Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 85: Món Hời Lớn


Đọc truyện Kỵ Sĩ Hành Trình – Chương 85: Món Hời Lớn


“Dược tề cô đọng tinh thần lực thích hợp với Ma Pháp Sư, tổng bộ binh đoàn chúng ta là không có.” Binh đoàn trưởng mập mạp lúng túng nói.

Ma Pháp Sư? Cô đọng tinh thần lực? Ta là kỵ sĩ, có liên quan gì đến tinh thần lực, Angelina làm sao lại đề nghị thứ này.

Có lẽ là nhớ tới Locke vốn chỉ là sĩ quan tầng dưới chót, nghe được hai loại dược tề kia từ trong miệng ai, binh đoàn trưởng mập mạp hạ ngoan tâm, chật vật nói “Loại dược tề này đối với Kỵ Sĩ cũng có tác dụng rất lớn, nhưng chỉ có bộ hậu cần của tổng bộ quân đoàn Hùng Ưng mới có, nếu ngươi cần, ta có thể làm đến cho ngươi.” Binh đoàn trưởng mập mạp lộ vẻ tổn thất nặng nề.

Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Thấy binh đoàn trưởng lộ ra dáng vẻ này, Locke đâu còn không biết rõ dược tề ý chí cô đọng trân quý hơn dược tề Jonhson rất nhiều lần, có món hời không chiếm thì chính là kẻ ngốc, bỏ lỡ tiệm này, về sau còn không biết lúc nào mới khả năng làm đến loại dược tề này, Locke cắn răng một cái, cho dù khiến vị binh đoàn trưởng ghi này hận, cũng quả quyết đáp ứng nói: “Vậy thì cảm tạ George đại nhân!”
Locke bằng lòng rất thống khoái, nhưng binh đoàn trưởng mập mạp lại cảm thấy rất khó khăn, lần này hắn không chỉ đơn giản là chảy máu, mà là bị cắt đi một miếng thịt.

Mặc dù hắn mập như vậy, ít đi một hai miếng thịt cũng không có việc gì.

Trong đêm, quân doanh liên hiệp của quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư có đèn đuốc sáng trưng không ngớt.

Khắp nơi đều là bó đuốc và binh sĩ tuần tra.

Có một vị binh đoàn trưởng như George dẫn đầu, bọn người Locke đương nhiên là được bật đèn xanh, không có bất kì vị binh sĩ tuần tra nào hỏi thăm mấy người bọn hắn vì sao quanh quẩn trong quân doanh.

Thể trạng mập mạp của binh đoàn trưởng chính là giấy thông hành của riêng hắn, trong hai quân đoàn lớn, chỉ có một mình hắn vừa là binh đoàn trưởng vừa có thể trong kinh người như vậy.

Cứ điểm do bảy vạn người tạo thành rất lớn, mấy người cùng nhau đi tới, gặp phải lều vải liên miên, từng tòa lều vải cao mười mét, đại biểu ít nhất là một tiểu đội mười người.

Tính theo như vậy, nơi này chí ít có 7000 tòa lều vải.


Đương nhiên, không chỉ vậy.

Những trung đội trưởng như Locke đều có được một tòa lều vải hơi nhỏ của riêng mình.

Ngoại trừ mảng lớn lều vải, thứ mang cho Locke ấn tượng khắc sâu còn có vũ khí công thành và công sự phòng ngự bên ngoài quân doanh.

Vài chiếc máy ném đá không lồ và xe công thành an tĩnh dừng ở nơi hẻo lánh trong toà quân doanh to lớn này.

Nơi Locke đi ngang qua vẫn chỉ là một khu vực nhỏ, không thể tưởng tượng được, toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư, có bao nhiêu vũ khí công thành như thế này.

Từng dãy “*ngựa cự” tráng kiện bén nhọn đứng sừng sững ở bên ngoài doanh trại, đây là để phòng ngừa người Charles bị vây quanh trong Vương Đô muốn cá chết lưới rách.

Vây quanh một tòa thành thị khổng lồ có gần 10 vạn người cư dân, cần bao nhiêu ngựa cự, hao phí bao nhiêu nhân lực chế tạo, cần bao nhiêu vật lực, Locke không dám tưởng tượng.

Locke đã từng chỉ là một tên binh lính bình thường, hắn đã từng gặp qua những thứ này, nhưng chưa từng cân nhắc sâu xa qua, hắn đã từng chỉ cố gắng phấn đấu để mình có thể sống đến ngày mai, hắn đã từng chỉ cần có bánh mì đen làm cơm tối là có thể thỏa mãn.

Hiện tại, đứng ở góc độ của trung đội trưởng, thậm chí bên cạnh còn có Nam Tước Kedozzi và một vị binh đoàn trưởng nói chuyện phiếm, Locke không tự chủ được xem càng thêm khắc sâu, nghĩ càng thêm lâu dài.

Thấy Locke nhìn chằm chằm không chớp mắt vào từng dãy ngựa cự bên ngoài quân doanh, binh đoàn trưởng George giới thiệu nói: “Những ngựa cự này thế nhưng là hao tốn không ít nhân lực, phải xua đuổi trọn vẹn 8 vạn nô lệ người Charles và hao tốn cả một binh đoàn lính hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng mới làm xong trong vòng một tháng.”
Mập mạp binh đoàn trưởng không tự chủ được toát ra một cỗ cảm giác tự hào trong lời nói, một tòa thành thị khổng lồ có hơn 10 vạn dân cư thế mà bị bọn hắn dùng quân sự phòng ngự và quân đội vây quanh.

Locke nghĩ tới 8 vạn nô lệ người Charles, đám người này vậy mà còn đông hơn tổng số binh lính của quân đoàn Hùng Ưng và quân đoàn Hùng Sư, cứ như vậy, bị quân đội Faustin mặc áo giáp cầm lợi kiếm trong tay bắt được, là quân đội Faustin có thực cường đại, hay là người Charles có tính nhu nhược.

Locke có ý thức gian nan khổ cực rất nặng, khi trong nhà không còn lương thực, hắn đã quả quyết tòng quân, tìm đường sống cho cha mẹ và chị gái.


Hắn có tính cách nghĩ gì làm đó, binh đoàn trưởng George còn đang cùng Nam Tước Kedozzi tán gẫu, còn hắn thì đang nghĩ đến việc tăng lên thực lực.

Hắn không muốn tương lai, mình gặp phải cảnh ngộ giống những nô lệ người Charles kia, bị người khác xua đuổi như là dê bò.

Sau khi nghĩ như vậy, Locke quyết định gõ binh đoàn trưởng càng thêm nặng tay.

Binh đoàn trưởng George còn đang khoác lác cãi cọ, không ý thức được, tiếp theo hắn không chỉ đơn giản là phải lấy máu cắt thịt.

Binh đoàn trưởng mập mạp đột nhiên run người một cái, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có gì dị thường, tiếp tục đối Nam Tước Kedozzi nói khoác lác công tích vĩ đại của mình.

George phát hiện, Locke là người có tính cách tương đối buồn bực, nói rất ít, còn trưởng quan của hắn- Nam Tước Kedozzi thì lại rất dễ nói chuyện.

George bắt đầu đối với Nam Tước Kedozzi nhiệt tình, hắn thấy, giao hảo Nam Tước Kedozzi so với giao hảo Locke còng thêm có lời hơn, bởi vì Locke vẫn là binh sĩ dưới trướng Nam Tước Kedozzi.

Nam Tước Kedozzi đối với binh đoàn trưởng George nhiệt tình cảm thấy rất thụ sủng nhược kinh, quan hệ thượng tầng của hắn chỉ có một mình Hầu Tước Sandrew, còn những đại quý tộc khác, hắn chỉ quen biết một chút trong bữa tiệc tối của vương tử, nhưng đều không quá quen thuộc, chỉ là để người ta biết rõ có một người như hắn mà thôi.

Binh đoàn trưởng mập mạp chủ động bắt chuyện, khiến Nam Tước Kedozzi cảm thấy mình đang đến gần ngưỡng cửa thông hướng quý tộc thượng tầng Faustin, thật ra Nam Tước Kedozzi không phải là người hay nói, những người hiểu rõ hắn, đều cho rằng hắn là một vị quý tộc lạnh lùng, lý trí.

Nhưng sau khi mang theo mục đích, Nam Tước Kedozzi đã từ cao lãnh biến thành lắm lời, khi hắn cùng George nói chuyện phiếm, hai người thỉnh thoảng lại bộc phát một trận tươi cười cởi mở.

Không bao lâu, mấy người đi đến nơi.

Bộ hầu cần của quân đoàn Hùng Ưng hoành tráng, khí phái hơn bộ hậu cần của binh đoàn thú hai rất nhiều.


Tòa cửa lớn trước mặt cao bốn mét, rộng sáu mét.

Hiện tại đã là khoảng tám chín giờ ban đêm, nhưng nơi này vẫn tương đối náo nhiệt, ngoại trừ có không ít người lui tới, còn có ba hai cỗ xe ngựa thỉnh thoảng ra vào cửa lớn.

Binh đoàn trưởng George đình chỉ nói giỡn với Nam Tước Kedozzi, dẫn đám ngươi Locke nhanh chân đi về phía cửa lớn của bộ hậu cần quân đoàn Hùng Ưng.

Mặc dù là ban đêm, nhưng trong bộ hậu cần lại có tia sáng cực kỳ tốt, không chỉ có bó đuốc vờn quanh, trung tâm còn có vài tòa chậu than to lớn, để chiếu sáng.

Binh đoàn trưởng George đi trên đường tạo ra động tĩnh rất lớn, hiện tại hình như là vì biểu hiện mình đã đến, hắn hiển lộ rõ ràng khí tràng của mình, đi trên đường, mặt đất càng là chấn động run lên.

Đương nhiên, hiệu quả đã đạt tới.

Rất nhiều binh sĩ và sĩ quan nhìn thấy binh đoàn trưởng George đến, đều lên tiếng chào hỏi.

Bởi vì binh đoàn trưởng George là giai tầng cao thứ hai trong quân đoàn Hùng Ưng, xếp sau quân đoàn trưởng và phó quân đoàn trưởng.

Binh đoàn trưởng George rất hưởng thụ loại cảm giác trở thành tiêu điểm của đám đông này, đối với người khác chào hỏi chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng biểu thị biết rõ, lập tức dẫn đầu bọn người Locke nhanh chân đi hướng về phía nơi giống như nhà kho.

Nơi này có rất nhiều nhà kho, binh đoàn trưởng George dẫn bọn hắn đi đến một vị trí tương đối lệch, nhưng lại bị vài tòa lầu quan sát và đông đảo bó đốc vây ở giữa.

Đám người ở đây đối với bọn người Locke đi theo sau lưng binh đoàn trưởng George rất tò mò.

Ai cũng chưa thấy qua mấy người này, đừng nói Locke và Joshua, cho dù là Nam Tước Kedozzi, có cha vợ Hầu là Tước Sandrew làm chỗ dựa, cũng mới tới bộ hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng một vài lần.

Trong kho hàng không rộng thoáng bằng bên ngoài, tương đối âm u, để cho người ta xem không rõ ràng đến cùng là có thứ gì, nhưng luôn có từng vị binh sĩ đi ra đi vào đẩy một cỗ xe đẩy nhỏ vận chuyển vật phẩm, để cho người ta biết rõ trong này còn có người.

Ngoại trừ các binh sĩ vận chuyển vật phẩm, Locke còn cảm thấy nơi này có vài luồng khí tức mịt mờ viễn siêu bộ hậu cần của binh đoàn thứ hai, những người này đều là kỵ sĩ thực tập trung cấp trở lên, cho dù có kỵ sĩ thực tập cao cấp, Locke cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nơi này là bộ hậu cần của quân đoàn Hùng Ưng, là nơi tiếp tế của toàn bộ quân đoàn.


Đấm người đi đến một quầy hàng bên trái kho hàng, “Pitt! Lão Pitt! Ngươi đi ra cho ta!” Binh đoàn trưởng George giống như rất quen thuộc vỗ quầy hàng, hướng về màn cửa phía sau quầy la lớn.

Không để mấy người đợi lâu, rất nhanh màn cửa đã bị nhấc lên, có một ông lão tóc bạc đi ra từ phía sau màn cửa, ăn mặc rất sạch sẽ, hành vi rất cẩn thận tỉ mỉ, để Locke liên tưởng đến quản gia John của Nam Tước Kedozzi.

“Chuyện gì? Đã trễ thế này, George binh đoàn trưởng, ngài còn tới đây làm gì?” Ông lão tóc bạc cười đối binh đoàn trưởng mập mạp nói.

“Đương nhiên là có chuyện mới đến!” Binh đoàn trưởng mập mạp trừng mắt, nhưng không phải đe dọa, mà ngược lại giống như là trêu đùa, xem ra hắn cùng ông lão tóc bạc này có quan hệ không tệ.

“Được rồi, cần gì?” Lão Pitt nhìn ra George là mang theo đám người phía sau hắn đến đây lĩnh đồ.

“Một ống dược tề cô đọng ý chí!”.Binh đoàn trưởng mập mạp chật vật nói ra mấy chữ này, đồng thời thịt mỡ trên mặt đang hắn run rẩy.

Ông lão tóc bạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm binh đoàn trưởng mập mạp nói: “George, ta chưa từng nghe nói trong gia tộc của ngươi có một người kế tục trở thành Ma Pháp Sư a?” Ông lão tóc bạc không xưng hô George là binh đoàn trưởng, mà là gọi thẳng tên thật, xem ra thân phận chân thật của hắn nhất định là không thấp hơn binh đoàn trưởng George bao nhiêu.

Binh đoàn trưởng mập mạp lúng túng nhếch nhếch miệng, giải thích: “Đây là vì dìu dắt một vị hậu bối có tiềm lực không tệ ~” George xưng hô Locke là Hậu bối, là muốn nói cho Locke, về sau phát đạt thì đừng quên vị Trưởng bối là hắn.

Lão Piit nhìn mấy người sau lưng George một chút, chỉ có Locke hơi trẻ tuổi là có thể đảm đương hai chữ Hậu bối, nơi này chỉ có Locke là có tuổii nhỏ hơn 30 tuổi.

Sau khi nhìn Locke vài lần, giống như muốn ghi lại vào trong đầu, ông lão tóc bạc mới lắc lắc chuông nhỏ, hướng về phía màn cửa phía sau hô một tiếng “Phiera! Đi khu B lấy một ống dược tề màu lam đến đây!”
“Biết rồi!” Một giọng nữ từ bên trong truyền đến.

Rất nhanh, một cô gái tóc vàng mắt xanh đi ra từ sau màn cửa, trên tay còn cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ dài bằng bàn tay, đưa cho ông lão tóc bạc.

Ông lão tóc bạc nhận lấy nhưng không lập tức đưa cho binh đoàn trưởng George, mà là lấy ra một tờ giấy đưa cho Phiera rồi quay đầu hướng về phía George nói: “Ngươi phải cân nhắc rõ ràng, điều này đại biểu cho việc ba tháng bổng lộc của ngươi không còn!”
“Biết rõ, biết rõ, sao phải nói nhảm nhiều như vậy!” Binh đoàn trưởng mập mạp phất phất tay, đánh gãy Lão Pitt.”Ta mà cần dựa vào chút bổng lộc này sao?” Giống như là vì cố chống đỡ mặt mũi, George nói mạnh miệng.

Sau khi nhớ tới gia tộc của vị binh đoàn trưởng này là làm cái gì, lão Piit cảm thấy bình thường trở lại, vị này xác thục là không thiếu tiền..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.