, lai còn vì Dương Chấn Khải mà nói rằng trả thù anh, giết anh rồi sau đó chết cùng hắn ta. Những nỗi đau đó, cô mãi không hiểu được.
Nghĩ đến những gì đã qua, anh không kiềm chế được mình, liên tục mang lại cơn đau tột cùng cho thể xác và linh hồn cô. Anh điên thật rồi, lại có thể khao khát cô đến mức độ này, thậm chí anh còn không cho phép cô phân tâm, đưa tay ép cô nhìn mình rồi hỏi: “Yêu anh không? Nói đi! Nói em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”

“Tôi… không yêu anh… Một chút cũng không… Á… á…”
Vì những câu nói này mà anh lại bất chấp mọi thứ, ngang nhiên điên cuồng với cô, nói đúng hơn là một mình anh điên cuồng trong thân thể cô.
Mặt Đổng Tây trắng bệch, mồ hôi làm mấy sợi tóc mai bết vào hai bên thái dương, Đổng Tây cắn răng, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Tôi hận anh… Ngụy Hàn.
Đây là câu đang hiện lên trong đầu của Đổng Tây, cứ lặp trình lặp đi lặp lại không ngừng, nhưng cô không còn sức để nói, mặc cho anh ta hôn lên môi, lên mặt hay cơ thể cô. Cô không còn cảm giác nữa.
Lần trước vì bị thuốc mê nên không cảm nhận toàn bộ, lần này cô là một con người tỉnh táo, bị anh ta cưỡng đoạt với tình cảnh thế này, gần như tất cả nỗi đau đều dồn về đây.
Nếu Ngụy Hàn làm vậy chỉ để cô nhớ đến anh thì anh đã thành công rồi. Cô sẽ nhớ anh, giờ toàn bộ trái tim cô đều là hình dáng của anh… Chỉ là nơi đó chỉ khắc một chữ Hận.
“Chấn… Khải…” Bỗng cô lại hé môi gọi cái tên này, cô thật chỉ làm theo cảm xúc, gọi thêm lần nữa: “Chấn… Khải…”
Người phía trên cô cứng đờ người, mắt anh như hai cục lửa lớn đã châm ngòi bùng nổ. Anh càng muốn cô nhớ mãi cảm giác này nên động tác lại mạnh hơn, anh hôn lên làn môi đã rớm máu ấy, cảm nhận cô đã vô cảm với mình, cơn giận làm anh mất hết lí trí, anh cúi đầu cắn lên bả vai cô, Đổng Tây chỉ một chút chau mày rồi thôi, nhắm mắt mình đi. Vết răng của anh in trên vai cô, anh nhìn ngắm một hồi thấy vẫn chưa đủ, sau đó nảy ra một ý định. Chuyện đó tạm thời ngày mai giải quyết, giờ phút này anh chỉ biết có cô. Cùng cô trầm luân trong cơn ái tình này, dù chết cũng không muốn thoát ra.
Đến tận nửa đêm, trong căn phòng tĩnh lặng đến rợn người. Tiếng sóng ngoài kia lại lùa vào, gió biển mạnh đung đưa tấm rèn dày ở cửa sổ nhỏ, gió lùa vào trong làm không khí lạnh càng lạnh thêm. Bộ váy trắng tượng trưng cho sự thuần khiết vẫn nằm bừa bộn ở dưới chân giường.
Ngồi co ro ở góc giường ôm lấy tấm chăn giày che đi cơ thể đầy thương tích của mình, cô đờ đẫn nhìn một hướng vô định, như kẻ không linh hồn.
Ở một chiếc ghế mây đối diện, anh đã mặc quần dài, áo sơ mi chỉ khoác qua loa, một nút cũng chưa cài. Anh ngồi đó nhìn ra khung cửa sổ, xem sóng biển đổ ầm ầm vào tảng đá, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy, anh đưa lên miệng rít một hơi dài rồi phả ra làn khói mơ màng khiến nửa gương mặt ấy trong bóng đêm càng mông lung, vô định.
Yên lặng như thế kéo dài đến khi điếu thuốc trên tay đã cháy tàn, đóm lửa dính vào kẻ giữa hay ngón tay kẹp thuốc khiến Ngụy Hàn giật mình nhìn lại, vẫn không cứu vãn được, tay đã bị bỏng rồi.
Nghiêng đầu nhìn về phía giường, anh trầm tư quan sát khuôn mặt vô cảm xinh đẹp kiều diễm ấy. Mái tóc dài cô xõa ra, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, thấy vài sợi tóc mai dính vào má cô, rất ngứa mắt anh, trước đây mỗi khi cô đùa giỡn anh thường giúp cô lau mồ hôi, kéo mấy sợi tóc ấy gọn ràng lại.
Ngụy Hàn đứng dậy đi bốn bước đã đến bên giường, anh ngồi ở gần cô, đưa tay lên định gạt tóc giúp cô. Mặt Đổng Tây vẫn không chuyển biến, chỉ cất tiếng xa cách: “Đừng chạm vào tôi.”
Thế là Ngụy Hàn không chạm. Anh ngồi lặng ở đó, cô cũng ngồi đó. Hai người cứ im lặng như thế tưởng chừng không có điểm dừng. Cuối cùng Ngụy Hàn không kìm lòng được mà vươn tay kéo tóc chỗ bả vai cô sang một bên, nhìn vết cắn của mình, anh hối hận đưa tay chạm vào, Đổng Tây càng co rút người nhỏ lại tránh sự động chạm ấy.
Hẳn là anh điên thật rồi. Anh điên vì quá yêu cô nên mới làm thương tổn cô như thế. Mặc kệ sự phản đối ban đầu, Ngụy Hàn vẫn kiên quyết kéo Đổng Tây ôm vào lòng, anh khép mi để nước mắt chảy dài phía sau lưng cô, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi…”
Một câu xin lỗi này anh đã nói hơn trăm lần, cả đời cô ghét nhất là câu đó. Tổn thương người khác đến đâu đâu cũng là vết thương chí mạng, sau đó lại giả vờ làm ra vẻ ân hận. Cuộc đời cô chưa khi nào hận một người như thế, ngay cả tên khốn Trần Thắng Ninh không bằng lang sói hay Cao Thụy Nghiên đã phản bội niềm tin của cô, cô cũng chẳng hận đến thế này.
Có người nói yêu bao nhiêu, hận sẽ nhiều bấy nhiêu. Đổng Tây rốt cuộc cũng thấu đáu câu nói này, trước kia cũng vì quá yêu anh. Yêu đến nỗi không màn tất cả mà đến bên anh, mong tìm thấy nụ cười hạnh phúc cho anh mà bản thân mình chỉ biết nhận về đau khổ. Yêu đến mức cả trái tim và linh hồn đến muốn dâng hiến để tôn thờ tình yêu mà cô nghĩ là trường trường cửu cửu đó.
Đã yêu như thế…
Thì sau này cũng sẽ hận như thế…
Nói đúng hơn là tình cảm của cô với anh Hàn đã bị chôn vùi trong kí ức, trước mặt cô giờ đây là một Ngụy Hàn độc ác tàn nhẫn, vì thứ mình muốn mà bất chấp cả tính người. Khoảng khắc này, cô thật rất hận anh, vì quá yêu nên sẽ dùng hai mươi lăm năm tình yêu ấy để hận anh cả cuộc đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.