Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 27: Oanh Yến
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Trong hoàng cung, tin tức đế vương chuẩn bị muốn đi xuân sưu vừa ra, tất cả phi tần đều giống như nấu nước sôi mà bắt đầu vui mừng. Ngày thường Hoàng đế bận rộn chính vụ, đa phần là nhớ tới phi tử nào liền trực tiếp đi, hiếm khi có tâm tình tốt đẹp mà đi dạo Ngự Hoa viên để có cơ hội vô tình gặp gỡ. Cho dù đụng phải, cũng phần lớn không thích các nàng hoa hòe lộng lẫy mà lao tới.
Đi xuân sưu lại không giống thế, tuy bãi săn rộng lớn nhưng hạ trại cũng chỉ loanh quanh ở một khu, các nàng không cần câu nệ với cung quy, có thể ở trước mặt Hoàng thượng nhiều hơn để tạo chút cảm giác tồn tại, cũng có thể bày ra tư thế hiên ngang oai hùng mà trong cung không phô bày được.
Nói không chừng, Hoàng thượng lại càng thích như vậy?
Danh sách bạn giá nhất thời còn chưa xác định, thấy rõ phía Hoàng đế không giáp mặt nên không có khả năng, mọi người đành phải ra sức ở chỗ này của Hoàng hậu.
Cho nên Trường Xuân Cung cũng nhân lúc việc trọng đại này đây mà náo nhiệt vô cùng.
“Hoàng hậu nương nương ung dung hoa quý, trên đời chỉ có vua của các hoa là mẫu đơn mới xứng được. Thiếp thân tỉ mỉ chăm sóc thật lâu mới được một gốc cây túy yên chi, mong Hoàng hậu nương nương sẽ thích.” Phi tần kia nghe nói Hoàng hậu ở Ngự Hoa viên tản bộ, nghỉ chân ở Phù Bích đình, trong lòng động ý nghĩ, liền ôm bồn hoa nuôi trồng tới lấy lòng.
“Tỷ tỷ nói lời này sai rồi, Hoàng hậu nương nương tôn quý, lại há là cỏ cây hoa lá vô tri này có thể sánh được?” Lập tức liền có phi tần mở miệng phản bác, trong lời nói lại như cũ là nâng lên Hoàng hậu, lấy này để xu nịnh. Sao bản thân lại không nghĩ tới chuẩn bị lễ vật thật tốt nhỉ, tuy rằng Hoàng hậu nương nương kiến thức rộng rãi, nhưng lễ nhẹ thì có tỏ vẻ kính trọng sao. Lại để cho nữ nhân này đoạt trước.
“Thiếp thân nghe nói ngày gần đây nương nương bị ho khan, liền tìm một phương thuốc cổ truyền, lấy tám tiền[1] thủy trúc diệp[2] tươi làm thuốc dẫn, thêm mật ong, xuyên bối[3], tỳ bà[4] cùng quả lê, thêm rượu vào chưng lên. Dù không thể áp xuống bệnh kia, cũng là một phen tâm ý của thiếp thân, mong nương nương vui lòng nhận cho.” Có phi tần khác không cam lòng yếu thế, lập tức nhận lấy cái hũ mà cung nữ bên cạnh vẫn luôn ôm lấy rồi tự mình trình lên Hoàng hậu.
([1]tiền (钱): đơn vị đo khối lượng, còn gọi là hoa, chỉ, đồng cân (=1/10 lạng)
[2]thủy trúc diệp: tên một loại thảo dược Trung Quốc
6
[3]xuyên bối: tên một loại thảo dược của Trung Quốc, trị chứng ho, đờm
[4]tỳ bà: hay còn gọi là lô quất, nhót Tây; cây có quả ăn được, lá có thể làm thuốc (hình dạng trái như dáng đàn tỳ bà))
7
Phi tần tặng hoa lúc đầu vừa mở màn đã bị người đoạt cơ hội xu nịnh, người này vừa nói ra như vậy còn không phải có vẻ nàng chỉ biết chơi đùa thưởng nhạc, không bằng nàng ta nơi chốn quan tâm Hoàng hậu nương nương, mới ho khan vài tiếng đã chú ý tới sao? Nàng lập tức hắng giọng nói: “Hoàng hậu nương nương của chúng ta thân mình quý giá, cũng không phải là cái đồ vật bẩn thỉu gì đó cũng có thể uống đến trong bụng được. Tỷ tỷ đã nói là phương thuốc cổ truyền, càng không thể sốt ruột vội vã dâng lên, đợi chính mình thử qua cũng không muộn.”
Phi tần kia giận dữ, ngươi hiến ân cần của ngươi, ta xin ân huệ của ta, liên quan gì ngươi mà xen vào?
Còn nói đồ vật nàng đưa là bẩn thỉu, lại nói nàng quá mức vội vàng không màng thân mình của nương nương. Thật là quen biết cũng không thể nhịn.
Đều là tiểu phi tần không có tên tuổi như nhau, ai cao quý hơn ai chứ?
Nàng che miệng cười ha ha, nói: “Muội muội vội gì chứ, tất nhiên thiếp thân tự mình thử qua rồi mới trình lên tới Hoàng hậu nương nương. Nương nương thân mình quý giá không cần thiết muội muội nói, thiếp thân làm sao không biết. Muội muội vội như vậy, người không biết còn tưởng là muội muội và thiếp thân cùng tìm thấy phương thuốc này, rất sợ thiếp thân không biết nặng nhẹ cơ.”
Ngươi dựa vào cái gì mà không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc người khác!
“Ta…” Phi tần kia bị hai lần hạ mặt mũi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hơi có chút ngượng ngùng.
Hoàng hậu bị chúng tinh phủng nguyệt tất nhiên là cười sung sướng, ai không muốn được vây quanh đâu? Nhưng các nàng ầm ĩ lên cũng khó coi, chờ các nàng cãi cọ vài câu, mới mở miệng nói: “Được rồi, tâm ý các ngươi bổn cung đều biết. Không cần vì chút việc nhỏ không đáng kể này mà phân cao thấp. Hậu cung này phi tần ở chung hòa hợp, vạn tuế gia thấy mới có thể vui vẻ, mới bằng lòng tới nhiều đúng không?”
“Bằng không nhìn thấy các ngươi ầm ĩ không thôi, làm sao có thể thích thú cho nổi.” Hoàng hậu vừa ra tay, lập tức sắc bén chọc thẳng đến trọng điểm. Vốn dĩ các nàng lấy lòng Hoàng hậu cũng là vì chuyện bạn giá, bạn giá tự nhiên là vì muốn được vạn tuế gia coi trọng, cũng chỉ vì sợ người khác đoạt cơ hội liền náo loạn lên, trái lại lẫn lộn đầu đuôi.
Vì thế chúng phi tần tức khắc im tiếng, bắt đầu một vòng mới phụ họa cho nhau, không khí hòa hợp, lắng nghe thì vẫn là trong bông có kim, đao quang kiếm ảnh.
Chỉ cần không nói đến đỏ mặt tía tai, Hoàng hậu cũng liền mặc các nàng.
Mấy vị phi tần lâu dài không được lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, tất nhiên tinh lực tràn đầy, không cho cãi nhau thì có khi lại sinh ra ý nghĩ bậy bạ, tâm tư quỷ quái.
Tiết Bích Đào cùng mấy người Nghi Quý nhân cũng có bầu không khí rất là hòa thuận, ngồi ở trong đình xem diễn ăn hạt dưa, không phải nàng cũng muốn tới xum xoe, chỉ là hậu cung ít hoạt động giải trí, cả ngày nhốt ở trong viện các của mình cũng nhàm chán. Thừa dịp gần đây tất cả mọi người đều đang tranh nhau vào danh sách bạn giá, ít có tính kế, rốt cuộc nàng cũng chịu chui ra khỏi mai rùa đen, tới hoạt động một chút, giao tế một chút.
Tuy rằng đại bộ phận nội dung hoạt động chính là uống trà, ăn điểm tâm, xem kịch vui.
Hôm nay nàng mặc một cái áo màu lúa chín có cổ tay viền hoa, bên dưới là váy dài bằng lụa trắng thêu cánh hoa hàm tiếu màu tím nhạt siết eo, ngồi yên lặng ở đằng kia, thật có một phen cảm giác thanh tân thoải mái. Không giống thường ngày – luôn là nũng nịu yêu kiều như làm từ đường mật.
2
Gió xuân thổi qua khiến gợn sóng trên mặt hồ tạt tới, mang theo mùi hương thoang thoảng thanh khiết của lá sen xanh, tuy không quý hiếm gì nhưng khiến người ta cảm nhận được sức sống.
Quần áo mùa xuân có tay áo rộng, bị gió thổi lật, Bích Đào quay đầu, tìm nơi cơn gió đến, đôi mắt long lanh khẽ chớp, để gió thổi qua. Lọn tóc mai rời rạc lại bị phất đến bên má hồng, nhẹ nhàng lay động, có chút ngưa ngứa. Nàng giật giật cái cổ oánh bạch, muốn dùng vai tới cọ.
Vươn nghiêng bàn tay to, thuận theo ý nàng mà giúp nàng vén sợi tóc về sau mang tai.
“Đang nhìn cái gì?” Thanh âm kia trầm thấp, ẩn ẩn có chứa ý cười, rồi lại khiến người ta không nắm rõ được, không biết là có thật sự đang cười hay không.
Cả đình ríu rít nữ nhân lúc này đều tĩnh lặng lại, hoặc thẹn thùng rũ mi, trộm liếc khóe mắt, hoặc nhón chân mong chờ, lòng tràn đầy trông ngóng nhìn nam nhân đứng ở chỗ kia.
Trong lòng Tiết Bích Đào đột nhiên giật mình, nàng che ngực.
Nàng nghĩ, nam nhân được ở trên vị trí tối cao được vạn chúng chú mục, lại chịu mọi cách mà sủng ái một nữ nhân. Như vậy mặc kệ nữ nhân kia là cái dạng gì, chắc hẳn lòng hư vinh đều sẽ được đến thỏa mãn cực đại.
Thật đáng tiếc đây không phải xã hội một chồng một vợ.
“Đang nhìn gió.” Nàng ăn ngay nói thật, mặt mày buông xuống, từ góc độ của Hoàng đế lại có thể thấy được má lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khóe môi nàng, xinh đẹp duyên dáng.
Thật giống như cảnh trong tranh, vốn là tĩnh lặng. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái, hoa văn liền chuyển động, thong thả mà sống dậy vì hắn. Sinh động như thế.
Hắn giống như lại phát hiện được một mặt khó thấy của nàng.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Ban đầu Hoàng đế xuất hiện mọi người trở tay không kịp, ngay cả Hoàng hậu đều ngạc nhiên, hiện nay lấy lại tinh thần, tất nhiên là vội vàng trước hết vấn an cho chu toàn quy củ.
Thế là tất nhiên oanh oanh yến yến xung quanh cũng đều khẽ động vòng eo, ủy thân hành lễ. Thanh âm vang lên như tiếng chim hoàng oanh, oanh oanh thánh thót.
Các nàng thật sự cảm nhận được bầu không khí hòa thuận giữa Hoàng đế cùng Tiết Tiệp dư, nhưng tuyệt đối không có ý tứ thành toàn, đều ước gì nhanh tìm ra cái lý do đứng đắn để phá hư. Thỉnh an này, còn không phải là cái lý do đứng đắn đó sao.
2
Hoàng đế như là lúc này mới thấy các nàng, thu hồi tầm mắt khỏi Tiết Bích Đào, giơ tay nói: “Miễn lễ.”
“Phụ hoàng!” Một tiểu chính thái [5] phấn nộn mặc trường bào nhỏ màu xanh ngọc chui ra từ phía sau Hoàng đế, nó nắm chặt góc áo của Hoàng đế, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ tức giận khi nhìn về hướng Tiết Bích Đào.
([5]tiểu chính thái: thuật ngữ này có nguồn gốc từ Nhật Bản (シ ョタ), là từ tương tự như Lolita, được sử dụng để mô tả các bé trai nhỏ và đáng yêu, thường được dùng để chỉ các học sinh tiểu học. (nguồn: baidu))
6
Hừ, nữ nhân này chui ra từ nơi nào, dám làm phụ hoàng quên hắn ở một bên!
Tiết Bích Đào xoay mặt đi, không nhìn ánh mắt căm thù của tiểu hài tử.
Tiểu Nghiên đã từng cảm thán rằng Hoàng tử cổ đại dù nhỏ tuổi đã trưởng thành, sớm phúc hắc, biết tiết tháo hiểu lễ nghi, hiểu được che dấu cảm xúc chân thật của bản thân, đều là nói xạo a, địch ý chói lọi như vậy, người mù mới nhìn không ra.
Chờ nàng xuyên trở về, nhất định sẽ nói cho Tiểu Nghiên, bảo bối à, trong sách dù có ngôi nhà vàng [6], nhưng trong sách còn có mái nhà tranh a.
([6]ngôi nhà vàng: chỉ những điều quý giá hoặc cuộc sống giàu có, cao quý (một cách nói của người Hoa))
“Thừa Vận, làm sao vậy?” Hoàng đế đối với Đại nhi tử này vẫn là rất thích, từ nhỏ hắn đã được phụ hoàng tự mình nghiêm khắc dạy dỗ, không thể giống các huynh đệ khác tùy ý chơi đùa, ngăn chận tính tình của bản thân. Cho nên hắn đối với Đại nhi tử không tự giác mà sủng thêm vài phần, dùng để đền bù phần thiếu hụt trong lòng mà tuổi thơ của hắn không thể có được.
Lại thấy nhi tử ngẩng đầu nhìn chằm chằm thẳng vào Tiết Bích Đào, sau đó cười, nãi thanh nãi khí mà nói: “Vị nương nương này thật lạ mặt, nương nương bên cạnh phụ hoàng luôn rất lạ mặt, chưa chờ được nhi thần thấy quen đã không thấy tăm hơi.”
12
… Tiết Bích Đào nhận ra.
Tuy rằng tính cách không khớp, nhưng Tiểu Nghiên à, ngươi nói đúng rồi.
Hoàng đế cũng không kinh ngạc, tính cách con của hắn, đương nhiên hắn biết. Nhưng hắn còn chưa kịp tự hỏi làm sao để trấn an Tiết Bích Đào, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng non nớt mềm mại không kém.
1
“Không nghĩ tới trí nhớ Đại hoàng tử không tốt như vậy.” Tiết Bích Đào thực ưu sầu mà nhìn nó, sau đó chuyển hướng về phía Hoàng đế: “Hoàng Thượng, có từng mời Thái y cẩn thận xem qua chưa?”
Hoàng đế vừa nghe, tức khắc liền muốn cười, lập tức liền biết vật nhỏ này bỡn cợt mà trêu đùa người. Đợi xem được biểu tình nàng rồi lại bị biểu tình chân thành tha thiết của nàng khiến cho có chút hồ đồ, chẳng lẽ là thật sự?
Tiết Bích Đào giả cái khác không được, như làm bộ mặt thành khẩn chính là từ nhỏ luyện đến lớn. Phàm là chỉnh người sẽ lại bày ra khuôn mặt này, người ta còn phải tự nghi ngờ trong lòng xem có phải chính mình đã đoán sai, thử lần nào cũng linh.
“Ngươi mới trí nhớ không tốt đấy!” Quả nhiên tiểu chính thái xù lông.
Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, Tiết Bích Đào có tư duy của người hiện đại, chiêu số thường thiên kỳ bách quái [7] khó thăm dò, hắn vừa nghe nói đến trí nhớ của bản thân, tất nhiên là muốn cải chính! Cũng không thể để phụ hoàng xem thường hắn.
([7]thiên kỳ bách quái: cụm từ dùng để mô tả những thứ, những điều kì lạ, rất lạ)
“Ngày hôm qua ta đã đọc thuộc được hết 《 Thanh Luật Khải Bàng》rồi đấy! Đó chính là nhiệm vụ phụ hoàng vừa mới giao thôi, phụ hoàng, có đúng không?” Tiểu chính thái lấp lánh mắt to, vẻ mặt chờ mong nhìn phụ hoàng.
“Khụ, phải.” Hoàng đế nắm tay ho khan một tiếng, một bên là nhi tử một bên là nữ nhân sủng ái, loại trận tiểu hài tử cãi nhau này, kỳ thật hắn chẳng muốn tham gia chút nào.
Tiểu chính thái rất đắc ý, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Tiết Bích Đào.
Tiết Bích Đào dùng ánh mắt không quá tín nhiệm nhìn nhìn hắn, cũng ngẩng đầu nói: “Thiếp thân không tin đâu, trừ phi hiện tại Đại hoàng tử liền đọc ra đây nghe một chút.”
Tiểu chính thái vừa thấy lời phụ hoàng nói mà nàng còn không tin, lập tức quyết định muốn bảo vệ uy nghiêm của phụ hoàng! Vì thế kiêu ngạo: “Đọc thì đọc!”
“Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối tình không. Lai hồng đối khứ yến, túc điểu đối minh trùng……”
Các phi tần ở một bên muốn nhìn Tiết Bích Đào lúng túng hoặc không biết chống đỡ đều phải thất vọng, hơn nữa các nàng phát hiện, một khi Đại hoàng tử bắt đầu đọc, các nàng làm sao dám đánh gãy hắn cùng Hoàng đế nói chuyện đây? Lúc này thất sách, biết sớm như vậy, thế nào cũng muốn ngăn bọn họ đối chọi.
Tiểu hài tử mà, lấy chút điểm tâm dỗ là xong, so đo làm cái gì chứ.
Khi các phi tần đang vò khăn tay nghĩ đối sách. Tiết Bích Đào cách Hoàng đế gần nhất lại thừa dịp Đại hoàng tử không chú ý, bước chân dịch một chút về phía Hoàng đế, nàng túm túm cố tay áo Hoàng đế, khi hắn nghi hoặc nhìn qua thì thuần nhiên cười, thanh âm mềm nhẹ: “Thật ra thiếp thân rất biết dạy hài tử.” Nàng nhìn về phía Đại hoàng tử đang nghiêm túc đọc, ngăn cách hoàn toàn với mọi thứ bên ngoài.
Hoàng đế bừng tỉnh, thì ra nàng còn nhớ rõ hắn từng nói nàng trẻ con như vậy, làm sao nuôi lớn hài tử.
Thật là thù dai.
“Ngươi không biết dạy cũng không sao, có phu tử.” Hoàng đế cũng thực nghiêm túc mà đề nghị với nàng.
Hắn chưa quên tật xấu thay từ sửa câu của nàng.
“Hoàng thượng ~” Tiết Bích Đào ở trước mặt chúng phi cười xinh đẹp với Hoàng đế, thanh âm yêu kiều. Sau đó nhân lúc Hoàng đế thất thần, tay áo rộng khẽ nhúc nhích, che khuất cái tay đang giở trò ở bên dưới, hung hăng nhéo một cái lên eo Hoàng đế.
Lại nhẹ nhàng xoa xoa. Cánh môi phấn nộn kia hơi hấp hé, dường như nếu nơi này không phải đình đài giữa hồ, nếu không phải ban ngày, không ở trước công chúng, nàng liền sẽ thổi thổi cho hắn.
6
Nhất thời Hoàng đế chỉ cảm thấy đau đớn giao hòa cùng một loại cảm giác khác, làm hắn có chút run rẩy.
2
Đôi mắt hắn lập tức bốc hỏa.
Nữ nhân này cũng thật dám xuống tay!
Lại không biết đôi tay nhỏ non mềm kia của nàng làm cách hay gì, thế nhưng câu dẫn được hắn.
Càng cố tình nơi này không phải tẩm điện, làm hắn muốn trừng phạt vật nhỏ ưa bỡn cợt này cũng không được.
Chúng phi tần cũng chỉ thấy Tiết Bích Đào nhoẻn miệng cười với Hoàng thượng, kết quả Hoàng thượng như bị câu hồn, nói với Hoàng hậu: “Trẫm còn có chính vụ trong người, liền không quấy nhiễu hứng thú của các ngươi. Chờ Thừa Vận đọc xong, liền đưa về chỗ Đức phi đi.”
Sau đó hắn đưa cho Tiết Tiệp dư một cái ánh mắt (kỳ thật là trừng mắt), rồi bãi giá đi về hướng Dưỡng Tâm Điện.
Đây, đây là chuyện gì?
Khó khăn lắm Hoàng thượng mới tới Ngự Hoa viên một chuyến! Thế mà để Tiết Tiệp dư câu đi rồi? Nếu đây không phải là dùng yêu thuật của hồ ly tinh, nói cái gì các nàng cũng không tin!
Hoàng đế nói có chính vụ, kết quả lại trở về tẩm cung, nếu các nàng còn không rõ thì cũng quá ngu ngơ.
Lại chờ nửa canh giờ, đó chính là thời gian lật thẻ bài.
Các nàng thật sự nghĩ không ra có cái lý do gì có thể khiến Hoàng thượng không lật thẻ bài của Tiết Tiệp dư.
“Tiết Tiệp dư thật đúng là…” Có phi tần gấp gáp muốn nói vài câu, lại bị Tiết Bích Đào triệt lời nói.
Hoàng đế vừa đi, Tiết Bích Đào không cần cho hắn mặt mũi, tức khắc hiện nguyên hình. Nàng liếc xéo phi tử kia một cái, lại cười nói: “Ngươi cũng muốn đọc thư, hả?” Người nọ im tiếng.
Tất cả mọi người im tiếng. Trong lòng hò hét: Hoàng Thượng! Ngài mau quay lưng lại nhìn xem bộ dáng hiện tại của nàng ta a!
1