Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 109: Tình Yêu Bất Diệt.
“Tiểu Tây… Đêm đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhưng em phải biết, đó không phải thứ duy nhất anh muốn. Thứ anh muốn, là em, là tình yêu của em, là cả cuộc đời của em. Mọi thứ, tất cả. Những gì của em, thuộc về em, anh đều muốn.”
***
Tin tức từ thành phố Bắc Vinh được Trần Tùng Bách truyền đến cho Ngụy Hàn từ sớm, anh nghe được tin Dương Chấn Khải muốn lục tung cả thành phố để tìm Đổng Tây, đám cưới của họ sớm đã bị hủy, lòng Ngụy Hàn lại có chút nhẹ nhỏm. Được một lát thì điện thoại lại gọi đến, là của Thiên Mặc Hy.
“Cậu thật ra tay dứt khoát đấy. Dám cướp cả cô dâu của người ta.”
“Nói sai rồi. Tôi không có cướp… Vì vốn dĩ…”
Thiên Mặc Hy liền cắt ngang câu cửa miệng của Ngụy Hàn ngay: “Tôi biết, tôi biết cô ấy là của cậu rồi. Sao rồi? Bên đó ổn thõa chưa?”
Nhắc đến đây, Ngụy Hàn đưa mắt nhìn vào sắc mặt nhợt nhạt của Đổng Tây, anh buông tiếng thở dài: “Cô ấy tự tử. May mà không sao.”
Bên kia ngược lại đổi lấy được một tràn cười lớn của Thiên Mặc Hy, người đàn ông thâm trầm này quả thật là sợ thiên hạ không loạn không được.
“Tôi thật không hiểu rốt cuộc cậu đang làm gì, cũng không tài nào hiểu được suy nghĩ của cô ấy. Rõ ràng là đang hành hạ nhau mà.”
“Mặc kệ tôi.”
Thiên Mặc Hy cầm ly rượu lên uống rồi nói: “Mặc kệ cậu vậy. Nhưng phải nói trước, sớm nhất là ba ngày, có lẽ Dương Chấn Khải sẽ tìm đến mau thôi.”
“Ừ. Dù bây giờ hắn ta đến cũng chẳng thay đổi được gì cả. Sớm hay muộn cũng thế thôi, đến càng tốt.”
Tắt máy, Ngụy Hàn lại không nhịn được liền cúi đầu hôn lên trán Đổng Tây, hôn vào vết thương còn nồng nặc mùi thuốc của cô. Sau đó anh hơi tựa đầu mình vào đầu cô, ánh mắt đầu kiên định, không thể chuyển dời.
“Tiểu Tây…”
Anh muốn để Dương Chấn Khải biết, cô luôn là của anh, hắn ta chỉ là kẻ thứ ba không còn quyền chen chân vào. Cứ mỗi lần nhớ về những lúc cô và Dương Chấn Khải ở bên nhau, cô dành cho hắn nụ cười nhu tình, máu trong người Ngụy Hàn lại sôi sục, anh chỉ hận không thể cắt đứt đoạn quá khứ đó, khiến cô và anh đều quên đi trên thế gian này có một người tên Dương Chấn Khải tồn tại.
“Để tôi đi…”
Tiếng nói yếu ớt của Đổng Tây vang lên, Ngụy Hàn ngẩng đầu nhìn cô, tâm trạng đầy kích động, vui mừng.
“Em cảm thấy thế nào? Đầu có đau nhiều không?”
“Để tôi đi…” Cô lặp lại câu nói này một lần nữa, nhưng Ngụy Hàn dường như không bận tâm đến vấn đề đó, hoặc là anh giả vờ chưa từng nghe thấy. Anh chạm nhẹ vào vết thương trên trán cô, dịu dàng bảo: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. An tâm ở đây với anh.”
“Thứ anh muốn, anh đã có được rồi. Chẳng phải nên để tôi đi sao?”
“Em biết thứ anh muốn là gì sao?”
Cô không đáp mà nhìn ra ngoài ban công. Cô thật muốn nhìn thấu lòng anh, rốt cuộc cuối cùng thứ anh muốn là gì đây? Là những gì còn dang dở trong quá khứ? Là một đêm tình cô nợ anh? Hay là anh muốn dày vò cô đến chết mới thôi? Hoặc tất cả?
Ngụy Hàn không nghe được đáp án nhưng lòng anh thừa hiểu những suy nghĩ của cô, giọng anh khàn đi vì nỗi đau đang cào xé trong tận đáy lòng.
“Tiểu Tây… Đêm đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhưng em phải biết, đó không phải thứ duy nhất anh muốn. Thứ anh muốn, là em, là tình yêu của em, là cả cuộc đời của em. Mọi thứ, tất cả. Những gì của em, thuộc về em, anh đều muốn.”
Đổng Tây không còn sức đâu mà nghe lý luận tình yêu bất diệt đó của anh, cô chỉ muốn tự do, trở về cuộc sống thật bình dị. Cô tự lắc đầu, nhắm chặt mắt mình rồi mấp mái đôi môi tái nhợt: “Sao phải cố chấp nắm giữ những gì đã mất… Một lần mất đi, là cả cuộc đời không thể tìm lại.”
“Làm sao có thể buông tay em đây?” Anh hỏi cô, cũng như tự hỏi mình. Trước kia đã không thể thì hiện tại càng không thể. Ngụy Hàn nhìn cô chăm chú, như muốn tìm cho mình một đáp án. Vì sao mãi cũng không thể buông tay, anh lại hỏi: “Em nói cho anh biết đi, làm sao buông tay em bây giờ? Nhưng tại sao lại phải buông tay, em đã là người phụ nữ của anh, chúng ta đã là của nhau, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi hết đoạn đường còn lại… Sẽ hạnh phúc, thật hạnh phúc.”
Với anh, một lần mất đi chỉ làm anh càng thêm trân trọng chứ không có nghĩa là mãi mãi không thể tìm lại.
Một ngày cứ như thế trôi qua, Đổng Tây cứ nằm đó suốt, không chịu ăn uống bất kì thứ gì, Ngụy Hàn phải bảo bác sĩ đến tận nhà xem tình hình của cô, thấy thể lực cô dần suy nhược, bác sĩ phải vào nước biển cho Đổng Tây. Cô thì xem anh như người vô hình, cả nhìn một cái cũng chẳng thấy, đa số là nhắm mắt ngủ đi, khi tỉnh lại thì nhìn ra ban công ngoài kia, tĩnh lặng đến lạ thường.
Mặc dù Ngụy Hàn đã ở bên cạnh xuyên suốt để về quá khứ, nhưng cô vẫn như vô tâm không hề để ý đến. Anh rất kiên trì, kể cũng rất có trật tự rõ ràng, đem từng thời khắc hạnh phúc của hai người mà nói đến, cả lòng anh đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào.
Quả thật trong quá khứ, anh và cô đã hạnh phúc như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Hàn đã chọn cho Đổng Tây một bộ váy theo đúng kiểu mà trước đây cô thích, anh định thay cho cô thì Đổng Tây liền ngăn cảng, cô nheo mày nhìn anh. Ngụy Hàn mới giải thích: “Chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Một câu đăng kí kết hôn mà anh lại nói ra chỉ đơn giản thế thôi, ban đầu cô còn kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại bình tâm nhìn ra ngoài. Với sự hờ ơ này, anh đã quen, thậm chí còn xem như cô đang giận dỗi mình, nên anh có nghĩa vụ và trách nhiệm dỗ dành.
“Em còn nhớ bố em không Tiểu Tây?”
Trước câu hỏi đột ngột này, Đổng Tây liền bị chấn động, cô quay đầu lại nhìn anh như muốn đoán trước những ẩn ý trong câu hỏi này. Ngụy Hàn đưa tay áp vào má cô, dùng ngón cái chạm nhẹ vào sống mũi của cô.
“Anh biết ai là kẻ giết bố em.”
“Anh biết? Anh biết thật sao?” Đổng Tây kích động nắm lấy cánh tay Ngụy Hàn, nhìn anh đầy hy vọng. Cô từng thề rằng sẽ để người hại chết bố cô chịu những đau đớn mà gia đình cô đã phải gánh lấy, vẫn tưởng mọi thứ đã như mây gió bay đi rồi, hôm nay Ngụy Hàn khơi nguồn mọi thứ, càng khiến tâm tình Đổng Tây không thể bình tĩnh: “Anh nói đi! Là ai? Là ai?”
“Hay là chúng ta đi đăng kí kết hôn trước đi được không? Sau tổ chức đám cưới xong, anh sẽ nói cho em biết, chúng ta cùng báo thù.”
Bàn tay Đổng Tây buông lỏng, cô quá ngây thơ rồi, trước sau chỉ là một cuộc trao đổi, anh cho cô biết kẻ thù của mình là ai, còn cô, cô phải dùng sự tự do của cả đời để đổi lấy. Từ khi nào mà Ngụy Hàn với cô lại xa lạ đến mức người đang ở trước mặt mà Đổng Tây cứ ngỡ như chưa hề quen biết.
“Tôi không còn yêu anh, anh cũng muốn cưới tôi sao?”
“Anh không tin em không còn yêu anh.”
“Ngụy Hàn! Đối với tôi, anh giờ chẳng qua là một kẻ chỉ biết lợi dụng người khác, một tên cầm thú không còn tính người đã từng cưỡng bức tôi. Anh nghĩ tôi có thể yêu anh sao? Tôi hận anh… Hận đến tận xương tủy.”
Ngụy Hàn đem Đổng Tây ôm vào lòng, anh cọ đầu mình vào mái tóc của cô, lại sợ chạm vào vết thương trên trán cô, mỗi cử động của anh đều nhẹ nhàng cẩn trọng hết sức, cứ sợ sẽ làm cô bị thương lần nữa.
“Mặc kệ yêu hay hận, chỉ cần trong lòng em có anh là đủ. Tiểu Tây! Em biết không? Anh rất muốn mau chóng kết hôn với em, muốn em trở thành vợ anh. Anh chờ lâu lắm rồi, không thể đợi được nữa.” Rất nhanh, anh bổ sung thêm: “Em thấy Tiểu Niệm thế nào? Con bé có đáng yêu không?”
Tim Đổng Tây đập liên hồi, chống tay xô anh ra khỏi người mình rồi dùng cả cặp mắt như không tin mà nhìn thẳng vào anh. Ngụy Hàn chỉ mỉm cười dịu dàng như mọi khi nhưng khi nhìn rõ, ai cũng thấy được sự lãnh khốc vô tình, bất chấp mọi thứ ở trong mắt anh. Cô nhìn anh như thế, anh không thích tí nào, chỉ nhìn qua đồng hồ rồi nhẹ như không mà nói: “Chắc em không biết, hai tên bắt cóc em là do anh đích thân bắn chết. Anh không cho ai tổn thương em, cũng như không từ mọi cách để có được em. Em biết mà Tiểu Tây… Anh không thích nói đùa.”
Tại nơi đăng kí kết hôn, Ngụy Hàn cùng Đổng Tây ngồi đợi đến lượt của mình. Đa số những cặp vợ chồng đến đang kí đều mang theo nụ cười rạng rỡ, riêng chỉ mình Đổng Tây thì thờ ơ như chuyện này chẳng liên quan đến mình, có vài người qua lại còn đưa mắt nhìn hai người họ. Một người đàn ông mặc vest thanh lịch, tao nhã, rõ ràng trên mặt có nét tươi cười, thỏa mãn. Còn cô gái xinh đẹp bên cạnh thì sắc mặt nhợt nhạt, thậm chí trên đầu còn quấn băng trắng, thái độ không có chút nào giống người sắp có hỉ sự. Tình cảnh này khiến cho nhiều người nhìn ngó và bàn tán.
Nhìn những đôi vợ chồng vừa đăng kí xong, cầm tờ giấy đỏ ra ngoài mà ôm nhau đầy hạnh phúc. Đổng Tây cô cũng không biết mình đang làm gì ở đây nữa, cô ngước nhìn người bên cạnh, anh liền phát giác, nghiêng đầu mỉm cười cùng cô, giúp cô gạt mấy sợi tóc dính vào hai má.
“Đợi thêm một lát nữa nhé?”
Cô không đáp, mệt mỏi cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình. Ngụy Hàn vươn tay ra sau lưng, để Đổng Tây ngã vào ngực mình, anh càng thích thú nghịch mấy sợi tóc của cô.
Tựa như cuộc đời này rất thích trêu đùa người khác. Lúc cô muốn cùng người đàn ông này sống bên nhau đến răng long đầu bạc thì anh lại chẳng hề để tâm, đến lúc cô muốn nắm tay một người khác xây dựng một tổ ấm mới, anh lại bất chấp thủ đoạn để đoạt cô về bên mình.
Bỗng Đổng Tây đứng bật dậy rồi bỏ chạy ra ngoài, Ngụy Hàn không lấy gì làm kinh ngạc, anh chậm rãi đứng dậy, đi về hướng cô vừa chạy đi. Bên ngoài cửa có hai tên vệ sĩ vừa định ngăn Đổng Tây lại thì thấy Ngụy Hàn giơ tay ra hiệu bảo họ không cần, thế là họ đứng tránh sang một bên.
Đổng Tây sức khỏe đã yếu, chạy vài bước đã mệt thở không ra hơi, cô từ chạy chuyển thành đi, bước đi có chút gấp gáp nhưng tốc độ di chuyển lại vô cùng chậm chạp, bởi từng bước đều loạng choạng muốn ngã. Ngụy Hàn đi theo phía sau thấy cô như thế, lòng đau như cắt. Đúng như anh dự đoán, nơi cô muốn đến là Sở cảnh sát gần nơi đăng kí kết hôn. Lúc Đổng Tây đã đến trước sở cảnh sát rồi, cô đứng đó nhìn vào, chân lại không bước tiếp nữa. Đổng Tây quay đầu nhìn Ngụy Hàn phía sau, anh cũng đã đứng lại, cách cô một khoảng vừa phải. Đúng lúc này có một người cảnh sát đi ra, ông ta trông thấy Đổng Tây đứng ngây ra đó liền hỏi.
“Cô gái, có chuyện gì sao?”
“Tôi…” Đổng Tây quay đầu nhìn ông, rồi lại nhìn Ngụy Hàn, cô giơ tay lên chỉ thẳng về phía Ngụy Hàn: “Tôi muốn kiện anh ta… Cưỡng bức tôi.”
Cô khó khăn lắm mới gặp được cảnh sát mà tìm lối thoát cho cuộc đời của mình. Cô muốn kiện Ngụy Hàn đã cưỡng bức cô chẳng khác nào một tên máu lạnh vô tình. Thật là muốn tố cáo tất cả những tội ác của anh.
Người cảnh sát nhìn Đổng Tây đứng ngây người giơ tay chỉ về phía người đàn ông phía sau mà không nói lời nào, ông hỏi lại.
“Cô gái! Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Đổng Tây lúc này mới giật mình, thì ra câu vừa rồi chỉ nằm trong tiềm thức mà không thể thốt thành câu, cô không biết, không hiểu vì sao mình lại không thể nói ra mặc dù đây là cơ hội tốt nhất để cô thoát khỏi anh. Cô nhìn Ngụy Hàn chăm chú, anh ngược lại không ngăn cô lại mà còn giương mắt nhìn cô như thế, hẳn anh biết chắc rằng Đổng Tây cô nhu nhược đến thế nào mới không dám báo cảnh sát. Cô muốn nói mà không sao cất thành lời, có lẽ như mọi người nghĩ, cô quá mềm yếu.
Ngụy Hàn lúc này mới đi đến, anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô rồi kéo cô vào lòng mình, Đổng Tây lúc này như con búp bê giấy, mặc sức cho anh sắp đặt. Anh lịch thiệp mỉm cười với chú cảnh sát: “Không có gì đâu chú.”
“Thật là không có gì?” Ông nhìn Đổng Tây, lại hỏi lần nữa: “Cô gái, có chuyện thì nói với tôi, tôi có thể giúp cô.”
Nghe yêu cầu của người cảnh sát, Đổng Tây lại nhìn ông, cô trầm ngâm suy tư rồi cuối cùng đổi lại bằng một cái lắc đầu: “Dạ không có gì… Cảm ơn chú.”
Người cảnh sát thấy vậy nên không hỏi nữa, ông quay người đi, trước đó còn đưa mắt nhìn Ngụy Hàn. Nơi này Ngụy Hàn lại dìu Đổng Tây về đường cũ, cô rút tay mình lại rồi tự mình bước đi về phía trước, không chịu nhận sự giúp đỡ của anh. Lần này Ngụy Hàn nào chịu đứng nhìn, anh bất chấp đến ôm lấy Đổng Tây rồi rất nhanh bế hẳn cô lên. Đổng Tây muốn phản kháng nhưng biết là vô dụng nên cũng mặc kệ, không đôi co nhiều, cô chỉ im lặng. Lúc này Ngụy Hàn mới hài lòng mỉm cười, anh dừng lại nhìn Đổng Tây rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó lại bước tiếp, bước chân nhanh hơn cả vừa rồi.
Anh biết, anh biết cô không đành lòng. Dù có cơ hội, cô cũng chẳng nhẫn tâm chỉ tội anh, cô đã một lần nhìn anh ở trong ngục tù, nên cô không thể nào chứng kiến cảnh ấy lần thứ hai. Nghĩ đến đây, trong tim Ngụy Hàn lại nhem nhói chút niềm vui chen lẫn hạnh phúc.
Đổng Tây cúi đầu thở dài. Đúng thật cô hận anh, nhưng lại không tài nào tố cáo anh. Cô cũng thừa biết, anh hiểu rõ điều này nên mới thản nhiên như thế.
Nếu tương lai đã định sẵn là phải dày vò nhau thì cả hai đành chấp nhận.
Trở lại nơi đăng kí, rất nhanh liền đến lượt Ngụy Hàn và Đổng Tây, anh đỡ cô ngồi dậy, định đi về phía người làm giấy kia. Bỗng Đổng Tây đứng sựng ở đó mà ngẩng đầu nhìn anh, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cô hít sâu vào để bình ổn tâm trạng, tiếp theo là mím môi nói một câu: “Tôi rất hối hận vì trước đây đã yêu anh. Rất hối hận…”
Thủ tục đăng kí cũng không quá phức tạp, chỉ cần giấy chứng minh và hộ khẩu. Lúc lưu lại dấu vân tay, cũng là Ngụy Hàn cầm lấy ngón tay của cô. Đến lúc người phụ nữ đăng kí đưa cho hai người tờ giấy, Ngụy Hàn dứt khoát kí ngay, còn Đổng Tây lại cầm cây viết, suy tư rất lâu. Đến khi người phụ nữ đó không chịu được mà nhắc nhở: “Cô ơi! Chỉ cần kí tên là thủ tục chính thức hoàn tất, còn rất nhiều người phía sau đang đợi.”
Giấy đăng kí kết hôn, dòng chữ này hiện lên rất rõ ràng, chỉ cần cô kí tên, tự do của cả đời cô đã không còn, từ nay cô là vợ của Ngụy Hàn, Ngụy Hàn là chồng cô. Cũng đồng nghĩ với việc bọn họ sẽ ràng buộc lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau mà mãi mãi không còn lối thoát… Cuộc đời thật trớ trêu…
Lần này Ngụy Hàn vẫn yên tĩnh nhìn từng biểu cảm của cô, anh không ép buộc hay hối thúc cô giống bọn họ, chỉ chờ kết quả cuối cùng.
Nói là chờ kết quả nhưng thực chất hơn ai hết anh đã biết rõ đáp án, anh lợi dụng rất đúng lúc, đúng việc và đúng người. Dùng chuyện của bố cô để ràng buộc cô, dùng Tiểu Niệm để uy hiếp cô. Cô còn có quyền nói tiếng Không nữa hay sao?
Buông tiếng thở dài não nề, Đổng Tây đặt bút xuống kí tên mình vào góc phải rồi đặt viết xuống. Người phụ nữ làm thêm vài thủ tục rồi đưa cho Ngụy Hàn hai tờ giấy màu đỏ, chứng nhận kết hôn. Ngụy Hàn cầm tờ giấy đó trên tay, môi anh tạo nên đường cong quyến rũ, hướng về phía Đổng Tây bằng ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Cô là vợ của anh rồi.
Hai người ra xe, tài xế Mã ở ghế trước lái, Ngụy Hàn cùng Đổng Tây ngồi phía sau, anh vẫn tự nhiên kéo cô ôm vào lòng, đưa tờ đăng kí kết hôn ra trước mặt mà ngắm nghía mãi mà chẳng biết chán. Đi được một đoạn, cô mới lên tiếng nhắc nhở chuyện quan trọng: “Tiểu Niệm…”
Không cần cô nói hết câu đã biết cô định nói gì, anh rất hiểu ý mà trả lời ngay: “Dù sao Ứng Nhiên cũng là anh em tốt của anh, Tâm Di lại là bạn thân của anh, Tiểu Niệm lại đáng yêu như thế. Ai mà nỡ làm hại con bé chứ? Tiểu Niệm rất an toàn… Tiểu Tây đừng lo… À… Anh đã bảo người chuẩn bị hôn lễ, tổ chức vào tuần sau. Em phải về nghỉ ngơi cho khỏe nhé Tiểu Tây, em gầy đi nhiều quá…” Anh thương tiếc áp tay lên má cô, hơi nhíu mày nhìn nét mặt gầy gò nhợt nhạt này. Quả thật anh không hài lòng lắm tình trạng của cô lúc này, càng nhìn càng khiến anh đau lòng.
Xe vừa về đến cổng thì đã bị một chiếc xe khác chặn lại, người kia xuống xe rồi nhanh chóng đến đập mạnh vào cửa sau, thét lên: “Ngụy Hàn!”
Nhận ra giọng nói của Dương Chấn Khải, Đổng Tây kinh ngạc nhìn Ngụy Hàn. Anh giữ được trạng thái bình tĩnh hơn bao giờ hết, chứng tỏ chuyện này là do anh sắp xếp. Ngụy Hàn bước xuống xe, liếc mắt nhìn Dương Chấn Khải, rồi cười đầy ẩn ý: “Dương tổng… Mới có hai ngày gặp không mà nhìn anh tều tụy quá vậy? Chẳng phải nói kết hôn sao? Giờ còn có tâm trạng đến tìm tôi nữa à?”
“Tên khốn! Là anh mang Dâu Tây đi đúng không? Cô ấy đâu? Dâu Tây đâu?”
“Dâu Tây?” Ngụy Hàn nhếch môi cười ngạo nghễ rồi không nói không rành vòng sang bên kia xe mở cửa, sau đó nắm tay cô gái ngồi trên xe, dìu cô ấy bước xuống rồi ôm chặt vào người: “Ở đây không có Dâu Tây gì cả. Chỉ có Tiểu Tây của tôi thôi.”
“Dâu Tây!” Vừa nhìn thấy cô dâu của mình, Dương Chấn Khải đã kích động chạy sang nhưng Ngụy Hàn nhanh hơn, che chắn trước Đổng Tây, không để cho Dương Chấn Khải tiếp cận quá gần: “Dương Chấn Khải! Hiện giờ vợ tôi đang mệt, phiền anh tránh ra.”
Như không tin vào tai mình, Dương Chấn Khải há hốc mồm hết nhìn Ngụy Hàn lại nhìn Đổng Tây đang im lặng đứng phía sau, anh lúc này mới tức giận đến túm chặt cổ áo của Ngụy Hàn mà gào lên: “Vợ gì hả? Anh nói ai là vợ anh?”
Đàn em của Ngụy Hàn chạy đến thì Ngụy Hàn đã giơ tay ngăn cản, đàn em của Dương Chấn Khải cũng chỉ có thể ở thế đối đầu chứ chưa có cơ hội mà hành động. Hai người đàn ông cứ giữ hành động như thế, Dương Chấn Khải nóng đỏ bừng mặt, cả tơ máu trong mắt cũng lộ rõ ràng, anh không chịu được cái cười không rõ ý nghĩa này nên đấm mạnh vào một bên má Ngụy Hàn khiến Ngụy Hàn lui về sau vài bước mà ôm lấy má mình.
Đẩy được Ngụy Hàn đi, Dương Chấn Khải mới tiến đến nắm lấy tay của Đổng Tây rồi kéo cô đi, Đổng Tây cũng chẳng quan tâm, để mặc cho Dương Chấn Khải kéo đi. Biểu hiện này của cô khiến Ngụy Hàn tức giận, anh tiến đến gạt phanh bàn tay của Dương Chấn Khải ra khỏi Đổng Tây, đem cô thận trọng bao bọc trong hơi thở của mình.
“Dương Chấn Khải! Đừng bao giờ chạm vào vợ tôi.”
“Ngụy Hàn… Rõ ràng anh ngậm máu phun người. Ai là vợ anh? Dâu Tây là vợ tôi!” Dương Chấn Khải hướng về Đổng Tây, mong cô lên tiếng giải thích một lần: “Em nói đi Dâu Tây! Nói cho hắn ta tỉnh mộng đi!”
Ngụy Hàn bật cười cho sự ngây thơ của Dương Chấn Khải, anh lấy trong túi áo ra tờ giấy màu đỏ có hiệu lực tối cao đó mà giơ lên: “Nhìn rõ đi!” Không đợi Dương Chấn Khải phản ứng, Ngụy Hàn đã rút tay lại, đem giấy đăng kí kết hôn bỏ vào túi áo, mặt anh cũng mất đi vẻ đùa cợt vừa rồi mà có phần đanh thép hơn để cảnh cáo.
“Tiểu Tây đã là vợ tôi. Tuần sau chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới, nếu Dương tổng thích thì cứ đến uống rượu mừng.”
Dương Chấn Khải đã không còn tâm trạng đâu để mà quan tâm đến câu chữ của Ngụy Hàn, anh nhìn Đổng Tây vẫn im lặng từ đầu đến cuối, thấy đầu cô cuộn một cuộn băng trắng, tim anh nhói đau, anh giương ánh mắt khẩn thiết nhìn cô: “Sao em không nói gì? Dâu Tây… Em nói gì đi được không?”
Nghe giọng đầy tình cảm của người đàn ông này, nước mắt ấm ức đau khổ những ngày qua rơi xuống, cô vừa vươn tay định xà vào lòng Dương Chấn Khải thì mới phát hiện cả người mình bị giam giữ trong sự kìm kẹp của Ngụy Hàn, vốn không có khả năng ngã vào lòng Dương Chấn Khải.
“Chấn Khải…” Ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, Đổng Tây cắn môi ngăn cảm xúc rồi lại cố gắng mở miệng nói hết câu: “Anh về đi.”
Sự thất vọng nặng nề xâm chiếm tâm tưởng Dương Chấn Khải, anh thừ người nhìn cô, không muốn hiểu cô đang nói gì với mình, nhưng thực tâm anh đã biết rất rõ. Cô dâu của anh đang trong lòng người khác, lại đi đăng kí kết hôn với người khác. Hỏi làm sao anh chịu đựng được đây?
“Sao vậy Dâu Tây? Có phải hắn ta uy hiếp em không? Nói cho anh nghe đi… Dâu Tây… Em từng nói anh là điểm tựa vững chắc cho em, giờ em nói cho anh nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Cảm nhận bàn tay đặt ở bả vai mình ngày càng siết chặt sau câu nói của Dương Chấn Khải, Đổng Tây biết Ngụy Hàn lại bị lời nói đó công kích. Giờ cô mệt mỏi quá, không muốn quan tâm chuyện gì nữa, chỉ muốn nằm xuống ngủ thôi, ngủ suốt đời cũng được. Không cho Đổng Tây trả lời, Ngụy Hàn vội vàng nói trước: “Đừng để tôi gọi cảnh sát, chắc Dương tổng không muốn mình bị giải tới đồn vì tội quấy rối người khác chứ?”
Đã cố gắng bỏ qua nhưng từng lời của Ngụy Hàn đều làm cho tâm tình Dương Chấn Khải khó thể kiềm chế, anh trừng mắt nhìn Ngụy Hàn rồi rít qua kẻ răng: “Rốt cuộc anh làm gì cô ấy?”
Tay Ngụy Hàn vuốt ve làn da trắng mịn ở đầu vai của Đổng Tây, anh như vô tình cũng như cố ý mà đưa tay kéo áo khoác khoác lại cho Đổng Tây rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Trời lạnh lắm, anh đưa em vào nhà.”
Cũng chính vì hành động này mà tầm mắt của Dương Chấn Khải mới chú ý đến hõm vai và cổ của Đổng Tây, nơi đó có những vết hồng hồng, tím tím đã hơi nhạt vào, nếu nhìn thoáng qua thì không rõ, nhưng chỉ cần chú tâm thì hoàn toàn có thể xác định đó là dấu hôn, thậm chí còn là loại cuồng hôn.
Đổng Tây đưa tay kéo áo khoác che đi phần cổ mình, cô thấy ánh mắt của Dương Chấn Khải dừng ở đó rồi trong mắt anh như có hai ngọn lửa bừng cháy, bấy giờ Đổng Tây mới tự mình phát giác Dương Chấn Khải đã thấy cái gì. Thì ra hành động ân cần của Ngụy Hàn vừa rồi là chỉ muốn minh chứng với Dương Chấn Khải, Đổng Tây cô đã không còn trong sạch, cô giờ chỉ là một người phụ nữ chẳng còn giá trị, không đáng để Dương Chấn Khải phải nhọc công tranh giành.
Ngược lại với suy nghĩ của Đổng Tây, hành động của Ngụy Hàn chỉ để đánh gụt hoàn toàn tên Dương Chấn Khải này, anh muốn nói cho anh ta biết rằng Đổng Tây cô là của anh, đã là người phụ nữ của anh, là ấn kí độc quyền của Ngụy Hàn mà chẳng ai có quyền xâm phạm.
Không gian tĩnh lặng lạ thường, cho đến lúc Dương Chấn Khải cúi đầu giấu đi sự bi thương, anh nhìn Đổng Tây, mở miệng định nói gì đó nhưng lại sợ bản thân làm tổn thương cô. Lát sau anh lại không hề nhượng bộ mà còn kiên quyết hơn trước.
“Hình như Ngụy tổng đánh giá quá thấp nhân phẩm tôi thì phải, đừng tưởng dùng thủ đoạn hãm hại Dâu Tây thì tôi sẽ tự nguyện buông tay. Cô ấy là vợ tôi, nên dù cô ấy có như thế nào thì tôi cũng yêu cô ấy, quyết không để ai cướp đi.”
Ngụy Hàn lần này mặc kệ Dương Chấn Khải, hiện tại anh không muốn Đổng Tây tiếp xúc với Dương Chấn Khải nữa nên quay sang gật đầu với tụi đàn em như ngầm ra lệnh, sau đó bế xốc Đổng Tây lên, mang cô đi vào nhà. Dương Chấn Khải đuổi theo thì bị đám đàn em của Ngụy Hàn chặn ngang, lần đến thành phố Tân Nam này Dương Chấn Khải chỉ mang theo hai thuộc hạ thân tính nên hiện tại sức đối đầu với Ngụy Hàn chỉ bằng không. Anh bị cản lại, chỉ có thể nhìn Ngụy Hàn ôm Đổng Tây đi vào nhà mà đóng cửa lại, anh vốn định bất chấp đi vào cứu Đổng Tây thì một tên đàn em đến thông báo rằng Nguyễn Thúy Mai vừa té ngã ở công ty, buộc anh về gấp. Tình thế trước mắt không thể giải quyết, lại thêm hậu phương xảy ra chuyện, Dương Chấn Khải ở đây siết chặt nắm đấm, nhìn vào ngôi nhà với cặp mắt rực đầy căm giận, sau cùng là quay đầu lên xe, cùng người của mình rời đi.
Anh quyết phải dành lại được Đổng Tây, người anh yêu bị lăng nhục, công ty bị hãm hại. Khơi nguồn chỉ vì một người – Ngụy Hàn.
Vào đến nhà rồi, Ngụy Hàn đặt Đổng Tây xuống sofa, nhưng vẫn để cả người cô tựa vào ngực mình, một khắc cũng không muốn rời. Đổng Tây cũng lặng im ngồi đó, tâm cô đã chết rồi, giờ chẳng còn sức lực đâu để đấu tranh nữa, điều quan trọng là cô cần phải biết ai đã giết bố mình. Ngụy Hàn vuốt tóc của Đổng Tây ra sau gáy rồi cúi đầu xuống hôn lên khoảng trắng ngần ấy, người cô run nhẹ, anh liền ngừng lại, cả giọng nói cũng tỏ ra vẻ ghen tuông.
“Không được đi theo Dương Chấn Khải, em phải ở bên anh.”
Cô không đáp, chỉ nhắm mắt lại như nghe chuyện không liên quan đến mình.