Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 23: Phạt Quỳ
Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Vịt quay màu vàng ươm, trong cái mỏ đang mở tỏa ra làn tơ khói lượn lờ, dần tan vào hư không.
Bích Đào kéo tay áo cầm đũa lên, dùng đôi đũa gắp một miếng cá trắm đen[1] bỏ ở trong chén sứ trắng có hình vân hoa sen được đặt ở trước mặt Hoàng đế, mỉm cười nói: “Thiếp thân thích nhất ăn món dưa khương này, vừa giòn mềm khoan khoái trong miệng lại vừa thơm ngọt tươi ngon, Hoàng thượng nếm thử xem.”
[1] Cá trắm đen
5
[2] Dưa khương
“Nàng toàn thích ăn những món nấu kèm.” Hoàng đế nếm một miếng, lắc đầu cười nàng: “Không phóng khoáng.”
Bích Đào phân phó Vân Lũ đứng ngay ở bên cạnh đem bỏ hương đi, không muốn ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng. Rồi lại dặn dò lần sau mang dưa tươi và trái cây để trong phòng, không cần đốt hương nữa.
Nghe thấy hắn đánh giá như vậy, không đợi hắn lại gắp miếng cá đưa vào trong miệng, đầu nhỏ thò lại gần há miệng ngậm lấy, nhai nhóp nhép ăn sạch. Lại nói: “Phụng Tử, tới đổi cho Hoàng thượng đôi đũa.”
Rồi sau đó chân váy dưới bàn khẽ nhúc nhích, chân nhỏ cong lên nhẹ nhàng đá hắn một cái, dẩu miệng nhỏ lên nói: “Về sau thiếp thân không ăn nữa.”
Đầu tiên là Hoàng đế bị nàng cắn một cái thì dừng lại một chút, rồi lại bị đá một cước kia thì liền sửng sốt, tuy rằng rất nhẹ nhưng mà thật đúng là chưa từng có ai dám động tay động chân với hắn cả, nhưng cái này là lần đầu mới trải qua. Có điều, nàng còn dám cưỡi lên ở trên người hắn thì còn có chuyện gì mà không làm được nữa.
3
Chờ nàng nói xong câu nói kia, khiến hắn nhớ tới hôm qua nàng khóc nức nở nghẹn ngào, tùy tiện nói qua bất kể như thế nào cũng phải nói ra ánh mắt liền dịu lại. Hắn dùng tay lau dầu mỡ dính ở khóe môi của nàng do lúc ăn vội vàng mà dây ra, trước mặt các cung nhân cúi đầu cho vào trong miệng của mình, cười nói: “Tính khí này của nàng cũng thật là, trẫm cũng chưa nói là không tốt, sửa cái gì? Hương vị của món ăn này ngon, trẫm cũng thích ăn.”
Nói đến câu sau, ánh mắt bất động nhìn nàng, khiến cho nàng cảm thấy lời nói đều có vẻ như có hai ý nghĩa, ý vị thâm trường[3].
([3] “Ý vị thâm trường” (Ý vị, sâu xa) – Chương “Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)”: “Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)”.)
Nhưng sau đó hắn lại tiếp tục dùng bữa, động tác ưu nhã ung dung, có một loại phong thái cao quý đã được dạy từ nhỏ. Bích Đào nghi hoặc nhìn hắn, sau một lúc ngây ngốc nghĩ nghĩ, nói ra một câu: “Hoàng thượng thích là được rồi.”
Hoàng đế nhịn lại nhịn, dường như muốn cười ra tiếng.
Cho tới bây giờ hắn còn không biết nàng lại ngẫu nhiên có thể trở nên ngốc như vậy. Điều này làm cho hắn trêu đùa, bỗng nhiên càng có cảm giác thành tựu.
Dùng bữa xong, hai người ngồi ở trên giường la hán[4] nói chuyện phiếm, Phụng Tử bưng hồng trà đựng trong hai chén hoa xanh tới. Bích Đào tiếp lấy một chén tự mình đưa cho Hoàng đế, lại bưng một chén khác lên uống cho ấm người.
[4] giường la hán
“… Trên yến tiệc cuối năm, chân tướng về trâm cài kia nàng còn chưa nói rõ ràng cùng với trẫm.” Hoàng đế đột nhiên đề cập lúc chỉ có hai người xem ra chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ thú vị mà thôi.
Bích Đào vẫn còn nhớ rõ trâm hoa cúc kia, cũng không dám lại bảo Hoàng đế đoán, đây không phải là thú vị mà là không cho bậc thang đi xuống. Vì thế nàng trả lời có thứ tự: “Là được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, nói là chúc mừng thiếp thân tấn chức.”
Hoàng đế nghe xong như có vẻ đăm chiêu, hắn đoán được là Hoàng Hậu ban thưởng, hỏi Bích Đào cũng chỉ là xác nhận một lần nữa thôi. Gần đây Hoàng Hậu làm việc có chút nóng vội.
Hắn nhớ tới trên án ở thượng thư phòng còn để sẵn tấu chương do Trương Ngự sử đại phu dâng tấu.
Nội dung là lúc Lễ bộ Thượng thư Tiết Thông tham gia vào chuẩn bị hiến tế cuối năm, dụng cụ trong hiến tế lấy hàng kém thay hàng tốt, ăn hối lộ trái pháp luật, ở giữa kiếm lời đút túi làm của riêng.
Ở ngoài mặt xem ra là bút tích của Tả thừa tướng, nhưng truy xét đến cùng còn có thể tra ra dấu vết của phụ thân Hoàng Hậu Trấn quốc Tướng quân.
Bộ mặt của Hoàng đế lạnh lùng, binh quyền cùng chính quyền kết hợp chính là điều mà hoàng gia kiêng kị nhất.
Kỳ thực việc này chẳng qua là hai nhà kia có chút bất mãn với việc hắn ít ân sủng hai người nhà họ, lấy chuyện bịa đặt tấu chương này để nhắc nhở. Bằng không sao lại chỉ nhằm vào nhà mẹ đẻ của Bích Đào? Nếu như hắn bỏ mặc, chỉ sợ là không dễ dàng trôi qua như vậy.
Làm quan thì làm gì có ai sạch sẽ, quan trọng là tham bao nhiêu mà thôi.
4
Hắn đương nhiên cũng có thể mặc kệ, nhưng hiện tại Bích Đào là phi tần mà hắn sủng ái, đánh mặt nàng để cảnh cáo đến hắn, thì sao hắn có thể làm ngơ chứ? Tuyệt đối không nên khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia.
Muốn làm tan rã đồng minh cũng rất đơn giản, bên bức bách bên nâng đỡ, liền khiến hai nhà bọn họ tranh nhau.
Bích Đào thấy Hoàng đế nghĩ đến xuất thần, liền tự uống trà, không tới một khắc thì đã uống hết, còn muốn kêu Phụng Tử thêm nước trà.
Đợi đến lúc Hoàng đế lấy lại tinh thần thì nàng đã uống đến tách thứ ba rồi. Hoàng đế cũng không phải là không hề hay biết, chỉ là lúc rơi vào trầm tư thì liền mặc kệ mọi thứ thôi, bây giờ thấy nàng uống một bụng căng ra, buồn cười nói: “Sau bữa ăn không nên dùng nhiều trà, thật sự rất khát à?”
Bích Đào đặt tách nhỏ xuống, hai tay vuốt trên tấm thảm, thở thở ra, ngữ điệu cố hết ức mà kéo dài âm ra: “Ừm, xoa giúp thiếp thân đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng do uống trà ấm nên đỏ ửng lên, môi nhỏ cứ đóng lại mở, thật dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của hắn nhìn qua. Cánh tay dài của hắn đặt ngang trên bàn vươn tới xoa nhẹ bụng nàng, đúng là không nhịn cười được: “Bảo bối, nàng đây là đang vỗ béo rồi đợi làm thịt?”
2
Bụng nhỏ của Bích Đào được hắn xoa liền cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhớ tới lý do, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời liền nhăn lại giống như bánh bao: “Người nào thiếu đạo đức quy định thời điểm cắn xuân[5] phải ăn củ cải, làm trong miệng người ta đầy vị củ cải, rất nồng rất rất nồng.”
([5]Cắn xuân: một phong tục của Trung Quốc. Trong ngày lập xuân, mọi người ăn củ cải, gọi là “cắn xuân”. Củ cải có vị cay nồng, ăn củ cải với hàm ý “cắn cho đến tận gốc, trăm sự đều làm được.”)
Nàng bất mãn cường điệu lặp lại, khiến người trước mặt vui sướng khi thấy người gặp họa cũng phải tranh thủ tỏ ra đồng cảm như thể mình bị vậy.
“Hả?” Tay hắn ngừng động tác, câu môi: “Đến đây để trẫm cũng nếm thử nào.”
“Hoàng thượng” Nàng kinh hô, tiện đà dùng sức thật nghiêm cẩn nói: “Thật sự…thật sự hương vị rất nồng nha, vẫn là không cần ăn đâu?”
Đuôi lông mày của hắn giơ lên: “Nàng càng nói trẫm càng muốn ăn.”
“Thật muốn ăn?” Bích Đào kỳ quái liếc hắn một cái, quay mặt đi, cất giọng gọi hướng ra bên ngoài: “Phụng Tử, nhanh đi lấy một đĩa củ cải ăn thừa sáng nay đến, đừng làm đĩa mới, lãng phí.”
9
—
Nhất thời Hoàng Đế nghẹn lời. Tiểu nha đầu tinh quái này không biết làm thế nào mà trưởng thành nữa, khi thì thông minh, khi thì ngốc. Lời nói rõ ràng như vậy mà lại nghe không hiểu, còn dám khiêu khích cho hắn ăn đồ thừa nữa chứ, không lẽ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo hắn à?
Chờ Bích Đào quay đầu lại, nụ cười bên miệng Hoàng đế đã biến thành giảo hoạt sâu sắc, khiến nàng bị hù nhảy dựng.
“Hoàng, Hoàng thượng…”
Hoàng đế không đợi nàng có phản ứng liền trực tiếp giữ lấy mặt nàng mà hôn xuống, tỉ mỉ mút từng chỗ trên môi lưỡi nàng. Vị củ cải kia sớm đã không thấy đâu, chỉ còn vị hồng trà thơm ngát, hắn đột nhiện cười, thấp giọng nói: “Trẫm quyết định, vẫn là ăn đồ ăn thừa đêm qua cho xong, đừng lãng phí.”
Lần này đến phiên Bích Đào nghẹn lời, uy nghiêm của Hoàng Đế quả nhiên không thể khiêu khích….và đùa giỡn.
Tuy rằng rõ ràng là nàng thật vô tội mà, cái gì cũng không có làm.
Ngày hôm sau nàng đi thỉnh an Hoàng hậu, vì lập xuân đã qua, thời tiết thoáng lạnh thoáng nóng rất bất thường, nàng lo lắng điều kiện chữa bệnh ở cổ đại không tốt, thiết bị không hoàn thiện, cảm mạo chỉ là chứng bệnh thông thường cũng có thể lấy cả mạng người, cho nên mặc thật dầy.
Kết quả ông trời cố tình chống đối với nàng, hôm nay nhiệt độ không khí ấm áp, mặt trời chiếu khắp nơi, một mảnh ý xuân dạt dào. Chóp mũi nàng đã rịn ra mồ hôi, cả người dính dính khó chịu, rất lúng túng.
1
Càng cố tình là có người không có mắt, ở trước mặt Hoàng hậu còn tốt nhưng ra khỏi Trường Xuân cung lại không quản được cái miệng của bản thân. Vì hai người cùng ở Tây Lục cung, đi cùng một đường, đến khi đi ngang qua ngọn núi giả, Mẫn Tài tử rốt cuộc nhịn không được mà cười nhạo nói lời mỉa mai: “Hóa ra Tiết tỷ tỷ chính là dựa vào dáng người tròn vo để hấp dẫn Hoàng thượng à, thật đúng là sáng tạo khác người.”
Vài ngày trước nàng cũng không thiếu bỏ đá xuống giếng, còn tưởng rằng rốt cuộc tỷ muội Tiết gia có thể bị nàng dẫm lên, lúc trước Tiết Lục Ngạn được thị tẩm trước nàng cũng đã canh cánh trong lòng, chỉ là mẫu thân để thị nữ chuyển lời khuyên nhủ nàng phải nhẫn nhịn. Nàng cũng biết đây không phải là thời điểm, tốt xấu gì vẫn nên nhịn xuống. Không nghĩ tới lại để chỗ trống cho một con hắc mã tới, muốn nói Tiết Lục Ngạc, tốt xấu gì cũng là được đại gia tộc bồi dưỡng ra, cầm kỳ thư họa đều toàn diện, nàng thua cũng không tính là oan uổng.
Nhưng lại bị bại bởi một nữ nhân chỉ biết hát mấy bài đồng dao, dù thế nào nàng cũng không nhịn khẩu khí xuống được nữa. Thật vất vả biểu ca không còn lạnh nhạt với nàng, khiến nàng đang cao hứng. Vậy mà nữ nhân kia cũng dám đánh bạo đi giành người, nàng ta là cái thứ gì? Gia thế giống nhau, tài nghệ thường thường, lại không con nối dõi, vậy mà cũng dám học thứ chuyện xấu từ người của Trinh Quý tần, càng khiến cho nàng giận dữ là biểu ca lần nữa bị nàng ta lung lạc nữa chứ!
5
Nàng hận đến nghiến chặt răng, ỷ vào thân phận của bản thân, nàng liền muốn phát tiết một hai câu.
Bích Đào ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẫn Tài tử ở đây là đang chất vấn về vấn đề thưởng thức của Hoàng thượng?”
“Ta không là…Ta…ta…thiếp thân không dám.” Mẫn Tài tử sắp phát điên, sao một hai lần đều là như vậy chứ, rõ ràng nàng nói là Tiết Bích Đào, sao lại luôn bị nói đến trên người Hoàng thượng Hoàng hậu vậy chứ!
“Mẫn tỷ tỷ lời nói vụng về, nhưng lý không vụng về.” Thanh âm thanh thúy của Bùi Doãn Nhi vang lên, thành công giải cứu sự rối rắm của Mẫn Tài tử, nàng ta không đồng ý nhìn Bích Đào nói: “Còn thỉnh tỷ tỷ tha thứ Doãn nhi nói lời vượt khuôn phép, ba người chúng ta tốt xấu gì cũng là cùng vào điện tuyển một lượt, cũng coi như là có duyên. Nhưng hôm qua tỷ tỷ làm việc… Thật sự là…”
1
Nàng dừng một chút, đem ánh mắt nhìn về phía bên người Phó Bảo lâm, lại quay đầu đối Bích Đào giận dữ nói: “Tỷ tỷ làm việc quá mức, là không để ý đến đoạn duyên tỷ muội này sao?” Trong lời nói có ý thay Phó Bảo lâm thở dài không đáng giá.
Người khác cũng chỉ cho là hai người các nàng ở chung một cung, tình cảm đặc biệt nhiều hơn chút.
Kì thực nàng cũng là không có biện pháp, nàng hoài nghi gián điệp của mình trong cung Tiết Bích Đào đã bị phát hiện. Mà hiện nay nàng lại không thể chen thêm người của mình vào. Lúc đó cũng là đúng dịp, nhân thủ của thế lực gia tộc vừa đúng có ở trong cung Bích Đào, nàng thấy nàng ta được sủng mới bắt đầu vận dụng người này, muốn ly gián một chút.
Kết quả hiện nay bị phát hiện, vậy thì nhất định trong lòng Tiết Bích Đào đối với nàng có vướng mắc. So với cứ mãi lấy lòng mà Tiết Bích Đào không nhất định cảm kích, chi bằng dùng cơ hội đứng ở bên chính nghĩa này xé rách mặt, khiến cho người ta biết quan hệ các nàng không hòa hợp, ngược lại Tiết Bích Đào lại sợ ném chuột vỡ bình, không dám xuống tay.
Bích Đào nhìn nàng ta một lát, gật gật đầu nói: “Biết bản thân nói lời vượt quá khuôn pháp là được rồi.” không tiếp nhận ý tứ trong lời nói của nàng ta.
Phủi phủi bụi trên làn váy, ngữ khí vững vàng: “Ngươi chỉ là một từ lục phẩm nhưng thấy ta lại không hành lễ vấn an, lời nói vượt khuôn phép, vi phạm cung quy, vậy phạt ngươi quỳ ở đây một canh giờ là được rồi.”
Bùi Doãn Nhi rất là khiếp sợ, nàng tính kế mọi cách, nghĩ đến vô số lời để phản bác và phủ nhận, ngày hôm qua Tiết Bích Đào giành người với Phó Bảo lâm kia là sự thật, người khác đều sẽ cảm thấy Tiết Bích Đào quá khắc nghiệt, không chấp nhận người khác được sủng ái. Nhưng cũng không thể nào nghĩ được nàng ta không phản bác là thật, ngược lại còn bắt được việc nàng nói chuyện vô lễ, trực tiếp trách phạt nàng.
Quỳ một canh giờ ở chỗ núi giả có nhiều người lui tới? Dù Hoàng thượng thương tiếc hay không thì mặt mũi nàng cũng đã mất hết rồi.
Nàng nhất thời tức giận, nhất thời lại không biết làm gì. Từ lúc tiến cung tới nay, trừ bỏ ngay từ đầu không được thánh sủng, nàng còn chưa từng bị nhục nhã như thế này bao giờ. Phi tần địa vị cao, quả thật có quyền trách phạt phi tần địa vị thấp hơn.
Dù Tiệp dư chỉ là từ tứ phẩm, nhưng so với nàng ta mà nói, như vậy thôi là đủ rồi.
“Thế nào?” Bích Đào thấy nàng ta nắm chặt tay, không nhúc nhích, lên tiếng hỏi: “Là đầu gối Bùi Bảo Lâm rất quý giá, không chịu lĩnh phạt sao?”
Giờ phút này trong lòng Bích Đào cũng có cơn tức, nàng cướp người, nàng kiêu ngạo là chuyện của nàng, nếu Phó Bảo lâm tới gây gổ thì nàng cũng vui vẻ “chơi” cùng. Đằng này Hoàng thượng không vội thái giám vội, nàng ta và Phó Bảo lâm là không thân cũng chẳng quen, lại chạy đến nói lời chính nghĩa minh oan giùm Phó Bảo lâm, điều này làm cho nàng không thể chấp nhận nổi.
Bùi Doãn Nhi dùng âm mưu này kì thật không đáng sợ, cho tới bây giờ nàng cũng không muốn làm một người được người ta nói là phi tử hồn nhiên thiện lương dịu dàng hiền thục, cho nên miệng lưỡi cung nhân nghị luận, nàng cũng không quan tâm. Chỉ cần Hoàng thượng không để bụng, nàng cũng không đáng phải mệt sống mệt chết để giành được thanh danh tốt.
Cuối cùng thì Bùi Doãn Nhi cũng rõ là Tiết Bích Đào làm thật, hôm nay có trốn cũng chỉ được một lần. Da mặt nàng đỏ lên quỳ xuống trên mặt đất, cung nữ bên người hoảng loạn không thôi cũng cùng quỳ xuống.
Từ đầu đến cuối Phó Bảo lâm đứng ở đằng kia, cũng chưa nói cái gì. Tuy rằng nàng cũng chưa hành lễ, nhưng nàng biết Bích Đào sẽ không truy cứu. Nàng ấy không phải là loại tiểu nhân níu chặt người khác không tha, chính là đụng đến giới hạn của nàng ấy, thì nàng ấy sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Căn bản không gọi là âm mưu thì cũng là dương mưu.
Nàng cảm thấy bản thân có chút hiểu rõ vì sao Hoàng đế thích sủng nàng ấy.
4
Đây là một nữ tử sống dưới ánh mặt trời, cho dù cũng sẽ có bóng đêm tồn tại, nhưng bản thân thủy chung vẫn là tươi đẹp xán lạn.
Nàng không làm được như vậy, các nàng đều không làm được.
Hi vọng nàng ấy có thể luôn luôn bảo trì như vậy, tự đáy lòng nàng nghĩ.
Người đầu tiên khiêu khích Tiết Bích Đào là Mẫn Tài tử đã sớm trợn tròn mắt, nàng không biết hóa ra người này không chỉ ngoài miệng lợi hại, mà hành động cũng thật lưu loát. Ngẫm lại bản thân cũng chỉ là một chính lục phẩm, nếu như nữ nhân này phát điên tới mức mặc kệ chỗ dựa gia thế của mình, không phải nàng cũng sẽ mất mặt giống Bùi Bảo lâm?
Nàng vội đến muốn dậm chân, cúi đầu hành lễ rất quy củ với Tiết Bích Đào rồi vội vội vàng vàng mang theo cung nữ cáo lui.
Không thể trêu vào, nàng vẫn nên trốn trước thôi.
Bích Đào thở ra một hơi sảng khoái, ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ nói: “Vân Lũ, chúng ta đi.” Bộ dáng nhỏ rất phô trương.
Không biết sau lưng núi giả có bóng người đang đứng, người đã đi mà diễn cũng xem xong, hắn cười đùa nghịch túi hương bên hông một lát, nói: “Triệu Trung Tín, chúng ta cũng đi.”
Hắn vốn là đến tìm Hoàng hậu cùng thương lượng chuyện tấn phong muội muội Nghi Tài tử của nàng ta, nghe thấy âm thanh liền trốn ở đằng sau núi giả, không nghĩ tới lại nhìn ra trò hay.
Lúc này, Triệu Trung Tín thành thành thật thật đi theo phía sau hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Hoàng thượng cái gì cũng tốt, nhưng rất nhiều sở thích kỳ quái, ví dụ như thích trốn từ một nơi bí mật gần đó xem “Trăm sắc thái trong cung” chính là một trong số sở thích kỳ quái, làm hại hắn cũng nơm nớp lo sợ cùng chịu tội. Hoàng thượng tất nhiên là không ngại, nếu hắn nghe được những chuyện bí mật của cung đình, bị phát hiện chỉ sợ đầu khó giữ được nha.
9
Làm nô tài không dễ dàng, làm nô tài của Hoàng đế, quả thật rất không dễ dàng gì mà.
Đầu tiên là Bùi Doãn Nhi bị người xuất hiện sau núi giả làm cho phát hoảng, sau khi nhìn kĩ hóa ra là Hoàng thượng, nhất thời có chút trời đất xoay chuyển. Bản thân vậy mà lấy bộ dáng như vậy để xuất hiện trước mặt Hoàng đế!
Có điều, đây cũng là cơ hội, nàng tự an ủi bản thân.
Vì thế nàng liền nặn ra vài giọt nước mắt, thân mình yểu điệu dáng vẻ run rẩy, điềm đạm đáng yêu kêu một tiếng: “Hoàng thượng ~” tiện đà làm vẻ sợ hãi cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặt lấy làn váy.
Diễn xuất kia, quả nhiên có chút giống Tiết Bích Đào.
Lại kém quá xa, Hoàng đế nghĩ.
“Đã phạm vào sai, Tiết Tiệp dư muốn ngươi quỳ, ngươi liền quỳ đi.” Hoàng đế đạm mạc liếc nhìn nàng ta một cái, cũng không quay đầu lại rồi đi qua.
Nhất thời trên mặt của Bùi Doãn Nhi không có chút máu nào.
Nàng sao có thể quên, là chính chủ phạt nàng, nàng là đồ dỏm, Hoàng thượng làm sao có thể thương tiếc? Vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, giống như sự kiên trì từ trước tới nay bị phá vỡ thành những mảnh nhỏ.
Đây là thành do Tiêu Hà[6], bại cũng doTiêu Hà sao. Nàng nghĩ.
([6] Tiêu Hà: Tiêu Hà (chữ Hán: 蕭何; ? – 193 TCN) là một Thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng. Công lao của Tiêu Hà cùng với Trương Lương và Hàn Tín khiến người đời xếp ông cùng Trương Lương và Hàn Tín thành bộ 3 giúp nhà Hán, gọi là Hán sơ Tam kiệt (汉初三杰). Hậu thế có câu “Phi Tam kiệt tất vô Hán thất” (nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán) để tỏ rõ tầm quan trọng của bộ 3 này. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà” (成也蕭何,敗也蕭何).)