Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 6: Nhập Cung
Edit: Mị Đức tần
Beta: Vân Chiêu nghi, Hy Thái phi
Tầng tầng ngọc lan thềm son, trùng trùng của sổ đỏ thắm, dõi mắt đi, chỉ thấy lớp lớp tường cao bảy thước, đường nhỏ trong cung sâu thẳm.
3
Bích Đào đi theo thái giám men theo con đường nhỏ lát gạch đẹp như tranh vào chỗ sâu nhất, con đường thật dài không thấy điểm cuối, càng vào trong càng an tĩnh mà kì bí.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới những chậu hoa trong cung đình triều Thanh, có phải hậu cung phi tần vì quá im ắng, nhàm chán mới làm mấy cái thùng rung động trên mặt đất, làm cho chính mình cảm thấy đang còn sống hay không?
Cũng may, nàng là một người hiểu được cách tìm việc vui giải sầu.
“Chủ tử, nơi này gọi là Phương Hoa các.” Công công dẫn đường kia tới đây vội xoay người lại giới thiệu, lại đè thấp âm thanh, nhắc nhở: “An Tuyển thị ở Vũ Hương các kia là tú nữ được sủng hạnh một lần, ngài không cần để ý tới. Chính điện có Trinh Quý tần nương nương, là người thừa sủng không suy, vạn lần không thể đắc tội.”
2
“Đa tạ công công hảo ý nhắc nhở.” Tiếp nhận lời này, Tiết Bích Đào dùng ánh mắt kêu Mộ Vân lấy túi tiền ra cho, lại không lưu hắn lại dùng trà, thần sắc nhàn nhạt.
Công công kia ở phía sau chậc lưỡi, chỉ cảm thấy vị chủ tử này hơn người.
Bất quá cũng vậy, nếu có thể bảo trụ vinh sủng, loại nô tài dẫn đường địa vị thấp như hắn ai xem trọng đâu.
Vẫn là nên tạo một mối quan hệ, sớm ngày bò lên trên mới đúng!
Bước vào Phương Hoa các, trong đình viện, cung nữ, thái giám đều đồng dạng quỳ đầy đất. Thấy Tiết Bích Đào đi vào, cùng nhau hành lễ: “Nô tài/nô tỳ vấn an Tiết Bảo lâm, Tiết Bảo lâm cát tường.”
14
“Miễn lễ!” Tiết Bích Đào nâng nâng tay, lại hỏi: “Ai là chưởng sự nữ quan? Ai là nội thị thái giám?”
“Hồi chủ tử, nô tài là nội thị thái giám, Tiểu Lâm Tử.” Dứt lời liền có người đứng ra cúi đầu, ngữ khí kính cẩn.
1
“Hồi chủ tử, nô tỳ là chưởng sự nữ quan, Vân Hương.” Lại có một cung nữ thuận thế mà ra, bộ dáng biết vâng lời.
“Ừ, sau này mọi chuyện ở Phương Hoa các đều giao cho hai ngươi. Nếu có gì không tốt, ta chỉ hỏi đến các ngươi.”
Hai người cả kinh, đồng thời quỳ xuống thuận theo đồng ý.
Tuy rằng trách nhiệm lớn nhưng tốt xấu cũng không đem quyền lực đoạt đi. đặc biệt là Vân Hương, ban đầu còn tưởng tân chủ tử sẽ mang một nha hoàn khác tới thay mình, thấp thỏm chờ đợi, không nghĩ tới vẫn còn phúc mà làm chưởng sự.
Lòng mọi người thuận theo, thái độ càng thêm cung kính.
Tạm thời Tiết Bích Đào không để ý đến tâm tư nhỏ của bọn họ, mấy nô tài này cứ từ từ mà thu phục, chỉ nói mấy lời đã hiệu quả, tài ăn nói đã đuổi kịp Tô Tần, Trương Nghi a~
17
Nhấc chân đi vào, làn váy như vân uốn khúc, rất đẹp mắt.
“Sao trong đình viện lại có cây khô vậy?” Mọi người còn đang trộm đoán tâm tư chủ tử đều có chút ngây người, nghe hỏi như vậy đều phục hồi lại tinh thần, Tiểu Lâm Tử tiếp tục chỉ huy mọi người vào vị trí của mình.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bưng nước trà đi làm nóng, mọi việc đều ngay ngắn có trật tự.
Vân Hương vội vàng trả lời: “Hồi chủ tử, là Hoàng thượng kêu gieo cây hoa bích đào, đáng tiếc là đợi đến bốn, năm tháng nữa hoa mới nở.”
1
Tiết Bích Đào nhấc chân đi, cười nhẹ nhàng kín đáo, cũng không hề hỏi thêm.
Trên án bày một bức tranh mỹ nhân bên cây lê. Trong cung đang mùa hoa mai, cành lá xanh um, làm căn phòng trở nên sáng sủa, đầy sức sống.
Tiết Bích Đào dùng ngón tay khẽ khều một mặt, vui buồn không rõ: “Đúng là lục ngạc mai.”
“Là ai trồng?”
Một cung nữ đang cầm muỗng đũa bằng đồng đỏ, đẩy cây gỗ tử đàn trong lò hương chạm khắc ngà voi, nghe vậy tay run lên, phấn thơm rơi xuống đất. Nàng đi tới, cúi đầu nói: “Hồi chủ tử, là nô tỳ.”
“Tên gọi là gì?” Tiết Bích Đào xoay người ngồi ở vị trí chủ, tiếp nhận chén trà từ tay Phụng Tử, khẽ nhấp một ngụm”
“Nô tỳ gọi là Vân Lục.” Tiết Bích Đào nghe xong, không nhanh không chậm nói: “À? Là vì trong tên ngươi có chữ lục nên mới trồng lục ngạc mai, hay là do tỷ tỷ của ta đây?”
Vân Lục nắm vạt áo của mình, tận lực bình thản trả lời: “Hồi chủ tử, nô tỳ nghe nói chủ tử có một tỷ tỷ song sinh mang tên hoa này, liền cả gan lấy một cành tới. Nghĩ rằng chủ tử mới vào cung không khỏi đối với nơi này cảm thấy xa lạ, nếu nhìn hoa mà nhớ tới bào tỷ cũng sẽ ấm áp một chút.”
Vân Hương nghe xong có chút ngây người, nha đầu này, tự tiện phỏng đoán tâm tư chủ tử cũng thôi đi, lại còn lớn mật nói ra như vậy, ai có thể dung hạ?!
“Ừ, tuy rằng ta không thích người khác phỏng đoán tâm tư mình, nhưng nói chuyện thẳng thắn không tồi.” Tiết Bích Đào nói thẳng ra sở thích của mình, miễn cho các nàng ấy đoán đi đoán lại.
Nói xong, lại tiếp tục: “Hiểu được cũng là chuyện tốt. Sau này ngươi gọi là Vân Lũ đi.”
Vân Lũ tránh được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra. Nàng thấy chủ tử làm việc dứt khoát, ở đình viện cũng lười sai bảo, suy đoán ra là một người tương đối thẳng.
May mà đánh cuộc chính xác.
Vội vàng quỳ xuống cảm tạ: “Nô tỳ Vân Lũ tạ chủ tử ban tên.”
Hồi nãy đi trên hành lang, gió thổi làm nàng rét run, hiện giờ vào trong nội phòng có đốt than, chỉ cảm thấy ấm áp như xuân. Lại bồi chủ tử uống trà, lòng bàn tay cũng ấm lên.
Nỗi lòng liền chuyển động, nếu cung nữ này không phải là cơ sở ngầm thì cũng rất được việc.
Liền nghe được tiếng nhắc nhở nàng: “Ta thích linh lăng hương.”
8
Vân Lũ nghe xong vô cùng vui mừng, vội vàng đáp, liền quay người đi tìm linh lăng hương tới huân.
Ở trong cung, chủ tử nói cho ngươi biết họ thích cái gì thì ý tứ chính là coi trọng ngươi rồi.
Nàng nghe xong sao có thể không cao hứng?
Kỳ thật các chủ tử trong cung ít nhiều cũng sẽ hoài nghi các nàng là cung nữ được cung khác gài vào làm cái đinh, vì thế nàng cũng buồn rầu. Nhưng qua chuyện hôm nay, ít nhất nàng vẫn còn cơ hội xuất đầu lộ diện.
Chỉ cần hảo hảo hầu hạ Tiết Bảo lâm, sau này nhất định chủ tử sẽ tín nhiệm mình —
Cho đến lúc lên đèn, Tiết Bích Đào mới kêu Tiểu Lâm Tử tiến vào.
“Hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ai?”
“Hồi chủ tử, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Tiết Bảo lâm ở Vĩnh Hòa cung.” Tiểu Lâm Tử trả lời mà lòng có chút lo sợ.
2
Cùng là tỷ muội, ngược lại có thể vì tranh sủng mà sinh ra hiềm khích, chủ tử sẽ không tức giận chứ?
Làm hắn kinh ngạc là, khi hắn bẩm báo xong thì khóe miệng chủ tử mơ hồ có ý cười, làm cho hắn có chút hồ đồ, không biết có phải mình nhìn lầm không.
“Chủ tử…?”
“Không có việc gì, ngươi lui đi.” Tiết Bích Đào phất tay nói.
Thời điểm Sơ Hiểu nhìn tiểu thư nhà mình thay quần áo thì có chút bất an. Lại trộm nhìn tiểu thư, hình như tâm tình chủ tử rất tốt, mình càng lo lắng hơn.
Không lẽ tiểu thư tức đến ngu người chứ?
15
Những người trong cung có thể không biết, các nàng còn có thể không biết sao. Đại tiểu thư cùng tiểu thư nhà mình chỉ là duy trì vẻ ngoài mặt mà thôi, thật ra tình cảm cũng không phải thật tình gì hết.
Tranh giành sủng ái của lão gia, phu nhân cũng được, chẳng lẽ đến sủng ái của Thánh Thượng mà đại tiểu thư cũng muốn giành nữa sao?
Số tiểu thư như thế nào lại khổ như vậy!
3
Búng búng cái trán của Sơ Hiểu đang thất thần, Tiết Bích Đào cười quỷ dị: “Đoạt sủng của hai người phía trước kia, tỷ tỷ ta sợ là không được dễ chịu lắm.”
3
Nhất thời Sơ Hiểu càng khó hiểu ý tứ của lời này.