Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 26: Tháng Tư
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Bất tri bất giác đã tới tháng tư, quần áo dày cộm của mùa đông đã sớm đổi mới thành quần áo xuân mỏng hơn. Trong thiên địa, vạn vật đang ngủ đông như bừng tỉnh, khắp nơi gió xuân ấm áp, cỏ xanh mơn mởn, một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
3
Trong cung, các phi tần đã bắt đầu phô bày đường cong lả lướt khi được lộ ra khỏi lớp quần áo dày nặng của mùa đông, nhìn về xa xa, đều là mỹ nhân bước đi uyển chuyển, cử chỉ lả lướt, xuân lan thu cúc, yến gầy hoàn phì, đủ mọi màu sắc. Thật sự làm người ta phải thở dài, nhiều mỹ nhân đáng yêu như vậy, lại chỉ để một người hưởng mà thôi.
Đã thế còn không thể mưa móc đều dính, lại để một tiểu nha đầu mới vào cung không lâu chiếm vị trí đầu, được sủng ái phi thường. Còn không xuân phong đắc ý sao.
Đương nhiên, sủng ái này cũng không phải độc sủng, nếu không hậu cung đã bị những nữ nhân luôn đố kị nhau lật tung lên rồi.
Trừ bỏ phi tần địa vị cao là những phân vị không đổi, Cảnh Dương cung: Nghi Tài nhân tấn lên Quý nhân, Phó Bảo lâm tấn lên Tài nhân. Thừa Càn cung: Ôn Tuyển thị tấn lên Ngự nữ. Hàm Phúc cung: Ngô Canh y tấn lên Thải nữ, ngay cả tỷ tỷ của Tiết Bích Đào – Tiết Lục Ngạc cũng tấn chức một bậc thành Mỹ nhân. Trong đó, có thể cùng Tiết Bích Đào sánh vai cũng chính là Nghi Quý nhân đã được tấn hai cấp.
1
Cái này làm cho người có địa vị tương đương nàng ta mà lại vẫn dậm chân tại chỗ với vị trí Tài nhân là Mẫn Tài nhân chịu không nổi, mũi giáo cũng tạm thời từ chỗ Tiết Bích Đào chuyển tới trên người Nghi Quý nhân. Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân do lần trước bị Tiết Bích Đào làm cho sợ.
Nghi Quý nhân kia nhìn ôn thiện, nhã nhặn, lịch sự nhưng cũng không phải dễ bị bắt nạt, tất nhiên không để Mẫn Tài nhân tùy ý nói năng. Thế nên tất cả mọi người lại được nhìn rất nhiều trò hay.
Ngày qua ngày, cũng đỡ nhàm chán.
Trữ Tú cung, Phương Hoa Các.
Tiết Bích Đào tay cầm cây kéo bạc, chọn một cành không ra quả mà cắt bỏ, nàng cẩn thận tỉ mỉ từng chút, cung nhân cúi đầu chờ ở một bên nghe được “Răng rắc” một tiếng.
Lau mồ hôi, họ nghĩ thầm, cuối cùng là cắt xuống rồi.
Lại nghe được thanh âm nũng nịu hờn dỗi của chủ tử vang lên: “Hừ, lại cắt hỏng rồi, ý định đối nghịch với ta à. Phụng Tử, lại đổi một chậu khác tới!”
“Chủ tử” Phụng Tử rất là bất đắc dĩ mà khuyên nhủ: “Đây đã là bồn hoa hàm tiếu[1] thứ năm ngài cắt hư rồi, nếu không, ngài nghỉ ngơi một chút lại cắt tiếp?”
[1] hoa hàm tiếu: Hàm tiếu, lan tiêu hay dạ hạp hương (danh pháp khoa học: Magnolia figo) là một loài thực vật có hoa trong họ Magnoliaceae. (nguồn: Wikipedia)
1
Ngụ ý chính là: hôm nay chủ tử ngài không vui, đừng lại tàn hại cây non mùa xuân.
Tiết Bích Đào tự hỏi trong chốc lát, dứt khoát nói: “Không cần.”
Phụng Tử xoa xoa ấn đường, thật không có cách nào với việc chủ tử ngày càng thoải mái bày ra tính tình nóng nảy. Gần đây nàng rất là nhớ nhung tiểu thư yếu đuối ngày trước a, ít nhất hầu hạ không vất vả như vậy.
Đang muốn đi dọn bồn hoa thứ sáu lên, liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đến gần.
“Cái gì mà không cần?” Quả nhiên, là Nguyên Trưng đế.
3
“Hoàng thượng ~” Tiết Bích Đào vẫn là ngữ khí yêu kiều gọi người, khuôn mặt tươi cười lại càng xinh đẹp ngọt ngào, làm Hoàng đế không khỏi có chút tim đập thình thịch.
Không biết sao vật nhỏ lại thế này, gần đây trở nên càng ngày càng ngọt.
Hắn ôm lấy nhân nhi [2] gần như lao tới đây, vuốt đầu nàng đo đạc một chút, nói: “Lại cao lên rồi.”
([2] nhân nhi: cách gọi yêu và sủng nịch)
Đồ quỷ này, luôn bức bách nàng ăn món có lượng protein cao, không cao lên mới là lạ.
4
Huống chi nàng có bỏ thêm hai điểm “Chân dài eo thon”, trong ngoài cùng nhau tác động như thế, tự nhiên thoáng cao vài cen-ti-mét. Mặt khác, nàng còn bỏ thêm vài điểm ở mật đào hương, khí chất ngọt ngào cùng thanh âm mềm mại, chẳng qua hương hoa đào thì điểm số không đủ, mùi hương mơ hồ là nghe không rõ. Nhưng tổng điểm kỹ năng đã được hai mươi lăm điểm, hoàn thành một phần tư nhiệm vụ, làm nàng có chút vui vẻ.
3
Nàng nhìn Hoàng đế đang thỏa mãn đắc ý nhìn nàng, mạc danh kì diệu mà có loại cảm giác cẩu Hoàng đế đang nuôi dưỡng nàng.
Nàng lắc lắc đầu, muốn lắc rớt cái ý nghĩ kỳ dị này.
Nàng nhón chân muốn tiến đến bên tai Hoàng đế, phát hiện độ cao vẫn là không đủ, vì thế ngoéo ngón út một cái, chờ Hoàng đế cúi đầu thì kề tai hắn nói nhỏ: “Ưm, thiếp thân muốn cảm tạ Hoàng thượng có công bồi dưỡng tươi tốt nà.” Hai chữ “tươi tốt” đặc biệt nhấn rõ ràng.
Vật nhỏ!
Lá gan càng lúc càng lớn.
Hoàng đế nâng eo đem nàng ôm cao, mày kiếm nghiêng nghiêng, hỏi nàng: “Muốn cảm tạ thế nào đây?”
Tục, Tiết Bích Đào muốn ném cho ánh mắt xem thường. Nhưng nhìn cái góc độ trực diện này không tốt, nhất định sẽ bị phát hiện, cho nên nàng nhịn xuống.
Thời điểm Hoàng đế muốn ôm lấy nàng, cung nhân liền rất có ánh mắt mà lui xuống, nàng cũng không hề cố kỵ mà quấn hai chân mềm dẻo lên eo Hoàng đế, giật giật thân mình, cười khanh khách, càng thể hiện rõ vẻ sủng phi hồ ly tinh mê hoặc chủ.
Môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng ngậm lấy hầu kết của hắn, tinh tế gặm cắn, đợi khi hắn rên ra một tiếng thở dài, đầu lưỡi lơ đãng mà khẽ liếm qua, càng khiến hắn đưa tay xuống dưới, ôm cái mông nhỏ của nàng, dính chặt nàng vào trong lồng ngực hắn.
Nàng lướt qua rồi liền ngừng lại, nâng lên làn mi cong cong tinh xảo như trăng khuyết, mênh mông mênh mang mà nhìn hắn, đọc nhấn rõ từng chữ: “Hoàng thượng, mau buông thiếp thân ra. Thánh nhân có nói, không thể ban ngày tuyên dâm.”
Hoàng đế nhìn mắt nàng tràn dầy mê dục, rồi lại bị lời nói vừa vặn kia ngăn trở, hắn hung hăng cắn khuôn mặt nàng một ngụm rồi mới bằng lòng bỏ qua.
“Quỷ tinh linh.”
“Thiếp thân đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.” chân nàng vừa rơi xuống đất, liền nhanh như chớp mà chạy ra xa, còn ở bên cạnh cửa sổ phía xa cười khanh khách mà hành lễ với hắn.
Hắn lập tức muốn nghiến răng.
May mà nàng biết cách a dua lấy lòng hắn, mới miễn cho một phen chịu hoạ: “Hoàng thượng mau tới nhìn bồn hoa thiếp thân mới cắt xem thế nào?”
Hoàng đế đi qua nhìn, bồn hàm tiếu kia bông nhỏ không đáng kể thì còn, những nụ hoa màu vàng nhạt nở rộ thì cũng đã bị cắt rớt hết xuống đất, thảm không nỡ nhìn.
Điều này làm cho Hoàng đế không muốn đả kích nàng có chút không thể nào nói nên lời, nửa ngày mới nói ra sáu chữ: “Có một phen phong vị khác.”
“Hoàng thượng đáng ghét.” Tiết Bích Đào xoay thân mình qua: “Rõ ràng không đẹp chút nào, còn nói kiểu mập mờ như thế để chê cười người ta, đáng ghét!”
Thật là khó chơi!
Nếu Hoàng đế là người hiện đại, hiện tại nhất định sẽ chửi thầm một tiếng, bà nó cô nãi nãi này thật không dễ trêu chọc. Đáng tiếc hắn là người cổ đại, cho nên hắn không có phát tiết qua từ ngữ, chỉ có thể nghẹn lời.
Đương nhiên, hắn vẫn là một Hoàng đế, cho nên dù là nghẹn, cũng không thể nghẹn quá mức. Nếu không long thể có bệnh nhẹ, sẽ có hại với giang sơn xã tắc.
Vì thế hắn kéo tay nàng qua, mở lòng bàn tay ra đánh khẽ một chút, hừ lạnh nói: “Nói nói cái gì đó, cái gì mà trẫm đáng ghét.”
Cô nãi nãi bắt nạt kẻ yếu nhất thời mềm thành quả hồng, mặc người đắn đo, nàng ấp úng: “Nào, nào có, người ta rõ ràng nói chính là nở rộ ——”
“A, mùa xuân, trăm hoa đua nở, hoa cúc nở, hoa hồng nở, hoa lam, hoa đỏ, hoa tím nở, cánh hoa kiều nộn, nhụy xinh nở rộ.” Nàng ngâm vịnh rất là nghiêm túc.
Hoàng đế giận đến vui vẻ.
2
Hắn cúi đầu thấy lòng bàn tay nàng đỏ một khối, bất đắc dĩ mà thở dài: “Tiểu thiếu nữ mà như hài tử, trẫm còn không có dùng sức đã đỏ rồi.”
“Bởi vì thiếp thân da mỏng nha, những kẻ mà đánh không đau đều là da dày,” nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cuối cùng còn thêm câu: “Đặc biệt là da mặt.”
4
“Còn nói, chỉ ngươi da mặt dày. Ngươi nói xem ngươi lấy từ trẫm bao nhiêu thứ tốt rồi?”
“Đó là người ta có được bằng lao động vất vả cần cù mà!” Nàng thu hồi tay, kì quái mà lẩm bẩm.
“Lao động gì?” Hoàng đế nghi hoặc mà nhìn nàng.
1
“Không, không có gì…” Nàng nhanh chóng muốn lừa gạt qua đi, thay đổi đề tài: “Hoàng Thượng đi nhìn qua An Tuyển thị chưa? Hôm nay nàng ấy thế nào?”
An Tuyển thị kia cũng thực sự không dễ dàng, mấy tháng rồi không biết bị ám toán bao nhiêu, xui xẻo khổ cực đến không ngừng. Đương nhiên, cũng không bài trừ trong đó còn có khả năng tự mưu tính để giành sủng.
Hoàng đế nhẹ nhàng bâng quơ mà “Ừ” một tiếng.
Thiên gia vốn là tình mỏng, tuy nói đối với hài tử của mình thì hắn cũng có điều chờ mong, nhưng nếu mẹ đẻ của hài tử mà bảo hộ đứa nhỏ còn không làm được, sau này sinh ra thì cũng chẳng có cách nào để luôn coi chừng đứa nhỏ. Huống chi, nếu An Tuyển thị dám giấu diếm ba tháng mới cho hắn biết, tất nhiên là tự mình có nắm chắc, hắn cần gì phải vì nàng ta mà phí tâm tư này?
Tự nhiên, nếu là vật nhỏ sinh hài tử, phải nói cách khác.
Hắn nghĩ mà cong môi, xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của nàng, nói: “Chính mình còn giống hài tử, thật không hiểu ngươi muốn làm thế nào để nuôi lớn hoàng tử của trẫm.”
Tiết Bích Đào đỏ mặt.
Nàng giống như càng ngày càng tùy ý, đương nhiên, lần này nàng có nắm chắc chừng mực, làm nũng giả ngây, nhưng chưa từng dẫm đến điểm mấu chốt của hắn. Cho nên cứ lộ rõ một mặt ương ngạnh của bản thân, đã thế dường như Hoàng đế còn rất vui vẻ.
“Người ta như vậy đều là bị Hoàng Thượng chiều hư,” nàng mềm mỏng phản bác, không thuận theo mà quơ quơ bàn tay to của hắn: “Hoàng Thượng muốn tìm đầu sỏ, chính mình đứng mũi chịu sào đi nha.”
“Ngươi a.” Ánh mắt Hoàng đế hơi mang sủng nịch, cười than một câu.
Tiết Bích Đào đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu, nàng hỏi: “Hoàng thượng, xuân sưu[3] định ở khi nào? Thiếp thân cũng muốn đi theo.”
([3]xuân sưu: ở cổ đại, khi mùa xuân về Hoàng gia thường tổ chức đi bãi săn.)
“Ngươi?” Hoàng đế nghiền ngẫm mà liếc mắt đánh giá nàng một cái, rồi nói: “Thân kiều thể nhược, đánh không được con mồi lại muốn khóc nhè.”
Tiết Bích Đào giận dỗi.
Xác thật là thân kiều, một phương diện là bản thân nàng, còn lại chính là thuộc tính tăng thêm, nhưng nếu nói thể nhược, tuy nói nguyên chủ thân thể không tốt, nhưng rõ ràng nàng có thêm điểm vào thể chất khỏe mạnh, nơi nào mà thể nhược chứ! Nơi nào!?
“Thiếp thân không có thể nhược đâu nha, khỏe mạnh tráng kiện lắm nha! Cơm có thể ăn hai chén đó nha!” Nàng ngẩng đầu nhỏ đưa kháng nghị.
5
“Một chén còn lại là trẫm dỗ ngươi ăn.” Hiện giờ đúng là giai đoạn nàng đang cao lên, hắn lo lắng nàng thể chất mảnh mai thì khi sinh nở sẽ có nguy hiểm, tại phương diện này thực sự phí không ít tâm tư.
11
“Kia, kia cũng là ăn vào trong bụng thiếp thân.” Nàng chột dạ.
Nàng hay ăn vặt nên dùng cơm rất ít, đồ ăn đều không dùng nhiều là đã có thể no, cũng sớm dưỡng thành thói quen. Huống chi khối thân mình này ban đầu cực kém, ăn nhiều còn khiến dạ dày đau, tất nhiên nàng sẽ không miễn cưỡng chính mình.
Cũng phải đến khi Hoàng đế hạ lệnh, nàng không thể không cho hắn mặt mũi.
Đế vương tôn quý dỗ nàng ăn nhiều hơn, đó là ban ân, nàng không thể không nghe nha.
“Ừ, là ngươi ăn.” Hoàng đế từ bỏ cùng nàng gây rối vô cớ, theo nàng nói một câu, rồi sau đó ý xấu mà bám vào bên tai nàng cười khẽ: “Nếu là thật sự khỏe thì liền chứng minh cho trẫm xem. Ít nhất, đừng cứ ngất xỉu, khiến trẫm không thể tận hứng, hửm?”
Tiết Bích Đào dẫu miệng. Lại một lần chửi thầm phụ thân kia của mình, đúng là mắt mù mà. Cẩu Hoàng đế không gần nữ sắc, heo mẹ đều có thể lên cây.
9
Thời thời khắc khắc không quên dùng những lời này chọc nàng.
Quả thực là nghiện rồi.
Trên thực tế, Nguyên Trưng đế cũng xác thật cảm thấy chính mình có chút nghiện. Hắn liền thích nhìn bộ dáng nàng vừa tức vừa vội, vừa nũng nịu vừa bực, má thơm ửng đỏ, cổ trắng nhẹ gân, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh kia nhìn thẳng qua, đẹp, thật đẹp.
Hắn cầm lòng không đậu mà vuốt ve khóe mắt nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Ta là cái gì của ngươi????
Tiểu Đào: Ngươi là mục tiêu nhiệm vụ của ta nha! (●ω●)
Hoàng đế: (thất vọng) A, ta chỉ là đoạn số liệu a?(╥_╥)
2
Tiểu Đào: ( cười ngọt ngào ) Như vậy, ta liền có thể chinh phục ngươi. (●ω●)