Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 24: Tính Kế


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 24: Tính Kế

Edit: Jia Quý Tần

Beta: Cảnh Quý Tần

“Nương nương, người xem, hôm nay chúng ta cài cây trâm song điệp vũ (đôi bướm cùng múa) này được không ạ?” Sơn Chi cầm một cây trâm bạc nạm hổ phách hình hai con bướm, ướm thử lên búi tóc của Hiền Phi, cười hỏi.

“Bất quá chỉ là hai con bươm bướm nho nhỏ vờn quanh mà thôi, nay ngươi cũng đi theo người khác học bày văn nhã rồi à.” Hiền Phi trêu ghẹo. Hai chữ văn nhã nói ra, ngược lại làm cho nàng nhớ đến vị Tiết Tiệp dư ở Trữ Tú cung kia.

Chỉ trong một tháng, từ tòng lục phẩm thăng tới tòng tứ phẩm, nàng quả nhiên không nhìn lầm người. Nàng ta đúng là có bản lĩnh.

Chẳng qua đối với phép thử lúc ấy của chính mình cũng không động lòng, có thể thấy được nàng ta còn là một người rất có chủ kiến, đã sớm nghĩ kỹ con đường sau này phải đi như thế nào rồi.

Có chút khó giải quyết, nhưng cũng thú vị đấy, rất có tính khiêu chiến.

“Không phải nô tỳ ngâm thơ viết văn với nương nương đâu. Nô tỳ đang nói chuyện diễn ra ở Ngự Hoa Viên hôm nay đó.” Sơn Chi tươi cười gian xảo, nói dẫn vào câu chuyện.

“Có chuyện gì có thể vào được đôi mắt cá vàng này của ngươi đây?” Hiền Phi trêu đùa, chờ Sơn Chi không chịu nổi dậm chân, mới nói tiếp: “Ai bảo đôi mắt ngươi to, cứ nhìn thấy chuyện thú vị là ánh mắt sẽ sáng lên, trợn tròn như mắt cá vàng làm chi, cũng không thể trách ta tưởng tượng quá nhiều.”

Sơn Chi vội vàng kể lại câu chuyện, chỉ sợ chủ tử lại nghĩ ra từ kỳ quái nào nữa để hình dung nàng: “Nô tỳ đang nói đến Tiết Tiệp dư và Bùi Bảo lâm. Tuy rằng bình thường Tiết Tiệp dư không mấy thân thiện với Bùi Bảo lâm, nhưng tóm lại cách cư xử vẫn khác với mọi người. Nô tỳ còn tưởng là cảm tình giữa hai người cũng không bình thường đâu. Không nghĩ tới chỉ vì một chuyện Phó Bảo lâm tranh sủng mà họ lại làm ầm ĩ đến như vậy……”

Thanh âm Sơn Chi thanh thoát. Nếu người khác nói đến chuyện này chắc chắn sẽ là giọng điệu vui sướng khi người gặp họa. Nhưng đến lượt nàng thì lại là một bộ dạng thở dài đáng tiếc, nhìn là vô cùng chân thành.

Tuy Sơn Chi thích xem diễn, nhưng nàng cũng thường xuyên bị cảm tình của nhân vật ảnh hưởng, đặt chính mình vào vị trí của người nọ mà suy nghĩ. Không giống những người khác, bọn họ chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc đứng xem kịch vui mà thôi.

Hiền Phi nghe xong, hâm mộ nói: “Tiết Tiệp dư, nàng ấy sống thật là tùy ý thoải mái.”

Sơn Chi nhắc nhở: “Nương nương, người muốn thì cũng có thể như vậy mà. Người chính là một trong tứ phi – Hiền Phi, chỉ kém Đức Phi một chút thôi.”

“Cái này đâu phải đơn giản như vậy” Hiền Phi cười ôn nhu, chỉ xem Sơn Chi như một đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm: “Chính bởi vì là một trong tứ phi nên mới càng phải làm gương cho tốt, mà ta lại không có con cái, nếu làm quá mức sẽ đem đến tai họa cho gia tộc. Nhưng nàng ấy thì khác, cùng lắm mọi người cũng chỉ cảm thấy nàng ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện mà thôi, sẽ không quá mức trách cứ điều gì.”
2

Hiền Phi vốn không có con cái, nên rất thích Sơn Chi vui vẻ hoạt bát, ngày thường cũng không câu thúc nàng ấy, nay mới dưỡng ra cái tính tình tùy tâm như vậy. Nhưng cho dù Sơn Chi có tùy tâm đi nữa , cũng chưa từng chọc phải tai họa nào. Vì vậy nàng cũng yên lòng, xem nàng ấy như con gái của mình.

“Nương nương đâu có già.” Sơn Chi lẩm bẩm: “Cũng không biết tại sao Hoàng Thượng lại không chịu thường xuyên đến chỗ của nương nương……”

“Ngươi đó, một cô nương chưa gả mà dám nói mấy chuyện này.” Hiền Phi duỗi ra ngón tay ngọc ngà, điểm nhẹ cái trán Sơn Chi: “Cũng không biết e lệ.”

Lời nói thốt ra tựa như Hiền Phi cũng chẳng để ý bản thân có được thánh sủng hay không.

“Nương nương……” Sơn Chi bất mãn thay.

“Thôi, ngươi đừng dong dài nữa, mau cài trâm cho ta đi.” Hiền Phi xoay người nhìn vào ôm quá gương đồng khắc hoa phù dung, không xem nàng nữa.
13


Trữ Tú cung.

“Nương nương, chỗ của Tiết Tiệp dư……” Tố Nga nói lại chuyện mà người phía dưới báo lên với Trinh Quý tần, sau đó do dự hỏi một câu, dù sao nàng ấy cũng là người của Trữ Tú cung.

Trinh Quý tần thưởng thức quân cờ trắng trong tay, lại nhìn xem ván cờ trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Bộc lộ tài năng, tùy nàng ta đi.”
1

“Vâng.”

Lát sau, Trinh Quý tần đặt quân cờ xuống, nói: “Ngươi chú ý coi chừng chỗ của An Tuyển thị. Hiện giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta đấy. Đừng để bị người khác lợi dụng sơ hở.”
1

“Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận chú ý ạ.” Tố Nga thấy chủ tử không có hứng thú học đánh cờ nữa, liền gọi người ôm tam công chúa đến chơi đùa với chủ tử.

Vũ Hương các.

“Chủ tử, tuy rằng bây giờ đã qua lập xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh lắm, người đừng ngồi bên cửa sổ, coi chừng bị cảm.” Tinh Tinh lo lắng nhìn chủ tử không chịu để ý đến sức khỏe của mình, khuyên nhủ nói.
4

“Ta biết.” Biểu tình của An Tuyển thị có chút mê mang, tựa như không phải đang nghe Tinh Tinh nói chuyện, hồi lâu sau mới gọi một câu: “Tinh Tinh.”

Tinh tinh chính đang đóng cửa sổ, nghe vậy quay đầu lại: “Chủ tử?”

“Hoàng gia không phải xem trọng nhất là huyết mạch dòng dõi hay sao?” Nàng vỗ về bụng đã hơi hơi hiện lên, cười đến thật ôn nhu rồi lại thật mờ mịt.

“Vâng.” Tinh Tinh cười hơi miễn cưỡng.

Nàng nhớ tới Tiết Tiệp dư của Phương Hoa các. Rõ ràng nàng ấy và chủ tử ở cùng một cung. Nhưng nơi đó ồn ào náo nhiệt, thánh sủng vô hạn, mà nơi này lại quạnh quẽ yên tĩnh. Nếu Thánh Thượng có đến Vũ Hương các, thì cũng chỉ là thuận đường tới xem hài tử, các nàng chỉ là được thơm lây từ Phương Hoa các mà thôi. Cho dù là như thế, trên mặt Hoàng Thượng cũng không thấy được chút vui mừng nào. Chủ tử đang mang thai còn phải cẩn thận hầu hạ Hoàng Thượng. Nàng nhìn xem đều có chút không đành lòng, cảm thấy uất ức thay cho chủ tử.

“Chủ tử đừng nản chí, hiện giờ thai nhi trong bụng người còn chưa biết là hoàng tử hay công chúa, cho nên Hoàng Thượng mới không để bụng. Xưa nay thai nhi trong hoàng cung đều……” Nàng nuốt xuống năm chữ khó có thể bảo toàn, chỉ nói: “Lúc trước Mật Quý nhân cũng là như thế ——”

“Nàng ấy được sủng ái như vậy, đến khi sảy thai còn không được Thánh Thượng thương tiếc. Chủ tử người nên học hỏi kinh nghiệm xương máu này. Bắt đầu từ hôm nay chủ tử phải an tâm dưỡng thai cho thật tốt, nếu lần này người sinh được hoàng tử, Hoàng Thượng nhất định sẽ coi trọng người.” Nàng vốn là nha hoàn bên cạnh phu nhân, trước khi chủ tử tiến cung mới bị phu nhân coi trọng phái đến hầu hạ chủ tử, cho nên về mặt cảm tình cũng không thân cận lắm.

Ban đầu, người thân cận với chủ tử nhất là cung nữ Hạnh Nhi, nhưng cuối cùng không biết nàng ấy phạm vào lỗi lầm gì, bị Hoàng hậu nương nương xử lý. Vì chuyện đó, chủ tử đã đau lòng rất lâu.

Nàng cũng không nghĩ tới chủ tử về mặt y thuật tài tình nhạy bén như thế, học một biết mười, nhưng về mặt cảm tình lại ngốc nghếch như vậy. Đôi mắt chỉ biết dõi theo Hoàng Thượng, thủ đoạn đầy mình cũng dùng không được một chiêu.

Tinh Tinh không nói tới Mật Quý nhân còn tốt, vừa nói đến nàng ấy, tuy đôi mắt An Tuyển thị đã thanh minh hơn rất nhiều, nhưng lại có thêm một tia bất lực trong đó.

An Tuyển thị hoảng loạn trong phút chốc, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, vuốt bụng nghĩ: bảo bảo, con nhất định phải thật khỏe mạnh.

Tinh Tinh tưởng mình nói đến việc sảy thai làm chủ tử bất an, nên vội vàng cứu vãn: “Chủ tử cũng đừng quá……”

Nàng còn chưa dứt lời, Phương ma ma được Trinh Quý tần phái tới chăm sóc long thai đã tiến vào nói: “An chủ tử, Hoàng Thượng đến đây, người mau chuẩn bị ra nghênh giá.”


Phương ma ma tự hiểu bản thân không phải người của An Tuyển thị, nên rất biết điều chừa lại không gian nội điện cho chủ tớ hai người tâm sự, còn mình canh giữ ở bên ngoài. Sau đó nàng nghe Tiểu Quý Tử gác cổng chạy vào báo tin, nên mới vội vàng đẩy cửa kêu An Tuyển thị chuẩn bị nghênh giá.

“Chủ tử!” Tinh Tinh thấy nháy mắt chủ tử nhà mình đã rực rỡ hẳn lên, trong lòng vui vẻ. Nàng khuyên lâu như vậy, cũng không bằng Hoàng Thượng thật đến đây một chuyến. May mà trong lòng Hoàng Thượng vẫn coi trọng long thai trong bụng chủ tử.

An Tuyển thị vừa trang điểm ăn mặc thỏa đáng xong, liền nghe thấy một tiếng thông truyền: “Thánh Thượng giá lâm ——” quả thật là vô cùng vang dội.

An Tuyển thị vui vẻ vuốt tóc mai xem đã chỉnh tề xinh đẹp hay chưa, sau đó mới nhấc váy tiến đến nghênh giá. Đúng vào lúc này, thanh âm thông truyền đột nhiên yếu đi còn mang theo một tia nghi hoặc: “Tiết Tiệp dư đến…… Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an! Nô tài thỉnh an Tiết Tiệp dư, Tiết Tiệp dư cát tường.”

Tay An Tuyển thị đang nhấc váy run lên, hoa văn những chú chim ngậm nhành hoa lan trên váy mã diện[1] cũng run theo. Làn váy vô lực rũ xuống, quết cả lên mặt đất bụi bậm.

([1] Váy mã diện: Là một loại váy phụ nữ Trung Quốc thời nhà Thanh và nhà Minh hay mặc.)

4


Nàng khom người, thanh âm có chút đờ đẫn: “Tỳ thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường. Tỳ thiếp thỉnh an Tiết Tiệp dư.”

“Miễn lễ.” Thanh âm nhàn nhạt của Hoàng Thượng truyền đến.

Trong lòng bi thương, nàng chỉ biết cúi đầu. Ngay cả một động tác giả vờ đỡ nàng dậy, Hoàng Thượng cũng không chịu làm hay sao.

“An Tuyển thị mau ngồi xuống đi.” Thanh âm Tiết Bích Đào nhẹ nhàng truyền đến. Ánh mắt hơi tò mò nhìn bụng An Tuyển thị, trong lời nói không có ý quan tâm, nhưng ngược lại rất chân that: “An Tuyển thị đứng lâu như vậy, có cảm thấy khó chịu không?”

Ở trong nhà, nàng là nhỏ nhất, nên trước đây chưa từng có kinh nghiệm ở chung với thai phụ lần nào.

Trước khi xuyên qua, nghe nói mợ lại có thai, cữu cữu rất yêu thích đứa con đến tuổi trung niên mới có này. Nhưng còn chưa chờ bụng mợ hiện rõ, nàng đã bị xuyên tới đây, cũng bởi vậy mà chưa nhìn thấy tiểu biểu đệ lần nào.

“Tỳ thiếp cảm ơn Tiết Tiệp dư quan tâm.” An Tuyển thị khôi phục thái độ bình thường. Cho dù như thế nào, Hoàng Thượng cũng đã tới thăm nàng, nàng không thể biểu hiện quá mức hờ hững: “Tinh Tinh, người đi pha trà.”

Tiết Bích Đào không biết hình thức người khác ở chung với vợ bé của nam nhân của mình như thế nào, dù sao nàng cũng cảm thấy rất không được tự nhiên. Lúc đầu nàng chỉ là đi theo hắn đến thăm thai phụ mà thôi, cũng không có cảm giác gì. Chờ đến khi cung nữ, thái giám đều lui đến một bên chờ hầu hạ, cảm giác xấu hổ này mới hiển rõ.

Hoàng Đế tuyệt đối không phải là một người sẽ phí tâm cố sức tìm đề tài để nói chuyện với người khác. Còn An Tuyển thị, nhìn nàng ấy có vẻ ngơ ngác, giống như cũng sẽ không làm việc này. Chẳng lẽ muốn giao cho nàng làm nhiệm vụ điều hòa cái không khí gượng gạo này?

Hu hu, sớm biết vậy nói cái gì nàng cũng sẽ không đồng ý cùng cẩu Hoàng Đế đến đây đâu.

Còn nói cho hay là quan sát học hỏi cách sinh hoạt của thai phụ, sau này nàng cũng có cái tham khảo. Hừ, nếu như ngày thường hai người bọn họ cũng ở chung như thế này, nàng xem như hiểu được vì sao Hoàng Đế lại kéo nàng đến đây.

Hoàng Đế trầm ổn như núi, ngồi ở chủ vị, không có nửa phần ý tứ muốn mở miệng. Bích Đào ngồi ở một bên, có chút quẫn bách (không biết làm thế nào) nhìn xem Hoàng Đế, lại nhìn xem An Tuyển thị ngồi phía dưới, miễn cưỡng mở miệng nói: “Chiếc váy An Tuyển thị đang mặc rất đẹp. Đây đang là mốt hiện nay đúng không?”
3


Lời này quả thực giống như đang nói “Hôm nay thời tiết thật tốt”, không có chút tiêu chuẩn nào. Hoàng Đế nghe xong rất muốn cười, thật là làm khó nàng, trách không được ngày thường nàng cứ thích ở Phương Hoa các không ra, thì ra là tự biết bản thân không giỏi giao tiếp.

Chỉ có hắn chịu sủng nàng, nên cái gì nàng cũng dám nói với hắn.

Nghĩ như vậy, Hoàng Đế đắc ý. Cảm giác giống như là mở được rương bảo bối, sau bao khổ cực trèo đèo lội suối đào đất ngàn thước lúc sau, cuối cùng cũng có hồi báo. Hắn sẽ từ từ chậm rãi khai quật những kinh hỉ trên người nàng.
7

“Đúng vậy, cái váy này là do tỳ thiếp chọn hồi lâu mới được một cái hợp ý, không nghĩ tới còn có thể được Tiết Tiệp dư coi trọng.” An Tuyển thị tươi cười hơi cứng nhắc, lời nói lại cung kính.

Tinh Tinh đang bưng trà tới nghe thấy, nhẹ nhàng thở ra, cũng may chủ tử không bị mất lễ nghĩa quy củ.

Nàng bưng ba chén trà nhỏ bằng sứ hoa văn mây tía từng cái từng cái dâng lên các chủ tử. Nhưng khi nàng vừa đến gần Tiết Tiệp dư lại bị động tác nghiêng người che mũi của nàng ấy làm cho hoảng sợ. Nàng vội vàng bưng khay trà quỳ thẳng tắp trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Nô tỳ đã làm điều gì va chạm đến Tiệp dư nương nương hay sao?”

“Làm sao vậy?” Hoàng Đế cũng ngẩn người vì động tác bất thình lình của Tiết Bích Đào, quan tâm nói.

“Không biết.” Tiết Bích Đào nắm một góc của chiếc khăn lụa thêu cánh hoa đào lên che mũi lại, chỉ cảm thấy một mùi hương rất khó chịu đựng vọt vào mũi, xông thẳng lên đỉnh đầu, hại nàng suýt chút nữa bị ngạt thở đến chết. Nàng thực sự không dám hít thở mạnh, rất sợ lại ngửi thấy mùi hương kia.
27

Miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch, thanh âm cũng thấp khó mà nghe rõ, nàng thấy Hoàng Đế nhướng mày, liền vội vàng lắc lắc đầu, nghiêng đầu, một bộ dáng hoang mang, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Hoàng Đế thấy bộ dạng nàng mơ hồ, rất muốn lấy tay đỡ trán (hành vi tỏ vẻ bó tay). Mắt phượng thon dài hơi mị lên, nhìn về phía Tinh Tinh: “Ngươi lui ra.”

Tinh Tinh bị ánh mắt chợt trở nên sắc bén kia nhìn một cái, run run, không dám nói nhiều, vội vàng lui ra xa.

Nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tiết Tiệp dư muốn đến gây chuyện? Gần đây nàng cũng có nghe nhiều tin đồn về vị Tiết Tiệp dư này.

An Tuyển thị thấy vậy cũng bất an, nàng vội vàng thỉnh tội nói: “Không biết Tinh Tinh đã làm điều gì va chạm đến Tiết Tiệp dư? Thỉnh Tiệp dư nói rõ, để thiếp thân cho ngài một công đạo.”

Cũng giống như cung nữ thái giám va chạm nhau, trừ bỏ thân thể va chạm, bất kính cũng là một loại va chạm, nhưng lại cực kỳ đòi mạng, làm người khác chán ghét.

An Tuyển thị lập tức nghĩ đến cái này, vội vàng thỉnh tội, rất sợ Tiết Tiệp dư trách tội xuống, người tâm phúc duy nhất hiện giờ của nàng chắc chắn sẽ phải chết.

Như vậy thai nhi trong bụng nàng, chẳng phải sẽ càng khó bảo toàn hơn?

Nhưng cũng kỳ quái, chờ Tinh Tinh lui ra xa, Tiết Bích Đào phát hiện không ngửi thấy mùi hương khó chịu kia nữa. Mùi hương kia cũng không phải tanh tưởi, chỉ là rất gay mũi, bây giờ hồi tưởng lại nhớ không nổi đến tột cùng là mùi gì. Bằng vào nhiều lần kinh nghiệm, nàng cảm thấy có chút giống trạng thái khi “Cảnh giác” có tác dụng.

Nhưng theo lẽ thường, ở trong cung của chính mình sai cung nữ của mình hạ độc hạ độc vào ước trà của nàng, chuyện này phàm là ai không phải người ngốc đều sẽ không làm. Huống chi hiện giờ trong người An Tuyển thị đang mang long thai, bảo toàn chính mình đều khó khăn, làm sao có tâm tư đi phân cao thấp với sủng phi như nàng? Dù sao bản thân cũng là không thể hầu hạ Hoàng Đế.

Hoàng Đế thấy chân mày nàng giãn ra, biết là đã tốt hơn, hắn cầm lấy tay nhỏ có chút lạnh lẽo của nàng, cười nói: “Nàng thật là yểu ớt, một chút hương vị đều không chịu nổi. Trẫm nhìn sắc mặt nàng đều trắng bệch cả rồi.”

Tiết Bích Đào bị khó chịu một hồi, tự nhiên muốn làm nũng một chút với Hoàng Đế, cho thấy chính mình cũng không dễ dàng, nhất thời không chú ý tới bản thân còn đang ở trong cung khác. Thanh âm mềm nhũn nói: “Không dễ ngửi, cái mũi khó chịu.”

Nói xong còn xoa xoa cái mũi.

Hoàng Đế nghe xong xém chút nữa duỗi tay tới niết (nhéo kiểu yêu thương, nuông chiều), may mà đúng lúc nhớ tới nơi này không phải Phương Hoa các, rốt cuộc cũng không có làm ra cử chỉ khác người nào.

Nhưng thật ra An Tuyển thị, ban đầu nàng còn sốt ruột, sợ Tiết Bích Đào trách tội. Hiện giờ thấy hình thức nàng ấy và Hoàng Thượng ở chung, tức khắc cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nguyên lai, Hoàng Thượng cũng rất ôn nhu, cũng biết hỏi han ân cần.

Nhưng chỉ khác nhau ở chỗ đối đãi với ai mà thôi.

Tiết Bích Đào thấy tay Hoàng Đế hơi động, nhưng vẫn vững vàng đặt ở chỗ đó, mới bỗng dưng nhớ tới đây là địa bàn của người khác, vì thế nàng nhìn về phía An Tuyển thị cười cười, cũng không ngượng ngùng, dường như cái gì cũng chưa phát sinh.


Vô cùng bình tĩnh.

Hoàng Đế liếc mắt nhìn Tinh Tinh một cái, nói với An Tuyển thị: “Điều tra rõ.” Lời nói kia như là mệnh lệnh, đột nhiên liền trở nên uy nghiêm.

Tiết Bích Đào cảm thấy việc này có thể là ai đang tính kế thai nhi trong bụng An Tuyển thị, nàng có chút do dự có nên xen vào chuyện này hay không . Dù sao đây cũng là tiểu sinh mệnh, làm cho nàng nhớ tới tiểu biểu đệ mợ đang mang thai, nàng còn chưa được nhìn thấy hắn đâu.

Coi như tích đức đi, nàng nghĩ nghĩ vẫn là quyết định nhắc nhở An Tuyển thị một chút, miễn cho sau này khi chính mình nhớ tới sẽ cảm thấy tội lỗi, bất an.

Vì thế khi Hoàng Đế biểu hiện ý muốn rời khỏi, nàng do dự một chút, có chút trịnh trọng nói với An Tuyển thị: “Ngươi nhất định phải điều tra việc này cho rõ, đừng để sót bất cứ cái gì.”

An Tuyển thị nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tiết Bích Đào, biểu tình có chút ngưng trọng, liền tinh tế cân nhắc. Chờ cung tiễn Hoàng Thượng rời đi sau, nàng bỗng dưng thông suốt, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thanh âm gọi người cũng trở nên cao khác thường: “Phương ma ma! Mau tới tra xét một chút trên người Tinh Tinh, xem có hay đồ vật nào không nên xuất hiện hay không!”

“Chủ tử!” Bị nói như vậy, đầu tiên Tinh Tinh cũng nóng nảy muốn thanh minh một chút, rồi sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng tránh xa chủ tử, chờ Phương ma ma tới tra xét rồi lại nói.

Vào thời khắc này, nàng cũng không thể để bất cứ đồ vật nguy hiểm gì đến gần chủ tử.

Mới vừa rồi thấy Tiết Tiệp dư còn chưa uống trà liền che mũi, nghĩ đến không phải nhập khẩu chi vật (vật qua đường miệng), như vậy chắc chắn là do hương liệu.

Phương ma ma tỉ mỉ tra xét một lần, thẳng đến khi tinh tế ngửi kỹ quần áo trên người Tinh Tinh, sắc mặt mới đột nhiên biến sắc, nói: “Xiêm y này hẳn đã bị ngâm qua khác tiên đằng, bán chi liên, xuyên sơn long những dược liệu khích thích lưu thông máu, mùi hương cực đạm, ở cách xa khó mà ngửi thấy, tuy là Tinh Tinh cô nương mặc trên người, nếu không phải là người am hiểu dược lý, cũng khó mà ngửi ra.”

An Tuyển thị nghe xong, sắc mặt càng khó coi, bản thân nàng xuất thân từ thế gia lược thông y thuật (có hiểu biết về y thuật), nếu nàng không phải nữ nhi, cha không thể đem bình sinh sở học (vốn kiến thức cả đời) truyền thụ, nàng chắc chắn cũng sẽ có chút thành tựu trên con đường y thuật. Nàng cũng không tưởng bản thân dựa vào chiêu thức ấy đã chắn được nhiều đả kích ngấm ngầm và công khai như vậy, nhưng vẫn để người bên cạnh bị trúng chiêu.

Phương ma ma không biết nội tình, an ủi nàng: “Nhưng An chủ tử gần đây cũng không cảm thấy không khoẻ, chắc là thời gian cũng chưa lâu. Nếu đúng lúc phát hiện, chỉ cần không chạm vào, hẳn là không đáng ngại.”

“Vẫn nên tìm thái y đến xem cho an toàn.” Tinh Tinh đi thay một thân xiêm y mới, nghe vậy nghĩ mà sợ nói: “Chả trách nô tỳ vẫn luôn cảm thấy gần đây xiêm y từ Hoán Y cục mang tới mặc lên luôn cảm thấy quái quái. Cái mũi của Tiết Tiệp dư cũng thật thính, chẳng qua chỉ mới đến gần một chút, nàng ấy liền làm như nô tỳ đổ cả hộp hương huân lên người. Lúc này cũng may là có nàng ấy.”

Tinh Tinh cảm thấy may mắn, nhưng trong lòng An Tuyển thị lại có chút phức tạp.

Chính mình là một người hiểu y thuật đều không thể phát hiện việc này, thế nhưng lại bị nàng ấy phát hiện. Yếu ớt, quả nhiên là như lời Hoàng Thượng nói, đó là một nữ tử yếu ớt kiều dưỡng, một chút không tốt hương vị đều ngửi không được.
3

Chẳng lẽ cũng vì như thế Hoàng Thượng mới thích nàng ấy?

Nàng hoang mang.
4

Nhưng có việc còn so với cái này càng quan trọng hơn, trước tiên phải điều tra ra người đứng phía sau chuyện này. Biểu tình An Tuyển thị ngưng trọng, dặn dò Phương ma ma: “Ma ma, thỉnh hồi bẩm lại chuyện lúc nãy với Trinh Quý tần nương nương, để nương nương định đoạt.”

Trong hậu cung này, vị trí của nàng thực xấu hổ, vì vậy nàng chỉ có thể phụ thuộc vào Trinh Quý tần.

Việc này chẳng qua cũng chỉ bởi vì năm đó, nàng đáp ứng Trinh Quý tần một sự kiện, là điều kiện đưa ra trao đổi mà thôi.

Phương ma ma vốn là người của Trinh Quý tần, việc này rất trọng đại, tự nhiên bà phải bẩm báo lại với chủ tử, nên liền gật đầu tuân mệnh.

Sau đó An Tuyển thị lại gọi Tinh Tinh đi tìm thái y, còn chính mình có chút mệt mỏi ngồi ở chỗ đó, chậm rãi khép mắt.

Nàng bất quá là muốn có một chút hy vọng thôi.

Chẳng lẽ, thật là nhân quả báo ứng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.