Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương 63
Mỹ Anh toàn thân hồng phấn y phục tóc xõa dài 1 lọn tóc cột vải lụa hồng phía sau , bộ dáng mỹ lệ trước mắt khiến nàng không khỏi thầm khen 1 tiếng “mỹ” . So với lần gặp ở Giang Nam , Tú Nghiên không khó nhận ra nàng so với trước có phần gầy đi , gương mặt tuy vẫn mỹ lệ nhưng nếu chăm chú nhìn sẽ nhận ra sự mỏi mệt yếu ớt .
– Trịnh công tử ..
Nhìn thấy người trước mặt nhìn mình đến xuất thần , Mỹ Anh trong lòng ko tránh khỏi hồi hộp , có chút sợ hãi phải chăng đối phương đã quên mất nàng .
Tú Nghiên nghe gọi mới hoàn hồn , chớp mắt liền trở nên thanh tĩnh bước đến phía nàng . Trong lòng có phần bâng khuâng ko biết vì sao nàng lại xuất hiện nơi này , càng có chút mơ hồ vì sao nàng lại đến Trịnh tướng phủ tìm mình . Rất nhiều nghi vấn trong lòng thật muốn hỏi , nhưng nhìn thấy chưởng quầy vẫn còn bên cạnh giúp mình chuẩn bị trà cũng ko tiện mở miệng chỉ có thế nhìn về phía Mỹ Anh .
– Trịnh công tử cùng Hoàng tiểu thư mời dùng .
– Hảo .
– Vậy tại hạ xin lui xuống có gì cần các vị cứ sai bảo ah .
– Cám ơn ngươi .
Khuê Nhi bên cạnh đã sớm móc ra vài nén bạc vụn đưa tới cho hắn , nhìn hắn hoan hỷ rời đi bộ dáng còn giúp các nàng khép lại cửa lên lầu mới yên tâm nhìn Tú Nghiên gật đầu một cái như ra hiệu “an toàn” .
Tú Nghiên tâm tình uống chút trà sen tiểu ý nhìn chút Mỹ Anh vẫn đang nhìn mình không chớp mắt , tâm có chút run run khó hiểu . Đợi mãi vẫn không thấy nàng nói gì , mới thở dài mở lời .
– Hoàng tiểu thư ko biết tìm ta có chuyện gì ?
– Cái kia … Trịnh công tử lần trước ở Giang Nam hỗn loạn liền mất tích ta … ta có phần lo lắng tìm chàng khắp nơi . Nghe có người nói chàng ở kinh thành , ta liền mang theo gia đinh đến nơi này mong có thể lần nữa gặp lại chàng . Chàng khi đó bị thương như thế nào?
– Ân … đa tạ tiểu thư đã quan tâm ta ko sao .
– ……….
Qua vài câu không khí lại như trước lâm vào im lặng , áp lực từ đâu khiến hai nàng đều cảm thấy khó thở . Mỹ Anh gương mặt có phần tái nhợt , hơi cúi đầu bộ dáng đáng thương khiến người nhìn muốn đem nàng ôm vào lòng che chở . Tú Nghiên tâm tình có chút loạn , nàng là sợ hãi khi nhớ đến lúc ở Giang Nam chính là tranh đoạt tú cầu định thân cùng Đông Húc , liền hoảng hốt
“Phải chăng đó là lý do nàng ta đến tìm mình hay ko ?”
Kinh ngạc ngẩng mặt nhìn chầm chầm Mỹ Anh , vẫn thấy nàng một bộ dáng cúi đầu trầm mặt lại càng nghi hoặc .
– Hoàng tiểu th…
– Không phải trước đó chàng đã nhận lời gọi ta là Mỹ Anh , sao giờ 1 tiếng cùng Hoàng tiểu thư , 2 tiếng cũng Hoàng tiểu thư xa lạ như vậy ?
Mỹ Anh thanh âm run rẩy ngẩng mặt đầy lệ , bi thương nhìn Tú Nghiên chất vấn . Nàng không hiểu , thật sự không hiểu vì sao đối phương ngày đó bất chấp nguy hiểm cùng người ta tranh đoạt tú cầu định thân của mình đến nguy hiểm cả tính mạng . Nay khó khăn gặp lại đối với mình vô cùng xa lạ , hơn hết chính là lần đầu sau khi nhìn thấy chính là đối phương lại trên lôi đài tranh giành tiểu thư của Trịnh tướng phủ . Nàng phải khó nhọc dò xét thời gian qua vẫn không có chút tin tức nào , mới đánh liều đến Trịnh tướng phủ dò hỏi xem Trịnh công tử với tướng phủ tiểu thư có chút nào quen biết . Không nghĩ trời phật thương tình , cho nàng gặp được tiểu muội kia , liền không nhanh không chậm gặp được người nàng ngày nhớ đêm mong trước mặt . Chỉ là … chỉ là cái không khí xa lạ đến ngột ngạt này làm nàng đau đớn , đối phương trước mặt dường như chia ra khoảng cách cùng nàng , đem tim nàng đâm đến đau nhói .
Nhìn người trước mặt khóc đến thê lương khiến Tú Nghiên tâm tình bối rối , chuyện trước kia hành động có chăng chỉ là muốn nàng thoát khỏi móng vuốt của tên ác gian Đông Húc kia . Không nghĩ một hành động nho nhỏ lại đem lại kết quả không tưởng như ngày hôm nay , đứng dậy đem khăn tay đưa đến cho Mỹ Anh , Tú Nghiên thanh âm có phần hỗn loạn .
– Mỹ Anh đừng khóc … thực xin lỗi có lẽ ta đã làm cô nương hiểu lầm … ngày đó chỉ là …
– Ngày đó chính chàng cùng người khác tranh đoạt tú cầu định thân của ta , không phải vì muốn … thành thân với ta sao ?
Mỹ Anh mắt trừng to nước mắt như suối cứ thay phiên từng giọt từng giọt rơi xuống , rơi đến tận tâm ai nhìn thấy , chỉ là người trước mặt ngoài ánh mắt mang theo áy náy không chút tâm tư khác . Tú Nghiên đem khăn giúp nàng lau đi lệ , lại không biết hành động đó chỉ càng dấy thêm ngọn lửa hy vọng cho đối phương . Mỹ Anh chụp lấy đôi tay ôn nhu giúp nàng lau nước mắt , áp mặt vào đôi tay ôn nhu đầy ấm áp kia , đôi mắt mang theo một biết bao chờ mong .
– Chàng là có để tâm đến ta , vì sao lại như vậy từ chối ta ?
– ……
Tú Nghiên nhìn người trước mặt vì mình mà thương tâm đến chết lặng , 1 phần trong nàng không nỡ làm đối phương nhưng trái tim nàng không cho phép nàng làm ra bất luận chuyện gì hay ý nghĩ gì hoang đường . Đem tay lạnh lùng rút lại , đứng thẳng người hơi lùi về sau tạo ra khoảng cách với đối phương . Gương mặt thoáng chốc đã trở về vẻ tĩnh lặng ngày thường , đôi mắt đã không còn cái nhu tình chăm sóc chỉ là trực tiếp nhìn về phía Mỹ Anh , thanh âm không ấm không lạnh hồi đáp nàng .
– Ngày đó cùng người kia tranh giành tú cầu chỉ là muốn giúp cô nương thoát khỏi một tên ác nhân , ta để tâm đến cô nương vì xem ngươi giống muội muội nhà ta mà đối đãi , ngoài ra không có gì khác . Nếu như đã để Mỹ Anh hiểu lầm ý tứ của ta , ta xin trước mặt ngươi tạ lỗi . ( Chấp tay để trước mặt tạ lỗi)
– Chàng ….
– Lời cần nói đã nói , chỉ mong Mỹ Anh cô nương có thể hiểu sau này mong cô nương đừng tìm đến giang hồ lãng tử như ta nữa . Cáo từ !
Quay người Tú Nghiên dứt khoác bước đi , Khuê Nhi nhìn một màn trước mặt không khỏi có chút hiểu không kịp cứ ngay người đứng nhìn . Đến khi Tú Nghiên kéo tay nàng lôi đi mới định thần , bước đi chưa được 3 bước chân đã nghe thanh âm phía sau vọng tới .
– MỘT CHÚT CƠ HỘI TA TRANH ĐOẠT TA CŨNG KHÔNG CÓ ?
Tú Nghiên ngừng lại bước chân , buông ra cánh tay Khuê Nhi dứt khoát xoay người thẳng tấp nhìn về Mỹ Anh lạnh lùng thanh âm hồi đáp .
– Không có khả năng !
– Vì sao ? Ta so với nàng ta có gì thua kém ?
Mỹ Anh nàng không cam lòng , thật sự không cam lòng nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thua kém bất kì người nào so với công chúa đương triều trân châu bảo ngọc quý giá thế nào nàng cũng đều có . Nhưng vì sao nam nhân trước mặt nàng đã nhắm trúng như thế nào 1 chút cơ hội nắm giữ nàng cũng không có , nàng muốn chính là 1 câu trả lời , đoạn tình mới chóm nở của nàng ko thể cứ như vậy bị chặt đứt . Nguyên nhân nàng chỉ có thể nghĩ đến chính là trong lòng hắn ắc hẳn có nữ nhân khác , nàng muốn cùng đối phương 1 lần so tài , nàng ko tin mình thua kém đối phương bất cứ điểm nào .
Tú Nghiên môi nhếch lên nụ cười , gương mặt lạnh lùng càng làm cho dáng vẻ nàng tuấn mỹ phong lưu , chỉ là thanh âm lạnh lẽo kia làm người nghe ko khỏi sợ hãi .
– Bất luận điểm nào Hoàng cô nương cũng không thua kém … Chỉ là tâm ta , trí ta đều chỉ có nàng bất luận người nào cũng không thể thay thế . Hoàng cô nương cáo từ … ko hẹn ngày tái ngộ!
Quay người dứt khoát rời đi không chừa cho đối phương bất kì cơ hội dù chỉ là nhỏ nhoi , Tú Nghiên nàng không muốn vướng mắc những chuyện nhỏ nhặt này , đại sự trước mắt còn chờ nàng giải quyết . Lại nghĩ đến nữ nhân của nàng chính là vạn phần toàn mỹ , cả đời nàng chỉ muốn yêu đương duy nhất chỉ mình Quyền Du Lợi mà thôi .
Khuê Nhi nhìn Mỹ Anh ngã ngồi xuống ghế ôm mặt bật khóc ko khỏi lắc đầu thương cảm đối phương , chỉ trách nàng nhắm nhằm “công tử” nhà mình , người đã sớm thành gia lập thất , cưới được 1 lang quân như ý . Chặc chặc có phải trên kia thiên đình Nguyệt lão mơ ngủ kết nhằm tơ hồng , tạo nên 1 bi kịch tình duyên thế như thế này , haizzz đáng tiếc đáng tiếc ….
……………
*** Thao Trường thành Tây ***
Sau mấy vòng đấu trận pháp số người bước vào vòng đấu võ chỉ còn 8 người , nhưng nếu quan sát kỹ càng liền không khó nhận ra hai người nổi trội hơn hẳn những người kia không ai khác chính là Quận vương Mân Hào cùng con rể Trịnh Tướng quân A Quyền . Người ngoài cuộc ngóng chờ trận cuối cùng của hai người họ mà có phần đứng ngồi không yên , đa phần đều ủng hộ Quận vương thắng , số ít lại chờ mong vào vị tuấn tú nam nhân có râu măng đầy càm vô cùng lãng tử kia . Nghe nói người “nam nhân” A Quyền này trên lôi đài đánh bại không ít võ lâm cao thủ mới dành được thiên kim tướng phủ , lại nghe giang hồ đồn đại người này lừng danh tài hoa gia tài bạc vạn khiến vài người quan cao có tiểu nữ biết tin liền tiếc nuối không thôi . Thanh âm bàn luận tuy nhỏ nhưng đối với người có võ công cùng nội công cao như Du Lợi , Tú Anh , Mân Hào không khó nghe lõm được .
Mân Hào nghe thấy không khỏi liếc mắt nhìn địch nhân trước mặt , người này cướp thê tử từ trên tay Duẫn Hạo , lại còn ngông ngênh đến nơi này tranh đoạt cùng hắn . Mân Hào vì đau thương nơi này nhung nhớ công chúa muốn nhân cơ hội này rời đi , lại bị địch nhân này cản trở , nếu như chỉ bằng mấy người kia hắn đã nhanh chóng được sắc phong rời khỏi , đâu phải còn phải lằng nhằng đấu đá tranh đoạt .
“Hừ đã vậy ta thay Duẫn Hạo đồi lại công đạo , cũng đem ngươi hóa thành hình nộm xả uất ức trong lòng ta !”
A Quyền bên này cảm nhận được địch ý trong mắt đối phương , chỉ nhếch môi cười , thong thả chấp ngụm trà thơm mát chờ đợi lên lôi đài cùng hắn giao thủ . Nàng cũng là có nợ chưa thể đòi , coi như lần này lão thiên cho nàng 1 cơ hội đòi cả vốn lẫn lãi ah
~~”Tiểu tử ngươi đợi đó ta hôm nay không đem ngươi rửa hận ta không mang họ Quyền !”
………….