Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 44: Xem Kịch
Editor: Thiên Phi
Beta: Hy Thái Phi
Tuy rằng thanh âm nàng hô lên rất đúng lúc, nhưng Hàn Thừa Vận là hoàng tử có thân phận tôn quý, sao có thể nghe theo lời của một “cung nữ” nhỏ nhoi như nàng? Huống chi cung nữ này lại đột ngột hô lên như vậy, hắn còn không kịp tiêu hóa ý tứ của những lời này. Vốn dĩ đã quyết định tiếp nhận ống pháo hoa và mồi lửa từ tên thái giám đưa qua, chuẩn bị châm ngòi.
Khúc Hân Nhiên thấy thế thì khẩn trương.
“Đại hoàng tử cẩn thận!”
Một chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ như đóa hoa cúc, thắp sáng màn đêm. Đồng thời cũng khiến cho hành động dứt khoát của Khúc Hân Nhiên càng thêm xinh đẹp đến lóa mắt. Ánh sáng từ pháo hoa làm nổi bật thân ảnh nhỏ bé của nàng đang ôm lấy bảo vệ cho Đại hoàng tử còn chưa cao đến eo. Sau khi tiếng nổ mạnh qua đi, phía xa xa chỉ còn lại bụi giấy rơi đầy trên đất, lại bị một trận gió thổi qua, khiến người ta lóa mắt.
Trước đó, không người nào biết được trong lòng Khúc Hân Nhiên đang nghĩ gì.
Bởi vì Trân Tần can thiệp đã khiến cho Hoàng Thượng không lật đến thẻ bài của nàng, tất nhiên nàng sẽ không cam lòng sống bình lặng trong hậu cung này như những nữ nhân bình phàm khác. Đợi đến khi tuổi xuân qua đi chỉ có thể bị vắng vẻ rồi dần dần chết già trong cung. Cho nên, nàng quyết định tạm thời lên cùng một thuyền với Đức Phi, ít nhất sẽ có cơ hội lại lần nữa có được thánh sủng.
Nhưng những phi tần có địa vị cao trong cung sao lại nuôi dưỡng một quân cờ vô dụng? Không giống như lần trước khi Ngô Canh Y đến tận cửa nhờ cậy, dù cho nàng thể hiện tốt, thì Đức Phi cũng liếc mắt khinh thường. Nàng rơi vào đường cùng mới dời sự chú ý từ Đức Phi sang người Đại hoàng tử, nàng cho rằng Đại hoàng tử là huyết mạch của Đức Phi, nếu nàng đối xử tốt với Đại hoàng tử thì Đức Phi có thể sẽ xem trọng nàng một chút.
Lại không ngờ rằng cơ hội sẽ tới nhanh như vậy, ngay trong buổi yến hội mừng sinh thần của thánh thượng, khi nàng như bình thường mà dời tầm mắt tới chỗ Đại hoàng tử thì thấy sắc mặt của tên thái giám bên cạnh Đại hoàng tử có chút kỳ quái. Nàng quan sát hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định khi hắn xúi giục Đại hoàng tử đốt pháo hoa nàng sẽ ra tay. Nàng không biết nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì khi nào mới lại có được cơ hội thứ hai, nàng đành phải đánh cược một phen.
Vì thế trong nháy mắt Đại hoàng tử châm lửa, nàng nhào tới bảo vệ hắn chặt chẽ trong lòng mình. Mà pháo hoa sau khi được châm lửa bởi vì chấn động sẽ nứt toác ra, cơ hồ là lập tức phát nổ, làm nổi lên một trận bụi mù mịt. Rất khó tưởng tượng nếu như người khác vẫn giữ nó trong tay thì sẽ gây ra hậu quả gì.
Cách đó không xa là nơi chuyện trò vui vẻ, mọi người vốn đang hoà thuận vui vẻ lại bị một tiếng nổ lớn của pháo hoa nở rộ giữa không trung làm cho giật mình nhảy dựng.
Đức Phi là người đầu tiên có phản ứng, nàng cực kỳ hoảng loạn bất an gọi một tiếng: “Thừa Vận!” Lập tức bất chấp mà lao đến bên cạnh Đại hoàng tử, để cung nữ đỡ Khúc Hân Nhiên bị sóng xung kích của pháo hoa đập vào người ngồi dậy, hai tay run run cúi xuống ôm lấy nhi tử của mình.
Nàng không ngờ rằng, hiện giờ nàng đã nắm quyền hành trong cung, cũng đã đã từng bước loại bỏ chướng ngại vật trên con đường phía trước, nhưng người quan trọng nhất là nhi tử thân sinh lại xảy ra chuyện ngay trước mắt nàng? Đức Phi tức giận mà nhìn chằm chằm tên thái giám đang run rẩy quỳ xuống, giọng nói tàn nhẫn: “Tiểu Lục Tử, nói cho bổn cung biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Hồi, hồi bẩm nương nương, nô tài, nô tài không biết ạ.” Lòng hắn rối như tơ vò mà quỳ gối ở đó, khóc không ra nước mắt. Đại hoàng tử rất hay đùa nghịch, lại biết hắn là người Đức Phi nương nương xem trọng nhất nên mới không đề phòng hắn. Một khi bị hắn xúi giục liền nóng lòng muốn tự mình làm thử.
Kế hoạch vốn là sau khi chuyện này thành công, hắn đưa đồ vật cho Đại hoàng tử rồi thì có thể lập tức rút về bên cạnh Đức Phi. Cho dù Đại hoàng tử có nhận ra hắn, nhưng một người bị thương nặng hôn mê thậm chí có thể chết non cũng không thể nào chỉ ra và xác nhận hắn được. Thế nhưng đột nhiên một nữ nhân từ đâu nhảy ra làm hỏng hết kế hoạch ban đầu. Hắn kinh ngạc ngã trên mặt đất nên không kịp rút về, đúng lúc bị Đức Phi tóm được.
Bất luận như thế nào, hắn là một cung nhân bên cạnh Đức Phi nương nương, khi Đại hoàng tử bị thương hắn lại có mặt ở đó, dù nghĩ thế nào cũng đều không hợp với lẽ thường. Chuyện đã đến nước này, cho dù hắn có thú nhận hay không cũng là một con đường chết.
Vì người nhà, hắn không thể nói.
“Ồ? Thật thú vị.” Thọ Vương nhìn sự việc phía trước đã vượt ngoài dự đoán, sờ sờ cằm.
Tiết Bích Đào đang nhíu mày xem diễn thì nghe thấy câu nói của hắn, nàng xuyên tạc nói: “Có hứng thú với nàng ta?”
“Xuy.” Thọ Vương bật cười, vén một dúm tóc của nàng lên trêu đùa: “Dung mạo của nàng ta không đẹp bằng ngươi. Bổn vương tò mò là, bởi vì chúng ta là có tình huống đặc biệt nên mới biết người nọ có vấn đề. Còn nàng ta thì sao, làm sao nàng ta biết được?”
1
Tiết Bích Đào không để ý đến câu trước đó, nàng trầm tư một lát, khóe mắt cong cong vương nét cười: “Ngươi nói xem, có phải nàng ta biết không có cách nào cướp Hoàng Thượng từ tay của người khác nên mới dời chủ ý lên người Đại hoàng tử hay không?”
Thọ Vương suýt bị sặc nước miếng, nhưng lo lắng sẽ làm kinh động đến bọn người phía trước, chỉ có thể hạ giọng ho khan.
“A, nó có khuôn mặt anh tuấn giống hắn, nó cũng có giọng nói đầy từ tính giống hắn. Tất cả đều làm người khác mê muội như vậy. Nếu như ta không có được tình cảm của hắn, vì sao không đặt hy vọng lên người con của hắn?” Nếu không phải còn trốn tránh ở sau thân cây thì nhất định Tiết Bích Đào sẽ nói càng thâm tình hơn nữa.
Lúc này Thọ Vương đã không còn ho khan nữa, mà hắn cuộn chặt tay hai tay, bả vai run run rất nhỏ, cố gắng kìm nén để mình không phát ra tiếng cười to.
Chốc lát sau, hắn kề sát vào nha đầu lắm lời này, hỏi: “Tiểu miêu, ngươi có lo lắng hay không?”
“Ngươi là nói……” Trong chốc lát Tiết Bích Đào liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, nghiêng đầu ngây thơ nhìn hắn.
“Không phải ngươi chán ghét nàng ta hay sao? Ngươi đoán xem, liệu hoàng huynh có chuyển qua yêu thích nữ nhân có ân cứu mạng con hắn hay không?” Thọ Vương nhìn kỹ mọi sự thay đổi biểu tình trên mặt nàng, muốn tìm ra đáp án.
“Đúng vậy……” Tiết Bích Đào không giấu giếm, dựa theo những suy nghĩ trong lòng mà đáp, cũng nhìn thẳng vào hắn: “Rốt cuộc Đại hoàng tuổi còn quá nhỏ, không đủ để thỏa mãn ham muốn của nữ nhân. Ngươi thử nói, nếu bổn cung đẩy ngươi qua cho nàng ta, liệu nàng ta có thể buông bỏ suy nghĩ ngu xuẩn này hay không?” Hắn đã dám xem xuân cung đồ do người thật diễn, thì sẽ không để ý đến những lời nói thô lỗ này đâu.
“Các ngươi rất giống nhau.” Nàng nghiêm túc bổ sung.
Thọ Vương nhớ tới trước đó nàng nhắc đến mấy thứ này, nhất thời có chút phiền muộn nói không nên lời. Tâm trạng xem kịch cùng thám thính đã bị tan biến mất rồi, trong đầu ngo ngoe rục rịch lóe lên suy nghĩ muốn bóp chết mèo con đang đứng trước mặt này để thị uy.
Vẫn là bộ dạng nàng ngoan ngoãn tựa đầu vào vai hắn ngủ khi nãy đáng yêu hơn.
Đức Phi vẫn ôm nhi tử bị dọa đang ngây người không buông, dốc hết sức muốn thẩm vấn Tiểu Lục Tử. Khóe mắt bất chợt quét đến đôi long ủng đang tiến lại gần, nàng lập tức thay đổi vẻ mặt, làm ra bộ dáng bi thương, oán giận nói: “Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho Thừa Vận nha!”
“Đang êm đẹp bắn pháo hoa, tại sao người khác đều bình an không có việc gì, chỉ mỗi cái pháo hoa trong tay Thừa Vận là có vấn đề? Thiếp thân thỉnh cầu Hoàng Thượng làm chủ, chuyện này chắc chắn có điều bất thường, mong Hoàng Thượng làm rõ!” Đức Phi thân là nữ nhân hậu cung, nên mọi chuyện trong mắt nàng đều có âm mưu. Cơ hồ đã thành bản năng của nàng.
Hoàng đế trước tiên trầm giọng phân phó đưa Khúc Hân Nhiên đang hôn mê đi chữa trị, tiện thể nhíu mày nói với Đức Phi: “Trẫm sẽ xử lý, ngươi đưa Thừa Vận trở về trước đi.”
Tiệc mừng thọ của Thánh thượng tất nhiên sẽ có rất nhiều tông thân hoàng thất và các quan lớn đại thần ở đây, không thích hợp để Hoàng đế truy cứu xử lý việc nhà. Đức Phi sau khi nghe vậy liền bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nàng nhất thời vì tình thế hỗn loạn cấp bách mà đã quên tình huống trước mắt, lúc này bị Hoàng đế cảnh tỉnh thì tất nhiên sẽ nghe theo hắn phân phó.
Nàng thoáng ổn định lại tâm trạng, để Tương Ngọc dẫn đầu hồi cung chuẩn bị canh an thần.
“Phụ hoàng……” Trong mắt Thừa Vận hiện lên vẻ ỷ lại, sau khi nghe phụ hoàng trấn an mình thì mang theo ánh mắt lưu luyến trong mỗi bước đi, lôi kéo góc áo mẫu phi quay trở về. Thời điểm hài tử gặp chuyện nguy hiểm, có bờ vai rộng lớn của phụ thân ở đó sẽ có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Buổi tiệc mừng thọ tiến hành đến hiện tại bất luận là chủ hay khách thì lực chú ý đều không còn đặt ở chỗ này nữa.
Cho dù là Vân Phi có được Nhị hoàng tử lại an phận nhẫn nhịn không tranh giành, thoáng chốc vẫn cảm thấy tim đập mạnh nhất từ trước đến giờ, phảng phất có thể nghe được thanh âm của dã tâm đang sinh sôi mạnh mẽ. Bên cạnh, Trinh Quý tần cũng có biểu tình kỳ lạ, không biết là thông qua chuyện này đã biết được điều gì. Những cung nhân còn lại, ít nhiều cũng đoán được cục diện hiện tại trong hậu cung.
Vị “Cung nữ” bảo vệ kia nhờ chuyện này sẽ có cơ hội một bước lên trời chăng? Cũng có người biết cung nữ này thật ra là cung phi chưa được thị tẩm trong Lưu Hương uyển, mọi người không khỏi bóp cổ tay thở dài, không có nhân lúc nàng còn nghèo túng mà sớm kết giao với nàng. Thế cho nên, hiện tại không thể chia một bát canh, mượn cơ hội tìm kiếm vinh sủng.
Hoàng đế không quan tâm là các nàng suy nghĩ cái gì, chỉ giao phó chuyện ở đây cho Hiền Phi xử lý, qua loa hạ màn buổi tiệc mừng thọ hôm nay. Cho dù không phải chỉnh thọ, nhưng trong buổi tiệc mừng thọ của mình đã để người ngoài thấy được “việc xấu trong nhà”, khiến sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo chưa từng thấy.
Hắn lập tức phân phó Hùng Nghiêu đến điều tra rõ, còn mình thì đến Vĩnh Thọ cung.
Tiệc đã giải tán, Thọ Vương vẫn giữ vẻ tươi cười trên khóe miệng, hỏi nàng: “Bây giờ trở về?”
“Ngươi nên cảm tạ người đã làm ra chuyện ngoài ý muốn này.” Tiết Bích Đào mỉm cười.
“Hửm?”
“Nếu không ngươi mượn cớ rời đi, hơn nữa một đi không trở lại. Nếu gặp phải người có tâm địa xấu sẽ thổi phồng sự việc này lên.” Cảm giác có người để giảng giải thật tốt.
Rất nhanh, Thọ Vương đã phản ứng lại, hắn cười đáp: “Tội tư thông với hậu phi sao?”
Tiết Bích Đào trợn to đôi mắt hoa đào trừng hắn, không thèm để ý đến hắn. Nàng rẽ nhánh cây quay về cửa mật đạo.
Lần này là ân cứu mạng, kỳ thật nàng cũng rất hiếu kì, không biết trong lòng Hoàng đế sẽ thiên vị hay không.
—
Hoàng Hậu mặt không chút thay đổi mà dựa vào ghế quý phi, không nói lời nào.
Kim ma ma nhìn nương nương nhà mình có chút lo lắng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nương nương kỳ thật đã……” Chuẩn bị rất tốt rồi, chỉ là ngoài ý muốn bị người khác phá hoại.
“Bổn cung vẫn rất sốt ruột.” Hoàng Hậu cười lạnh tiếp lời.
“Nương nương……” Biểu tình của Kim ma ma có chút phức tạp. Cho tới hiện tại, bà đều cho rằng mình là người hiểu nương nương nhất. Bất kể là kế hoạch lần nào, phàm là nương nương có do dự hay có chỗ nào không yên tâm, bà đều có thể đúng lúc lấy ra vật an bài từ trước để trấn an nương nương. Cho đến lúc gần đây muốn ra tay với Đại hoàng tử, nương nương dùng đến những quân cờ mà bà chưa từng biết đến, khi đó bà mới biết được, cho dù bà là vú nuôi của nương nương, cũng không thể biết hết toàn bộ át chủ bài của người.
Nàng nhớ tới thời điểm trước kia khi nương nương vẫn còn là tiểu thư, bản tính thẳng thắn hào phóng như vậy. Ai từng gặp qua nàng cũng đều yêu thích nàng. Rốt cuộc là từ khi nào lại trở thành bộ dạng như hiện giờ, bà có chút hoảng hốt.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Hoàng Hậu: “Chuyện của Lệ Tần cũng chỉ là một lần cảnh cáo của bổn cung dành cho Đức Phi mà thôi, đồng thời cũng để Tiểu Lục Tử mượn cơ hội được nàng ta trọng dụng. Đức Phi luôn cẩn thận trước sau, muốn cài một nội gián đến bên cạnh nàng ta cũng không dễ dàng gì. Bổn cung muốn chọc giận Hoàng Thượng để lui về phía sau màn, sau khi Đức Phi nắm được cung quyền sẽ dần thả lỏng, lúc đó bổn cung dùng đến Tiểu Lục Tử hẳn là không một kẻ hở. Không nghĩ tới Đức Phi thật sự là lơi lỏng phòng bị, lại để một nữ nhân giữa đường xuất hiện phá hủy đại cục này.”
Nói đến đây, Hoàng Hậu có chút tức giận. Có lẽ là hôm nay việc không thành nên muốn tìm người nói hết tâm sự, một vài sự tình mà Kim ma ma không biết cũng được nàng nói cho nghe: “Đức Phi hành sự kiêu ngạo, dựa vào Đại hoàng tử mà không để bổn cung vào mắt, nhà mẹ đẻ lại có thế lực lớn, không dễ khống chế bằng Vân Phi. Nếu như diệt trừ Đại hoàng tử để bồi dưỡng Nhị hoàng tử, khi Hoàng Thượng trăm tuổi, có bổn cung ở đây thì nhà mẹ đẻ của bổn cung cũng sẽ phồn vinh hưng thịnh.”
Kim ma ma không nói gì, nương nương nói tất nhiên là có đạo lý. Nhưng nàng vẫn còn canh cánh trong lòng vì đến tận bây giờ nương nương mới nói ra những tính toán trong lòng nàng với bà, cho dù bà cũng chỉ là một hạ nhân.
“Ma ma, ngươi đừng trách bổn cung.” Không chỉ có Kim ma ma tự nhận là hiểu Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu cũng hiểu Kim ma ma. Nàng không nghe được tiếng bà trả lời, không cần quay đầu lại cũng biết nhũ ma ma của mình đang nghĩ cái gì. Nói xong nàng phóng tầm mắt ra xa, nhìn ra bóng đêm tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ, nàng mệt mỏi nói: “Bổn cung cũng là bất đắc dĩ.”
Phụ thân nàng là Trấn quốc tướng quân, tay nắm trăm vạn hùng binh, uy danh hiển hách, thế lực cường đại, không có người nào dám đắc tội. Kỳ thật không ai biết người như vậy lại càng giống như đi trên lớp băng mỏng, là điều kiêng kỵ của hoàng thất. Cho dù hoàng gia sắc phong nàng làm Hoàng Hậu để đảm bảo vinh sủng, cũng sẽ không dễ dàng yên tâm như vậy.
Không ngờ sẽ được cá quên nơm. Chờ đến khi bình định được biên quan, phụ thân tuổi cũng già, không thể giúp sức được cho hoàng gia, khi đó cũng là lúc Lý gia bị hủy diệt.
Chuyện như vậy từ xưa đến nay đếm không xuể, còn người bày trăm ngàn kế hoạch nhưng chỉ vì đi sai một nước cờ mà thất bại cũng không phải là ít.
Mặc dù là vú nuôi của mình, mặc dù nàng lại tin tưởng bà. Vì phụ thân, vì gia tộc, nàng cũng không thể không cẩn thận. Phía trước chưa phân thắng bại, không nên nói hết những kế hoạch ra ngoài.
“Nô tỳ biết.” Kim ma ma nhìn nương nương yên tĩnh cô độc trước mắt, không còn phong thái trẻ trung tùy hứng nữa. Chỉ còn lại vẻ ngoài ung dung đoan trang, cùng bên trong nội tâm là vô số mưu kế thâm sâu. Khóe mắt vô tình trào ra một giọt nước mắt, bà liền đưa tay lên lau đi, không cần phải nhiều lời nữa.
So với sự vất vả của nương nương, một chút ủy khuất của bà có đáng là gì. Nếu không thể giúp đỡ nương nương, vậy ít nhất bà sẽ không tạo thêm phiền muộn cho người. Đây cũng là chuyện bà có thể làm, là chuyện quan trọng nhất.
—
Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ sắc phong Khúc Hân Nhiên làm thất phẩm ngự nữ, đồng thời, một tên nội thị trong Vĩnh Thọ cung sợ tội tự sát. Nghe nói, hôm trước ống pháo hoa của Đại hoàng tử bị nứt là do hắn hầu hạ không chu toàn, nhầm lẫn hàng thứ phẩm thành hàng thượng phẩm đưa cho Đại hoàng tử.
Mà Đức phi, tuy rằng trong chuyện lần này nàng có chút sơ sẩy, nhưng niệm tình đây là lần đầu nàng tiếp nhận sự vụ trong cung, thánh thượng cũng không có thu hồi cung quyền. Như vậy cũng coi như là cấp cho gia tộc của Đức Phi một công đạo trong việc lần này Đại hoàng tử bị kinh sợ.
Tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng Đại hoàng tử bị thương, người được lợi cuối cùng sẽ là Hoàng Hậu. Như vậy, đã chỉ rõ người nào đứng sau kế hoạch lần này.
Nhưng chung quy lại không có chứng cứ cụ thể nào, cho nên Hoàng Hậu ngoại trừ tiếp tục cáo bệnh không ra, cũng không có bị bất kỳ hình phạt nào như trong tưởng tượng của mọi người.
—
Trong đình viện ở Phương Hoa các, Tiết Bích Đào đưa tay hái một đóa hoa đào xuống, ngón tay vân vê cánh hoa, chỉ cười mà không nói.
Mà Nguyên Trưng đế đứng ở phía đối diện nàng, hắn đưa tay đến bên miệng che đi tiếng ho “khụ khụ”, câu “Cẩn thận kẻo cảm lạnh” nhiều lần muốn nói nhưng bị nụ cười của nàng chặn lại, trực tiếp nuốt vào bụng.
3