Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 2: Khúc Nhạc Dạo


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 2: Khúc Nhạc Dạo

Edit: Jia Quý tần
Beta: Ka Thái hậu

“Tiểu thư, tiểu thư, người cảm thấy thế nào?” Tiết Bích Đào bị thanh âm ôn nhu vang lên bên tai đánh thức, đôi mắt dần dần rõ ràng.

“Ta hơi choáng váng.” Nàng đáp lời xong, môi hơi mím, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng không bình thường, hình như có chút tức giận.

Nàng có thể không tức giận hay sao? Bị một cái hệ thống không đáng tin cậy ném đến địa phương quỷ dị này.

Nàng xuất thân là con cháu cán bộ cấp cao, sắm vai tiểu thư, khí tràng miễn cưỡng cũng đủ đi, nếu bàn về dương mưu, thủ đoạn cũng không đến nỗi nào. Còn muốn nàng chơi tâm cơ với nữ nhân trong hậu cung?
4

Nàng là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, làm sao đấu thắng những nữ nhân lớn lên bằng việc nghe lý luận âm mưu trong nhà, huống chi tự mình chiến đấu.

Chỉ là…

Từ trước đến nay nàng luôn là người thông minh. Bản thân đang ở trong tình cảnh khó khăn, nàng tự biết bây giờ mà cứ oán trời trách đất tại sao mình lại xui xẻo vướng phải chuyện này là vô dụng. Nàng chỉ có hai lựa chọn: một là, bỏ mặc để tự sinh tự diệt; hai là, giơ cao ý chí chiến đấu, cho dù như thế nào cũng phải nghĩ cách giải quyết được sự việc rắc rối này.

Chỉ có con người thích ứng với hoàn cảnh, không có hoàn cảnh thích ứng với con người.

17

Được Hoàng thượng sủng ái, nàng nhất định phải tranh. Không phải chỉ là mở phó bản, đánh BOSS hình người hay sao? Ai cũng đừng hòng cản trở con đường trở về của nàng!
5

Tiết Bích Đào âm thầm hạ quyết tâm, thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Mộ Vân – nha hoàn thân cận nhất của nguyên chủ, đang đứng hầu bên cạnh. Hiện giờ trong đầu nàng đã có một bộ phận ký ức của nguyên chủ, tuy rằng không thể tiếp thu hết trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn có thể nhanh chóng biết được thông tin về nha hoàn này.

Mộ Vân là nữ nhi của nhũ mẫu nguyên chủ, đại nha hoàn hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ, làm việc thành thục cẩn trọng, là một trợ thủ không tồi.

Nàng gật đầu, phân phó nói: “Ngươi đi lấy một ít điểm tâm tới đây, mới vừa rồi thật sự quá mất sức, đừng để khi tiến cung ta lại không có sức ứng phó.”

Mộ Vân cảm thấy kỳ quái, từ nhỏ thể chất tiểu thư nhà mình đã yếu đuối, nên dưỡng thành tính tình cũng nhút nhát. Mới vừa rồi bệnh đau đầu tái phát, suýt chút nữa ngất xỉu, bây giờ tỉnh dậy lại là một bộ dạng tức giận.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư như vậy?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn quan tâm nói: “Chắc do hôm qua tiểu thư bị trúng gió, lại thêm xe ngựa xóc nảy, Sơ Hiểu cũng thật là vụng về, chỉ việc khoác áo choàng cho người cũng làm không cẩn thận. Từ nhỏ thân thể tiểu thư đã nhiều bệnh, trời lạnh như vậy nếu lại không ăn mặc kín đáo ấm áp, người sẽ rất khó chịu.”

“Tính tình Sơ Hiểu lanh lợi, nhưng làm việc lại không đủ cẩn thận.” Bích Đào cười cười, lại nói: “So với ngươi, nàng tất nhiên là kém hơn nhiều.”
23


Mặt Mộ Vân ửng hồng, vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, không nói chuyện này nữa, chỉ lấy ra điểm tâm được bao trong khăn tay, dâng lên Tiết Bích Đào.

Tiết Bích Đào ăn được mấy cái, sức lực hao phí do đau đầu khi nãy cũng dần dần khôi phục lại. Nàng lau đi dấu vết điểm tâm nơi khóe miệng, hai ngón tay cầm khăn có chút ghét bỏ, nghĩ: Cái này dùng xong, bị bẩn như thế rồi, chẳng lẽ lại cất vào tay áo sau này dùng tiếp?

Mộ Vân biết tiểu thư nhà mình xưa nay luôn thích sạch sẽ, thấy sắc mặt Bích Đào hơi không vui, ngược lại nhoẻn miệng cười, tiến lên tiếp nhận chiếc khăn dơ, lại lấy ra một chiếc mới tinh khác dâng tới.

Tiết Bích Đào yên lặng cân nhắc, này đã là cái thứ ba rồi, trước đây nàng còn chưa sử dụng qua hàng thêu thùa thủ công tinh xảo xa xỉ như vậy đâu. Xem ra đánh phó bản này cũng không phải hoàn toàn không có lợi nhỉ, nàng cố gắng an ủi chính mình.

Xe ngựa đi trên đường lớn lát đá hoa cương, phát ra những âm thanh cộc cộc đều đặn, làm người ta có chút buồn ngủ.

Tiết Bích Đào dụi mắt, đang muốn hỏi khi nào mới đến, thì xe ngựa đột ngột dừng lại làm nàng ngã về phía trước theo quán tính. Hai tay chống đỡ bên sườn mới ổn định thân thể được.
5

Tiếp sau đó, quả nhiên nghe đến tiếng xa phu nói: “Nhị tiểu thư, đến nơi rồi ạ.”

Nàng nhàn nhạt lên tiếng, chờ Mộ Vân vén mành, đặt ghế đỡ xong xuôi, mới xuống xe.


Nàng ngước nhìn cảnh vật trước mắt. Cung điện vàng son cùng mái ngói lưu ly cao thấp đan xen. Từng dãy từng dãy cung tường cao cao, đỏ au như bị hắt máu loãng, uy nghiêm đứng thẳng ngăn cách không biết bao nhiêu minh đao ám tiễn [1], cũng là thứ tô son trát phấn che mắt người đời cái nơi thị phi nhất thiên hạ – hậu cung.

[1] Minh đao, ám tiễn: trích từ câu “minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, ý nói ý đồ rõ ràng thì dễ phòng bị, còn âm mưu sau lưng mới khó chống đỡ.

Nơi này đẫm máu dơ bẩn, nhưng trong mắt người đời lại đẹp đẽ, quý giá mà trang nghiêm.

Cho tới bây giờ, trong lòng Tiết Bích Đào không phải không loạn. Nàng nghĩ, nàng cư nhiên phải làm thiếp của người ta, phải tranh cướp vỡ đầu với một đám nữ nhân chỉ vì một người nam nhân. Cho dù nam nhân đó là người tôn quý nhất thiên hạ, cho dù đây chỉ là một cái phó bản.

Không gian song song sao?

Nghĩ đến lời nói không rõ ràng của Tiểu Tiểu, lòng nàng bỗng nhiên trầm xuống, trên mặt cũng lạnh lẽo theo. Nếu quả thật là không gian song song, nàng chỉ sợ sẽ không làm được đến một bước kia.

Nàng vẫn nên nghĩ đây là một trò chơi thôi.

Mộ Vân nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên mặt lạnh, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn về phía trước.

Đại tiểu thư Tiết Lục Ngạc, tỷ tỷ song sinh của tiểu thư, do lúc còn trong bụng mẹ hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, thể chất so với tiểu thư tốt hơn rất nhiều. Cho dù như vậy, nhưng nàng ấy rất ít khi tươi cười, bọn nha hoàn trong nhà vẫn thường gọi ngầm nàng ấy là “băng mỹ nhân”.
2

Tiểu thư nhà mình hằng ngày đều hé ra một khuôn mặt khiếp nhược, không nghĩ đến bây giờ mặt lạnh cũng rung động lòng người như vậy.

Hai người cùng áo lụa màu lam, tô điểm hoa văn gợn sóng, váy lụa trắng buông rũ. Thân khoác áo choàng, trên cổ trắng sứ quấn một vòng lông thỏ mềm mại.


Tuy rằng đồ trang sức khác nhau, nhưng đồng dạng một khuôn mặt lạnh băng, làm cho người ta không thể phân biệt, có chút mê hoặc và mê mẩn.

“Nhị muội muội.” Khi chào hỏi Bích Đào, sắc mặt Tiết Lục Ngạc vẫn lạnh băng như cũ, không chút nào dịu bớt. Nhìn sao cũng không giống tỷ muội.

Nhưng khi Tiết Bích Đào nhìn nàng ta một cái, trong lòng lại chợt động.

Nàng bày ra bộ dáng khác hẳn ngày xưa, không thấy chút nào nhút nhát sợ sệt, chỉ ôn hòa gật đầu đáp lại một tiếng: “Tỷ tỷ.” Ngữ khí cũng nhàn nhạt thản nhiên.

Trong mắt Tiết Lục Ngạc hiện lên một tia ngạc nhiên, không khỏi liếc mắt nhìn kỹ nàng vài lần. Tuy rằng bộ dạng khác trước, nhưng thân thể vẫn là để lộ vài phần yếu ớt khiếp nhược, cho dù có bắt chước diễn xuất của mình thì làm sao được chứ?

Chỉ là vẽ hổ không được, ngược lại vẽ thành chó mà thôi. Trong lòng nàng cười lạnh.
21

Lúc này Tiết Bích Đào lại nghĩ đến chuyện khác. Mọi người đều nói tỷ muội song sinh, hoặc là tình cảm tốt giống như cùng một người, hoặc là chướng mắt lẫn nhau. Nghĩ lại cũng đúng thôi! Trên đời có hai người giống nhau như đúc, nếu mọi người không thể đối đãi công bằng, trong lòng tất nhiên sẽ sinh ra khúc mắc.

Nhìn tình huống bây giờ mà xem, đôi tỷ muội này chắc là trường hợp sau rồi.

Như thế này cũng tốt, sau này khi mình rời đi cũng sẽ không nhớ đến con người và sự việc nơi này. Tình cảm đạm bạc so với tình cảm keo sơn dễ ứng phó hơn một chút.

Tuy rằng tình cảm đạm bạc, nhưng dù sao các nàng cũng là người một nhà, bỏ qua những tâm tư riêng, hai người cùng nhau tiến đến đăng ký, chuẩn bị điện tuyển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.