Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 5: Phong Vị


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 5: Phong Vị

Edit: Như Hiền dung
Beta: Thiên Phi, Hy Thái phi

“Nương, ngài tìm ta có việc gì?” Tiết Bích Đào tùy ý để Phụng Tử cởi áo choàng, đi thẳng vào nội thất.

Ông Mẫn giơ tay nắm lấy bàn tay Tiết Bích Đào, lại cười nói: “Tới, đến ngồi bên cạnh nương.”

Tiết Bích Đào đưa tay đáp lại, tùy ý ngồi ở mép giường, xoay người lại nghe.

Ông Mẫn cười hiền lành: “Thật ra là nên nói sớm với ngươi. Vì thân mình ngươi không được tốt, ta nghĩ nếu để ngươi tiến cung, còn không bằng gả cho một gia đình bình thường gia thế trong sạch, đối với ngươi tốt hơn.”
6

“Ai ngờ ngươi phúc trạch thâm hậu, được Hoàng thượng nhìn trúng. Nếu đã như thế, nương cũng không giúp được nhiều, trừ bỏ việc nói cho ngươi biết những người mà nhà chúng ta đã bố trí trong cung, mọi chuyện sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.”

Ông Mẫn cảm nhận được lòng bàn tay bà đang nắm trong tay bắt đầu đổ mồ hôi, bà liếc nhìn một cái thấy trên mặt nhị nữ nhi lộ ra vài phần thấp thỏm.

Ông Mẫn âm thầm gật đầu.

Hôm nay những lời của Lục Ngạc nói, còn tưởng rằng nữ nhi này biến hóa là bởi vì trước đây đều là giả vờ, cho đến ngày nay mới biểu lộ ra tới.

Trong lòng ẩn ẩn có chút không vui.

Nhưng khi ngẫm lại, nếu là có lòng dạ thâm sâu, cũng sẽ không thể có một phen thần thái thế này.

Dù sao nhị nữ nhi có giấu kín tâm tư sâu đến đâu cũng không thể qua mắt bà được, bà chừng này tuổi trải sự cũng nhiều hơn con mắt nhìn người vẫn rất chính xác. Kết quả do chính mình quan sát được, Ông Mẫn vẫn tự tin mình đúng.

Cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, đánh bậy đánh bạ, học chút ít bộ dáng của tỷ tỷ, thế nhưng cũng có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng.
36

Cũng tốt, miễn cho sau này đại nữ nhi một thân một mình chiến đấu. Nếu là có thể thăng địa vị cao thì không có gì để bàn cải, nhưng nếu là không có thăng vị lại không có con nối dõi, chỉ sợ gia tộc sẽ cho cô nương chi thứ vào cung.

5

Tự nhiên so ra vẫn không bằng thân sinh giúp đỡ.

Ông Mẫn vỗ vỗ tay nữ nhi, nói: “Ngươi cũng đừng sợ, tuy rằng sau này ta khó có thể vào cung, nhưng vẫn còn có tỷ tỷ ngươi, sau này tỷ muội các ngươi giúp đỡ lẫn nhau, nhất định có thể vượt mặt những phi tần khác.”
1

Tiết Bích Đào nghe vậy chỉ gật đầu cho qua, sau đó chần chờ nói: “Nhưng mà tỷ tỷ nàng, xưa nay không thích lo chuyện bao đồng…”

Ông Mẫn buồn cười, cười nói: “Ngươi nha, nương còn tưởng ngươi rất thông minh, không nghĩ tới vẫn là có chút ngốc. Chuyện của người khác nó đương nhiên là không cần quản, nhưng ngươi là muội muội nó, nó có thể không quan tâm sao? Có cái gì không hiểu, thì cứ việc đi hỏi tỷ tỷ ngươi.”

“Aiz, thật ra tỷ tỷ ngươi cũng không phải như vậy, cũng là một đứa mềm lòng nhiệt tình, chỉ là ta sợ tính tình như vậy vào cung sẽ bất lợi, nên mới bảo nó tiết chế một chút… Tất cả cũng chỉ vì sự hưng thịnh của gia tộc.” Ông Mẫn thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ.

Tiết Bích Đào nghe xong trong lòng có chút suy tư.

Trách không được trong khi quan hệ tỷ muội của nguyên chủ rõ ràng không tốt, trong sách lại nói lúc nguyên chủ thất sủng, vẫn đứng ra giúp đỡ tỷ tỷ lúc đó đang bị hãm hại.

Lấy có tâm tính vô tâm, cố tình còn suýt nữa thành công.

Bởi vậy mới bị nữ chính xuyên qua ghi hận, cuối cùng không được chết già.
7

Thì ra là vì nghe những lời của mẫu thân nói, cho rằng mấy năm qua tỷ tỷ đã vì gia tộc mà hy sinh rất nhiều, chính mình lại chưa từng đã giúp được gì, có chút bất an, hối hận.

Nên lúc ấy cho dù tình cảnh của bản thân không tốt cũng liều mạng giúp đỡ tỷ tỷ một phen.

Dù sao là khối thân thể này với nàng ta vẫn là chảy chung dòng máu, hiện nay nhiều nhất cũng chỉ là chán ghét, nàng ta còn chưa hãm hại nàng. Nếu có thể hợp tác, cũng không có gì là không tốt.

Liền nhỏ giọng nói: “Nương đừng lo lắng, ta đã biết. Có chuyện gì, ta sẽ tự đi dò hỏi tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếu gặp phiền toái, ta cũng sẽ giúp đỡ nàng.” Nói xong lộ ra một nụ cười chân thành.


Hốc mắt Ông Mẫn ẩm ướt, liên tục nói: “Tốt lắm, tốt lắm… Suy cho cùng thì các ngươi vẫn là tỷ muội ruột thịt, tuy rằng mấy năm nay ta không chăm sóc ngươi, nhưng vẫn là hy vọng ngươi sống tốt. Các ngươi có thể tỷ muội đồng lòng, giữ vững địa vị trong cung, thì ta đã mãn nguyện.”
5

Nói xong, từ trong ngăn tủ bí mật lấy ra một cái hộp khắc hoa sơn đen mạ vàng, đặt vào trong tay Tiết Bích Đào.

Sau đó lại dặn dò nàng: “Ám hiệu và cách liên lạc với đám người đó đều ở bên trong, sau khi trở về phải nhớ thật kỹ, đừng có mang tiến cung.”

“Vâng, nữ nhi đã nhớ kỹ.”

“Còn nữa…”

Sau đó lại nói một số cách ứng xử khi vào cung với Tiết Bích Đào, tuy rằng chỉ là mấy cái lông gà vỏ tỏi [1], nhưng biết vẫn đỡ hơn không biết, biết nhiều hơn một chút chỉ có lợi không có hại.

[1] Lông gà vỏ tỏi: ý nói chỉ là chuyện nhỏ.

Giảng hồi lâu, thẳng đến giờ Hợi mới xong.

Sau khi trở về phòng liền đi nghỉ ngơi, không nói gì thêm.

Ngày thứ hai bắt đầu, Tiết Bích Đào ôm chăn ngây ngốc lăn lộn một lúc lâu trên giường, mới nhớ lại chính mình vẫn đang ở trong trò chơi.

“Phịch!” Một tiếng lại nằm xuống, chui vào trong chăn ngủ tiếp.

Bọn nha hoàn cũng sửng sốt, này… này… này…

Cái gọi là cởi bỏ lớp màu sắc tự vệ, tính cách tiểu thư liền thay đổi lớn, làm cho người có chút phản ứng không kịp.


Chỉ có Sơ Hiểu là lớn gan, tiến lên vén tấm màn lên, gọi nàng nói: “Tiểu thư, nếu người không mau dậy, lão gia và phu nhân sẽ phái người đến hỏi.”

A, đúng rồi, còn phải đi thỉnh an phụ mẫu nữa…

Xã hội cũ vạn ác!

Lúc này Tiết Bích Đào mới miễn miễn cưỡng cưỡng để bọn nha hoàn kéo dậy. Rữa mặt đánh răng xong, sau đó nhớ lại tính toán hôm qua.
4

Ở trong phủ, vẫn là cái nhị tiểu thư nhút nhát kia.

Ở trong hoàng cung, phải tạm thời giả cái băng sơn tiểu mỹ nhân, sau này tính tiếp.

Nhưng tính cách của nàng chính là một tiểu tặc lớn gan nghịch ngợm.

Đúng là làm khó nàng mà, phải giả nhiều tính cách như vậy, nhưng cũng mong đừng lộ ra sai sót.
2

Hôm nay nàng mặt bộ nhung trắng thêu hoa, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông chim màu xanh phỉ thúy, thanh lệ như nước, giống như có thể nhìn thấy núi non xinh đẹp.

Ôm cái lò sưởi ấm áp dễ chịu trong tay, tiến đến chính phòng vấn an.

Đang nói chuyện, có gã sai vặt phấn khởi ở bên ngoài bẩm sự: “Lão gia, phu nhân! Trong cung có người đến tuyên chỉ!”

Hai tỷ muội nàng vừa nghe, vội đứng dậy đi nghênh chỉ, còn không quên gọi mọi người ở các phòng tới, chuẩn bị bàn thờ và các vật khác thể hiện sự tôn kính.

Sau đó đồng loạt quỳ xuống nghe chỉ.

Chỉ nghe thái giám tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trưởng nữ chính thất Lễ bộ Thượng thư Tiết Lục Ngạc, dục tú danh môn, dung mạo xuất chúng. Nay đặc sắc phong làm Lục phẩm Bảo lâm, hai mươi bảy tháng mười một nhập cung, ban trụ ở Cẩm Tú các thuộc Vĩnh Hoà cung. Khâm thử.”
7

Chờ Lễ bộ Thượng thư Tiết Thông tiến lên kính cẩn tiếp chỉ, sau đó lại mở một thánh chỉ khác ra tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thứ nữ chính thất Lễ bộ Thị lang Tiết Bích Đào, thục lệ giảo hảo, tiến thối có độ. Nay sắc phong làm Lục phẩm Bảo lâm, hai mươi bảy tháng mười một nhập cung, ban trụ Phương Hoa các thuộc Trữ Tú cung. Khâm thử.”
11


“Ta trước tiên chúc mừng Tiết đại nhân.” Thái giám híp hai mắt cười, khách khí nói.

Tiết Thông nhét bao lì xì vào tay hắn, cười khách khí: “Vậy đa tạ công công. Công công đi đường xa như vậy chắc đã mệt? Không bằng ngồi uống chén trà, nghỉ một lát sau đó hãy đi.”
1

Thái giám kia là người thông minh, nghe lời này liền minh bạch. Hai vị thiên kim này dung mạo xuất chúng, lại được thánh thượng nhìn trúng, so phẩm cấp chỉ thấp hơn Giang thị – cháu gái Thái hậu và Lý thị – bào muội Hoàng hậu, những người còn lại đều không bằng hai người các nàng, hiện giờ bán cái ân huệ, sau này cũng có chỗ lợi.

Vội vàng xua tay trả lời: “Tiết đại nhân không cần khách khí, lúc nãy ta mới đi truyền chỉ ở nhà của Tả Thừa tướng và Trấn quốc Tướng quân, ngài mới là nhà thứ ba, phía sau còn mấy chỗ nữa.”

“Cũng được! Vậy cũng không dám chậm trễ công công, công công đi thong thả.”

“Tiết đại nhân dừng bước, không cần tiễn.” Thái giám gật đầu, dẫn một đám người rời đi.

“Lão gia, phân vị Từ Lục phẩm này … ?” Nghe nói phẩm cấp này không cao, nhưng xem bộ dáng cao hứng của lão gia nhà mình, lại nghe mình là nhà thứ ba, tựa hồ cũng không tính là thấp, Ông Mẫn liền vội hỏi.

Tiết Thông giải thích nghi hoặc cho phu nhân: “Thánh thượng không phải người trầm mê nữ sắc, càng trọng tình cũ. Trong cung địa vị cao đa số là lão nhân từ thời tiềm để [1], lần đầu tiên tuyển tú người có phẩm vị cao nhất cũng chỉ là Thất phẩm Ngự nữ. Nữ nhi chúng ta có thể được phong làm Bảo lâm, đã là ân đức cao rộng! Ngươi đừng nghĩ nữa…”
14

[1] Tiềm để: Phủ đệ của Hoàng đế trước khi lên ngôi.

“Thiếp thân cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.” Ông Mẫn oán trách hắn một câu, vội vàng đi chuẩn bị cho nữ nhi tiến cung.

Ban đầu không nghĩ tới ba ngày sau sẽ tiến cung, có chút vội vàng.

Huynh đệ tỷ muội các phòng, thím thúc cữu cũng đều xúm lại tới chúc mừng, thẳng nịnh hót đến mức đầu óc Tiết Bích Đào quay vòng vòng.

Thì ra đây chính là đại gia tộc!

Quả nhiên là người nhiều lực lượng cũng lớn, mỗi người một ngụm nước bọt đều có thể đủ cho nàng rửa mặt.
9

Lúc Tiết bích Đào được Mộ Vân nâng đỡ trở về phòng, nàng căm giận mắng trong lòng.
1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.