Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 45: Đồng Hương
Edit: Cát Sung dung
Beta: Hy Thái phi
Ngày mùa hè sắp tối, ánh sáng lưa thưa xuyên thấu qua những đám mây trắng tinh như sữa bò, từng tia từng tia nghiêng nghiêng chiếu lên đình viện Phương Hoa các, giống như trang điểm lên đó một lớp phấn vàng mỏng. Trong viện những cây hoa đào phiêu phiêu như muốn ngã, sôi nổi cho phép gió nhẹ thổi qua, đưa một làn hơi nước mát lạnh vào trong các.
Màn lụa hình thiên nga bị thổi bay một góc, bên trong lộ ra chăn gấm mỏng uyên ương hí thủy trên người nữ tử. Như áo mỏng tơ tằm dệt ngó sen nửa cởi, lộ ra hai đầu vai trắng mềm tinh xảo, cùng một đôi ngực sữa nõn nà lúc ẩn lúc hiện.
Búi tóc lệch nghiêng, trâm vàng muốn rơi xuống. Nàng thoáng chống tay lên một bên, còn buồn ngủ, âm thanh thì thầm: “Quá nhẹ, ngứa.”
Trong trướng, ánh mắt nam tử nhìn chằm chằm da thịt nhẵn mịn trơn bóng của nàng dưới tấm mền mỏng hình uyên ương. Ánh mắt không rời nhìn khỏa anh đào nổi lên trên vùng trắng nõn như ngọc trai, hầu kết lăn một cái, hơi có chút miệng đắng lưỡi khô. Hai tay lại không dám lười biếng, cầm miếng bông tắm lên hơi dùng lực, lấy phấn hồng trong hộp thoa lên eo nữ tử, tấm lụa mỏng trượt xuống, ẩn ẩn còn có thể thấy được mông nhỏ tròn trịa cùng một chút kẽ mông, thoảng ra hương nước đào ngọt lịm. (Edit: Ôi cái cảnh này T_T)
Hầu kết chuyện động càng thêm lợi hại, thật sự hương thơm kia làm hắn chỉ muốn cúi đầu xuống cắn một ngụm.
Đôi môi xinh đẹp của nữ tử khẽ mở, giống như biết suy nghĩ của hắn, lười biếng nói nhỏ: “Không được nha, Hoàng thượng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào.” Nàng còn chưa hết giận đâu. Cho dù Hoàng đế chỉ thăng phân vị của Khúc Hân Nhiên, chưa từng chạm vào nàng ta, cũng xem như giữ chữ tín, nhưng nàng vẫn không thoải mái.
Hoáng đế duỗi tay véo mũi nàng, mang theo âm thanh khàn khàn: “Bình giấm nhỏ. Còn muốn tức giận bao lâu?”
Trâm vàng bị động tác lên xuống lộn xộn lăn long lóc lăn đến trên giường Hoàng đế, nghe vậy Bích Đào ôm chăn mỏng lên che lại thân mình, nhìn vào mặt Hoàng đế, nàng cười mắt cong cong, ra vẻ mơ hồ: “Hoàng thượng nói gì vậy, người ta làm sao sẽ tức giận với Hoàng thượng chứ.”
“Không tức giận?” Hoàng thượng đang thuận theo dục hỏa leo lên đã bị ngón tay nàng duỗi tới, ngoài miệng khẽ nhếch, nhưng nghe nàng lười biếng xinh đẹp lên tiếng: “Người ta luyến tiếc tức giận Hoàng thượng, nhưng chưa nói không tức giận nữ nhân kia. Nhưng nàng ta lại là nữ nhân của Hoàng thượng, người ta không có tư cách động đến trên đầu nàng ta, đành phải tự hờn dỗi chính mình.”
“Nói đến nói đi vẫn là tức giận trẫm.” Hoàng đế bật cười, tiếp theo lại giả vờ không vui nhướng mày nói: “Có phải trẫm đối với nàng tốt quá hay không, lại dám ở trước mặt trẫm cậy sủng sinh kiêu.”
Khóe môi Tiết Bích Đào khẽ cong, rũ mi cười, thuận thế nói: “Hoàng thượng đã sủng ta, tất nhiên là phải báo đáp lại một vài phần.” Nàng vui vẻ kéo khăn lụa lên nhẹ nhàng che má hồng, nâng cánh tay châu ngọc ôm lấy cổ Hoàng đế, cách một tần sa mỏng cùng hắn khẽ cọ xát.
Sa lụa phác họa ra đường cong gương mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, lại là màu hồng phấn nhạt, bịt kín mặt làm hiện lên một phần màu sắc ái muội.
Hoàng đế bị làm cho hoa mắt trầm mê, không còn tâm trí. Nhất thời tay nàng đẩy tới mà không kịp phòng bị, bị đẩy nghiêng về một bên.
Mà Tiết Bích Đào liền nhân cơ hội trốn ra xa, cười khanh khách. Tiếng cười như giọt sương rơi, khiến cho tóc mai lỏng lẻo rơi xuống, tùy ý ở trên má tuyết. Khóe mắt nàng dương lên, ánh mắt ngang ngược, thánh âm như oanh vàng: “Ân phải báo, nhưng giận vẫn phải giận.” Lời nói mang theo hai ý nghĩa.
Hoàng đế sớm đã bị nàng làm mê mẩn tâm trí, làm gì còn lo lắng nàng xô đẩy làm mất uy nghi.
Hắn tiến lên bắt được tiểu yêu tinh, không rảnh quan tâm đến cái gì hứa hẹn chỉ có thể nhìn không thể ăn đó nữa. Cúi người đem nàng ngậm tới, cắn một cắn lên môi hồng thơm mềm mại, ngon miệng ngọt thanh. Vật nhỏ bị hắn dưỡng tới lá gan cũng lớn lên, lúc này không làm thịt thì để đến khi nào?
Bên trong màn lộ ra vài phần kiều diễm, hai người vui vẻ mong chờ, đủ để triền miên, một lần lại thêm một lần.
—
Sáng ngày thứ hai, tuy trời sáng khí trong, không trung xanh biếc như được tẩy rửa. Nhưng ban ngày gió nóng thổi tới, như một cỗ sóng nhiệt phả vào người. Tiết Bích Đào không kiên nhẫn ngồi buồn ở trong nhà, lại càng mong muốn hết ngày ở cữ, liền gọi đám người Vân Lũ đi Ngự Hoa viên.
Nàng ngồi nhàn nhã trong đình Trừng Thụy, vứt cần câu bằng trúc mộc trong tay ra, tư thế không phải rất thành thạo, móc câu kia còn suýt nữa móc vào đầu tóc của cung nữ hầu hạ phía sau. Cũng may vẫn hoàn toàn đi vào mặt hồ, mấy con cá sợ tới mức tản ra bốn phía, tạo ra một làn sóng nước.
Tình cảnh này nếu đặt ở nơi khác tất nhiên thanh nhàn tự đắc, nhưng đặt ở nơi quy củ nghiêm ngặt như trong cung, cảm thấy có chút không hợp nhau. Rồi lại vì nàng phong thái nhàn nhã, dung sắc tuyệt diệu, càng thêm vài phần cảm giác không thể dung hợp. Làm người có tâm nghỉ chân thưởng thức.
“Thiếp thân thỉnh an Trân Tần nương nương, nương nương cát tường.” Bên tai bỗng truyền đến âm thanh vấn an thanh thúy, Tiết Bích Đào nghiêng mắt nhìn lại, thì ra là người nhiều ngày nay được lưu truyền sôi nổi, tán tụng không dứt trong cung, tân sủng của Hoàng thượng Khúc Ngự nữ.
Thấy nàng ta một thân cung trang vàng nhạt đúng mốt trong cung, màu sắc kia giống với màu của màn lụa mà nàng mới thay gần đây (Edit: Quá đáng,:v). Khi làm màn thì thoải mái dễ chịu hợp lòng người, biến thành trang phục cũng thanh lệ như nước, làm người không tự giác mà thấy thân thiết. Phục sức khác biệt, vây quanh nàng ta là một đám người xiêm y ngăn nắp xinh đẹp, những nữ tử đều là cao thủ ngụy trang, đúng là nhóm người mới vào cung cùng lúc với nàng ta. Những người đó lấy nàng ta làm trung tâm, nhìn như vạn hồng tập trung tại một điểm vàng.
Không bắt mắt bằng màu xanh,
Nàng nghĩ tới chuyện này, bỗng chốc cười khẽ một tiếng.
Mọi người nghe thấy, cảm giác như mũi nàng hừ ra tiếng cười trào phúng, không khỏi trong lòng căm giận. Từ khi vào cung vẫn luôn nghe nói Trân Tần ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, không đem phi tần phân vị thấp hơn để vào mắt, nói phạt quỳ liền phạt quỳ, nói ban canh tránh thai liền ban canh tránh thai, ngay cả phi tần phân vị cao hơn nàng, cũng không có mấy phần tôn trọng. Cho nên nhân duyên không tốt, hiếm khi được người thích.
Hơn nữa nàng ta một đường tới nay thánh sủng không dứt, người khác cũng không dám ở trước người đang mặt trời ban trưa như nàng ta chước lấy rủi ro. Các nàng cũng chỉ dám nhịn xuống tức giận ở trong lòng, không dám phát tác.
“Ngươi là ai?” Bích Đào nhẹ nâng cằm, ánh mắt hướng về phía Khúc Hân Nhiên, một mực cao ngạo kiêu căng.
1
Khúc Hân Nhiên thấy thế trong lòng tức giận, nàng là một nhân loại ở thế kỉ mới 21, thông hiểu cổ kim, đọc nhiều sách vở, sau khi xuyên về cổ đại lại chỉ có thể hành lễ thỉnh an với một nữ nhân đã sớm qua đời, nữ nhân kia còn trưng ra bộ dáng khinh thường với nàng, lại nhớ đến lần đầu tiên nàng thị tẩm bị nàng ta cướp Hoàng thượng đi, vì thế chính mình bị mọi người châm chọc rất lâu, càng làm cho lòng dạ của nàng thêm bất an.
12
Mặc kệ như thế nào, hành động nàng cứu Đại hoàng tử nhận được sự khen ngợi cùng cảm kích sâu sắc của Đức Phi, đã không còn là Khúc Hân Nhiên không có phẩm cấp ban đầu mặc người tùy ý chà đạp. Hiện tại nàng đã là nữ nhân danh chính ngôn thuận của Hoàng thượng, nếu đều là làm thiếp, ai lại có thể cao quý hơn ai?
11
Vì thế, nàng lại cười nói: “Lần trước, ở chỗ ngoặt gần Trường Xuân cung thiếp thân từng gặp nương nương một lần. Thiếp thân không biết Trân Tần nương nương không nhớ, đã quên tự báo tên mình, nương nương chớ trách. Thiếp thân là Khúc Ngự nữ Hoàng thượng mới phong gần đây, không biết nương nương có nghe qua?”
Vừa nói trí nhớ Tiết Bích Đào không tốt, thứ hai làm rõ thân phận tân sủng của bản thân.
“Dung mạo bình thường, lại còn lắm miệng.” Tiết Bích Đào quay mặt, lại như cũ xem cá Ba Du trong hồ, khóe môi hơi cong: “Trách không được phải dựa vào ơn cứu Hoàng tử mới được Hoàng thượng để mắt.”
1
“Nương nương nói lời này sai rồi.” Trên mặt Khúc Hân Nhiên không xuất hiện tức giận, trong miệng phản bác nói: “Đức ngôn dung công, phẩm chất Đức xếp thứ nhất, nếu chỉ lấy sắc làm yên lòng người, chắc chắn sẽ không được lâu dài. Thiếp thân tự biết dung mạo mình bình thường, không thể sánh với nương nương, nhưng cũng sẽ không hối hận.” Lời của nàng là có ám chỉ. Thật sự diện mạo của Tiết Bích Đào đúng là xuất sắc hơn nàng quá nhiều, cũng may Hoàng đế không phải là người thấy sắc liền trở thành hôn quân.
3
Mà hành động lấy thân cứu người của nàng, đó là thể hiện phẩm đức xuất sắc nhất.
“Hơn nữa lắm miệng như lời nương nương nói, thiếp thân lại càng không dám gật bừa. Nương nương hỏi tới, tất nhiên thiếp thân kinh sợ trả lời, e sợ không đủ tường tận, cho nên nói nhiều. Nhưng một từ lắm miệng, mong rằng nương nương thu hồi.” Nàng làm ra bộ dáng thanh cao không chịu nổi bị nói nhục nhã.
Lúc này Tiết Bích Đào cũng lười vứt ánh mắt cho nàng ta, môi đỏ khẽ mở, nói nhấn rõ từng chữ: “Đã biết.”
Còn giảo biện chính mình không phải là người lắm miệng, nàng nghe cũng thấy nhức đầu.
Nhất thời Khúc Hân Nhiên bị một chữ đơn giản sáng tỏ này làm nghẹn, một bụng đầy lý luận không có chỗ dùng. Rất có cảm giác tú tài gặp phải binh, nói lí lẽ nhưng lại như nước đổ đầu vịt.
Mấy người đứng cùng một chỗ với nàng ta, nghe giọng điệu lười biếng như thế, cũng bỗng dưng cảm thấy kinh ngạc. Trân Tần nương nương này, sao hành sự lại cổ quái như vậy? Làm cho người không thông.
2
Đề tài bị dừng lại, trong đình lại yên tĩnh, mà Khúc Hân Nhiên khó xử đứng tại chỗ đó tiến lùi đều không được sinh ra cảm giác xấu hổ. Không khỏi nhìn nhìn Bích Đào, giống như đang đợi nàng lên tiếng.
Đợi nửa ngày đều không thấy một chút động tĩnh, biết nàng muốn chính mình mở miệng nói cáo lui nên không cam lòng, cảm thấy chính mình thua ở trận đánh đầu tiên giống như đã giương cờ trắng đầu hàng. Nàng bị nghẹn một lúc lâu, lại thấy Tiết Bích Đào cầm cần câu cá, rốt cuộc tìm được chỗ kì quái từ khi vào đình tới giờ.
Nàng nhận ra Chu Cá trong áo là cá do Nam Quốc tiến cống, linh cơ vừa động, tốt giọng khuyên nhủ: “Cá trong ao chính là cống phẩm ngự dụng, nương nương ở chỗ này thả câu, thiếp thân chỉ sợ Hoàng thượng biết sẽ không vui. Nếu nương nương thích câu cá, vẫn nên chọn lại chỗ cho thỏa đáng.” Dường như chính mình vô cùng hiểu biết Hoàng đế.
3
Nếu Tiết Bích Đào kiêng kị điều này mà đi nơi khác, thì chính là nàng thắng. Nếu Tiết Bích Đào khăng khăng không nghe, nàng sẽ tiết lộ cho Hoàng đế biết, loại việc cậy sủng mà kiêu này tích tiểu thành đại, rồi một ngày sẽ làm cho hắn chậm rãi rời xa Trân Tần này.
5
Nhưng nàng ta cũng không nghĩ, Tiết Bích Đào là người vào cung sớm hơn so với nàng ta, làm sao lại cho rằng cá trong ao chính là cá bình thường? Nàng đương nhiên biết đây chính là cống phẩm, chẳng những biết, còn rất yên tâm ăn, câu thật vui vẻ. Dù sao Hoàng Đế cũng đã chuẩn tấu, đừng nghĩ làm như vậy nàng sẽ im miệng không ăn.
Vân Lũ ở phía sau nghe vậy tiến lên, cười nói với Khúc Hân Nhiên: “Khúc Ngự nữ lo lắng quá rồi. Có một lần nương nương chúng ta muốn ăn đuôi lam như thúy trong hồ, hỏi thánh thượng, thánh thượng liền nói lại nói bọn họ tiến cống là được làm nương nương yên tâm ăn. Đã là nấu cũng không ngại, thì sao lại không vui vì nương nương chúng ta tới câu mấy ngày cơ chứ?” Nụ cười kia cũng không khác với Tiết Bích Đào lắm, có chứa cảm giác của nhất đẳng cung nữ. Làm mọi người nhìn đều thấy ngứa răng.
Làm nhất đẳng cung nữ của Phương Hoa các, Vân Lũ cũng không thể tránh được làm những điều này.
Tiết Bích Đào thích mang theo nàng ấy, cũng là vì nàng ấy thông hiểu sự đời, xem xét thời thế, biết suy đoán suy nghĩ trong lòng chủ tử để làm ra hành động phù hợp. Trải qua vài sự việc, Vân Lũ biết nàng chán ghét Khúc Ngực nữ này, mới có thể phô trương làm vậy.
Cung nhân của nàng nghe xong cũng sổi nổi cúi đầu, truyền đến một trận cười. Tất cả đều cảm thất Khúc Ngự nữ này quản quá rộng rồi, còn tự cho là hiểu thánh thượng.
Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng chủ tử gặp phải Tân sủng bản thân sẽ không vui, dù sao người xưa đã nói trò giỏi hơn thầy, nên lo lắng chủ tử sẽ phải chịu ủy khuất. Hiện giờ thấy tình trạng này, trong lòng đều bình phục, chỉ cần một mực yên tâm đi theo chủ tử làm việc, mặc kệ những thứ khác.
Mặt Khúc Hân Nhiên đỏ lên, lần thứ hai bị nói cho không nói nên lời. Mà người quanh nàng toàn nắm tay áo nghiêng người, không dám nhìn mặt nàng cười ra tiếng. Bọn họ hiện nay tuy đi theo nàng, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm tình nguyện, một khi chính nàng bị xấu mặt, đều tận lực dấu xuống là vì nàng còn có thể giúp đỡ bọn họ một phen. Đừng nghĩ đến chuyện bọn họ có thể uyển chuyển nói đỡ giúp nàng.
Tuy rằng vì chút tình đồng hương, làm bọn họ cũng không có hảo cảm với Trần Tần.
“Nương nương” Sơ Hiểu bước chân nhẹ nhàng đến gần đình, đầu tiên liếc mắt một cái nhìn đám người hùng hổ Khúc Hân Nhiên, tiện đà vui mừng cấp chống lưng cho chủ tử: “Nương nương, Hoàng thượng bảo nô tì tới đón người trở về. Nói là tìm được đầu bếp mới ở phía Nam, chuyên về làm cá nhất. Gọi ngài về nếm thử xem như thế nào. Nếu cảm thấy tốt, liền ở lại phòng bếp nhỏ trong cung chúng ta.”
“Hoàng thượng còn nói, theo tính tình người, chắc chắn sẽ không nhẫn nại ngồi câu cá, vẫn là nên nhanh trở về ăn thôi.” Lời này lộ ra ba phần trêu chọc, bảy phần thân mật. Chắc Hoàng đế cũng không biết, Nữ nhân của hắn đang đứng trong đình này, đều đang vò khăn tay, hâm mộ ghen tị cùng phẫn hận nhìn thẳng vị Trần Tần nương nương vừa tham ăn vừa không kiên nhẫn này.
1
Phần lớn người Ngự Thiện Phòng đưa tới đều là thức ăn lạnh, nếu còn nóng, đi qua một đoạn đường cũng sẽ lạnh. Trân Tần nương nương lấy lí do sảy thai để Hoàng đế cấp cho nàng ấy một phòng bếp nhỏ.
Tiết Bích Đào nghĩ, tám phần là vì hôm qua không bày ra tính tính bướng bỉnh cố chấp với hắn, hắn vui vẻ nên thưởng cho.
Chỉ là, phần thưởng này, tới cũng thật đúng thời điểm.
Nàng liếc mắt thấy Khúc Hân Nhiên đang biến sắc, trong lòng vui vẻ nở hoa.
Nữ nhân cổ đại, không thú vị bằng Đồng hương.
17